Hoa Vũ - Bạch Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Hoa Vũ


Bạch Gia



Trước nay chưa có gì nàng không dám thử, mặc dù lớp sương mù rất dày không biết có độc hay không, với cả cơ thể nàng khác người, từ lúc sinh ra đã có thể kháng độc, nên nàng cứ thế mà đi vào sâu trong lớp sương kì lạ đó. Đi tầm nửa canh giờ cuối cùng nàng cũng thoát ra, khung cảnh xuất hiện trước mắt làm cho nàng hết sức ngạc nhiên. Trước mắt nàng là một màu trắng xóa phủ kín, không những thế còn có tuyết rơi. Đối diện nàng là một động băng, nhìn lớp băng có thể thay đổi màu sắc nàng đoán chắc nơi đây phải là bí cảnh nghìn năm. Cứ thế, nàng dõng dạc hiên ngang đi sâu vào hàng động đó, nơi đó quả thực rất đẹp, vẻ đẹp lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Đi sâu vào bên trong, nàng lại loáng thoáng nghe được có âm thanh phát ra, nó như lôi cuốn thúc giục khiến nàng cứ đi mãi không thể dừng bước. Đi mãi đi mãi cuối cùng nàng đến trước một cánh cửa, đang còn loay hoay không biết nên làm thế nào để mở thì bỗng nhiên cánh cửa kêu cèn cẹt rồi tự mở ra. Bên trong là một động băng, rõ ràng có những tảng băng nhọn hoắt đâm lên, những trước mắt nàng lại có một thác nước đang ào ào chảy xuống dưới. Âm thanh nàng nghe được lại vang lên. Nàng tung mình nhảy vào thác nước, trong đó nàng thấy một cái bệ bằng lưu ly, bên trên là một cây đàn, âm thanh mà nàng nghe được là âm thanh do nước của dòng thác bắn vào dây đàn tạo ra tiếng kêu. Nhìn ngắm cây đàn xanh nhạt đang phát sáng long lanh, nàng thấy một luồng khí bao quanh nó, cõ lẽ đó là cỗ khí tức bảo vệ cây đàn. Nàng mạo hiểm đưa tay cầm lấy cây đàn, biết rằng việc mình làm rất mạo hiểm, có thể nàng sẽ bị cỗ khí tức kia đánh bay ra. Thế nhưng không, rất thuận lợi nàng chạm đến cây đàn, nàng hớn hở ôm cây đàn lên xem thì thấy trên mình đàn có khắc chữ “Băng”. Băng là nàng sao, nếu đã là nàng thì cây đàn này nàng sẽ mang về, chắc chắn sẽ cất giữ và tuyệt đối không trả lại.

Nàng cứ thế đem cây đàn về nhà thi thoảng lấy ra đàn chơi thì nhận ra cây đàn này không bình thường, mà có linh khí. Kì lạ ở chỗ nàng nhiều lần đến Đảo Bồng Lai tìm kiếm nhưng dường như hòn đảo kia hoàn toàn biến mất, dù nàng bay cao đến đâu cũng không tìm thấy. Chính bởi vậy mà về sau nàng gọi cây đàn kia là Huyễn Cầm, “Huyễn” như một giấc mơ, lung linh huyền ảo có thật mà tưởng như không thật. Vì cây đàn có linh tính, lại khắc tên nàng nên từ đó nàng dùng nó làm pháp khí của mình.

Đáp trên không trung, nàng đưa tay chạm nhẹ lên dây đàn, tuyết ngày càng dày đặc, gió thổi vùn vụt, ánh nắng dần bị che khuất, cây tử đằng run lên bần bật giữa sân. Bạch Ngôn khoan thai, đưa cây tiêu lên thổi, gió bắt đầu thét gào, sấm chớp đùng đoàng xé rách trời, có phải Lôi công Điện mẫu cũng muốn góp vui?

Ngón tay của nàng dần linh hoạt hơn trên từng dây đàn lạnh buốt, âm thanh vang lên tưởng như không thể nào trong trẻo hơn được. Phía xa, những bông hoa tử đằng trong suốt vỡ ra tạo thành những mảnh thủy tinh sắc nhọn, theo cơn gió lao thẳng về phía Bạch Ngôn. Hắn dậm nhẹ chân bay lên không trung, tiếng tiêu thánh thót vang khắp nơi, như tấu lên một khúc nhạc đầy vui mừng. Gió càng ngày càng mạnh, nhắm mắt thôi cũng có thể cảm nhận được những cơn gió như những mũi kim cứa vào da thịt tê rát. Gió lại đổi hướng, ùa vào cuốn theo tuyết dày chĩa thẳng về phía trước nhưng bị cản lại khi gặp tiếng đàn mỹ lệ ngọt ngào phát ra từ phía Bạch Băng.

Tiếng đàn nhẹ nhàng, tiếng tiêu nhanh nhẹn, tưởng không hợp mà chúng tấu lên lại hòa hợp đến không tưởng, một khúc nhạc hay khó có thể tả siết.

Ngón tay của Bạch Ngôn khẽ gõ lên thân tiêu, âm thanh trong trẻo hơn hẳn, gió cũng dịu dần, nhưng thay vào đó, từng khối băng nhọn hoắt lần lượt đâm lên bao phủ cả khoảng sân rộng, vài cánh hoa đào lác đác rơi xuống, bị xuyên rách trên đầu những trụ băng, nhìn thôi cũng thấy giật mình, chỉ cần xảy chân một chút không khéo cả thân người liền bị trụ bằng kia xuyên thủng.

Bạch Băng nhẹ nhàng hạ người xuống, đứng vững trên một trụ băng, giữ chặt dây đàn. Hắn nghĩ có thể dùng chiêu này để làm khó nàng sao, nàng đứng trên cao nãy giờ cũng chán rồi, chi bằng đứng trên mấy trụ băng này cho đổi phong cảnh. Nàng đưa tay giữ chặt dây đàn, tiếng đàn ngân dài vang lên, những đóa hoa thủy tinh đẹp rực rỡ đau nhau nở rộ trên mình những trụ băng. Hương tử đằng tỏa ra, bay theo gió bao phủ khắp người Bạch Ngôn.

Hắn nhướn cao đôi lông mày nhìn về phía Bạch Băng, chiêu này khá mới lạ, hắn chưa từng gặp qua, có lẽ là do nàng mới vừa nghĩ ra. Thấy Bạch Ngôn nhìn mình, khóe môi nàng hơi cong lên đầy vẻ thách thức.

“Bộp bộp bộp.”, từ đỉnh lầu của Lãnh Băng Điện vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười hết sức thích thú, kèm theo đó là lời khen ngợi hết lời

“Huyễn Cầm, Băng Tiêu kết hợp quả là tạo thành một khúc nhạc rất lấy lòng người!”

Nam nhân đứng trên đỉnh lầu mặc một bộ y phục màu vàng, trên viền tay và cổ đều được thêu hoa văn hình rồng, hết sức nổi bật, nhìn qua liền biết không phải nhân vật bình thường. Dung mạo của hắn quả thực rất anh tuấn, đào hoa, cộng thêm bộ tóc được búi lỏng đằng sau lại càng thêm vẻ thư sinh lãng tử.

Bạch Ngôn cẩn thận thu cây tiêu về tay áo, liếc nhìn về phía đỉnh lầu cười một cái gọi là chào hỏi từ từ đi lại chỗ chiếc bàn ngồi xuống. Bạch Băng quay sang trao cho nam nhân kia một nụ cười khuynh diễm, cùng một cái nhìn đầy sát khí, rợn người, dám phá hỏng nhã hứng của nàng, tốt nhất hắn nên biết hậu quả như thế nào đi.

Hắn e dè lấy quạt che miệng, cười trừ với nàng, thả người hạ xuống chiếc bàn ngọc thạch dưới gốc cây tử đằng, nửa đùa nửa thật nói

“Hai huynh muội các người cứ tiếp tục phá nhà đi, ta đến nghe nhạc mà thôi, không cần để ý, không cần để ý!”

Nói xong hắn rất tự nhiên, rót cho mình một tách trà ngồi nhâm nhi, ra vẻ rất biết thưởng thức.

Bạch Băng, nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu đàn trở lại, mấy trụ băng trong sân cũng dần biết mất tạo thành một màn mưa hoa tuyệt đẹp, tuyết ngừng rơi, gió hiu hiu thổi, trời lại trong xanh, chim líu lo hót, cây tử đằng ở góc sân vẫn rung rinh trước gió, ánh nắng vẫn chiếu rọi, tưởng như chưa có gì xảy ra, chuyện khi nãy chỉ là ảo giác.

Đi lại chỗ chiếc bàn, tự kiếm cho mình một chỗ ngồi xuống, nàng cầm tách trà nóng Bạch Ngôn vừa đưa cho gõ gõ tay lên miệng tách, nàng không thèm nhìn, cúi xuống hớp một ngụm trà, hỏi thẳng nam nhân trước mặt

“Ngươi rảnh rỗi đến đây làm gì?”

Hắn xem như không nghe thấy câu trả lời của nàng, vẫn chăm chú uống trà.

Từ xa, Bạch Xà vội vàng chạy đến, nàng ta lễ phép cúi đầu nói

“Thiếu gia, tiểu thư, Chân Hoàng Quân đến, ta cùng Hắc Xà ngăn cản nhưng không được!”

Không cần Bạch Xà báo thì nàng cũng có thể nhìn thấy tên không mời mà đến kia, không những đến một cách vô duyên, hắn còn tự nhiên một cách khó chịu, mấy vạn năm nay chưa bao giờ nàng ưng nổi đức tính tốt đẹp này của hắn.

Nàng hất tay, ra hiệu cho Bạch Xà, nàng ta rất hiểu ý liền lui xuống ngay.

Bị nhìn chòng chọc làm Bạch Ngôn ngồi uống trà không nổi, cuối cùng hắn cũng phải đầu hàng trước ánh mắt hết sức long lanh của tên nam nhân kia, đành phải lên tiếng

“Mặc Lâm, không biết hôm nay ngươi đến tìm chúng ta có việc gì?”

Thấy ca ca nàng chịu thua tên đáng chết kia, nàng chống tay lên bàn nhìn chòng chọc vào Mặc Lâm, nàng muốn thử xem xem hắn hôm nay đến đây rốt cuộc là có việc gì quan trọng, nếu là việc không đâu nhất định nàng lập tức sẽ tính sổ với hắn vì đến phá nhã hứng của nàng.

Hắn như cảm nhận được ánh mắt chết người của nàng liền đưa tay phe phẩy chiếc quạt, cười cười nói, không dám quanh co

“Ba tháng sau Thiên Hậu tổ chức yến tiệc mừng thọ, muốn ta đi mời Bạch Gia các người tới dự, lần này mong hai người nể mặt mà đến.”

Từ cửa điện, một luồng gió đen vùn vụt bay đến, là Hắc Xà, hắn chạy đến để báo tin. Hắn đứng cách xa cái bàn mà cả ba đang ngồi vài bước, cúi người nói

“Hai vị thượng thần, Chân Hoàng Quân, Nguyệt Lão đến.” Hắn nói to, rất rõng rạc và ngắn gọn.

Mặc Lâm nghe Hắc Xà thông báo liền hớn hở mong chờ. Hắn đang còn không biết tính kế thế nào, tự nhiên lại có cứu tinh. Nguyệt Lão chắc chắn không phải đến để giúp hắn nhưng trước lúc đến Bạch gia hắn đã đến Hồng Ti cung mời Nguyệt Lão. Mà giờ Nguyệt Lão chạy tới đây, chỉ có chuyện tốt không có chuyện xấu, không biết chừng có thể giúp hắn giải vây. Nhưng rồi hắn chưa kịp mở lời, Bạch Băng đã giơ tay ra lệnh.

“Không tiếp.”

“Thọ yến của Thiên Hậu thì liên quan gì đến bọn ta?”

Bạch Băng thờ ơ nói, hẳn là Thiên Hậu mừng thọ thì không liên quan đến Bạch gia các nàng rồi. Với cả nàng một chút thiện cảm đối với Thiên Hậu cũng không có, bà ta quả thực quá phiền phức đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN