HỎA TÌNH
Chương 3
_ Chào em, em chưa về à?
_ Ba bận lắm ạ! Vú Hạ ko tới ạ.
Tôi nghĩ chắc vú Hạ là người chăm sóc bé khi ba bé đi làm
_ Sao e ko ngồi bên trong mà lại ra đây? Sẽ rất lạnh nha!
_ Em đợi chị nha.
Tôi nhìn bé với con mắt ngạc nhiên, thoáng trong mắt đôi mắt to long lanh kia có nét thất vọng giống như tôi đã làm tổn thương nó vậy. Ôi tim tôi trễ vài nhịp mất rồi.
_ Chị xin lỗi! Em có muốn ăn kem không? Chị mua cho em nhé.
_ Dạ muốn ạ!
Chúng tôi vào 1 cửa hàng tiện lợi chọn mua 2 que kem rồi quay lại chỗ cũ.
_ Chị là Tôn Aí, 18 tuổi. Còn em?
_ Minh Đăng, 8 tuổi học lớp 3 trường tiểu học Ánh Dương ạ.
Tiếng cười trong trẻo của bé làm tôi như tan chảy, thật muốn nâng niu chiều chuộng mà. Chúng tôi lại tìm thấy rất nhiều điểm chung với nhau nói quài không hết. Nhìn lại đồng hồ cũng đã hơn 7h thế mà lại chưa có ai đến đón bé, tôi thấy lạ lắm dù sao cũng là chuyện nhà người ta họ không lo cho con cái mình thì lấy gì đến lượt tôi cơ chứ. Tôi đề nghị xin số gia đình từ Minh Đăng để gọi báo họ rằng nếu cần thì tôi sẽ đưa bé về giùm nhưng Minh Đăng bảo để nó tự báo lại với quản gia rằng sẽ tự về. Tôi ngạc nhiên khi 1 đứa trẻ lại mạnh mẽ đến như vậy, tôi hỏi bé có muốn ăn gì trước khi về không và chúng tôi chọn 1 tiệm ăn nhỏ gần đó. Nhìn thứ đồ ăn dầu mỡ, tôi thì sao cũng được nhưng đối với Minh Đăng tôi cứ thấy tội lỗi như ngược đãi trẻ em vậy. Tôi dặn lòng nếu có lại việc làm, lương về tôi sẽ dắt Minh Đăng ăn những món ngon và dinh dưỡng hơn. Ăn xong, chủ yếu là lắp đầy cái bụng đói , tôi đưa Minh Đăng về theo sự chỉ dẫn của bé, chúng tôi bắt bus và đi đến Thiên Lộc phía ngoại thành. Tôi khá bất ngờ khi đến nơi, đây không phải là lần đầu tiên được nhìn thấy dinh thự của các đại gia, triệu phú hay tỷ phú mà ở đây là nơi tôi sẽ phỏng vấn vào sáng mai nha.
Cũng tiện ghê, nhờ có Minh Đăng chỉ dẫn mà tôi có thể tìm được nơi này dễ dàng bởi nhược điểm thứ nhất của tôi đó chính là mù đường. Cũng vì nó mà tôi phải khốn khổ không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ biết rõ được lối đi thì mai tôi sẽ không phải khổ sở tìm kiếm nữa. Chúng tôi đi vào khu nhà cao cấp ngay trung tâm Thiên Lộc, cảnh vật xung quanh quả thật luôn tỏa ra hơi thở của những kẻ có tiền, tôi thấy ngột ngạt, chán nản vì điều đó.
Đi vào sâu trong hơn nữa bao phủ bởi dãy cây xanh, 1 dinh thự u ám xuất hiện trước mắt tôi. Tôi không thể tin được Minh Đăng sinh ra và lớn lên ở đây mà tính cách và điều kiện sống lại khác nhau nhiều đến như vậy. Tôi hoài nghi về chủ của dinh thự này. Trên con đường hướng về phía cửa chính được thấp sáng bởi những cây đèn cầy trắng lập lòe hình như không có cơn gió nào thổi tắc được chúng cả. Nhìn kĩ lại thì Minh Đăng vẫn luôn nắm tay kéo tôi tiến về phía trước với nụ cười niềm nở của 1 chủ nhà hiếu khách. Nhưng sao tôi lại cảm thấy giống như sứ giả của quỷ chiêu dụ con mồi về cho chúa quỷ thế này. Chỉ là ảo giác tôi niệm chú trong lòng.
Chưa dừng ở đó, tôi như vô thức tiến về phía cánh cửa to lớn mở ra vang lên âm thanh sinh động hơn nữa.Ông lão hôm qua tôi đã gặp tới đón Minh Đăng cúi chào chuyên nghiệp:
_ Cậu chủ đã về. Ông chủ đang đợi ngài.
Minh Đăng rất ngoan cúi chào lễ phép như thói quen hằng ngày. Tôi chào ngài quản gia rồi theo Minh Đăng đi lên lầu và gõ cửa căn phòng có 2 cánh rất lớn
_ Vào đi –Câu nói có lệ nhưng mang lại mị lực rất lớn khiến tôi rùng mình.
Nhóc Minh Đăng cẩn thận mở cửa chen cái đầu nhỏ vô phòng
_ Ba! Con đi học về rồi ạ
_ Ừm. Ai đó?
_ Dạ là 1 vị khách con rất thích ạ. Chị ấy đưa con về đây và con muốn chị ấy thay thể cho vú Hạ ạ.
Tôi khá ngạc nhiên khi đứa nhóc này lại suy tính đến như vậy.
_ Đã có lịch phỏng vấn vào ngày mai, nhưng cô sẽ được nhận ngay bây giờ.
_ ??? Ý ngài là sao tôi chưa hiểu???
_ Hay quá! Từ hôm nay chị sẽ là bạn của em
Có cần trùng hợp dữ vậy ko trời. Ko thể tin được, tôi đã có công ăn việc làm tự chăm sóc bản thân mà còn lại làm đúng đam mê mấy ai sướng bằng được như tôi.Tối hôm đó ko à bằng cách nào mà tôi lại về được đến nhà.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!