Hoang Đảo Chúa Tể
Chương 47: Sa đọa(2)
“Lập tức sắp đến sáng,phải nắm chặt thời gian học bổ túc,nào có thời gian nghỉ nghơi chứ!”.
“Nha…nha…nhẹ một chút…A…tuyệt quá…A…”.
Hải Hoàng ôm Dương Mịch ʍôиɠ bắt đầu một vòng mới chinh phạt,theo hai người kịch liệt động tác,dưới thân giường đi theo đung đưa.Mà điểm ấy động tĩnh cũng không có ảnh hưởng đến hai người “vật lộn”,Dương Mịch ngã vào Hải Hoàng trêи người,tại Hải Hoàng tốc độ cao đút vào phía dưới cao trào thay nhau nổi lên.
Sau đó,Dương Mịch lại bởi vì cao trào mang tới thật lớn kɧօáϊ cảm mà run rẩy,Hải Hoàng đem Dương Mịch cái ʍôиɠ nâng lên,côn thịt chậm rãi từ tiểu huyệt trung trượt ra,theo sau đó phốc một tiếng phun ra số lớn âm tinh hòa ɖâʍ thủy,Dương Mịch hai mắt tan rã ghé vào Hải Hoàng trêи người,hưởng thụ cao trào dư vị.Đợi đến khi Dương Mịch hồi phục một chút thể lực,nàng mới mạnh mẽ bừng tỉnh,bắt đầu ngồi dậy.
Hải Hoàng thấy vậy,chống tay ngồi dậy,dùng tay nắm lấy đầu Dương Mịch ép xuống hạ thể của hắn.
Côn thịt dính đầy chất lỏng,nhớp nháp,tanh hôi đập thẳng vào mặt nàng,Dương Mịch cố nén cảm giác kinh tởm ngậm lấy nó.Đem phía trêи tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng ɖâʍ thủy ʍút̼ sạch sẽ,theo sau ngẩng đầu dùng cầu xin ánh mắt nhìn Hải Hoàng,đáng tiếc Dương Mịch không biết rõ ràng lắm dùng loại này ánh mắt chỉ gia tăng nam nhân ɖu͙ƈ vọng,Hải Hoàng càng là bị Dương Mịch nhìn tính ɖu͙ƈ càng thêm thịnh vượng,bất quá vẫn là nhịn được đem Dương Mịch đè xuống mãnh liệt đ-t tiếp,bây giờ quả thật nàng đã đến giới hạn,nếu lại tiếp tục sợ rằng nàng sẽ hỏng mất.
Hết cách hắn chỉ đành bắt Dương Mịch dùng miệng.Hải Hoàng giữ chặt đầu của Dương Mịch coi miệng nàng làm lỗ trêи bất ngờ một cái chọc sâu vào cổ họng nàng.
Dương Mịch đương nhiên là kĩ thuật thâm hầu cực kém nếu không muốn nói là không có kinh nghiệm,nào có thể chịu được côn thịt to lớn chọc đến tận cổ họng của nàng.Dương Mịch mắt trợn trắng,thân thể run lên,đỏ mặt như ngừng thở.Đại lượng nước bọt chảy ra không ngừng.
“Ọe…ưm…ưm….ư..ư…”.
Dương Mịch dẫy dụa cực độ muốn thoát ra nhưng đều là vô ích,Hải Hoàng sức lực quá lớn.Theo tốc độ tăng dần,càng lúc càng thô bạo,Dương Mịch mắt đã chỉ thấy toàn một màu trắng đỏ,nước bọt từ miệng nàng tiết ra càng nhiều.
“Ọc….ọc….ọc….”.
Cổ họng Dương Mịch chỉ còn phát ra được những tiếng nôn khan như vậy,sau một lúc Hải Hoàng rút ra Dương Mịch nhịn không được mà một tay ôm cổ họng của chính mình,tham lam hô hấp lấy,ho khan liên tục.
Dương Mịch nghỉ ngơi một khoảng thời gian,nàng sau đó lại phải tiếp tục quỳ xuống cho Hải Hoàng bυ” ɭϊếʍ,Dương Mịch động tác chậm rãi chậm rãi,gần mười phút sau còn chưa gặp Hải Hoàng có xuất tinh dấu hiệu,ngược lại cảm giác mình cổ họng cùng miệng đều mệt đến chặt đứt,trêи miệng bắp thịt của nàng cũng có chút chua xót rồi,Hải Hoàng đem Dương Mịch đỡ lên,tại Dương Mịch bên tai nét mực nói.
“Dương Mịch,cô chỉ dựa vào bυ” ɭϊếʍ,muốn tôi bắn ra là không thể được”.
“Kia…vậy phải làm sao bây giờ”.
“Cô rõ ràng là biết bây giờ nên làm cái gì mà”.
Hải Hoàng đưa tay lẻn vào bên trong hạ thể của nàng mà móc máy.
“Không nên,tôi thật sự không chịu nổi,hay là để tối mai lại tiếp tục”.
“Sẽ không,tôi sẽ nhẹ chút sáp của cô lỗ l-n”.
“Đừng…van cầu anh…không cần…nha…ân…nhẹ chút…A…A”.Dương Mịch một bên lắc đầu cầu xin một bên vươn hai tay đi ngăn cản Hải Hoàng tay,chính là vẫn bị Hải Hoàng tiến trước một bước đưa ngón tay cắm sâu vào trong khe l-n,theo sau bắt đầu rất nhanh đút vào mà bắt đầu.Dương Mịch nhịn không được mà nhỏ giọng rêи rỉ,bất chấp ngăn cản Hải Hoàng,bộ dạng của nàng rất buồn cười bị Hải Hoàng ra vào tới đâu lại cao người lên một chút,hai tay che chắn lấy âm thần của chính mình,sợ rằng Hải Hoàng bất thình lình lại không giữ lời thô bạo mà thao nàng.Nhưng Hải Hoàng lần này rất nhẹ nhàng,rất nhanh sau đó,chỗ khe l-n truyền đến “Phốc kỷ,phốc kỷ” thanh âm,ɖâʍ thủy theo Hải Hoàng động tác mà phun đầy đất.Dương Mịch một trận run rẩy,lại là đại lượng ɖâʍ thủy phun tới,Dương Mịch tê liệt ngã xuống tại Hải Hoàng trêи người thở dốc,Hải Hoàng đem ướt át tay của chính mình theo hạ thể rút ra đặt ở Dương Mịch trước mặt nói.
“Dương Mịch lần này cô cao trào thật nhanh,có phải là càng bị thao càng đến hưng phấn sao?”.
“Hô…hô…không…phải…tôi”.
“Lại không trung thực,tiếp tục phạt cô”.
Hải Hoàng cúi đầu hôn môi Dương Mịch,tay cũng không nhàn rồi,bắt đầu nâng lên Dương Mịch một chân,sau đó dùng sức phần eo,đem côn thịt cắm vào Dương Mịch trong mật huyệt.
“A…A…nha…Ân…nhẹ một chút…ân…”.
“Dương Mịch hạ thể cô so bình thường ép chặt hơn,thật sự là ɖâʍ đãng tiểu mẫu cẩu,có phải là lỗ l-n bị thao càng nhiều thế nhưng lại càng hưng phấn”.
“Ân…ân…ân…tôi…không có…ân…ân.
“Nói dối nhưng là phải bị trừng phạt đấy”.
“Nha…chậm một chút…ân…tôi không chịu nổi…ân..a…”.Hải Hoàng ôm Dương Mịch eo bắt đầu gia tăng tốc độ đút vào,vì thể lực Dương Mịch giới hạn nên Hải Hoàng chỉ hơi nhanh một chút,thế là cũng đủ để phát ra âm thanh bộp bộp,nhưng vấn đề là côn thịt tại trong mật huyệt tiến tiến xuất xuất sinh ra kɧօáϊ cảm,làm cho Dương Mịch không nhịn được lớn tiếng rêи rỉ,Dương Mịch ngẩng đầu chủ động cùng Hải Hoàng hôn lên.
“Ân…A…Ân…Chậm một chút…tiểu mẫu cẩu nhịn không được…ân…A…”
“Cái gì nhịn không được”.
“Ân…ƈôи ȶɦịt to…ƈôи ȶɦịt to chọc vào…ân…ân…sảng kɧօáϊ…”.
“Về sau còn dám theo tôi nói dối sao?”.
“Nha….không giám…ân…ân”.
“Vậy tôi hỏi cô,có phải hay không càng thao cô không chịu nổi,thời điểm đó lỗ l-n cô bị ép thoải mái hơn?”.
“Ân…là…ân…lỗ l-n thật là thoải mái…Ân…nha…muốn cao trào…nha”.
“A…tôi cũng muốn bắn,tiểu mẫu cẩu kẹp thật chặt”.
“Nha…không chịu nổi,muốn thăng thiên…ân…ân”
Hải Hoàng gào trầm thấp một tiếng về sau,nóng bỏng tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo quy đầu rưới vào Dương Mịch trong mật huyệt,Dương Mịch lỗ l-n bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ ɖâʍ một cái kϊƈɦ cũng nháy mắt cao trào,một cỗ âm tinh phun tới,theo sau run rẩy tê liệt tại Hải Hoàng trêи người,Hải Hoàng rút ra trong khe l-n côn thịt,tϊиɦ ɖϊƈh͙ hòa âm tinh trực tiếp phun đầy đất,theo sau đùi chậm rãi chảy xuôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!