Lục Tâm trở lại văn phòng làm việc thì gặp vợ chồng nhà họ Ninh. Hai người bọn họ tới đây tìm Giang Diệc Thành, gặp lại Ngô Văn Nhã cũng lại không tránh khỏi ân cần hỏi han cô một phen giống như vừa rồi ở trong thang máy, đôi mắt tràn đầy kích động, muốn nói lại thôi, Lục Tâm cũng khách khí đáp lời.
“Tâm Tâm, buổi trưa có thể cùng chúng tôi ăn một bữa cơm không?” Chào hỏi xong, Ngô Văn Nhã chần chừ hỏi.
Lục Tâm khó xử nhíu mày: “Cháu đã có hẹn với người khác rồi.”
Đôi mắt Ngô Văn Nhã thoáng qua tia ảm đạm: “Thế còn buổi chiều, buổi chiều có thể cùng nhau ăn cơm không?”.
Đột nhiên Lục Tâm có chút không đành lòng nên lưỡng lự gật gật đầu.
Buổi chiều khi đi ăn cơm Lục Cảnh Hành cũng đi cùng, anh không yên tâm để cô ở một mình với vợ chồng Ninh gia.
Ngồi xuống xong, Ngô Văn Nhã hoàn toàn khác với thường ngày, hết sức nhiệt tình với Lục Tâm, luôn tự tay gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng còn hỏi cô ăn có ngon miệng không, những năm qua sống thế nào, cũng thật cẩn thận thăm dò ấn tượng của cô đối với cha mẹ.
“Cháu không nhớ rõ bọn họ.” Lục Tâm hờ hững đáp lời, không có oán giận, chỉ đơn giản là trần thuật lại sự thật, giọng điệu bình tĩnh khiến bàn tay đang gắp thức ăn của Ngô Văn Nhã thoáng ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Ninh Vịnh Tuấn cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Tại sao lại hoàn toàn không nhớ rõ, không phải lúc đó cháu đã 5 tuổi rồi sao?” Ngô Văn Nhã hỏi: “Chẳng lẽ cháu không có một chút ấn tượng nào về người thân của mình?”.
“Năm tuổi thật ra vẫn còn rất nhỏ mà, cho dù bây giờ cháu có đứng trước mặt họ, họ cũng chưa chắc đã nhận ra cháu.” Vẫn là giọng nói thản nhiên như cũ.
Mí mắt Ngô Văn Nhã buông xuống, trầm mặc một lát, khóe môi nở một nụ cười xấu hổ: “Tâm Tâm, cháu có oán hận cha mẹ cháu không?”.
Lục Tâm ngước mắt nhìn bà ta: “Bọn họ đã làm chuyện gì khiến cháu oán hận sao, cháu không nhớ rõ.”
“Cháu có oán hận họ chuyện họ không tìm cháu về không?” Người hỏi là Ninh Vịnh Tuấn, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
“Nếu như không tìm được, không oán hận. Nếu như không muốn tìm, cũng không có gì phải oán hận, hai mươi năm qua cháu sống rất tốt.” Giọng nói vẫn thản nhiên như cũ, giống như Lục Tâm đang nói chuyện của người khác.
Ngô Văn Nhã trầm mặc, một hồi lâu sau mới buồn bã nói: “Nếu như do cảnh sát nói sai, nghĩ nhầm rằng cháu đã chết rồi, mới không có người đi tìm cháu, ngay cả cháu đứng trước mặt cũng không dám nghĩ……”
Lục Tâm nhìn bà ta, mím môi không lên tiếng.
Ninh Vịnh Tuấn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn cô một lát, từ trong ví tiền lấy ra một tấm hình khổ nhỏ, đầu ngón tay đẩy tấm hình về phía cô: “Đây là hình Ninh Tâm hồi nhỏ.”
Lục Tâm buông mắt nhìn xuống, cô đã từng nhìn thấy tấm hình này, ở trong ví tiền của Giang Diệc Thành.
“Tâm Tâm……” Ngô Văn Nhã nhìn cô, muốn nói lại thôi: “Cháu…… Còn hình hồi bé hay không? Lúc 5 – 6 tuổi ấy.”
“Ninh phu nhân hoài nghi Tâm Tâm chính là Ninh Tâm?” Lục Cảnh Hành từ đầu luôn không lên tiếng đột nhiên nói chen vào, lạnh nhạt hỏi một câu.
Anh nói trắng ra như vậy khiến nước mắt Ngô Văn Nhã rơi xuống.