Hoa Tư Dẫn - Chương 342
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Hoa Tư Dẫn


Chương 342


Trước đây tôi không cần ngủ, lúc muốn có thể ngủ, không ngủ cũng không sao, bởi viên giao châu có thể hóa giải giấc ngủ, nhưng gần đây ngày càng buồn ngủ, xem ra viên giao châu ngày càng mất công lực.
Mà Mộ Ngôn cũng bắt đầu có bệnh, nửa đêm thường đánh thức tôi, bảo tôi nói mấy câu cho chàng nghe, sau đó mới để tôi ngủ tiếp. Mấy lần như vậy, có lúc đầu óc tôi lơ mơ, nghe giọng chàng run run, rõ ràng chúng tôi đắp một cái chăn dày, nhưng hai tay chàng ôm tôi vẫn lạnh ngắt.
Lúc đầu tôi không biết tại sao, sau hiểu ra, chàng sợ, chàng sợ tôi ngủ mãi, vĩnh viễn thiếp đi. Mỗi ngày mỗi đêm chàng đều sợ nhưng ban ngày không để tôi nhận ra.
Trời đã sang đông, nghe nói cuộc chiến Khương – Triệu ngày càng ác liệt. Lần này Triệu tự dẫn lửa đốt chân, chiến sự lan rộng đến từng hộ thường dân, mặc dù tướng sĩ trên dưới đồng lòng chiến đấu ngoan cường, nhưng rút cục do thực lực chênh lệch, thất bại thê thảm. Khương quốc rõ ràng biết lợi thế, được đà rất có thể đánh thẳng vào kinh đô Triệu. Sự thể đã đến nước này, chắc chắn Mộ Ngôn sẽ ra tay.
Đây quả nhiên là tấm lưới chàng tung ra. Thiên tử ban cho chàng hiệu Hiển Khanh, để chàng phân ưu với ông ta. Lý do xuất binh lần này hoàn toàn danh chính ngôn thuận – “Thay thiên tử điều đình bất hòa giữa chư hầu”. Tham gia cuộc chiến này, về lý mà nói, khắp đông lục ngoài thiên tử cũng chỉ có chàng thích hợp nhất, thiên tử không thể trực tiếp xen vào, trong mắt thiên hạ, chàng là người nên ra tay nhất. Trần quốc mặc dù dân phong cởi mở, nhưng cũng như Vệ quốc, nữ nhân vẫn không được tham dự triều chính.
Nhưng lúc nằm trên giường, Mộ Ngôn thường đem những chuyện đó kể cho tôi nghe trước khi ngủ, giống như ru ngủ. Chàng thích coi tôi là trẻ con, trước đây tôi không biết đó là cách chàng yêu một người. Cục thế đã sắp kết thúc, điều duy nhất khiến tôi hiếu kỳ là tông tích quân cờ ban đầu của cục thế này – Tần Tử Yên, bởi vấn đề quả thật khó suy đoán, cho dù nghe chàng kể rất nhiều, vẫn không thể lần ra manh mối. Đem khúc mắc hỏi Mộ Ngôn, nhưng chàng chỉ đáp gọn một câu: “Nếu còn sống có lẽ cô ta đang ở nước Triệu”.
Tôi vẫn băn khoăn, chàng giải thích: “Lần bí mật liên minh với Triệu, theo em, làm thế nào mới khiến Triệu vương hoàn toàn tin Khương giá họa cho Triệu?”.
Tôi không hề suy nghĩ: “Dựa vào tài diễn kịch của chàng!”.
Chàng tỏ vẻ không muốn tiếp tục câu chuyện: “… Chúng ta ngủ thôi”. Bị tôi bám riết mới hà tiện tiết lộ hai chữ: “Nhân chứng”, Tần Tử Yên là nhân chứng, đó chính là nguyên cớ chàng luôn tìm cô ta, cũng là nguyên do tại sao cuối cùng cô ta ở lại Triệu quốc.
Nằm gọn trong lòng chàng, bàn luận với chàng đại sự của thiên hạ như bàn chuyện trong nhà, nếu tôi có thể sống với chàng đến bạc đầu, chúng tôi suốt đời sẽ như vậy, tôi có thể làm một người vợ tốt của chàng.
Trước đây tôi luôn mơ ước một ngày có thể trở thành chỗ dựa của chàng, khi chàng cần đưa ra một phán quyết sáng suốt nào đó, tôi sẽ cùng chàng luận bàn cân nhắc với tầm nhìn đủ rộng, nếu có thể sống lâu và nỗ lực một chút, tôi nghĩ tôi cũng có thể làm được. Nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, sâu trong lòng lại có tiếng nói lặng lẽ nhắc tôi, có nhìn thấy bóng đen sau lưng không? Bóng đen của chia ly và tử thần?
Tháng mười một, sau mấy trận sương mù, ngoài thành hoa mai nở rộ. Tôi mong thời gian trôi thật chậm, không nghĩ nhiều đến chuyện chia ly, vẻ mệt mỏi trong mắt chàng ngày một tăng, chàng tưởng rằng đã giấu được tôi, tôi cũng giả bộ không biết.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN