Hoan Ái! - Chương 3: Tô hàm, anh là lưu manh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
435


Hoan Ái!


Chương 3: Tô hàm, anh là lưu manh!


Lạc Y mỉm cười, dáng vẻ khoan thai bước theo Giám Đốc Ngạn. Đi từ phía sau, cô âm thầm nhận xét về vị Giám Đốc này.
” Chậc… còn trẻ mà đã ở chức vị cao, quả thật tài không đợi tuổi. Dáng vóc nho nhã thư sinh, khuôn mặt dễ thương… lại hiền lành với mình. Hahaha… Soái Ca ơi, sau này phải chiếu cố a~”
– Tới rồi.
Ngạn Quân gõ cửa vài cái, bên trong có âm thanh mời vào. Cô hồi hộp, sửa soạn lại dáng vẻ của mình. Ngạn Quân liếc nhìn cô rồi mỉm cười bởi bộ dạng gấp rút của cô.
– Chủ Tịch, đây là nhà thiết kế mới của Công Ty. Đến đây để bàn luận và kí hợp đồng.
Lạc Y bước lên phía trước.
–  Chào Chủ Tịch, tôi là Lạc Y, r…
Tô Hàm ngước nhìn cô, đáy mắt cũng thoáng chốc ngạc nhiên, rất nhanh lấy lại vẻ phong độ của mình.
– Chào cô Lạc. Mời ngồi.
Ngạn Quân hướng ánh mắt lên chiếc ghế thúc đẩy cô mau chóng ngồi xuống đi. Rồi Ngạn Quân cũng tiến tới ghế bên cạnh. Chỉ tiếc là mông chưa chạm được tới ghế đã bị chia cách bởi giọng nói lãnh đạm.
– Ngạn Ngạn, Cậu đi ra khỏi đây đi. Hết nhiệm vụ rồi.
Ngạn Quân chỉ tay vào mặt mình với vẻ mặt vô tội. Khuôn mặt thật sự không hiểu.. Không có Anh thì làm sao chỉ dẫn cô a~, sẽ bị chủ tịch < Ăn tươi nuốt sống > .
– Đi nhanh lên.
Ngạn Quân nhìn Lạc Y, trao cho cô ánh mắt thông cảm, thấu hiểu. Vỗ vai cô vài cái rồi quay lưng ra khỏi phòng. Lạc Y khóe mắt giựt giựt.. Âm thầm bảo thật không hay. Mới sáng còn đi tìm hắn, nào ngờ lại gặp ở đây.
– Cô là nhà thiết kế.
– Phải.
Anh khuôn mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm lấy cô. Cô thấy hơi chột dạ, khó chịu trong người. Không khí bỗng trầm lắng xuống, cô khẽ rùng mình.
– Chỗ đó còn đau không?
– …
Cô đang ở đâu vậy? Anh đang ở đâu vậy? Não ơi, hoạt động nhanh lên một chút có được hay không?
– Chủ Tịch, tôi khỏe, cảm ơn.
Tô Hàm gật đầu. Đưa cho cô một tờ hợp đồng cho cô đọc và kí. Lại đưa thêm hai tờ nữa.
– Đây là bản photo hợp đồng khi nãy. Cô kí hết đi cô giữ một bản còn lại tôi giữ.
Lạc Y đọc xong bản hợp đồng, gật đầu rồi ký tên lên bản mình đang cầm. Nhận lấy tờ giấy anh đưa ký luôn mà không cần đọc…
– Tốt.
Lạc Y xong việc, đứng lên đi ra khỏi phòng.
– Chào Chủ Tịch.
Nào ngờ anh đi theo sau rồi ép sát thân mình vào lưng của cô làm cô phải tựa thẳng người vào cách cửa.
– Này.. Anh..
Tô Hàm thổi khí vào tai cô, âm thanh dụ hoặc.. 

– Đột nhiên lại muốn làm tình cùng em. 

Lạc Y rùng mình trong lòng phát giác được nguy hiểm sắp tới bèn kêu lớn lên. 

– Giám Đốc Ngạn, Cứu tôiiiii 

Ngạn Quân ở bên ngoài nghe thấy âm thanh của cô bèn tức tốc chạy vào thì thấy ngay cảnh tượng khuôn mặt cô ủy khuất, Tô Hàm tay đút vào túi mặt lạnh như băng, chân mày khẽ nhíu lại. Ngạn Quân nhanh chóng tiến tới gần cô hỏi thăm vài câu, trấn an cô rồi dẫn cô ra ngoài. Nghĩ điều gì Ngạn Quân quay lại nói với Tô Hàm, 

– Cậu bỏ ngay cái khuôn mặt đáng sợ ấy đi, đến tôi là bạn thân còn phải sợ chứ đừng nói đến Cô Lạc đây. Đừng ăn hiếp nhân viên của Tớ. 

Lạc Y tranh thủ lúc Ngạn Quân không chú ý liền quay mặt về phía Tô Hàm làm khuôn mặt lè lưỡi nham nhở rồi mới an thân theo Ngạn Quân rời khỏi. Tô Hàm nhíu mày càng sâu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi gọi cho thư kí của mình. 

– Mau cho người đến thay cánh cửa ở phòng tôi. Loại cách âm tốt nhất, tốt hơn là dù bên trong có la hét gì thì bên ngoài cũng không nghe được. Càng nhanh càng tốt. 

Tô Hàm cúp máy rồi chìm dần vào suy tư.

Ngạn Quân dẫn cô tới phòng làm việc. Bên trong khá thoáng mát, là vì cô mới vào nên chưa thể sắp xếp phòng riêng cho cô đành phải để cô tạm với nhân viên bên ngoài. Ngạn Quân vô tay vài cái thu hút sự chú ý của mọi người rồi dõng dạc giới thiệu. 

– Đây là Lạc Y, sẽ là Phó Trưởng thiết kế của chúng ta. Mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.

Lạc Y  khép nép cúi chào mọi người. 

– Có nhân viên mới à.. 

Lạc Y quay lại thì quả thật không biết nên dùng từ nào để diễn tả được, là < Oan Gia Ngõ Hẹp > chăng? Đúng là ghét của nào trời trao của ấy mà. Thiên Nha cũng khá sửng sốt vì sự hiện diện của Lạc Y. Nhưng trên khuôn mặt vẫn là biểu cảm mừng rỡ không thôi. 

– Chị Y.. Không ngờ thật trùng hợp. Em và Chị lại có cơ hội làm chung ở đây. 

Lạc Y nghĩ thầm : Mẹ Kiếp, Bà mà biết cô làm ở đây thì đời nào Bà đi vô chứ. 

Lạc Y miễn cưỡng gật đầu. Ngạn Quân thì tỏ vẻ mừng rỡ. 

– Nếu đã quen nhau từ trước thì tốt quá rồi.. Có thể giúp đỡ lẫn nhau. Lạc Y, đây là chỗ ngồi tạm thời của cô. Ngày mai tôi sẽ cho người dọn dẹp phòng riêng rồi cho sẽ dời qua bên đó làm.
 Lạc Y mỉm cười gật đầu. Thiên Nha như có vẻ không cam tâm bước lên. 

– Nha~ , quả thật chị Y thật có tài. Em lúc trước phải tận khổ cam lai mới có thể bước lên vị trí này. 

Lạc Y và Ngạn Quân đều nhíu mày. Ngạn Quân định lên tiếng giải thích thì bị Lạc Y cản lại. Có những người không đáng để giải thích. Cô nhanh chóng về chỗ làm việc của mình, mọi người dường như cũng cảm nhận được cái không khí kì lạ này nên cũng im lặng về vị trí. Thiên Nha giậm chân rồi cũng về phòng của chính mình. Lạc Y đang có suy nghĩ có nên rời khỏi đây để đi chỗ khác hay không? Nhưng suy đi tính lại cô vẫn quyết định làm ở đây.. Gặp người mình không ưa thì quả thật không gì thú vị bằng. Cô mỉm cười rồi bật máy tính. 

Khung chát bất ngờ nhảy lên trước mặt Lạc Y. Cô nhíu mày, không phải chứ? Vừa mới vào làm đã có ai định tán tỉnh cô sao? 

– Lạc Y?

– Phải. Cho hỏi ai đó?

Cô nhanh tay lướt trên bàn phím rồi chợt ngừng lại vì hiện lên dòng chữ. 

– Tôi là Tô Hàm.

Cô im lặng quyết định tắt nó đi nhưng có vẻ vị Chủ Tịch kính mến này sẽ không buông tha cho cô đi?

– Chứng Minh Thư..

Cô mới chợt nhớ ra lí do hồi sáng cô đi tìm hắn. 

– Thật xin lỗi, cho tôi xin lại. 

– Tối nay, 10h tại nhà tôi, đường XX số XXX. 

Lạc Y thầm mắng cả tổ tông nhà Hắn. Cô nhanh tay trả lời.

– Chủ Tịch, Thân là liễu yếu đào tơ. Tôi nào có thể đi trễ như vậy nha?

Cô chờ mãi cũng chẳng thấy Tô Hàm trả lời. Đành phải ngậm ngùi ưng thuận. Ngày hôm nay chắc cô dậm phải phân chó đi? Đày đọa con người quá mà. Cô lắc đầu vài cái rồi chú tâm lên mẫu cho dự án sắp tới của mình. Mãi mê làm cô cũng quên luôn giờ giấc nên không biết mọi người đã tan tầm từ lúc nào cho đến khi điện thoại cô nhắc nhở. 

” Đã trễ rồi, Cô Lạc nên về đi thôi. Nếu tôi không nhắn tin chắc hẳn cô sẽ qua đêm tại đây ” _ Người gửi Ngạn Quân. 

Cô giật mình bụng cũng đã réo rắt, quên cả giờ ăn trưa.. Nhưng nếu đến giờ ăn trưa thì chắc hẳn mọi người phải rủ cô đi cùng chứ nhỉ? Đằng này… Cô chép miệng.. Thiên Nha ơi là Thiên Nha. Cô thu xếp đồ đạc của mình rồi đi ra khỏi công ty. Cô vừa ló dạng từ đâu đó có một bóng dáng thanh niên vội vã chạy lại và kéo tay cô. Lạc Y chưa kịp nhận dạng là ai thì người đó đã lên tiếng quát tháo. 

– Y Y, Tôi không biết cô có ý đồ gì mà xin làm việc tận công ty của Thiên Nha.. Nhưng đừng để tôi biết cô làm gì cô ấy.. Nếu không..

Lạc Y nhíu mày nhận ra chủ nhân của giọng nói kia, hất tay của Ngạn Sanh ra.

– Nếu không thì làm sao? 

– Cô sẽ biết tay tôi.. Tôi và cô đã chấm hết rồi..

Lạc Y ngửa mặt lên trời ai oán.. Thật không biết phân chó cô dẫm phải hình như ngàn năm có một.

– Được rồi, Tạm biệt.. 

Lạc Y tiến lên phía trước nhưng lại bị Ngạ Sanh chặn lại. Hắn lại nói luyên thuyên vài thứ, quả thật cô không thể nhét vào nỗi. Tức giận dồn xuống chân, phản xạ cô đá vào ‘ Cậu Nhỏ ‘ làm Ngạ Sanh khuỵu xuống ôm lấy hạ bộ của mình, nói không nên lời. 

– Thật xin lỗi.. Lỡ chân.

Dứt lời cô ngồi lên taxi đi mất. Cảnh tượng thục nữ này của cô đã lọt vào mắt Ngạn Quân và Tô Hàm. Hai người chứng kiến từ đầu tới cuối. Ngạn Quân tỏ vẻ khiếp sợ và thương cảm cho anh chàng đang nằm vật vờ kia. Tô Hàm nhếch mép cười rồi cũng quay lưng đi mất. 
Sau khi ăn xong bữa tối cô nhanh chóng thay đồ để đi tới địa chỉ mà Tô Hàm đã đưa.
– Cái tên quỷ quái này, nếu không phải là Chủ Tịch thì đã bị cô xử đẹp từ lâu..
Mắng nhiếc Tô Hàm một lúc lâu cô mới chịu an phận lên xe đi tới nhà anh.
– Chậc, quả chức chủ tịch không ngoa.. To thế cơ chứ.
Cô tiến tới bấm chuông vài giât sau lại có người mở cửa và dẫn cô đi vào. Cô vừa bước vào nhà Tô Hàm đã gọi với ra.
– Cô Lạc vào đây, mọi người có thể về nghỉ ngơi được rồi.
Người làm đồng thanh ” Dạ ” một tiếng rồi nhanh chóng thu dọn đi về. Cô nhún nhún vai nhấp ngụm nhỏ ly nước anh mời.
– Cho tôi xin Chứng Minh Thư, ngày mai phải bổ sung hồ sơ.
– Gấp lắm sao? Tôi mời cô tới đây cũng là bàn một việc.
– Việc gì?
– Đây là tờ hợp đồng vào sáng hôm nay cô đã kí kết.
Cô ngẫn người nhận lấy. Không lẽ hắn đuổi cô sao?
– Anh tính là..
Lời nói chưa hết cô đã bật dậy, dụi mắt vài cái nhìn vào tờ giấy lại nhìn vào anh. Anh nhìn cô rồi gật đầu nhếch mép. Cô đập bàn.
– Anh lừa đảo.. Tôi làm sao có thể kí kết cái loại hợp đồng này chứ??? Gì mà đồng ý làm tình bất cứ khi nào đối phương muốn? Đã thế thời hạn chỉ có hai năm.. à không tới tận hai năm.
Cô biết mình bị nói hớ liền nhanh chóng sửa lời. Anh đứng dậy dần dần tiến sát vào cô.
– Cô muốn suốt đời sao?
Cô im lặng xét nát tờ hợp đồng đó đi..
– Chứng minh thư tôi không cần. Cùng lắm là đi làm cái mới thôi.
Anh phì cười. Không lẽ anh cố công gài bẫy như vậy mà để cô dễ dàng thoát sao?
– Chữ là do cô kí.. nếu cô phá vỡ hợp đồng.. thì xin lỗi tôi phải khởi kiện. Mà tiện nhắc nhở đó chỉ là bản photo còn nhiều lắm. Muốn xé bao nhiêu cũng được.
Cô ngồi phịch xuống ghế suy đi tính lại cái tình hình này là sao đây?
– Tại sao anh muốn làm tình với tôi?
– Vì làm tình với cô rất tốt.
– Có thể kiếm người khác.
– Chỉ tiếc là từ khi cùng với cô lại không hứng thú với bất kì ai.
Cô cười ha hả trong lòng. Thầm cảm thán sức hút của chính mình.
– Cô đã có bạn trai?
Cô lắc đầu.
– Vậy thì tốt. Chắc hẳn trong đời sống cô cũng cần tình dục?
Cô gật đầu.
– Tôi cũng vậy.. chỉ là tôi và cô hợp với nhau thôi. Đến khi nào cô hoặc tôi có đối phương thích hợp thì chấm dứt.
Cô đưa tay lên cằm suy nghĩ thiệt hơn. Anh mỉm cười nhấp nháp ly rượu trên tay chờ cô đưa ra đáp án.
– Được, nhưng chỉ làm tình.. Không được phép yêu.
Anh nhún vai.
– Tốt thôi.
– Bây giờ đưa tôi chứng minh th…
Anh tiến tới kéo đầu cô áp sát vào môi mình nuốt hết những lời cô muốn nói cô bất ngờ đấm vào lưng anh túi bụi nhưng lại không xi nhê. Đành an phận để anh dày vò đôi môi của mình. Anh được đà làm tới cạy khoang miệng của cô tìm lưỡi cô mà quấn lấy. Anh và cô đều thở gấp, hơi thở hòa quyện vào nhau. Cô hít lấy hít để.. Ôi sao cô bỗng nhiên yêu không khí quá.. Bàn tay anh đặt lên mông cô, kéo cô ép sát vào mình làm cho hạ thân anh và cô đang sát rạt vào nhau.. Cảm giác kì lạ đã bắt đầu xâm chiếm lấy cô, anh cúi người mút chặt lên chiếc cổ trắng ngần của cô.. cô khẽ bật rên nho nhỏ.. đến khi anh tách ra đã lưu lại một dấu vết tím nhỏ xinh xắn kia. Trán anh tựa vào trán cô, môi kề sát hơi thở phả vào nhau..
– Hẹn ngày mai gặp lại.
Cô nhanh chóng đẩy anh, chạy một mạch ra khỏi nhà leo lên xe rồi chạy thẳng về nhà. Tim cô đập dồn dập, hơi ấm của anh vẫn con quanh quẩn đâu đây. Cô bình tĩnh cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình. Thật không biết quyết định nay là đúng hay sai? Anh đứng nhìn bóng dáng cô chạy, liếm liếm vành môi.
– Lạc Y, mai gặp lại.
Cô dậy từ sớm chuẩn bị cho mình bữa ăn ngon và ly sữa tươi trên bàn. Cô thay đồ rồi đứng trước gương tự huyễn chính mình.
– Y à.. Hôm nay mày đẹp lắm.. hahahaha..
Cô cười ha hả rồi đi ăn bữa ăn ngon lành. Liếc nhìn đồng hồ còn 60 phút nữa mới tới giờ làm. Cô quyết định sẽ đi mua đồ ăn vặt để ở nơi chỗ làm. Cô có một cái tật ham ăn khó bỏ. Những nơi cô thường xuyên làm việc đều phải có vài món đồ ăn vặt, đề phòng khi cô thèm ăn bất chợt. Chẳng hạn khi đi làm,  người ta sẽ mang theo túi xách gồm những vật dụng cần thiết, còn cô túi xách có phần hơi to bên trong chỉ có một cây son. Còn lại là đồ ăn vặt..
Cô xách một túi đồ ăn to vào trong phòng làm việc. Không khí đang xôn xao lại bỗng nhiên im bặt. Mọi người nhìn cô chằm chằm như thú lạ. Cô có cảm giác mình như là thú quý hiếm vậy. Không một ai mở miệng hỏi han cô điều gi hoặc một câu xã giao cũng không có. Cô nhún nhún vai đi vào phòng của mình.

– Thật không ngờ cô ta lại làm điều này.

– Phải.. Có bằng chứng hẳn hoi.

– Tội nghiệp Thiên Nha của chúng ta..

Âm thanh bàn tán xôn xao vọng vào tai cô. Có chuyện gì vậy nhỉ? Là đang nói mình sao?. Cô bật máy tính trên bàn làm việc lên, vào trang của công ty thì thấy hình ảnh động trời cô đang nắm tay Ngạ Sanh với cái tít giật gân. 

” Lạc Y, Phó trưởng phòng thiết kế công khai câu dẫn chồng sắp cưới của Thiên Nha. “

Lạc Y chép miệng, lúc cô cố gắng vùng tay ra khỏi Ngạ Sanh nhìn từ xa lại giống như đang níu kéo. 

– Chậc, cũng canh đúng thời điểm mà nháy máy.. Tay nghề cũng không tầm thường. Mà lúc này nhìn cô ngầu lắm thế nào lại ủy mị như bức hình kia.. Mà công nhận mình để mái tóc này hợp phết nhỉ. 

Cảm thán xong Lạc Y bắt đầu công cuộc lên mẫu mới của mình. Cái dáng vẻ chăm chú làm việc của cô lọt vào mắt Ngạn Quân. Ngạn Quân đã gõ cửa mà cô không lên tiếng nên mạo muội bước vào.. Anh sợ cô sẽ vì lời đàm tiếu mà buồn bã, xem ra là dư thừa rồi. Ngạn Quân khẽ mỉm cười nhìn dáng vẻ làm việc của cô, lúc nhíu mày, lúc mỉm cười thỏa mãn.. Đúng lúc Lạc Y hoàn thành một mẫu thiết kế ngước mắt lên thì thấy Giám Đốc Ngạn đang đứng ngoài cửa. 

– Giật cả mình. Giám Độc Ngạn à, vô cũng lên tiếng cho tôi biết có phải hay không?

Ngạn Quân mỉm cười gãi đầu. 

– Xin Lỗi, Tôi đã có gõ cửa nhưng không thấy cô trả lời đành bước vào đây. Mà cô đừng kêu tôi là Giám Đốc Ngạn nữa, goi tôi là Quân hoặc Ngạn Ngạn được rồi. 

Lạc Y gật đầu mỉm cười. 

– Đúng rồi, đã đến giờ ăn trưa Giám Đốc.. À Ngạn Ngạn muốn đi ăn chung với tôi hay không?

Ngạn Quân gật đầu như giã tỏi. Hành động này làm Lạc Y phì cười, rồi cả hai nhìn nhau bật cười ha hả. Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau trong khi xuống canteen công ty. Ngạn Quân đi lấy thức ăn, Lạc Y ngồi giữ chỗ. Cô ngồi buồn tẻ lấy điện thoại ra để chơi game. Tay còn chưa chạm được bàn phím thì đã có bóng người ngồi xuống trước mặt cô. 

– Chị Y.. Chị nói cho em xem những gì trên mạng công ty là có thật hay không?

Thiên Nha giọt ngắn giọt dài lăn trên má, nắm lấy tay cô giọng điệu u buồn. Cô ngước nhìn người con gái trước mặt. Trời đánh còn tránh bữa ăn, hà cớ gì cô lại chọn lúc như thế này? Xung quanh cô là mấy trăm con mắt đang chăm chú nhìn. Quả thật bây giờ cô nổi tiếng khắp công ty, không ai là không biết ” Lạc Y tiểu tam ” , chỉ tại Cô thường không quan tâm đến chuyện xung quanh nên cũng không biết mình đã nổi tiếng đến thế. 

– Chị Y.. 

– Tôi và cô thân thiết lắm sao? Phiền cô gọi là Lạc Y. 

Thiên Nha hơi sượng người nhưng vẫn giữ khuôn mặt ủy khuất, còn bồi thêm tiếng nức nở nghe xao động lòng người. 

– Chị Y, chị đừng nói em như vậy.. Dù sao thì lúc trước chính chị đã rời bỏ anh Sanh. Nay anh Sanh và em lại sắp thành vợ thành chồng. Em cũng biết ơn chị lắm nhưng mà bây giờ chị hãy buông tha cho ảnh có được hay không?

Cô trợn tròn mắt nhìn người con gái đang diễn tuồng trước mặt. Nếu không kiềm lòng cô đã vỗ tay bôm bốp thán phục rồi. Lạc Y mỉm cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Thiên Nha. 

– Thiên Nha, Chuyện này cô nên về hỏi kỹ lại người Chồng đáng kính của cô. Bây giờ tôi thật sự rất đói.. rất rất đói, nếu cô cứ ngồi đây nói về vấn đề không đáng bận tâm này thì tôi chỉ sợ sẽ ĂN cô mất. 

Lạc Y nhấn mạnh từ ‘ Ăn ‘ lại làm động tác xoa xoa bụng. 

– À, tôi thấy cô cứ khóc thút thít thế này chắc tốn không ít nước trong cơ thể nhỉ. Như vậy sẽ không tốt cho cô đâu. Đây, ly nước của tôi uống còn thừa cô cứ uống đi. À cho tôi hỏi thăm về tình trạng sức khỏe ‘ Cậu Bé ‘ của Ngạ Sanh nha. 

Mọi người xung quanh trố mắt ngạc nhiên về lời nói của Lạc Y rồi bàn tán xôn xao. Lạc Y cúi người nói nhỏ vào tai Thiên Nha. 

– Ngạ Sanh cũng giống như ly nước này vậy. Đều là đồ dư của tôi cho cô mà thôi, những thứ đó tôi có rất nhiều thì cũng sẽ rũ lòng thương ban bố cho cô một ít. 

Vỗ vai Thiên Nha vài cái, Lạc Y đứng dậy chuyển chỗ ngồi. Cùng lúc đó Ngạn Quân trở về, Cô vẫy vẫy cánh tay ra hiệu. 

– Ở chỗ này. 

– Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?

Ngạn Quân đặt khay thức ăn xuống, nhìn xung quanh mọi người đang bàn tán, Thiên Nha thì ngồi chỗ cũ thút thít, có vài đồng nghiệp tiến tới an ủi và ném ánh mắt sắc bén về Lạc Y. 

– Không có.. Ăn thôi.. Tôi thật sự đói lắm rồi. 

Lạc Y xua xua tay rồi cắm mặt mà ăn. Ngạ Quân cũng không thèm bận tâm cũng an phận mà ăn bữa ăn của mình. Lạc Y cũng cảm thấy mến Giám Đốc Ngạn này, dù mọi người có đàm tiếu cô như thế nào thì Giám Đốc Ngạn cũng sẽ ủng hộ cô, không xa lánh cô. Chứ mà gặp Chủ Tịch kính mến chắc đã nhếch mép cười cô rồi quảnh đít mà đi. Chậc, tự nhiên lại nghĩ tới hắn. Tốc độ ăn của cô tự nhiên nhanh hơn làm Ngạn Quân cũng phải ngăn cản chỉ sợ cô lại mắc nghẹn. 

Sau khi đã no căng bụng của mình, Lạc Y tạm biệt Ngạn Quân để về phòng làm việc của mình. Cô đi đường vòng để cho thức ăn tiêu hóa một chút. Cô cũng không muốn có bé mỡ đáng yêu trên bụng của mình đâu. 

– Á…

Lạc Y bị kéo thẳng vào phòng trống gần đấy. Cô bất ngờ chuẩn bị tung cú đá của của mình thì đã bị giữ lại và nghe thấy âm thanh quen thuộc. 

– Tôi không muốn giống như chàng thanh niên đó phải nằm vật xuống đất. 

– Chủ Tịch.. Anh kéo tôi vô đây làm gì??

– Tối qua em đã nói hẹn hôm nay gặp lại. 

– Phải, thì tôi hẹn hôm nay đi làm sẽ gặp. 

– Cho nên…

– Khoan đã Chủ Tịch, có lẽ anh đã hiểu sai.. Nha~, không được..

Tô Hàm kéo váy của Lạc Y lên tận bụng, hơi lạnh phả vào người làm cô khẽ rùng mình. Lạc Y cố gắng ngăn cản hành động của Tô Hàm nhưng vô ích. Cô thật sự không hiểu đối với ai cũng hữu hiệu sao riêng với anh lại vô hiệu thế này chứ? Bàn tay thon dài của Tô Hàm vuốt ve lấy cặp đùi trắng nõn nà kia. Anh hôn lên môi cô, cướp lấy hơi thở của cô, cướp lấy nước bọt thơm ngon vào mình. Lưỡi anh quấn chặt lấy cô không dứt bàn tay kia chọc vào áo của cô nắm trọn lấy bầu ngực mềm mại mà anh kháo khát. 

– Tôi cần cơ thể của em, Lạc Y. 

Cô nhắm mắt nhận lấy sự quấn quýt của anh trong miệng của mình, bàn tay chống đối của cô vô thức ôm trọn lấy đầu của anh. Cùng anh dây dưa… Anh nhẹ nhàng cởi từng nút áo của cô. 

– Đừng.. Người khác sẽ tới đây bất cứ lúc nào. 

Anh mặc kệ cô tiếp tục hành động của mình. Nút áo cô bật tung đến đâu anh lại áp môi mình lên chỗ đó.. cả người cô xôn xao khó tả cô quờ quạng cũng nhanh chóng cởi nút áo của anh rồi áp tay mình lên vùng ngực rắn chắc ấy. Những nơi môi anh đi qua đều để lại dấu ấn của mình.. Cô nhắm mắt tận hưởng khoái cảm.. Anh ma sát nơi huyệt động của cô.. Cô vô thức khép chân kẹp chặt lấy tay của anh.. dịch thủy đã bắt đầu tuôn ra. Anh quả thật cũng không có nhiều thời gian.. ngón tay anh khuấy động nó chỉ mong nó có thể nới rộng ra được một chút.. 

– Ưm.. Tốt lắm.. 

Cô bật rên khe khẽ, dùng tay còn lại của mình cắn chặt để những âm thanh dâm đãng kia không được bật ra. Anh mút lấy bầu ngực của cô rồi từ từ dùng vật đang cứng của mình di di vào huyệt động.. Rồi bất chợt đâm mạnh vào cô.

– A..

Cô cắn chặt lấy mình để kìm hãm sự rên rỉ kia. Anh vừa tiến vào cô còn chưa kịp thích ứng lại mạnh mẽ rút ra rồi đâm sau vào người cô. Anh bế cô đặt lên trên bàn hạ thân lại không ngừng ra vào.. 
– Anh..  aaa có thể làm nhẹ một chút được hay không??
Thân thể cô chuyển động không ngừng nghỉ. Hạ thân người người tách rời rồi lại dính chặt vào nhau.. cứ mồi lần hợp lại phát ra âm thanh xao động lòng người.. Anh chuyên tâm ra ra vào vào cô cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ.
Rầm.. Rầm..!
– Sao lại không mở được nhỉ?
Cô giật thót mình hạ thân bỗng nhiên siết chặt anh rên rỉ dừng động tác nhìn cô.
– Có người…
– Em đang bót chặt lấy tôi… thả lỏng một chút nào..
Anh lại nắm phần hông của cô mạnh bạo tiến vào.. không sợ âm thanh da thịt phát ra bên ngoài. Cô lắc đầu thầm mắng chửi anh.. Huyệt động của cô lại rỉ nước nhiều hơn..
– Chắc bị khóa bên trong. Tớ có cầm chía khóa dự phòng đây.
– May quá. Mau mở đi.
Cô trợn mắt tim đập bình bịch đến nỗi cô còn nghe thấy. Cô vỗ vỗ vài vai anh nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây. Anh nhíu mày bế thốc cô lên hạ thân tiến thẳng đâm sâu vào người cô, cứ thế đi đến trong tủ, vật của anh tiến sâu lại sâu hơn vào người cô.. cô lắc đầu kìm nén.
Cạch…
Xung quanh cô tối om.. không thấy được gì.. cô định lên tiếng thì đã bị môi anh chiếm lấy lại dây dưa, hạ thân anh lại tiến thẳng vào người cô.
– Lát nữa sẽ có cuộc họp. Cậu mau cho người dọn dẹp lại đây đi. Tớ sẽ ngồi chờ ở đây.
Nói rồi nhân viên cắm tai phone vào mà nghe nhạc. Trong tủ chật hẹp chứa đựng hai người.. cô thật sự không thể di chuyển gì được đành yên lặng đứng im. Anh như thể mọi chuyện không liên quan tới anh, lại không ngừng va chạm.. mỗi cú đẩy của anh cô lại giật thót và nhướn người lên một  chút… Đầu óc mơ hồ cùng anh chìm vào khoái lạc..
– Em kẹp chặt quá…
Động tác của anh bỗng chốc nhanh dữ dội, cô hả miệng thở dốc ôm chặt lấy anh.
Phạch…
Âm thanh da thịt vang to lên một cái, chiếc tủ cũng khẽ lắc lư. Tinh dịch của anh và cô cùng lúc bắn ra, hòa quyện vào nhau thật nhớp nháp.. cô hơi thở dồn dập.. anh tựa vào bầu ngực êm ái của cô để lấy lại hơi thở của mình.. rồi lại mút lấy. Cô trợn mắt đánh anh một cái, ra kí hiệu rằng bên ngoài có biến. Anh nhíu mày rút chiếc điện thoại bên vạt áo bấm vài tin.
– Chủ tịch gọi mình làm gì nhỉ?
Rồi không khí bên ngoài im ắng. Anh mở cửa đưa cô ra ngoài. Tinh dịch trắng đục của hai người còn dính lấy nhau.. Tóc cô đã rối bời do động tác quá khích của anh. Anh chỉnh sửa lại y phục của mình một cách chỉnh tề rồi lấy khăn tay nhẹ nhàng ngồi xuống lau huyệt động cho cô. Lạc Y đỏ mặt ngăn cản.
– Để tôi..
Tô Hàm nhún vai tùy cô. Lạc Y chăm chú lau đi tàn dư sau cuộc hoan ái. Tô Hàm nhìn thấy mái tóc rối của cô vô thức đưa tay vuốt cho vào nếp. Cô hơi khựng người nhưng cũng để mặc anh. Sau khi cả hai đã ngăn nắp như ban đầu cô len lén đi ra rồi chạy biến mất. Tô Hàm mỉm cười điều chỉnh lại caravat rồi khoan thai nối tiếp theo sau. Khi Lạc Y trở về phòng của mình cô ngồi trên ghế rồi ngả người lên mặt bàn. Mặt cô còn phiếm hồng, giọng nói cũng hơi khàn vì cuộc ân ái.
– Nếu cứ như thế này, tim cô sẽ thòng mất. Không được, phải thương lượng rõ ràng.
Cô khép chân mình lại.. một chút tinh dịch vẫn trào ra bên ngoài.
– Thật xấu hổ…
Cô cúi mặt vỗ vỗ vào đầu của chính mình. Liếc nhìn đồng hồ cô ão não đã làm 30 phút rồi. Đêm nay cô phải ôm công việc về nhà thôi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cô thoải mái ngồi trên bàn làm việc. Bên cạnh là dĩa bánh quy và ly sữa tươi ngon lành. Bàn tay lướt nhanh trên bàn phím. Cô chợt nhớ ra việc cần bàn với Tô Hàm nên lấy điện thoại gọi cho anh.
– Tô Hàm? .. À tôi có một số việc muốn hỏi anh.
Tô Hàm im lặng chờ cô nói tiếp.
– Dự án thời trang sắp tới của công ty với chủ đề Cô Dâu. Tôi cũng đã lên mẫu thiết kế nhưng có thể để tôi tìm người mẫu được hay không?
– Được..
– Tôi đã gửi mẫu vẽ cho Ngạn Quân. Anh đã xem qua chưa?
– Vẫn chưa, ngày mai họp tôi sẽ xem luôn một lần.
– Vậy thôi, chào anh.
– …
– Còn có chuyện gì sao?
– À.. Ý tôi là.. Em ừm thật xin lỗi vì ban ngày đột ngột như thế. Lần sau tôi sẽ báo trước.
Cô nhớ lại cảnh tượng ấy.. Mặt đỏ bừng.
– Chủ Tịch, nếu như tôi muốn ngài cũng sẽ phục vụ tôi chứ?
– Em có phục vụ tôi sao?
– …
Tô Hàm phì cười. Lạc Y tức tối.
– Nhưng mà tôi không muốn làm trên công ty, nhỡ bị phát hiện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tôi.
– Em nghĩ thanh danh của tôi và em ai nặng hơn?
– …
– Đừng lo, lần sau tôi sẽ chuẩn bị kỹ hơn.. Cảm ơn em, tôi rất thích.
Dứt lời Tô Hàm cúp máy tức thì. Cô nhìn màn hình điện thoại mà lòng tức tối không thôi. Chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc cô thả mình tự do lên chiếc giường êm ái.
Bíp..Bíp.. Tin nhắn điện thoại vang lên.
” Tôi nghĩ em nên dọn tới nhà để tiện mọi việc hơn ” – Người gửi Tô Hàm.
– Đồ biến thái. Chỉ là người tình cần phải sống chung sao? Mà nghĩ tới việc sáng tối nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tô Hàm, Lạc Y bỗng rùng mình. Điện thoại rung lên một lần nữa.
” Em chưa nói với tôi hẹn ngày mai lại gặp ” – Người gửi: Tô Hàm.
– Hừ, đừng có mơ. Với cái lối suy nghĩ khác người của anh tôi quyết định im lặng là tốt nhất.
Nghĩ điều gì cô lại lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
” Chủ Tịch, Anh là đồ lưu manh ” – Đã gửi..
Phía bên kia, Tô Ham đọc tin nhắn của cô mỉm cười. Ngửa cổ uống hết ly rượu trên tay rồi cũng bước vào phòng chìm vào mộng đẹp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN