Ánh mắt của cô ngay lúc đó làm cho Mạc Cảnh Sơ không biết phải làm thế nào, lại cảm thấy có sự thất bại khó nói thành lời. Thế là anh theo bản năng nói tiếp một câu: “Nếu như anh nói như vậy thì em sẽ làm sao?”
Cô nghe vậy thì sững sờ, sau đó liền bật cười, đưa tay đánh anh một cái, đem thẳng lời tỏ tình của anh trở thành một lời nói đùa… Điều này rất bình thường, dù sao anh biết Mẫn Dao chưa bao giờ nghĩ đến việc anh thích cô, lại nghe anh bổ sung câu phía sau thì xem đó là lời nói đùa cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là trong lòng anh vẫn có phần khó chịu… Lời tỏ tình của anh lại bị người cô gái anh yêu cho rằng là lời nói đùa, cho dù là ai đều sẽ có cảm giác không thoải mái…
Thôi vậy, còn nhiều thời gian.
“Bây giờ suy nghĩ lại… Có phải bắt đầu từ lúc đó thì mỗi ngày anh đều nghĩ cách làm cho em thích anh hay không?” Bây giờ nghĩ lại lời tỏ tình của anh khi còn trẻ… Có vẻ như kể từ ngày hôm đó thì anh đã thường xuyên xuất hiện trước mặt cô hơn trước…?
“Đúng vậy.” Mạc Cảnh Sơ hào phóng thừa nhận, anh tháo tạp dề xuống rồi xoay người lại sờ tóc cô, còn cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng như là một chiếc lông vũ chạm vào.
“Thật ra anh đã thích em từ rất lâu rồi.” Mẫn Dao nghe vậy thì quyết định mở miệng nhưng lại nghe thấy anh híp mắt cười, nói tiếp: “Được rồi, anh đã thẳng thắng nói hết tất cả mọi thứ với em, nên đến lượt em rồi. Dao Dao em nói đi, em thích anh khi nào vậy?”
Mẫn Dao đảo mắt, đưa tay nhận lấy một đĩa cà ri: “Em không nói cho anh biết đâu.” Nói xong, cô bê chiếc đĩa quay đầu đi ra ngoài, Mạc Cảnh Sơ nhíu mày nhìn bóng lưng của cô, liếm môi cười một tiếng, vô cùng xảo quyệt.
Không được, anh chắc chắn phải biết.
Anh chậm rãi, ung dung đi ra phòng bếp rồi nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh bàn ăn cầm thìa xúc cơm, anh không nói gì mà đưa tay ôm lấy eo của cô và bế cô lên, Mẫn Dao giật mình, chiếc thìa ở trong tay rớt xuống đĩa tạo ra âm thanh lanh lảnh, mấy hạt cơm từ thìa rơi vung vãi trên bàn. Chân cô cử động theo bản năng, quay đầu hờn dỗi trừng anh: “Làm gì vậy? Đang ăn cơm mà!”
Mạc Cảnh Sơ cười cười, ôm eo cô rồi cúi đầu xuống hôn vành tai của cô. Cô vất vả mới leo lên bàn trở lại rồi nắm chặt cái thìa trong tay, Mẫn Dao cắn môi, giọng điệu run rẩy: “Làm gì vậy… Em đói… Muốn ăn cơm…” Anh vòng tay qua eo cô lặng lẽ vén áo cô lên, bàn tay ấm áp dán lên bụng dưới bằng phẳng của cô, ngón tay ở trên đầu rốn chậm rãi di chuyển, giống như chú bướm lưu luyến bụi hoa, chậm chạp không chịu rời đi.
“Anh cũng đói bụng.” Anh ngây ngẩn cả người, bàn tay đi lên phía trên, cho đến khi tay chạm được vào chỗ mềm mại thì anh mới ngừng xâm lược lại rồi véo lấy b/ầ/u n/g/ự/c đầy đặn trong tay mình, lại vươn đầu lưỡi liếm lấy cô đang run rẩy trong lòng anh.
“…Muốn ăn Dao Dao.”
Mẫn Dao nghe vậy thì đầu ngón tay run rẩy, cơm vừa xúc xong lại rơi xuống đĩa, khuôn mặt cô đỏ bửng, run rẩy vươn tay nắm lấy bàn tay đang càn rỡ nhào nặn dưới quần áo, giọng nói mềm mại: “Không, không được… Không phải buổi chiều anh còn có lớp sao…” Vừa mới nói xong thì cô nghe thấy người đàn ông phía sau cười nhẹ, sau đó cảm giác được bàn tay của anh ở phía sau lưng của mình, bộp một tiếng, cái móc khóa áo lót bị ngón tay linh hoạt của anh cởi ra.
Nhìn cô xấu hổ đưa tay bảo vệ áo lót lỏng lẻo trên ngực, Mạc Cảnh Sơ đắc ý cười, ngón tay khẽ chạm vào eo cô rồi vuốt ve da thịt của cô như không muốn rời xa… Đầu ngón tay của anh giống như mang theo dòng điện, lại giống mang theo mị dược mạnh nhất khiến cô gần như tê liệt ở trong anh.
“Thì ra Dao Dao luôn nhớ thương anh như vậy à… Ngay cả giờ lên lớp của anh cũng nhớ à?” Anh cúi đầu hôn lỗ tai của cô, sau đó ôm cơ thể cô lên rồi hôn dọc xuống theo lỗ tai, anh mở miệng gặm cắn cái cổ tinh tế tỉ mỉ của cô, lợi dụng lúc cô không chú ý ngón tay thăm dò vào trong đồ lót cô, nắm lấy b/ầ/u n/g/ự/c sữa của cô mà không hề buông ra.
“Ừ… Không phải… Em không có nhớ thương anh…” Có đánh chết thì Mẫn Dao cũng không thừa nhận, cô ngượng ngùng rút tay lại, muốn ngăn hành động làm loạn của anh lại nhưng cũng vừa đúng lúc giam cầm tay anh vào b/ầ/u n/g/ự/c mềm mại của mình.
Mạc Cảnh Sơ cười cười rồi đưa tay xoa nhẹ một cái, thấy cô duyên dáng kêu lên, đôi mắt nhắm lại: “Dao Dao vẫn không thành thật như thế, nói đi, em thích anh từ khi nào? Nếu nói ra… có lẽ anh sẽ buông tha cho em.”
Mẫn Dao cắn môi, kiên quyết lắc đầu, một giây sau b/ộ n/g/ự/c trắng nõn và mềm mại của mình bị anh kéo không chút lưu tình nào, cô kêu lên một tiếng, cô đã sớm không quan tâm đến món cà ri hấp dẫn kia, đưa tay đánh thẳng bàn tay không thành thật của anh, nhưng đầu n/h/ũ h/o/a vẫn bị anh bóp lấy, trong lúc đó cơn đau đớn kèm theo khoái cảm giống như có dòng điện chạy qua trong cơ thể, bị anh bắt nạt còn cảm thấy thoải mái… Cô sẽ không chịu thừa nhận đâu… Mẫn Dao xấu hổ đỏ bừng cả mặt, tận trong đáy lòng cô đã tự nhủ rằng có bị đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận.
Mạc Cảnh Sơ không quan tâm việc cô che giấu, dù cô không nói… Thì cơ thể của cô cũng sẽ nói cho anh biết, giống như đầu n/h/ũ h/o/a hồng phấn của cô đã đứng lên đầy ngạo nghễ từ lâu.
Nhưng mà có một số việc, cô cũng đừng nghĩ có thể lừa được.
Ngón tay anh kẹp lấy đầu n/h/ũ h/o/a mà véo, nghe cô nức nở và rên rỉ thì anh nheo mắt, mở miệng lần nữa: “Lúc nào em nói cho anh biết em thích anh khi nào, thì lúc đó anh sẽ buông hạt nhỏ này ra.”
Mẫn Dao nghe vậy thì cơ thể run lên, nghẹn ngào đưa tay đánh anh: “Anh là cái tên xấu xa… vô liêm sỉ… buông tay ra…”
Mạc Cảnh Sơ không hề tức giận chút nào, nghe âm cuối của cô không ổn định thì biết cơ thể của cô sớm đã chịu nỗi việc tán tỉnh đầy lỗ mãng này rồi, đưa tay sờ sờ khuôn mặt phiếm hồng mà nóng bỏng của cô rồi đặt môi hôn lên mặt cô.
“Anh là kẻ xấu xa đấy… chỉ xấu xa với mình em…”
Mẫn Dao nghe vậy cắn môi, trong lòng vẫn luôn mắng anh không biết xấu hổ, nhưng lại vì sự dỗ ngon dỗ ngọt của anh mà trái tim cô lại khẽ lay động và hốt hoảng. Thậm chí cô còn cảm thấy việc bị anh nắm trong tay lại khiến cho cô vui sướng, tê dại và không còn có ngọt ngào khiến người ta e lệ, vui sướng… Chỉ có ngọn lửa dục vọng chưa được thoả mãn đang cháy lan đến lý trí của cô, cứ như đang đánh đập, tra tấn, ép cô phải thừa nhận.
Chỉ có nói thật, mới được anh yêu thương.
“Em…” Cô khịt mũi một cái, mấp máy môi, cô ngại ngùng nói ra mấy chữ mà lại không nhìn thấy đôi mắt long lanh của người đàn ông phía sau khi anh thấy thái độ của cô đã bị dao động, dường như anh đã ăn trộm ngôi sao trên trời gắn vào đôi mắt của mình, đôi mắt mang theo đầy trời sao, sáng đến kinh người.
“…Trước kia vốn dĩ em rất thích anh… em… em cũng không biết là loại thích nào nữa, khi đó em còn nhỏ nên cũng không phân biệt được… mà anh lại vẫn luôn không, không quan tâm đến em… Cho nên em đã xem anh… như một người anh trai thân thiết mà thôi.” Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ xù lông, nhân tiện thuyết phục cô mở hết mọi thứ ở đáy lòng ra trước mặt anh.
“Nếu như hỏi em thích, thích anh khi nào… em cũng không biết… Tóm lại lúc em lần đầu động lòng với anh… chắc là vào lúc… anh đến đón em về nhà khi em bị thương đó…”
Mạc Cảnh Sơ nghe vậy nhíu mày, rốt cục cũng buông lỏng đầu n/h/ũ h/o/a ra, cô chưa kịp thở phào thì phát hiện tay của anh không rời khỏi b/ộ n/g/ự/c của mình, bàn tay ở lại xoa nhẹ ở phía trên.
“Thì ra… thời gian chúng ta động lòng với nhau cũng không chênh lệch nhiều.” Mạc Cảnh Sơ khẽ cười, anh thấy vẻ mặt hoang mang của cô thì cuối cùng cũng không nhịn được cảm xúc ở đáy lòng mà đưa tay vào quần cô để thăm dò, cởi q/u/ầ/n l/ó/t của cô ra rồi chạm vào t/i/ể/u h/u/y/ệ/t ẩm ướt. Thân thể mềm mại trong ngực anh khẽ run lên, luống cuống đưa tay muốn ngăn anh lại, anh lại nhếch môi cười xấu xa, đầu ngón tay khẽ chạm vào hạt châu nhỏ đang nhô ra, nhẹ nhàng xoa nắn, trêu đùa đến mức khiến Mẫn Dao không ngừng rên rỉ, bàn tay yếu ớt đưa lên quần của anh, ánh mắt mông lung nhìn qua anh.
“Ngoan, Dao Dao mau ăn cơm, ăn nhanh lên…”
“Anh… như thế thì em làm sao… Ưm… làm sao… ăn… được.” Hai chân yếu ớt của Mẫn Dao bị anh kéo căng ra, bàn tay to ở giữa hai chân không ngừng trêu chọc hoa hạch xinh xắn, đẹp đẽ, rõ ràng là anh không muốn để cho cô ăn cơm!
“A… Như vậy thì không thể ăn sao? Thế nhưng mà anh cũng đói bụng…” Anh nhìn cô đầy vô tội, ánh mắt còn có chút ấm ức cứ như cô đã làm chuyện gì tội ác tày trời vậy… Còn chưa nói xong thì đột nhiên anh rút ngón tay ướt đẫm mật dịch của cô ra và cười thản nhiên, chiếc lưỡi đỏ khẽ vươn ra khỏi đôi môi mỏng, nhẹ nhàng liếm lấy mật dịch ướt át dính trên ngón tay, ánh mắt mê say.
“Dao Dao rất ngọt… Nhưng mà, đây chỉ là món ăn khai vị thôi…” Anh liếm lấy đầu ngón tay vừa rút ra khỏi thân dưới của cô, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì anh cong môi cười, giọng nói khàn khàn mà quyến rũ:
“Dao Dao ngoan, mau ăn đi, em ăn no rồi… Thì anh có thể làm…”
Anh cười một cách tùy ý, lời nói của anh tràn đầy sự bá đạo chiếm hữu và hành vi đùa giỡn lưu manh, giọng điệu lưu manh không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng rất dụ dỗ người khác…
Ít nhất, cô cảm thấy mình có lẽ… không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của anh.