Hoán Đổi - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Hoán Đổi


Phần 1


Tôi nhớ mình từng đọc đâu đó rằng: “Tiền không thể mua được hạnh phúc”, điều đó đúng nhưng tôi nghĩ dù tiền không thể mua được hạnh phúc thì ít nhất lúc tôi đau khổ tôi có thể dùng tiền để mua vui cho chính mình. Một chiếc túi xách chẳng hạn, hay 1 chuyến du lịch, thiếu gì cách giải trí khi trong tay có thật nhiều và thật nhiều tiền. Không khiến tôi hết đau khổ thì nó cũng xoa dịu được nổi đau của tôi, hoặc chí ít tôi còn kiêu hãnh mà đau khổ chứ không phải đáng thương tội nghiệp và nghèo khó trong nỗi đau đó.
Tôi đã từng sống trong những ngày tháng cơ cực tôi hiểu được sự tủi nhục của chữ NGHÈO.
Mẹ tôi nghèo, lấy ba tôi cũng nghèo, sinh cùng 1 lúc 2 đứa con thì nghèo càng thêm khổ sở. 2 người đi làm đã chẳng ăn thua thì bây giờ 1 người đi làm nuôi 4 miệng ăn thì biết khi nào thoát khỏi những ngày tháng này.
Lúc nhỏ khi những đứa trẻ khác có búp bê, gấu bông thì 2 chị em tôi suốt ngày lấm lem chơi cùng đất cát. Người ta được bố mẹ đưa đi học đón về thì 2 chị em tôi cùng nhau đi bộ trên đôi dép đã mòn gót thiếu điều gót chân đã chạm xuống nền đường.
Tôi luôn nghĩ: Tại sao ông trời lại cho tôi sinh ra trong một gia đình nghèo như thế chứ. Tôi luôn muốn được hoán đổi vị trí cho những đứa trẻ nhà giàu khác để tôi cũng được sung sướng như chúng nó. Tôi ước gì khi tôi ngủ dậy tôi sẽ thấy mình ở trong một căn phòng đẹp đẽ chứ không phải ở trong căn chòi bé tí như thế này.
Tôi là Ái Nhiên – Chị sinh đôi của tôi là Ái Nhi. Chúng tôi có khuôn mặt giống hệt nhau, chiều cao và cân nặng cũng gần như nhau. Chỉ có ba mẹ mới phân biệt được 2 chị em tôi. À còn 1 điều khác nữa là tôi có 1 nốt ruồi son ở dưới chân ngực trái còn Ái Nhi thì không có. Muốn phân biệt chính xác tôi và chị ấy thì có thể dựa vào điểm khác biệt này, dĩ nhiên tôi sẽ không bao giờ vạch ngực mình ra cho người khác xem bao giờ. Chỉ gia đình 4 người chúng tôi biết điều này.
Càng lớn lên tính cách chị em tôi càng khác nhau hẳn, dù vậy 2 chị em tôi luôn thú vị khi người khác luôn luôn nhầm lẫn 2 chúng tôi, chúng tôi luôn mặc đồ giống nhau, kiểu tóc giống nhau. Bề ngoài có thể nói giống nhau y như đúc. Ái Nhi dịu dàng điềm đạm hơn, chị ấy cũng ít nói hơn tôi. Còn tôi thì lanh chanh, lóc chóc.
– Em chỉ ra sau chị có 1 chút thôi mà phải làm em thật bất công.
– Vậy chị nhường cho e làm chị đấy. Có chịu không?
– Dù bất công nhưng làm em vẫn thích hơn. Chị lúc nào cũng nhường nhịn em. Em thường ước rằng mình không sinh ra trong gia đình nghèo khổ nhưng vẫn phải sinh ra cùng chị đấy.
– Thật không? – chị nhìn tôi nghi ngờ
– Em nói thật mà. Mình là chị em sinh đôi. Suốt đời này phải yêu thương nhau. Chị hứa nhé!
– Sau này chị em mình phải lấy chồng, sẽ theo chồng, không được ở cùng nhau đâu.
– Em sẽ không lấy chồng. Em sẽ theo chị suốt đời, chị sẽ bảo vệ cho em em.
– Bây giờ thì em nói vậy đến lúc thương ai rồi có muốn cản cũng không cản được em.
– Không em sợ lắm, lấy chồng về như ba suốt ngày đánh mẹ.
– Chị em mình xinh đẹp, chắc chắn sẽ lấy được người chồng giàu có thoát cảnh nghèo.
– Không! Em sẽ học thật giỏi, em sẽ tự kiếm tiền không trông cậy vào người khác.
– Viễn vong! – chị ấy thì thầm trong miệng
– Sao? Chị nói gì.
– À không! -Chị cười, Vậy thì năm nay em phải cố học thật tốt nhé.
– Umh, dĩ nhiên rồi. Hihi!
Năm nay chúng tôi cũng học 12 rồi, ba tôi suốt ngày bắt chị em tôi phải nghỉ học để lấy chồng, mẹ tôi cũng chẳng hơn gì ba tôi. Cái nghèo cái khổ không cho người ta sự lựa chọn.
– Tụi bây nghỉ học đi, học học học suốt ngày chỉ phí tiền. Nghỉ học còn phụ tao kiếm tiền. Không thì kiếm thằng chồng để nó nuôi đừng có ăn bám tao nữa. – Ba tôi lúc nào cũng thế.
– Không! con không lấy chồng đâu. Con muốn đi học! Chỉ có học mới khiến con đổi đời được. – tôi cãi lại
– Mày thấy con Mai con bác Thuý không? Nó học hành gì đâu? Cứ lấy thằng chồng giàu vậy là nó đổi đời, chẳng những nó mà bố mẹ nó cũng đổi đời theo. 2 chị em bây có phải xấu xí gì cho cam, nhìn còn đẹp đẽ hơn con Mai ấy chứ.
– Ba nhìn nhà mình đi, tụi con đẹp cỡ nào thì cũng chẳng ai dám lấy tụi con, cái tiếng của ba tốt quá mà. – Chị tôi lại trách móc ba
– Mày nói cái gì? Mày trả treo hả? – Ba tôi nhào đến tát vào mặt chị tôi
Tôi và mẹ can lại. Mẹ tôi quát
– Tụi bây im đi, con cái nói 1 tiếng cãi 1 tiếng. Ổng đánh chết hết bây giờ.
– Bà lo mà dạy con của bà đi. Tui đánh cả bà luôn đó. – ba tôi lè nhè đi vào vừa nói.
– Tụi bây liệu hồn với ổng đó. – Mẹ tôi chửi 2 chị em
– Mẹ con không lấy chồng đâu, mẹ cho con đi học đi! – tôi năn nỉ mẹ
– 2 đứa bây sao mẹ lo nổi. – mẹ tôi buồn.
– Con chán cái nhà này lắm rồi! – Chị tôi ôm khuôn mặt sưng đỏ vì vừa bị tát bỏ đi.
– Chị hai tối rồi còn đi đâu? – Tôi hỏi với theo.
Chị ấy không trả lời, tôi vội đuổi theo nhưng đến đầu ngõ thì đã không thấy chị ấy đâu. Lũi thũi đi về trong bụng nghĩ thầm: Chắc lại trốn 1 góc nào đó khóc lát chị ấy lại về.
Mấy lần cãi nhau với ba chị đều như vậy nên tôi cũng không lo lắng gì.
Đúng như tôi nghĩ, sáng dậy tôi đã thấy chị tôi nằm bên cạnh mình.
Chuyện lấy chồng cũng không bị ba mẹ tôi nhắc đến nên tôi cũng cứ yên tâm đi học. Tôi học tốt hơn chị tôi, lúc nào cũng được khen, điều đó không hề ảnh hưởng đến tình cảm chị em chúng tôi. Như mọi ngày chúng tôi đi học về, chị tôi chở tôi trên chiếc xe đạp cũ kỹ mà ba tôi mua từ những người bán ve chai rồi về đem đi sửa lại. Đến ngã quẹo vào ngõ thì vô tình va phải chiếc ô tô đang lùi suýt chết, may mà chị tôi chạy sát lề nên chỉ ngã nhẹ. Tôi đập cửa xe, người trong xe không thèm mở cửa xuống xe mà chỉ hạ kính xe xuống
– Em nép sát vào cho anh lùi xe ra ngoài, à canh giùm anh xem có ai phía sau không luôn nha
Rồi cái người ngồi trong xe kia không hề để ý đến vẻ mặt giận dữ của tôi từ từ lùi lại, tôi lại lo người khác bị như tôi nên phải vội vàng chạy ra phía sau canh xe rồi ra hiệu để mọi người biết mà tránh. Người đó đậu xe bên ngoài đường lớn, có vẻ như ở bên trong con hẻm làm ùng tắc nên phải dời ra ngoài.
– Này chú là tài xế lái xe hả, chú phải nhìn cho kỹ khi lùi xe chứ, đụng trúng chị tôi lỡ chị ấy có làm sao cho chú ở tù mọt rong.
– Anh có bật đèn và kèn lui mà em không thấy sao?
– Rồi! Anh xin lỗi được chưa?
– Chị có làm sao không? Để em bắt ổng đền. – tôi quay sang hỏi chị tôi
– Không. Chị không sao! Người ta là tài xế thôi đừng làm khó người ta. Nhà mình có gì mà đông người quá về thôi. – chị tôi nhìn về phía nhà tôi thấy đang có nhiều người ở đó.
– Tha cho ông đó! Không phải ai cũng dễ như chị em tôi đâu. Ông lo mà lái xe cẩn thận.
– Nhà em ở trong đây hả?
– Ông hỏi chi? Thôi tôi không nói với ông nữa.
– Ơ- em tên gì? – gã tài xế hỏi với theo, lại định cua gái đây mà.
– Ái Nhi nhanh đi! – Chị tôi gọi, tôi hơi sựng lại nghĩ mình nghe lầm
Tên ngồi trong xe thì lẩm bẩm ” thì ra là Ái Nhi à?”
Tôi và chị nhanh chạy về nhà xem có chuyện gì. Thì ra ba tôi hôm nay lại nhậu nhẹt nên có đông người. Có vài người là bà con còn vài người tôi không biết là ai. Tôi cúi chào rồi đi thẳng vào bếp vì bực mình vụ ông tài xế đáng ghét.
Ái Nhi không nói nhiều, rõ ràng cái gã trong xe này không phải là tài xế, cô nhìn cách ăn mặc hắn là một tên công tử chính hiệu, Ái Nhi thấy đám đông ở nhà và chiếc xe này chắc chắn có liên quan với nhau. Vừa về chào mọi người xong thì cô chạy tới hỏi nhỏ mẹ mình
– Họ là ai đấy mẹ?
– Người ta tới coi mắt Ái Nhiên đó con?
– Người nào vậy mẹ?
– Đâu để mẹ chỉ cho -mẹ tôi nhìn ra bàn tìm kiếm nhưng hình như không thấy! À nó đi lui xe rồi, đậu xe trước nhà không có lối đi người ta la ó quá trời.
– Vậy là cái người đi cái xe màu đen hả mẹ ở ngoài đầu ngõ hả mẹ.
– Ừ đúng rồi! Ba mày hứa gã con Ái Nhiên cho người ta rồi đó.
– Người ta giàu vậy? Sao chịu cưới con Nhiên nhà mìh vậy mẹ?
– Tao có biết đâu ba mày, vô kêu con Nhiên thay đồ ra chào người đàng hoàng đi.
– Con Nhiên nó có chịu lấy chồng đâu mà kêu nó.
– Thì vì nó không chịu nên ba mày mới phải gã nó đi trước, còn con thì từ từ ổng cũng tìm mối cho mày thôi.
Ái Nhi tức giận bỏ đi vào bếp
– Thay đồ ra chào hỏi người ta kìa, ba hứa gã em cho người ta rồi đó.
– Cái gì? Người nào?
– Mấy người ngoài đó đó.
– Còn lâu em mới ra.
– Ba nói rồi, có vẻ cũng nhận tiền của người ta rồi đó, bán con chứ gã con cái gì.
– Chị 2 giúp em đi, em không muốn lấy chồng đâu. Huhu – Ái Nhiên bắt đầu khóc.
“Có mối ngon thì gã cho nó liền, còn chọn cho tôi thì toàn những thằng chả ra gì” – Ái Nhi uất hận vì những lần trước ba cô đều giới thiệu những người cô không thích lại chẳng ai có tiền và sang trọng như bây giờ, còn người có tí tiền thì tật nguyền nên cô đều từ chối, và còn lấy cái chết nếu cố bắt cô lấy chồng.
– Chị biết làm sao bây giờ? Cái gã em nói là tài xế lúc nãy sau này sẽ là chồng em đó.
– Huhu, chị giúp em, em không muốn làm vợ tên đáng ghét đó đâu.
– Hắn không phải là tài xế đâu em yên tâm.
– Hắn làm gì em cũng không muốn đâu chị hai. Chị hai muốn lấy chồng giàu, em thấy hắn cũng không đến nỗi nào? Chị 2 giúp em đi.
– Em muốn … chị thay em lấy hắn
– Em biết chị 2 thương em nhất!
(Ái Nhi nghĩ thầm trong bụng: ý kiến này cũng không tồi nhỉ?)
– Nhưng … ba mẹ đã nói với người ta
– Không sao? Em và chị giống hệt nhau, em hay chị cũng như nhau thôi mà.
– Thôi nín đi, để chị nói mẹ. – chị 2 lau nước mắt cho tôi, tôi cảm thấy trên đời này chỉ có chị ấy là thương tôi nhất.
Mẹ tôi từ bên ngoài đi vào nói nhỏ vào tai tôi.
– Con đi thay đồ nhanh ra chào người ta.
– Không phải con Nhiên sao mẹ.
– Mẹ chẳng biết tự nhiên người ta hỏi ba mày nhà lấy Ái Nhi – nhất định phải là Ái Nhi.
– Người ta biết tụi con sinh đôi giống hệt nhau không mẹ.
– Không? Ai biết thế giờ 1 đứa ra, còn con Nhiên thì tránh đi đừng để ngừoi ta thấy. Con Nhiên đâu rồi.
– Nó đi thay đồ rồi để con nói nó.
– Ừ nhanh nhanh! Riết rồi xoay tao không biết đâu mà lần.
Ái Nhi nhớ lại lúc va chạm xe lúc nãy, cô thì khẩu trang bịt kín, còn cố tình gọi Ái Nhiên là Ái Nhi, rõ ràng cô biết Nhiên đã gây được sự chú ý của người này. Cô nhếch mép cười đắc thắng.
– Bây giờ chị ra chào người ta, em không được để người ta nhìn thấy em biết chưa. Người ta không biết mình sinh đôi, nếu mà biết là em phải lấy hắn đó. Em đi đâu đó đi. Này bịt lại mà đi ra ngoài không lại để họ nhìn thấy – Chị đưa tôi cái khẩu trang rồi đẩy tôi đi.
Tôi đi ngang bàn đó, lén liếc nhìn người đàn ông ban nãy, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang hướng về phía tôi, chắc bộ dạng lấm lét của tôi khiến hắn nghi ngờ, tôi sợ tôi bị phát hiện và rồi tôi sẽ phải lấy hắn, tôi vội vàng chạy thật nhanh.
Tôi cứ ở mãi nhà nhỏ bạn học cũng gần nhà tôi, thi thoảng lại ra ngó xem chiếc xe còn không để tôi còn biết đường mà mò về nhà. May quá cuối cùng họ cũng đã về, tôi lấm lét chạy về hỏi chị tôi.
– Sao rồi 2?
– Không sao rồi, em cứ lo học hành mọi chuyện cứ để 2 lo.
– Ba mẹ biết không 2? Ba mẹ có nói gì không?
– Ba thì có tiền là được? Ai gã đi chả quan trọng với ông ấy.
– Yêu 2 nhất!
– Mà sau này 2 lấy chồng em buồn lắm, em phải đi học 1 mình không được 2 chở đi nữa. (Dù bằng tuổi nhưng tôi lúc nào cũng nũng nịu với chị ấy)
– Thôi đi tắm đi rồi ăn cơm.
– Mà khi nào 2 cưới vậy? Mà có vẻ chị cũng thích ông đó nhỉ?
– Không phải vì em năn nỉ chị sao? Nếu thì từ đầu chị đã nói với mẹ rồi. Em nghĩ chị vì bản thân mình sao? Vậy thì thôi đi, em đi mà lấy đi. – chị cáu
– Không! Nhưng em thấy đám này là tốt nhất từ trước đến giờ còn gì. Dù ông này hơi đáng ghét nhưng cũng đẹp trai nhà giàu còn gì.
– Vậy em đi mà lấy nhé!
– Không không? Là 2 thương em, 2 giúp em, 2 không được đổi ý đâu.
Tôi sợ chị đổi ý nên chạy thẳng vào nhà không cho chị ấy nói thêm gì. Mới học 12 nên suy nghĩ tôi rất đơn giản, tôi chỉ cần đạt được điều mình muốn, có thấy mình hơi nhẫn tâm khi đẩy chị 2 thế thân cho mình. Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu tôi và sau đó tôi không thấy mình có 1 chút tội lỗi nào.
Người ta đưa cho nhà tôi một số tiền để sắm sửa, tôi cũng được mua mua những bộ quần áo mới, cả chị và tôi đều thấy rất vui. Đúng là có tiền thật thích, tôi thoáng thấy hối hận khi bị ánh hào quang của đồng tiền loé lên. “Có khi nào đây sẽ là quyết định khiến suốt đời tôi phải hối hận không? Không! Tôi cũng sẽ tự mình kiếm được thật nhiều tiền chứ không trông cậy vào ai.”
Tôi nhìn bộ váy cưới thật đẹp để ngày mai chị tôi khoác lên người mà lòng thấy chút ghen tị, nụ cười trên môi tôi thật ngượng ngùng và giả tạo.
– Em hối hận rồi à? Bây giờ vẫn còn kịp để em thay đổi quyết định đó. – Chị đến bên tôi và nói.
– Không! Em không thích lấy chồng đâu, em còn phải theo đuổi ước mơ của em.
– Đây không phải lấy chồng! Đây là bán con em có hiểu chưa? – Chị tôi khẳng định, nước mắt bắt đầu lăn dài. – Em có muốn mình như món hàng bị bán đi không?
– Em không?
– Thế thì em phải cố gắng học thật giỏi đừng để như chị. Em hiểu chưa
– Dạ! Em biết rồi! – Chị tôi có sung sướng gì đâu chứ mà tôi ganh tị, rõ ràng chính tôi đẩy chị tôi vào thay thế chỗ cho tôi rồi bây giờ tôi lại ganh tị, tôi là một đưa xấu xa đáng ghét mà. – Em xin lỗi 2! Tôi và chị tôi ôm nhau cả 2 đều khóc oà.
Ngày cưới chị tôi cũng phải lánh mặt đi, tôi nép ở một góc xa nhìn theo dáng chị bước lên ô tô, tôi buồn lắm, tôi sẽ không được gặp chị tôi mỗi ngày nữa. Tôi hứa với lòng sẽ không để ngừoi khác được quyền sắp xếp cuộc đời mình.
Tôi không biết rõ về người đàn ông đó, tôi chỉ hy vọng hắn sẽ đối xử tốt với chị tôi thôi.
Chiều ngày hôm sau tôi thấy chị tôi được về nhà trên chiếc ô tô bóng loáng, tôi từ trong nhà nhìn thấy định lánh mặt đi, nhưng chị tôi về 1 mình, hôm nay chị tôi đã thật sự biết thành con người khác, chị mặc chiếc váy thật xinh đẹp, tôi cũng sẽ đẹp như chị nếu tôi khoác lên người những bộ đồ đó. Tôi không dám chạy tới ôm chị nữa rồi, tôi rụt rè nép mình sau vách nhà chỉ lú mỗi cái đầu ra nhìn chị đi vào. Có vẻ chị thật sung sướng chứ không phải khổ sở gì. Tôi thật sự thấy mừng cho chị. Chị kéo tôi vào buồng.
– Ba mẹ đi đâu rồi? – Chị hỏi
– Ba mẹ trả tiền cưới tiền rạp rồi chị, chắc xíu là về à.
– Cho em nè! – Chị lấy trong túi xách xấp tiền mới tinh, toàn là tờ 500 nghìn. Dúi vào tay tôi. Em cất để dành mai mốt thi đậu thì đi học đại học, đừng cho ba mẹ biết, ba mẹ lại đánh lô đề hết.
– Tiền đâu 2 có nhiều vậy.
– Em cất đi, đừng có hỏi nhiều.
– Dạ! Em cám ơn 2. Hôm nay 2 đẹp quá em nhận không ra luôn đó.
– Ừ. Người ta sợ xấu mặt người ta mới cho mình ăn bận đẹp đẽ như này. – Chị thở dài
– Có chuyện gì sao 2! Họ không tốt với 2 hả.
Chị tôi bắt đầu rơi nước mắt
– 2 khổ quá út ơi! – Chị khóc
– Sao vậy 2? 2 đừng làm em sợ, họ làm gì 2 hả? 2 nói em biết đi. Đừng làm em sợ mà. – huhu – tôi cũng khóc theo.
– Đúng rồi, em phải giúp chị, chỉ có em mới giúp được chị thôi. – Chị bất giác nắm lấy tay tôi van xin.
– Chuyện gì em cũng sẽ giúp chị, chị nói đi.
Chị nói nhỏ vào tai tôi. Từng lời từng lời như từng mũi dao đâm vào tôi.
– Không được! Em không thể! Không thể nào. – Tôi lui ra xa chị 2 tôi đầy sợ hãi.
– Nếu em không giúp chị thì cả nhà mình sẽ mất hết, ba mẹ phải trả lại 500 triệu đã nhận lấy của người ta, phải trả lại tất cả, em biết số tiền đó đã đem trả nợ hết hơn 1 nửa rồi đúng không? Chị sẽ sống như thế nào. Chỉ còn cách này em phải giúp chị. Chỉ 1 lần này thôi. Chị xin em đó. – Chị tôi quỳ dưới chân tôi cầu xin.
– Em… nhanh đi nếu không tài xế sẽ nghi ngờ.
Cuối cùng tôi cũng nghe theo chị ấy, tôi bước ra với bộ đồ của chị gái trên người mình, tài xế mở cửa xe cho tôi. Ngồi trong xe nhớ lại những lời của chị gái nói lúc nãy.
Còn tiếp .
Ai hóng cho em xin bình luận nha
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN