HỎA TÌNH
Chương 2
Sáng hôm sau vì có tiết đầu tiên ở trường nên tôi phải dậy sớm để kịp chuyến xe bus chứ không giao thông giờ cao điểm sẽ khiến tôi muộn học mất. Trường Đại học H là ngôi trường “cao giá”, muốn vào học ở đây phải có là những người có tiền. Vì sao tôi lại ở đây? Bởi nhằm làm yên lòng bậc phụ huynh mà tôi chọn học ở đây. Tôi muốn làm gì cũng phải có sự chấp thuận của ba mẹ nuôi trước đã. Đúng vậy tôi là trẻ mồ côi được nhận nuôi từ năm lên 10 tuổi. Trước đó tôi được các sơ chăm sóc tại tu viện Evama, trong khoảng thời gian ở đây tôi đã lớn lên cùng với những đứa trẻ khác, cho tới khi được 1 cặp vợ chồng ngoại quốc hiến muộn nhận nuôi là ba mẹ bây giờ của mình. Họ có cảm tình với 1 đứa trẻ hoạt bát như tôi nên đưa tôi về chung sống nơi đất khách quê người, trao yêu thương, chăm sóc và nuôi dạy cho đến bây giờ. Có lẽ vì vậy mà tôi rất thích trẻ con càng thương yêu hơn khi chúng lại có hoàn cảnh giống mình. Tám năm ở nước ngoài dần xem đó là nhà mình nhưng mong muốn của tôi vẫn là về nước học tiếp chương trình Đại học ở đây. Trở lại với trường lớp, khóa học đã bắt đầu cũng gần 4 tháng nên bạn bè cũng có coi như quen thuộc, vì tính tôi hòa đồng nên thích giao du kết bạn lắm. San San là người hợp ý với tôi nhất, chúng tôi khá thân ngay từ khi học cùng nhau vừa thấy nàng ở bàn học tôi kể khổ về chuyện mình bị mất việc ngay:
_ Tao sắp ko qua khỏi r
_ Sớm siêu thoát nha
_ Buông nghiệp ko khiến m đc hạnh phúc đâu con khốn
_ Sao lại ko qua khỏi?
_ Đuổi việc và nợ ngập đầu
_ Chán thật sự, tội nghiệp nhỉ. M cũng đâu phải diện xóa đói giảm nghèo đâu, mà cũng ngộ ba mẹ m thế mà bỏ rơi để m sống tự lập trong khi lại rất giàu có?
_ Đâu nói thế đc, là t thích như vậy mà
_ Con điên!!! Bớt than vãn lại giùm.
Nói xong câu đó nàng ko nhiều lời đem tôi đánh đập ko thương tiếc. Sau giờ học tôi thử lên mạng tìm kiếm 1 công việc mới. Trời cao có mắt, cái cửa này đóng lại thì sẽ có cái khác mở ra, tôi nhận đc lịch phỏng vấn cho 1 gia đình với chức vụ vú em, thật đúng là 1 công việc mình yêu thích. Họ hẹn tôi vào sáng mai lúc 9h, và nói rằng nếu được thì sẽ nhận tôi vào làm ngay lập tức. Nhìn hình thức ko đến nổi là lừa đảo bởi tôi đã chọn nơi môi giới an toàn dành cho sinh viên rồi mà. Yên tâm với hi vọng sẽ ko bị đói và thỏa mãn sở thích của mình, tôi đi dạo và tìm bữa tối cho mình. Lang thang làm sao mà tôi lại tới được chỗ cũ ngày hôm qua, tôi như thói quen nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của nam thần nhỏ kia. Tôi tự nhủ cũng đã trễ rồi sao mà có ai đc chứ? Nhưng tôi đã lầm khi nhìn thấy đứa bé ấy ngồi trên ghế đá chỗ mà tôi đã ngồi cơ chứ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!