Hoa Tư Dẫn - Chương 343
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Hoa Tư Dẫn


Chương 343


Nhưng không biết có phải tuyệt cảnh dễ nảy phùng sinh, chính vào lúc khó khăn lắm tôi mới từ bỏ tất cả những ước vọng không hiện thực, vị pháp sư mới được mời đến lại mang đến một tin tốt lành mong đợi bao lâu: Thế gian có lẽ vẫn còn một viên giao châu khác được phong ấn Hoa Tư dẫn.
Theo lý luận của ông ta, thế gian thường không có độc vật, vạn vật vạn sự đều coi trọng tương sinh, đây là quy luật của tạo vật ngay từ thượng cổ xa xưa, bất luận Hoa Tư dẫn là bị siêu lực tự nhiên phong ấn hay bị con người phong ấn đều không trái nguyên tắc này, vậy thì ở Cửu Châu nhất định còn tồn tại một viên di ngọc lưu lạc đâu đó.
Nhưng thế nhân đa phần không biết sức mạnh siêu nhiên của nó, có thể nó bị phủ bụi từ lâu, hoặc chỉ được coi là món đồ thông thường.
Tôi không muốn nói đó là do ông trời có mắt, bởi không biết đây có phải là một trò đùa khác của số phận. Nói một cách có trách nhiệm thì số phận rất thích đùa tôi. Nhưng bất luận thế nào, Mộ Ngôn đã bắt đầu tìm tông tích viên ngọc huyền bí đó ở khắp Cửu Châu, cho dù không biết thực sự có tồn tại viên ngọc đó không.
Xem ra đời tôi vận may vẫn chưa hết.
Bảy ngày sau, Quân sư phụ đến Trần cung thăm tôi lại mang đến một tin, đó là trong tế miếu của Khương quốc đang thờ một viên minh châu, tương truyền là báu vật từ thời thượng cổ, viên minh châu đó cũng đúng là viên giao châu.
Ngày mười hai tháng mười một, Trần quốc xuất binh vây Khương cứu Triệu, lần này Mộ Ngôn thân chinh xuất trận, tôi biết ý chàng ở đâu.
Đêm trước hôm xuất binh, dưới ánh nến hồng, chàng vẽ một bông mai trắng trên trán tôi. Trong chiếc gương đồng, bông hoa mai ở góc trán như mọc ra từ tóc, e ấp và diễm lệ. Tôi không biết dụng ý của chàng là gì, rất lâu sau nghe chàng nói: “Vốn định vẽ lông mày cho em, nhưng lông mày của em thanh như nét vẽ, không cần tô điểm cũng đẹp”.
Thì ra là vậy, mặc dù chàng không thích tôi quá coi trọng hồi ức, nhưng đó là cử chỉ âu yếm vợ chồng, chàng cũng muốn lưu lại một hồi ức đẹp.
Chàng chống tay vào má, mắt cười cười nhìn tôi: “Đẹp không?”.
Tôi gật đầu, lại muốn trêu chàng: “Đẹp, một bông mai lúng liếng, khiến quân vương không thể dự buổi chầu sớm”. Thấy chàng ngước mi, mắt nheo nheo, tôi vội lùi vào góc giường: “Em đùa đấy, chàng, chàng chàng đừng lại gần”.
Chàng dịch đến: “Lại gần thì sao?”.
Tôi tiếp tục lùi sâu vào trong: “Vậy chàng phải hứa không làm chuyện quá đáng”.
Chàng cười: “Em thấy có thể không?”.
“…”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN