Mạc Cảnh Sơ đưa tay vuốt ve cô, ánh mắt cưng chiều: “Chắc chắn con thỏ nhỏ nào đó sau khi thức dậy sẽ đói đến chết, nên anh đi mua đồ về nấu cơm cho em.”
Anh nắm tay của cô rồi đặt túi nhựa siêu thị lên bàn, lại lấy từng loại nguyên liệu nấu ăn ra: “Làm món cà ri cho em nhé? Sẽ không cay lắm đâu.”
Mẫn Dao mở to mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn mà anh lấy ra: “Vâng.” Cô nhìn bóng dáng của anh cầm nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, lại nhìn anh mặc tạp dề lên người, cuối cùng nhịn không được mà đi đến bên cạnh, hỏi anh: “Em không cần làm gì cả sao?”
“Không cần đâu.” Mạc Cảnh Sơ rửa tay đồng thời nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên: “Dao Dao, em mau ngồi xuống đi, đứng vậy không đau sao?”
Mẫn dao ngẩn người, vô ý nói: “Sao cơ?” Anh nghe vậy thì cười cười, lắc tay rồi dùng bàn tay vẫn còn chút ít nước thò vào dưới chăn, thăm dò vào phía trong, kéo lấy phần ở giữa hai chân của cô trong bộ đồ ngủ.
“Chỗ này đấy, không đau sao?”
Cô thoáng đỏ mặt, nhìn anh chằm chằm rồi đẩy tay của anh ra: “Biến thái!” Mạc Cảnh Sơ cười cười, lấy cà rốt ra rồi bắt đầu rửa. Mẫn Dao ở bên cạnh nhìn một lúc, cảm thấy dường như bản thân thật sự không thể làm gì nên đảo mắt vài cái rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Mạc Cảnh Sơ quay đầu nhìn chiếc chăn màu vàng nhạt in hình bé thỏ trắng ở trên người cô, không khỏi cong môi cười một tiếng: “Đồ vô lương tâm, cũng không đến giúp đỡ anh một chút.”
Mẫn Dao nghe vậy thì dừng bước lại, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Là do anh nói không cần giúp đỡ mà!” Cô tức giận đi đến bên cạnh anh hỏi: “Nếu không, anh muốn em làm gì.”
Mạc Cảnh Sơ thấy cô phồng má lên, khuôn mặt của cô như con sóc nhỏ khiến anh không nhịn được mà đưa tay chọc vào mặt cô, giọng điệu mang theo ý cười: “Vì rửa rau nên tay anh rất lạnh, em có thể ôm anh để anh ấm áp hơn được mà.”
“Không muốn! Thế này là anh đang lợi dụng em đấy!” Cô nhếch môi, hơi đỏ mặt hờn dỗi nói rồi nhìn anh cong hai mắt cười hồi lâu vẫn chậm rãi đi đến phía sau và ôm lấy eo anh, nói bằng giọng rầu rĩ: “Như thế này được rồi chứ gì…”
Mạc Cảnh Sơ nghe vậy cười một tiếng, nhẹ nhàng đáp lại và tăng nhanh động tác tay. Mẫn Dao khẽ nghiêng đầu nhìn đôi tay không ngừng di chuyển trên bồn rửa tay, cô không khỏi ngây người.
Thật khác biệt quá… Lần đầu tiên nấu cơm với anh trước đây…
“Bây giờ anh nấu cơm rất thành thạo nhỉ… Thật là có đức hạnh… khác xa với lần đầu tiên.”
Anh nghe vậy thì khẽ cười, đưa tay nắm chặt bàn tay cô đang đặt trên bụng anh, giọng nói dịu dàng: “Dù sao muốn nuôi một con thỏ nhỏ thì phải đức hạnh thôi.”
Anh nhẹ nhàng cào lòng bàn tay của cô, khi cô đang cười khanh khách thì anh nheo mắt lại, khẽ mở môi mỏng: “Anh nhớ rằng anh… dường như đã tỏ tình với em trong lần đầu tiên nấu cơm cho em ăn nhỉ?”
Hình như năm đó lúc cô đang học cấp ba, một ngày nọ, cô tới kỳ sinh lý nên rất đau bụng và ba mẹ cũng không ở nhà nên cô không ăn bữa tối, lúc hơn mười giờ thì đói bụng và cũng hơi đau bụng nên cô mới tỉnh lại rồi đi xuống lầu với khuôn mặt trắng bệch để tìm túi chườm ấm, hơn nữa còn định đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn. Lần nào trước kỳ kinh nguyệt mấy ngày thì cô cũng sẽ đau đến sắc mặt trở nên trắng bệch, cứ đi tới đi lui là bụng dưới lại co thắt và đau hơn, cô quyết định ngồi xổm bất động bên vệ đường.
“Dao Dao?”
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy có người đang che khuất ánh sáng đứng trước mặt cô. Cô nheo mắt nhìn anh, nhớ lại giọng nói của anh nhưng lúc này lại có phần khó khẳng định mà mở miệng: “Anh Cảnh Sơ?”
Anh đáp một tiếng rồi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ hai má cô rồi nói đầy nhẹ nhàng và đầy lo lắng: “Sao sắc mặt lại kém như thế?”
Mẫn Dao khịt mũi, cọ xát bàn tay của anh theo bản năng. Mấy năm qua, bọn họ càng thân quen hơn khi còn bé, thanh mai trúc mà khác đều quen thân với nhau khi còn bé, bọn họ thì ngược lại. Cô có thể cảm giác rõ được Mạc Cảnh Sơ không còn xa lánh cô như hồi nhỏ nữa, mà đã từng bước đến gần cô hơn, mặc dù cô không biết là nguyên nhân gì nhưng cô rất vui vì sự thay đổi này.
Mạc Cảnh Sơ đưa tay kéo cô lên, dưới ánh mắt sững sờ của cô anh kéo cái mông và bế cô lên. Mẫn Dao theo bản năng ôm lấy cổ anh, một giây sau hai gò má ửng đỏ. Cô mấp máy môi, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Anh Cảnh Sơ… Thả em xuống đi, em muốn đi mua đồ…”
Mạc Cảnh Sơ cúi đầu nhìn cô: “Mua cái gì?” Thấy cô do dự nửa ngày mới nhỏ giọng nói câu bữa tối, anh liền nhíu mày, có hơi không đồng ý mà nói: “Tại sao bây giờ em chưa ăn tối?”
Cô ngẩng đầu vô tội nhìn qua anh, đưa tay sờ cái bụng dưới của mình: “Ba và mẹ đều không ở nhà, em lại đau bụng đến ngày… nên không muốn ăn.”
Mạc Cảnh Sơ mấp máy môi, suy nghĩ một chút: “Có lẽ tủ lạnh là nhà em có nguyên liệu… anh nấu cho em ăn.”
Đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi không được sạch sẽ cho lắm, tốt nhất vẫn nên ăn ít thôi. Anh suy nghĩ rồi vững hai tay mà bế cô đi, thậm chí anh còn sợ cô sẽ đau bụng vì bị xóc nảy nên anh đi rất chậm chạp, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, sợ cô gái đang bế trên tay như pha lê này sẽ bị đau.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh càng ngày càng lo lắng cô gái nhỏ trong tay này.
Mạc Cảnh Sơ vừa lật quyển sách dạy nấu ăn trong tay, vừa nhìn cái nồi trước mặt như gặp kẻ địch… Đây là lần đầu tiên anh nấu cơm… Còn là làm cho Mẫn Dao ăn…
Anh mấp máy môi, dựa vào các bước trong sách dạy nấu ăn và bắt đầu nấu ăn với nguyên liệu nấu sẵn trong nhà cô. Mẫn Dao ngồi ở trên ghế sa lon nhìn anh đưa lưng về phía mình nấu ăn cho mình, cô đung đưa hai chân không hiểu sao trong lòng có hơi ấm áp. Lúc nhỏ Mạc Cảnh Sơ rất thông minh, mặc dù là lần đầu tiên nấu cơm nhưng bề ngoài lại làm rất tốt, lúc Mẫn Dao nhìn đồ ăn trên bàn đã sửng sốt.
“Anh Cảnh Sơ… đây là lần đầu tiên anh xuống bếp sao?” Cô do dự hỏi, ngay lập tức nghe anh ừ một tiếng, sau đó đặt chiếc bát sứ màu hồng mà cô thường dùng đặt trước mặt cô. Cô gắp một miếng rồi ăn, cảm giác có hơi khô, hương vị có hơi nhạt, nhưng đối với việc đây là lần đầu anh xuống bếp mà nói thì đã rất là giỏi rồi. Mẫn Dao cắn đũa nheo mắt lại, vẻ mặt sùng bái: “Anh Cảnh Sơ lợi hại thật… chuyện gì cũng biết cả.”
Mạc Cảnh Sơ mím môi cười một tiếng, lại thấy cô bỗng nhiên nhíu mày lại, mím chặt đôi môi tái nhợt, đôi môi mềm non như đang quấn chặt lấy đũa gỗ. Anh nhìn như thế cũng nhíu mày, lo lắng hỏi: “Còn đau lắm à?” Thấy cô miễn cưỡng cười một tiếng rồi nhẹ gật đầu, sự yêu thương bỗng nhiên dâng trào lên không cách nào kiềm chế được. Anh suy tư nửa ngày rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cô rồi đưa tay ôm lấy cô dưới ánh mắt mệt mỏi và nghi hoặc của cô, sau đó ngồi lên chỗ cô và để cô ngồi lên đùi của anh, đưa tay dán lên cái túi chườm ấm ở bụng dưới cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Toàn bộ động tác làm liền một mạch, không có chút do dự nào khiến cho Mẫn Dao đành phải đỏ mặt và căng cứng cơ thể ngồi trên đùi anh, không hề dám động đậy. Trước kia cũng chẳng phải anh chưa từng giúp cô xoa bụng, nhưng đây là lần đầu tiên… Lần đầu tiên ngồi lên chân anh. Cô ngượng ngùng cử động, xấu hổ cắn đôi môi rồi khẽ nghiêng đầu: “Anh Cảnh Sơ… Đặt em xuống bên cạnh là được rồi, em nặng lắm…”
Cô ngập ngừng nói nói xong, lại nghe thấy anh không để ý lắm mà cười một tiếng, nhưng cái tay xoa bụng dưới của cô vẫn không dời đi, chỉ thấy anh cúi đầu đến gần lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Ôm thì cũng đã ôm rồi, xấu hổ cái gì?”
Anh nhìn qua vành tai ửng hồng của cô rồi hầu kết của mình di chuyển lên xuống, đôi mắt nặng nề nhìn qua nửa ngày mới nhắm mắt lại, đè thấp giọng nói chuyện với cô, chỉ vì sợ cô nghe được giọng nói khàn khàn cùng cảm xúc ẩn chứa trong giọng nói của anh.
“Anh giúp em xoa bụng để em thoải mái hơn một chút, em mau ăn đi.”
Mẫn Dao không biết làm sao từ chối anh, do dự một lúc thì nghe theo anh rồi bắt đầu ăn cơm, mặc cho bàn tay của anh xoa xoa bụng dưới của cô, nói thật ra, thì cái xoa này cũng không có tác dụng gì, nhưng đúng ra mà nói thì thứ làm cho cô cảm thấy có thể giảm bớt đau đớn, là tay của anh… Và sự lo lắng của anh dành cho cô.
Mẫn Dao bị anh xoa có hơi phân tâm, cô ăn từng ngụm mà không biết có mùi vị gì, ăn xong miếng cuối cùng, cô mới quay đầu nhìn anh với đôi mắt ngượng ngùng, nói chuyện với anh rất là dịu dàng: “Em, em đã ăn xong… Anh Cảnh Sơ mau thả em xuống đi… Có lẽ tay của anh đã mỏi rồi…”
Mạc Cảnh Sơ nghe vậy lại lắc đầu, tiếp tục xoa bụng của cô: “Anh không mệt, em ngoan ngoãn ngồi xuống đi.”
Cô nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng là nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Anh Cảnh Sơ, anh… Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy…”
Mạc Cảnh Sơ nghe vậy dừng một chút, cúi đầu nheo mắt nhìn mái tóc màu đen của cô, bàn tay xoa bụng dưới không biết đã dừng lại lúc nào, dường như phát hiện sự khác thường của anh nên cô khẽ quay đầu nhìn qua anh với vẻ mặt khó hiểu. Anh liếm môi, nheo mắt nhìn cô, chậm rãi ung dung mà nói: “Nếu như không phải là người anh thích… Thì anh sẽ không quan tâm đến em đâu.”