Hoa Tư Dẫn - Chương 344
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Hoa Tư Dẫn


Chương 344


Hôm sau Mộ Ngôn xuất chinh, đó là một ngày đông lạnh hanh khô, tôi đứng trên thành lầu nhìn chàng, nhưng không tiễn chàng ra cổng thành. Chàng đã hứa sẽ nhanh chóng trở về, vậy đây không phải là một cuộc chia ly.
Hoặc là nếu tôi từ bỏ thế gian trước khi chàng trở về thì cũng sẽ gắng đi tìm chàng. Thư mỗi ngày như hồng nhạn bay đến, đều là bút tích của chàng, vậy là chàng vẫn bình an. Thể lực tôi yếu dần, gần đây nhận ra thính giác cũng giảm sút. Hôm báo tin chiến thắng chính là ngày Hạo thành có trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông, tuyết đầu mùa như cánh hoa mai bay lả tả trên bầu trời Hạo thành, rơi xuống tay hơi lành lạnh.
Ngày hai mươi bảy tháng mười một, một ngày đông buốt giá, tuyết rơi rất dày, tôi ăn vận thật ấm đứng trên tường thành, chờ đợi Mộ Ngôn khải hoàn trở về. Trên trán vẫn còn bông mai trắng chàng vẽ trước đêm xuất trận, dưới lớp áo choàng lông chồn nặng trịch là chiếc váy màu lam lóng lánh dài bảy thước.
Dưới chân tường thành cao vút, quần thần trang nghiêm đứng thành hai hàng trên con đường lát đá xanh, phía xa bạt ngàn mai trắng nở rộ trong tuyết, tưởng tượng cũng thấy trong không gian tràn ngập hương mai lạnh.
Chấp Túc đứng bên đỡ tôi, không ngừng thuyết phục tôi quay về: “Thánh giá của bệ hạ phải đến giờ Mùi mới đến thành ngoại, bây giờ mới là giờ Tỵ, tuyết lại rơi dày thế này…”.
Tôi lắc đầu: “Chàng sẽ sớm trở về”.
Chấp Túc không tin. Nhưng cũng không biết làm gì.
Cuối giờ Tỵ, tiếng vó ngựa phi gấp cùng với tiếng quân hành rầm rập từ xa truyền đến, tôi mỉm cười khẽ hỏi Chấp Túc: “Nghe thấy chưa?”.
Chấp Túc chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp gõ trên mặt đường đá. Khoảng không giữa trời và đất lúc này tựa hồ không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng vó ngựa rõ dần gõ vào lòng tôi, hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi. Tôi đẩy Chấp Túc ra, nâng váy chạy xuống thành lầu. Chiếc váy dài quét đất phấp phới trong gió, tôi nhìn chàng nhảy xuống ngựa, từ xa giang rộng hai tay bước về phía tôi. Thời khắc đó, cơ hồ có muôn ngàn tia sáng thấu qua tầng mây xám, những bông hoa tuyết như lông ngỗng lơ lửng biến thành những mẩu băng trong suốt long lanh. Tôi lao vào vòng tay chàng, ngón tay sượt qua chiến giáp lạnh ngắt, bất giác rùng mình, nhưng nhìn đôi mắt đẹp nhuốm phong sương tươi cười đó lại thấy yên tâm, tôi soi bóng mình trong mắt chàng.
Tôi muốn vuốt ve mặt chàng, cuối cùng chỉ dừng lại trên hàng lông mày: “Em biết nấu cháo yến sào, về nhà sẽ nấu cho chàng ăn”.
Khóe miệng khẽ nhếch, chàng cầm tay tôi áp lên má mình: “Có thể ăn được thật sao?”.
Hết
Đường Thất Công Tử
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN