Ngày hôm sau, Lục Tâm vừa đi làm liền gặp lại Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn.
Cô cùng Lục Cảnh Hành đến công ty, lúc đang đợi thang máy thì gặp vợ chồng nhà họ Ninh.
Thoáng thấy trong ánh mắt Ngô Văn Nhã vụt qua chút cảm xúc kích động phức tạp, đôi mắt gần như tham lam nhìn cô, ánh mắt như lửa đỏ hừng hực nhìn không chút che đậy khiến Lục Cảnh Hành bất giác giữ chặt bờ vai nhỏ bé của cô, bất động thanh sắc kéo cô dựa sát vào người mình, đưa mắt nhìn phía hai người kia, khoé môi khách khí giương lên: “Ninh tiên sinh, Ninh phu nhân.”
Ngô Văn Nhã cũng khẽ cười với anh: “Lục tiên sinh.”
Ánh mắt dừng ở trên người Lục Tâm đứng bên cạnh anh: “Tâm Tâm……”, giọng nói mơ hồ có chút nghẹn ngào thoát ra khỏi bờ môi.
Nụ cười trên mặt Lục Tâm cứng lại, nhưng vẫn khách khí chào hỏi bà ta: “Ninh phu nhân.”
Ninh Vịnh Tuấn cũng nhìn cô, đưa mắt đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt, khoé môi mấp máy, như muốn nói gì đó, cuối cùng lại hoá thành một câu đã nói rất nhiều lần: “Lục tiểu thư.”
Lục Tâm cong môi cười cười coi như đáp lại, thấy cửa thang máy mở ra liền cùng Lục Cảnh Hành một trước một sau đi vào trong, Ninh Vịnh Tuấn, Ngô Văn Nhã cũng đi vào cùng, ấn số lên tầng cao nhất, sau đó quay đầu nhìn Lục Tâm, giọng nói khách sáo trước đây được thay bằng vẻ dịu dàng hơn, thậm chí có phần nhiệt tình: “Tâm… Tâm Tâm, ngại quá, ta có thể gọi cháu như vậy không?”
Lục Tâm cứng đờ người, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Nghe nói từ nhỏ cháu đã ở Lục gia, những năm qua sống thế nào?” Ngô Văn Nhã do dự hỏi.
“Sống rất tốt ạ. Họ coi cháu giống như người thân của mình vậy.” Lục Tâm đáp.
Ngô Văn Nhã gật gật đầu, mí mắt buông xuống: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Lục Tâm cười cười, không nói nữa, chỉ im lặng đứng bên cạnh Lục Cảnh Hành.
Thang máy dừng lại ở tầng làm việc của anh, đột nhiên Lục Cảnh Hành giữ chặt vai cô, đưa cô cùng ra khỏi thang máy.
“Sao vậy?” Lục Tâm khó hiểu nhìn anh.
“Hôm nay vợ chồng họ rất kỳ lạ.” Lục Cảnh Hành nói, ôm vai cô đi vào văn phòng.
“Bọn họ…hẳn là đã biết rồi.” Lục Tâm ngập ngừng nói, ánh mắt của Ngô Văn Nhã nhìn cô lúc nãy hoàn toàn khác với trước kia, trước kia là ánh mắt nhìn một người xa lạ, còn vừa rồi là một ánh mắt rất quen thuộc, kiểu muốn nói lại thôi, giống như một người mẹ, trái với Ngô Văn Nhã cảm tính, Ninh Vịnh Tuấn lý trí hơn nhiều.
“Lục Tâm…” Đóng cửa văn phòng lại, Lục Cảnh Hành đi đến trước mặt cô: “Nếu bọn họ chủ động nhận em, em sẽ trở về sao?”
“Em….” Nhất thời Lục Tâm cũng không biết nên trả lời thế nào, cô chưa từng nghĩ tới khả năng này. Cho dù hôm qua nói với anh, quyết định không nhận cha mẹ, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn hy vọng có một gia đình của chính mình, có cha mẹ ruột thịt.
“Lục Tâm, dù là ai cũng đều muốn có một gia đình với cha mẹ cùng người thân ruột thịt cả, anh cũng vậy. Nếu anh rơi vào tình huống giống em hiện giờ, có lẽ anh càng muốn nhận lại bố mẹ anh hơn em, nhưng thái độ của Ninh gia với em lúc trước ra sao chúng ta đều thấy được, anh không xác định được sau khi bọn họ biết em là con gái họ thì thái độ có thật sự thay đổi hay không, có thật sự cảm thấy hổ thẹn với em mà bù đắp lại không, chuyện đó hiện giờ chúng ta còn chưa biết được, cho nên anh mong em trước tiên cứ yên lặng quan sát, không cần vội vã quay về.” Lục Cảnh Hành nhìn cô, chầm rãi rõ ràng nói từng chữ một.
Lục Tâm nhìn anh cười: “Em hiểu mà.”
Lục Cảnh Hành cũng cười, duỗi tay ra ôm lấy lưng cô, kéo cô vào trong lòng, bàn tay luồn vào mái tóc cô khẽ xoa nhẹ.
“Lục Tâm, anh không muốn em lại bị thương tổn, tuy rằng chân tướng quan trọng, nhưng có đôi khi, không biết gì lại tốt hơn.”
Giọng nói nhu hoà trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, khiến Lục Tâm cảm thấy ấm áp trong lòng, hình như từ sau khi cô bị thương, Lục Cảnh Hành đã thay đổi rất nhiều, trước kia anh sẽ không bao giờ nói ra những lời tâm tình buồn nôn như vậy, bây giờ lại nói rất nhiều.
“Cảnh Hành, bản báo cáo ngày hôm qua ….” Một giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ sự yên lặng trong phòng, giọng nói vừa cất lên thì cửa văn phòng cũng bị đẩy ra, một tay Giang Chỉ Khê cầm bút một tay cầm báo cáo đứng ở cửa, thấy hai người đang ôm nhau trong phòng thì ngẩn người ra.
Khi Lục Tâm nghe thấy có tiếng nói đã theo bản năng lùi lại, rời khỏi sự ôm ấp của Lục Cảnh Hành, thấy Giang Chỉ Khê thì có chút xấu hổ, cúi đầu nói với Lục Cảnh Hành: “Em về văn phòng trước.” Rồi lập tức xoay người ra ngoài.
Giang Chỉ Khê nhìn cô nghiêng người rời đi, đôi mắt khẽ nheo lại nhưng không nói gì, từ sau khi Lục Tâm vô tình cứu cô một mạng, cảm giác và thái độ của cô với Lục Tâm bắt đầu trở nên thật khó nói.
“Có vấn đề gì sao?” Lục Cảnh Hành đã khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có, xoay người về bàn làm việc, lạnh nhạt hỏi.
“Có chút vấn đề nhỏ.” Giang Chỉ Khê cầm bản báo cáo đưa tới, đem vấn đề trên đó nói với anh, bàn bạc mất khoảng nửa tiếng.
Giang Chỉ Khê vừa thu dọn báo cáo lại, vừa do dự nhìn anh: “Cảnh Hành, anh có biết thân phận…của Lục Tâm?”
“Anh biết.” Lục Cảnh Hành nâng mắt nhìn cô, cũng không giấu diếm.
Giang Chỉ Khê cười cười, cúi đầu sắp xếp lại báo cáo: “Vậy hẳn anh cũng đã biết, anh trai em đã tìm Ninh Tâm mười mấy năm nay.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn anh: “Từ nhỏ đến giờ, thứ mà anh trai em coi trọng, anh ấy chưa từng chủ động từ bỏ bao giờ.”
Khoé môi Lục Cảnh Hành khẽ cong, thật lòng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”
Giang Chỉ Khê cũng cười, không nói thêm gì nữa, sắp xếp xong liền đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, Lục Cảnh Hành lập tức mở điện thoại di động lên, trên màn hình là hai cuộc gọi nhỡ nhưng cùng một dãy số.
Lục Cảnh Hành đứng dậy đi ra khoá cửa văn phòng lại, ấn số gọi lại.