Hoa Nở Giữa Trời(full)
Phần 3
Tôi ngồi thẫn thờ nhìn màn hình máy tính, khoảng 15 phút sau có tin nhắn từ bên hộp thư của Phong gửi đến. Tôi giật bắn người vội click vô tin nhắn: ” ừ không giống anh trai đâu” . Dòng tin nhắn cụt lủn gửi đến tôi ngồi đọc đi đọc lại, không phải anh trai chả lẽ muốn làm chị gái tôi à. Tôi ngồi suy nghĩ có lên hồi âm lại không, cả tuần nay rồi bây giờ Phong mới chịu nói chuyện với tôi mà lại bằng cách gửi tin nhắn. Tôi ngẫm nghĩ lúc rồi nhanh tay gõ bàn phím:” thôi ông anh cho em gái này xin lỗi, có chuyện gì thì anh phải nói ra em mới biết chứ, giận em từ hôm đến giờ buồn chết đi được”.
Một phút sau:” còn biết buồn cơ à!”
” ai mà chẳng biết buồn chứ” tôi rep lại đợi tin nhắn từ anh mà không thấy nên nằm lăn ra giường rồi ngủ luôn lúc nào không biết. Sáng hôm sau dậy thấy máy tính sách vở gấp lại gọn gàng, chăn đắp đàng hoàng thấy lạ lạ. Nghĩ chắc Bác La vào phòng thấy vậy nên đắp chăn cho mình, tôi nhanh chóng thay đồ chải lại mái tóc ngắn mà cứ rối bù. Xong đâu đấy chạy xuống dưới nhà thấy ba mẹ và Phong đã ngồi ăn sáng ở bàn. Tôi cúi chào ba mẹ rồi khép nép kéo ghế ngồi cạnh chỗ anh, anh thấy tôi cũng chẳng nói gì. Tôi cũng cắm đầu vào ăn không nói gì, ba mẹ ngồi bên cứ nhìn hai chúng tôi, ba khuều khuều tay anh rồi anh quay sang nhìn tôi. Tôi cũng ngước mặt qua nhìn anh rồi cười một cái tươi như hoa mặt trời, tôi bắt đầu lẻo mép với thói hay trêu đùa anh:
– hôm nay trông anh đẹp trai thế chuẩn bị đi đâu đúng không, thôi có gì anh em mình hoà nhá đừng giận em nữa ( tôi ánh mắt long lanh nhìn anh anh nhìn tôi vẫn không nói gì)
– Không giận mà nhìn anh cau có thế kia .( tôi xị mặt)
Anh lại im lặng không nói gì tôi nhìn về phía mẹ, mẹ nháy mắt ra hiệu bảo tôi im lặng. Ăn xong tôi đứng lên xin phép đi học trước, trước lúc đi mẹ dặn tôi học xong đợi mẹ chiều nay hai mẹ con đi mua sắm. Tôi bước ra cổng chuẩn bị lên xe thì bác La chạy ra đưa cho tôi một tấm thiệp:
– Sáng nay ra mở hộp thư có cái này gửi cho con này An.
Tôi cảm ơn bác rồi mở ra xem hoá ra là thiệp mời tham dự tiệc mừng đầu tư dự án của gia đình Tùng. Tôi cũng không biết gì về gia đình cậu ta, cũng chưa bao giờ hỏi về chuyện thân thế của cậu ta. Hôm nay lại có thiệp mời tôi tới dự tiệc là chuyện gì thế này, cả tuần nay đi học cậu ta cũng thường xuyên mời tôi đi ăn cơm thi thoảng lại tự động mua nước cho tôi. Ngày mai 8h buổi tiệc bắt đầu địa điểm cũng là khu nghỉ dưỡng mới được khánh thành cách đây không lâu. Có vẻ gia đình cậu ta cũng rất là giàu có, mà tôi thì chẳng biết gì mấy vụ việc tiệc tùng kinh doanh thế này…
– suy nghĩ gì mà thẫn thờ thế.( phong cắt ngang suy nghĩ của tôi)
Anh vừa nói xong liền dựt tấm thiệp trên tay tôi đọc. Đọc xong a nhìn tôi cười nhẹ một cái:
– nó mời em tới tham dự cái này làm gì?
– Ơ em sao mà biết được, em cũng vừa mới nhận được thiệp thôi mà.
– Hai đứa đang quen nhau thật à?
– Không có anh nói gì thế!
– Nghe nói ở trường dạo này hai đứa thân thiết lắm.( a nói và nhìn thẳng vào mặt tôi)
– có gì đâu mà thân thiết sao anh lại nói thế?
– Có bạn trai sao phải dấu anh làm gì ?
– Thế có hay không thì liên quan gì tới anh chứ. Dạo này anh bị sao thế! ( tôi khó chịu)
tôi nói xong quay lại mở cửa xe định bước lên thì a tóm tay tôi lại lôi xềnh xệch vào nhà. Đẩy tôi ngã xuống ghế sofa phòng khách:
– hôm nay không được đi học, ngày mai không được tới buổi tham dự bữa tiệc của gia đình nhà cậu ta.
– Anh bị sao thế, sao anh lại cấm em.
– Em phải nghe lời anh.
– Em không thích. ( tôi hất mặt lên với anh)
Anh nhìn tôi ánh mắt tức giận, a ngồi xuống ghế dí sát vào mặt tôi. Tim tôi lúc này lại đập thình thịch không biết vì đang tức giận hay vì lý do gì nữa. Ba mẹ từ trên phòng nghe thấy tiếng chúng tôi cãi lộn cũng đi xuống, bác La cũng hốt hoảng không biết nên phải làm gì cứ đứng ngoài hết nhìn anh rồi lại nhìn tôi.
– hai con thôi đi có được không, Phong con là anh sao cứ bắt nạt em hoài thế. ( ba tôi lên tiếng) Mẹ tôi tiến lại chỗ tôi lúc đó chẳng hiểu sao tôi lại chảy nước mắt, khóc nấc lên chẳng thể nói được lời nào. Anh vẫn đứng đó buông lặng một câu ” Hôm nay và ngày mai không được ra khỏi nhà” rồi lên phòng đóng sầm cửa lại. Ba mẹ tôi gọi với theo kêu anh quay lại nhưng anh mặc kệ. Bác La từ đứng bên ngoài từ đầu đến cuối chứng kiến cảnh chúng tôi cãi nhau, bác kể lại cho ba mẹ tôi nghe hết. Ba mẹ tôi nhìn tôi rồi hai người lại nhìn nhau miệng lại tủm tỉm cười. Tôi chẳng hiểu sao họ lại có thể cười trong khi tôi đang nước mắt dòng dã như thế này, mẹ nâng mặt tôi lên rồi vỗ nhẹ vào má:
– Con yêu ngoan đừng khóc nữa. Ba mẹ có cách giúp con rồi, nín đi con gái.
Tôi lau lau nước mắt nhìn ba mẹ, bác La đứng ngoài cũng cười tủm tỉm rồi giơ hay tay hình nắm đấm lên cổ vũ tôi cố lên.
– mẹ ơi có cách gì hả mẹ, thế hôm nay con không thể đến trường được ạ.
– Ừ hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến trường cũng được.
– Thế còn ngày mai ạ, con sợ không tới tham dự người ta lại nghĩ mình mất lịch sự không coi trọng người ta.
– Không sao đâu con gái, chuyện này ba mẹ sẽ lo. Buổi tiệc ngày mai gia đình ta đều được mời tham dự.
– Ơ, mai ba mẹ …
tôi ngạc nhiên rồi nghĩ lại ba mẹ là người trong giới kinh doanh nổi tiếng, mấy sự kiện tiệc tùng lớn thế này sao lại thiếu được họ chứ, chắc hẳn mai Phong cũng được mời tham dự. Nhưng chẳng hiểu sao vì việc này mà lại nổi điên nên với tôi còn kêu tôi thân thiết với Tùng, chả lẽ anh theo dõi tôi. . .
– thôi lên phòng thay đồ đi con ( mẹ nói làm cắt ngang suy nghĩ của tôi). Ba tôi vỗ nhẹ vai an ủi tôi đừng buồn, rồi ba lên từng gõ cửa phòng anh và đi vào. Thấy ba ở trong đó họ nói chuyện rất lâu, chắc lại nhắc nhở chuyện vừa nãy chúng tôi gây lộn với nhau. Tôi đang nằm trong phòng bỗng dưng cửa phòng anh đập rầm một cái khiến tôi giật mình. Tôi vội chạy ra ngoài mẹ tôi cũng hốt hoảng chạy sang, ba tôi và anh đang cãi nhau rất to. Chưa bao giờ tôi thấy anh cãi lại ba mà hôm nay anh lại to tiếng như thế.
– Thằng này mày lớn rồi mày không coi ai ra gì đúng không!
– Con đã nói rõ rồi, con không muốn.
– Mày thử nhắc lại xem.( ba tôi ánh mắt tức giận tay chỉ vào mặt anh)
– Con không đi du học nữa, con không thích đi sao ba mẹ lúc nào cũng áp đặt con như thế.
Ba tôi vung tay tát mạnh anh một cái rồi rụt tay lại run run. Mẹ thấy vậy chạy đến ôm anh, tôi đứng ngoài bất động nhìn cảnh gia đình mình đang bị đảo lộn bởi cuộc cãi vã.
– ông bị điên à, ông làm gì thế sao dám tát con trai tôi. Có đau không con có gì từ từ nói, sao lại cãi nhau với ba con như thế. ( mẹ tôi vuốt má anh đau sót) .
– bà chiều nó quá nên bây giờ nó hư, dám cãi lại lời ba nó.
– Ông thì cũng đi làm suốt đấy thôi, tôi không chiều con thì còn ai chiều con.
Ba tôi im lặng không nói gì rồi bỏ đi về phòng đóng cửa lại. Tôi chạy lại chỗ anh nhưng không dám nói gì, mẹ kéo anh lại ngồi xuống ghế vừa nói vừa xuýt xoa như gần khóc. Ba mẹ lúc nào cũng yêu thương anh và tôi, chưa bao giờ ba lỡ đánh anh mà hôm nay anh nói anh không muốn đi du học nữa, ba lỡ tay làm đau anh mất rồi.
– An con xuống bảo bác La đem nước và khăn ấm lên đây.
– Dạ vâng!
Tôi chạy vội xuống nhà lấy nước ấm và khăn, không thấy bác La ở dưới nhà chắc là đang đi siêu thị mua đồ ăn rồi. Tôi bê nước lên đặt xuống bàn, mẹ kêu tôi lau giúp anh vết thương rồi mẹ về phòng nói chuyện với ba. Tay tôi cầm khăn nhúng nước ấm rồi từ từ lau cho anh, anh ngồi im nhắm mắt lại khi tôi lau nhẹ vào má anh anh nhăn mặt lại. Chắc là đau lắm, tôi trong lòng thầm trách ba sao lại mạnh tay như thế. Tự nhiên thấy anh đau tôi cũng cảm thấy đau theo, tự nhiên nước mắt tôi lại rơi tôi lại nghĩ đến việc sáng nay anh cấm tôi không được đi học, không được tới tham dự bữa tiệc của gia đình Tùng cũng có chút tức giận với anh nhưng bây giờ lại thấy thương anh hơn. Thấy tôi xụt xịt anh mở mắt ra nhìn rồi đưa tay lau nước mắt cho tôi, tôi giật mình gạt tay anh ra:
– anh có đau không?
– Sao khóc? ( a không thèm trả lời câu hỏi của tôi).
– Sao hôm nay anh lại không nghe lời ba thế, ba đang giận lắm.
– Anh không muốn đi du học Pháp nữa.
– Tại sao chứ?
Anh im lặng không trả lời, tôi hỏi anh tới tấp:
– anh vẫn còn giận em à? Sao anh không nói gì nữa chứ! À không đúng em phải là người giận anh mới đúng. ( tôi nói xong lại ngồi lau vết thương trên mặt cho anh, có vết bầm nhỏ nhỏ rồi đây này, đúng là ba mạnh tay quá ).
– ngày mai đừng đến bữa tiệc đó.( tự nhiên anh buông thõng một câu)
– Sao anh lại cấm em! (đặt lại chiếc khăn vào chậu tôi nhìn và hỏi anh)
– Nhìn em chẳng hợp với mấy chỗ như vậy đâu nên đừng đến.
Nghe anh nói câu này xong tự nhiên nước mắt tôi chảy ra, tôi đứng dậy lau nước mắt. A biết anh đã nói sai nên anh bối rối, a biết tôi đang nghĩ rằng tôi là đứa mồ côi được đem về nuôi, tôi nghèo khổ chẳng có gì ngoài danh phận con nuôi nên không hợp với những nơi sang trọng như thế.tôi khóc anh vội vàng đứng lên kéo tôi vào lòng ôm tôi:
– đừng khóc nữa, anh xin lỗi anh không phải có ý đó.
Tôi lại càng khóc to hơn ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của anh đang mặc. Anh xoa đầu tôi rồi không biết làm gì anh nâng mặt tôi lên nhìn thẳng vào mặt anh:
– Anh xin lỗi, anh sai rồi được chưa đừng khóc như vậy nữa. ( anh nhìn tôi ánh mắt đầy lo lắng
Tôi lau nước mắt và nói:
– anh đâu có lỗi gì mà xin lỗi em. ( tôi giận dỗi)
– Hôm nay là anh sai, a cấm em không được đến trường là anh sai.
– Thế còn ngày mai.( tôi nhướng mày hẩy mắt nhìn anh)
– Em thích thế nào cũng được.( anh im lặng một lúc rồi nói).
– Thế anh em mình hoà nhé, ngoắc tay cái nào ông anh trai yêu quý của em.( tôi cười tươi cầm tay anh lên ngoắc ngoắc đung đưa)
Anh nhìn tôi bật cười mà quên mất đang bị đau ở má, cười to quá nên đau anh vội lấy tay lên ôm mặt. Đấy đúng ông anh trai của tôi quay lại rồi đây, mấy hôm khác người đanh đá đáo để thật.
Tối hôm sau cả gia đình tôi cùng tới tham dự bữa tiệc, bước vào cửa thấy tôi Tùng nhanh chân ra đón:
– chào cậu, mình không nghĩ là cậu sẽ đến đâu.
Tôi cười nhìn tùng không nói gì. Hôm nay cậu ta trông có vẻ chững trạc hơn mọi ngày, cách ăn mặc không còn thư sinh như lúc ở trường. Khuôn mặt đúng là đẹp hoàn hảo không thua kém gì Phong ông anh trai của tôi.
– cháu chào hai bác, hai bác là ba mẹ của An ạ? (Tùng cúi người chào và đưa hai tay ra bắt tay ba mẹ tôi)
– Chào cháu, con trai chủ tịch Lương đúng là một chàng trai khí chất hơn người. ( ba mẹ tôi gật đầu nhìn tùng cười).
Tùng cười nhìn tôi và quay sang đưa tay bắt tay Phong:
– còn anh là anh trai của An đúng chứ! Rất vui khi hôm nay anh cũng tới tham dự góp vui cùng gia đình tôi.
Mặt Phong lạnh tanh không nói gì cũng không đưa tay ra bắt tay Tùng. Tùng rút tay xuống, ba mẹ tôi nhìn Phong tỏ ý không hài lòng, tùng thấy vậy liền nói:
– mời mọi người vào trong mọi thứ chuẩn bị rất là kĩ lưỡng rồi ạ. Hai bác cần gì thì cứ nói với cháu.( tùng ân cần và tươi cười với ba mẹ tôi)
Tùng quay ra không quên nhắc tôi có chuyện gì thì cứ gọi cho cậu ta. Tôi gật đầu cười nhẹ, Phong đứng bên cạnh vẫn lạnh lùng không nói một lời. Tùng cậu ta vội vã tiếp khách thay ba cậu ta, thi thoảng đâu đó tôi lại thấy cậu ta quay sang nhìn tôi. Tôi vờ như không thấy gì cả và dường như Phong cũng biết điều đó, biết rằng Tùng đang để ý đến tôi. Sau lúc chủ Tịch Lương lên phát biểu, ai cũng đưa tay vỗ rào rào. Ba mẹ tôi cũng lên phát biểu sau đó, bên dưới mọi người hết lời ca ngợi họ.
Hoá ra gia đình tôi và gia đình Tùng đang chung tay hợp tác một cuộc làm ăn rất lớn, dự tính đầu tư khoảng vài năm nữa mới được thực hành. Hiện tại thì chỉ góp ý kiến để hoàn thành đâu tư một cách hoàn thiện và đêm nay là đêm hội giao lưu dành cho các doanh nhân đang có ý định hợp tác với nhau.
Ba mẹ tôi lúc này đã đi ra bên ngoài sảnh trò chuyện với ba của Tùng các vị doanh nhân khác. Tôi đang đứng cùng Phong bỗng từ đâu có tiếng gọi:
– An, An à?
Nghe giọng quen quen tôi quay ra hoá ra là Trâm, cậu ấy cũng tham dự buổi tiệc hôm nay.
– Trâm cậu cũng tới đây à! ( tôi vui khi thấy trâm cũng ở đây)
– Hôm nay tớ tới cùng với ba mẹ mà. Hôm nay mới lạ đấy, cậu cũng đi tới đây.
– Mình đi với gia đình ( tôi chỉ tay sang Phong)
– Chào anh, em không nghĩ cũng gặp anh ở đây. ( trâm ngại ngùng chào Phong và cười nhẹ nhàng)
– Chào em.( phong gật đầu)
– Mặt anh bị sao thế kia?( trâm hỏi anh khi thấy mặt anh bị thương)
Bỗng nhiên từ đâu có một cô gái bước tới cạnh Phong mời anh lâng ly rượu vang, cô gái mặc bộ đồ bó sát rất sexy, mái tóc dài hất gọn sang một bên để lộ khuôn ngực trắng ngần. Đôi môi cô ấy to son đỏ chót nhìn thật quyến rũ, mắt cô ấy được tô vẽ khá là chu đáo tôi nghĩ chắc phải mất hàng giờ để trang điểm mất.
– em có thể mời anh ly rượu này được chứ.(cô gái ấy lả lướt nhìn anh)
– Được. ( anh trả lời dứt khoát rồi lâng ly chạm vào ly rượu của cô gái xinh đẹp kia) Hai người họ uống cạn ly rồi cô gái lại bắt đầu gọi phục vụ mang thêm rượu ra mời anh uống.
Tôi và Trâm đứng trố mắt nhìn anh đang uống rượu nói chuyện vui vẻ với cô gái lạ hoắc kia.
– anh tên gì? Em là Chi cháu gái của chủ tịch Lương. ( cô ta giới thiệu rất tự tin)
– Thật vinh hạnh.( phong cười nhếch lên một chút rồi lại chạm ly với cô ta)
– Trông anh thật khác với lũ đàn ông khác.( Chi vừa nói vừa lấy tay đặt lên vai anh)
– Vậy à.( anh đứng im và trả lời than nhiên)
– Thật sự em thấy rất thích anh.( chi cười và liếc mắt với Phong)
Tôi và Trâm lại một phen há hốc mồm, chắc Chi cô ta không biết hai chúng tôi đang tồn tại ngay bên cạnh. Tại sao một người con gái lại có thể mở mồm ra nói thích một người đàn ông theo kiểu lẳng lơ như thế được chứ. Nhìn cái cách cô ta nhìn anh rồi động chạm vào người anh tôi tự nhiên nóng hết cả người. Tự nhiên Trâm đưa tay bám vào tay tôi rồi giả bộ vướng chân ngã, tay Trâm đang cầm ly rượu vang hất thẳng vào người cô ta. Bộ váy ôm sát người màu trắng giờ nhuộm thành một màu đỏ. Chi bất ngờ rồi gào lên:
– con điên này, mày đi đứng cái kiểu gì thế mày mù à.
– Xin lỗi tôi không cố ý.( Trâm nói)
– Mày biết tao là ai không.
Chi hét lên rồi lao vào đẩy Trâm, Trâm bị đẩy lùi lại lên lùi trúng người tôi. Tôi đi giày cao gót cũng không quen lên cũng mất đà, cả hai chúng tôi cùng ngã xõng xoài trên sàn. Phong định chạy tới đỡ chúng tôi nhưng chưa kịp thì Tùng từ đâu chạy lại đỡ tôi đứng dậy. Tôi kéo Trâm đứng lên hỏi han xem cậu ấy có sao không thì Chi lên tiếng:
– hai chúng mày là bạn à, nhìn mặt thấy ngứa mắt như nhau cả.
– Em có im đi không Chi.( Tùng lên tiếng)
– Khách của anh à!( Chi cười khẩy)
– Đây là bạn của anh, em đang làm hỏng bữa tiệc đấy.
– Em làm hỏng bữa tiệc thì ai làm hỏng chiếc váy xinh đẹp đắt tiền này của em đây. Bạn anh đấy, có mắt mà như con mù thế. (Chi gào lên cau có)
– Em im đi.( Tùng quát lên)
– Em không im đấy thì sao.
Nói xong chi cầm ly rượu đặt trên bàn hất thẳng vào người Trâm và lao vào dựt tóc Trâm. Tôi chạy vào can kéo tay cô ta ra cô ta giằng tay chửi:
– con điên này mày có cút ra không.
Rồi lại quay vào đánh Trâm tới tấp, trâm và tôi mặc váy dài lên không thể làm gì được. Tôi nhảy vào ôm Bụng Chi cô ta điên lên cạy tay tôi ra rồi tát tôi, đẩy tôi ngã nhoài ra sàn một lần nữa. Cả Phong và Tùng đều chạy lại đỡ tôi, hai người đó lại nhìn nhau với ánh mắt sát thủ. Phong nhìn Tùng ánh mắt sắc lạnh còn Tùng nhìn Phong bằng ánh mắt khó hiểu. Phong gạt tay Tùng ra và đỡ tôi đứng dậy.
– em gái tôi để tôi lo, cậu lo cho cô em gái của cậu đi.
Tùng vội vàng chạy lại ôm Chi ra không cho cô ta đánh Trâm nữa , cô ta vừa khua chân khuya tay vừa chửi ra những câu thô tục. Mọi người có mặt ở đó ai cũng vây xúm lại bàn luận. Ba mẹ tôi từ bên ngoài cũng chạy vào nhìn thấy tôi bị thương liền vội vàng hỏi, thấy Trâm đang ngồi ôm mặt dưới sàn mẹ tôi đi lại đỡ Trâm đứng dậy. Trâm sợ hãi khóc lóc, mặt cậu ấy bị sước thành vệt rướm máu. Tôi ôm lấy Trâm khóc và hỏi rối rít:
– cậu có sao không, có đau lắm không?
Trâm không nói được gì chỉ lắc đầu và ôm tôi khóc. Ba của Tùng kịp lúc cũng tới, ông hỏi có việc gì sảy ra Tùng chưa kịp lên tiếng thì Chi đã bị ăn ngay một cái tát ráng vào mặt.
– lại gây ra chuyện đúng không? ( chủ tịch Lương ba của Tùng tức giận quát)
Chi tức giận ôm mặt lườm ba của Tùng và lườm sang chúng tôi.
– tại hai con đ* kia chứ tại sao ông tát tôi. ( chi gào lên hét vào mặt ba của Tùng)
Tùng đứng giữ hai tay cô ta lại, không cho cô ta phản kháng.
– lôi nó ra ngoài cho ta. ( chủ tịch Lương tức giận nói)
– Tôi không đi, tôi không đi. Bỏ ra, bỏ tôi ra các người bị điếc à.
Sau câu nói của chủ tịch Lương thì vệ sĩ xông vào lôi cô ta ra ngoài như lôi một con cún,lúc bi lôi đi cũng không ngừng chửi rủa chúng tôi. Ba của Tùng và Tùng mời gia đình tôi và Trâm lại một phòng riêng, ông xin lỗi vì hành động vô lễ của cô cháu gái. Ba mẹ tôi không khỏi ngạc nhiên khi biết một chủ tịch nghiêm nghị, quyền quý như ông lại có một cô cháu gái như thế. Ba mẹ tôi cũng là người dễ tính nên cũng cho qua nhưng bắt chính Chi phải tới trước mặt xin lỗi tôi và Trâm. Ba của tùng nói sẽ sắp xếp thời gian tới xin lỗi gia đình tôi và Trâm, ông kêu người vào khám vết thương cho chúng tôi. Tôi bị Chi đẩy ngã mạnh lên bị trật chân, không thể đi lại được bình thường. Tùng chạy lại hỏi han bác sĩ rồi nhìn tôi xin lỗi thay cho Chi. Tôi gật đầu nói không sao nên đừng lo lắng gì cả, Trâm ngồi cạnh tôi cũng vẫn im lặng không nói gì. Cậu ấy chắc bị sốc tinh thần khá lớn chưa bao giờ bị người khác đánh như thế này nên chắc rất hoảng sợ. Đột nhiên cánh cửa mở ra có đôi vợ chồng bước vào phòng, trông người phụ nữ trung tuổi kia cũng rất giống Trâm. Thấy họ bước vào Trâm rưng rưng nước mắt, họ chạy lại ôm Trâm âu yếm. Nhìn con gái bị thương họ không kìm được lòng quay sang nhìn ba của Tùng bằng ánh mắt phẫn nộ.
– Ông nói cho tôi biết chuyện sảy ra với con gái tôi là như thế nào? Sao con bé lại bị thương như thế này?( ba của Trâm tức giận)
– Xin lỗi chủ tịch Giang chuyện sảy ra ngoài ý muốn. Tôi thành thật xin lỗi gia đình ( ba của Tùng xuống giọng xin lỗi)
Tùng đứng bên cạnh ông cũng cúi đầu.
– cháu thật sự xin lỗi, em gái cháu còn nhỏ chưa biết chuyện nên gây ra lỗi lầm lớn thế này. Trâm cũng là bạn học của cháu, nếu cô ấy có chuyện gì cháu xin chịu trách nhiệm.
Ba mẹ Trâm nhìn Tùng vẻ mặt nguôi nguôi và cũng bắt phải đưa Chi đến để xin lỗi trực tiếp mới chịu bỏ qua. Tùng cũng hứa là sẽ đưa Chi đến để trực tiếp nhận lỗi nên khuyên hai bên gia đình mở lòng bỏ qua lần này.
Hôm Tùng đưa Chi đến xin lỗi tôi và Trâm thì chúng tôi mới biết Chi kém chúng tôi 2 tuổi. Mà nhìn Chi trông như những cô gái trưởng thành, từ khuôn mặt,hình dáng và cả cách trang điểm đều già dặn hơn tuổi rất nhiều. Và Chi là em cùng mẹ khác Cha của Tùng, cũng vì mẹ Tùng đã phản bội hai cha Con cậu ta nên cậu ta không bao giờ gần gũi tiếp xúc với con gái là vì lí do này. Trong một lần say rượu Tùng đã nói ra hết mọi chuyện trong lòng cho tôi nghe, và bây giờ chúng tôi đã tốt nghiệp hết cấp 3 rồi. Phong cũng đã đi du học được 2 năm, hai năm qua tôi nhớ anh kinh khủng cảm giác hình như không phải của một cô em gái đối với anh trai thì phải, một cách nhớ rất lạ lùng. Suốt hai năm qua Tùng cũng theo đuổi tôi một cách rất chân thành, cậu ta rất tốt lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của tôi.
– suy nghĩ gì thế?
Trâm hẩy vai làm tôi giật mình, hôm nay chúng tôi hẹn nhau đi mua sắm. Bây giờ Trâm cũng đã trưởng thành hơn, điệu đà hơn… Mái tóc đen dài bây giờ chuyển thành màu vàng óng rồi. Mặt mũi lúc nào cũng trang điểm chăm sóc rất kĩ càng, còn tôi thì mái tóc ngắn nay đã dài đến ngang eo.
– đi thôi đến Trung tâm thương mại rồi, hãy mua những gì mình muốn haha( trâm cười to vui vẻ hứng thú)
Tôi lắc đầu cười bước xuống xe:
– tuần nào tháng nào cũng đi mua sắm mà cần gì làm quá lên như thế này chứ bà nàng.
– Sở thích của mình là mua sắm mà, ai như cậu cứ bao giờ rủ mới lết đi. Mà cũng chả mua gì cả là sao!
– Đồ nhiều rồi mua có mặc hết đâu.
– Ôi dào, đại tiểu thư mà tiết kiệm như thế à. ( trâm nói rồi quay vào đi trước tôi)
Sau câu nói ”
Đại Tiểu Thư” của Trâm khiến tôi phải suy nghĩ. Tuy là bạn thân nhưng tôi chưa bao giờ nói cho cậu ấy biết rằng tôi chỉ là một đứa con được gia đình anh, một gia đình giàu có nhận nuôi mà thôi. Và không chỉ mình Trâm không biết mà tất cả mọi người đều không biết ngoài gia đình anh và những người bạn cũ tại trại trẻ mồ côi của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!