Hoắc Du
Chương 34
Sáng sớm Hoắc Du đã chủ động làm bữa sáng cô từng là phụ bếp của nhà hàng có lúc cô còn thay đầu bếp nấu cho khách món ăn cô nấu rất ngon hơn cả đầu bếp chính nữa nhưng cô không có bằng cấp và kinh nghiệm nên chỉ làm phụ bếp.
Quả là không sai mùi thơm của thức ăn đã đánh thức bọn họ, cả 3 người đàn ông nhìn chăm chú vào bóng dáng bé nhỏ của Hoắc Du trong bếp thao tác rất đêu luyện mùi thức ăn bay ra thơm không chê vào đâu được.
Từng món từng món được đem ra cách bày trí cũng rất lạ họ chưa từng thấy qua cứ trố mắt ra nhìn chăm chăm vào cô và những món ăn cô làm. Món ăn cuối bưng ra bọn họ vẫn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô cô kéo ghế ngồi xuống bọn họ nãy giờ 2 tay chống càm nhìn chằm chằm vào phía cô chết rồi cô quên mất nguyên chủ không biết nấu ăn 1 người ăn chơi thì làm sau đùng 1 cái trở về đảm đan như vậy bọn họ nghi ngờ rồi sao chết rồi chết rồi.
– E hèm ừm em xem trên ti vi thấy người ta nấu nhìn rất ngon em nấu thử thấy không tệ các anh thử xem.
– Sau này em đừng vất vả như vậy muốn ăn gì bảo người nấu là được.
Bọn họ gắp thử miếng thịt vào miệng không thể tin được chưa có món ăn nào ngon bằng món ăn này miếng thịt mềm mềm nước sốp chua cay nước sốp và thịt hòa huyện vào nhau vừa vào miệng đã tan chảy đúng là 1 món ăn ngon nhất thế gian.
Bọn họ liếc mắt nhau rồi tay cử động linh hoạt gắp thức ăn liên tục bỏ vào miệng Hoắc Du há hốc mồm nhìn bọn họ chẳn khác nào dân tị nạn bị bỏ đói mấy ngày liền đống thức ăn cô nấu có vẻ không đủ mà còn cực kì thiếu cô chưa gì mà bọn họ đã chén sạch toàn bộ thức ăn trên bàn đều nhanh chóng biến mất.
– Anh thấy em hoạt động một chút sẽ tốt cho đứa trẻ em ngày nào cũng xuống bếp nấu đi nấu nhiều một chút hoạt động nhiều giản gân cốt còn tốt cho đứa bé.
– Hã…
Hoắc Du ù ù lỗ tai cô không nghe lọt lời Hắc Nghiêm Trạch nói.
– Anh đi làm đây công ty anh có cuộc họp gấp.
Hắc Nghiêm Trạch phóng đi Hoàng Bảo và Bạch Long cũng đi hắn nhận thấy không khí không phù hợp ở lại.
– Bọn anh phải đi gặp đối tác rồi chào em
– Hôm nay em ra ngoài một chút nha
– Ừm
Bọn họ đã đi xa nhưng vẫn gật đầu tốc độ lật mặt của bọn họ thật cao tay quá trước khi ăn và sao khi ăn thay đổi hoàn toàn nhưng nhìn họ thật đáng yêu.
Hôm nay Hoắc Du đi đến ngôi mộ của Hàn Phong cô nhanh chóng chuẩn bị ít đồ rồi đi cô còn đặc biệt mang theo con mèo.
Hoắc Du đặt tay lên tấm bia cô vòng tay ôm lấy.
– Phong em nhớ anh.
Từng việc từng việc của Hàn Phong và cô xảy ra lại tràn về trong kí ức.
– Phong anh biết không cuộc đời em thật sự rất đen đuổi lúc trước em chỉ có 1 mình không có ai yêu thương chăm sóc nhưng kể từ lúc gặp ba mẹ Hoắc em mới biết được niềm hạnh phúc khi có cha mẹ và cũng từ khi gặp anh em mới biết có người vì em mà hi sinh, anh biết không lúc đó có anh em cứ ngỡ nó như một giấc mơ và không muốn tỉnh lại nhưng tại sao tại vì sao anh rời bỏ em chứ Phong anh thật sự không biết là em yêu anh nhớ anh đến thế nào đâu Phong anh có nghe em nói không.
– Hoắc Du ơi thật không ngờ tình cảm của cô với Hàn Phong lại cảm động như vậy người nghe như tôi cũng phải rơi nước mắt.
– Tống Vân tôi không cần nước mắt của cô để dành mà diễn cho người khác xem đi
– Tôi có 1 thắc mắt cô là đang khóc trước mộ của ai vậy.
– Tống Vân có phải mắt cô là để làm cảnh ngắm không cô không thấy trên bia mộ là tên của Hàn Phong à.
– Tôi thấy nhưng mà tôi thấy lạ người chưa chết làm gì có mộ phần chứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!