Hoang Đảo Chúa Tể
Chương 88: Thiên Hạp Cốc đến
Có điều luyện khí tầng bảy lại có chút cổ quái.Không giống như sáu tầng đầu-khi đạt tới cực hạn nếu không tiến vào tầng tiếp theo thì linh khí sẽ không tiếp tục ngưng tụ.
Tầng thứ bảy này giống như không có cực hạn vậy.Mặc dù Dương Kỳ biết mình đã đạt tới đỉnh phong nhưng khi thổ nạp,thân thể cũng không ngừng được linh khí cải tạo.
Điều này khiến cho Dương Kỳ cực kỳ kinh ngạc,nghĩ thế nào cũng không ra.
Cho đến hôm nay lại đến hạn lấy linh dược một năm một lần,Dương Kỳ hắn do dự một chút,đứng lên,vặn vẹo thân thể vài cái rồi đặt tay lên vách tường.Lập tức những tiếng ầm ầm nhỏ vang lên.Cửa động nhấc lên,ánh mặt trời lập tức liền xuyên qua cửa chiếu vào bên trong động.
Dương Kỳ bị ánh sáng bất ngờ chiếu vào nên cảm thấy chói mắt,phải một lúc sau mới khôi phục lại bình thường.Lúc này hắn mới đi ra ngoài,hít sâu một hơi.
Lúc này hắn nhìn thấy không ít người đang ngồi nói chuyện với nhau trong sơn cốc.Chắc đều là không chịu nổi buồn tẻ khi bế quan nên mới ra ngoài giải tỏa.
Tâm niệm vừa động Dương Kỳ ẩn dấu tu vi chỉ để lộ ra bên ngoài luyện khí kì tầng một.Vì không để chú ý nên Dương Kỳ cũng lặng lẽ mà đi vòng qua đám người.Nhưng vừa mới đi được vài bước thì một tiếng cười hô hố truyền đến.
-Trời đất,ta mắt chẳng lẽ mù rồi.Đến phế vật Dương Kỳ mà cũng có thể đến luyện khí tầng một kìa.
Dương Kỳ quay đầu nhìn lại,lạnh nhạt nhìn vẻ mặt khinh thường của một bạch y đệ tử.Ở bên cạnh hắn lúc này còn có mấy người,toàn bộ đều là đệ tử nội môn.
Một thanh niên mặc bạch y khác chừng hai sáu hai bảy tuổi trong số đó lên tiếng chế nhạo.
-Dương Kỳ,thật ra ngươi không nên chạy tới nơi này.Ngươi cứ ở khu tạp vụ với đám ký danh đệ tử làm thổ hoàng là được rồi.Ở nơi đó ngươi còn có thể có cảm giác cao cao tại thượng.Nhưng bây giờ ngươi lại là kẻ kém cỏi nhất trong số chúng ta rồi.
Thần thức Dương Kỳ khẽ đảo qua.Hai thanh niên bạch y này đều đạt tới luyện khí tầng ba.Coi như trong đám nội môn đệ tử cũng là có chút thiên phú.
Lúc này thiếu niên lúc đầu cười nhạo Dương Kỳ cũng chê cười nói tiếp.
-Tiểu sư đệ,đi lấy nước cho ta!Tâm tình sư huynh đây đang rất tốt nói không chừng lại chỉ điểm cho ngươi một chút đó.
Nói xong hắn ném một cái bình xuống dưới chân Dương Kỳ.
Dương Kỳ không nói không rằng,chỉ im lặng nhìn đối phương.
-Ý gì hả?Tiểu tử muốn đánh nhau sao?Quy củ trong hậu sơn là có thể đánh nhau.Nếu tiểu tử nhà ngươi không thức thời đừng trách sư huynh ta giáo huấn ngươi.
Thanh niên bạch y đầu tiên lộ vẻ khinh thường.
-Đủ rồi.Im miệng hết cho ta.
Một tiếng quát từ trêи vách núi truyền xuống.Tiếp đó một đạo hắc ảnh bắn nhanh như chớp xuống.Sau khi nó hạ xuống,mới lộ ra thân ảnh Tử y thanh niên hai năm trước.Hắn nhíu mày,quét mắt qua tất cả mọi người rồi quát.
-Hoàng Thường,Tôn Càn,hai người các ngươi không đi tu luyện mà khi dễ một sư đệ mới đến Luyện khí tầng một là sao hả?.
Hai người sắc mặt khẽ biến,hung hăng trừng mắt nhìn Dương Kỳ,hừ nhẹ một cái rồi không dám nói gì nữa hiển nhiên trong lòng có chút sợ hãi với vị tử y sư huynh này.
Tử y sư huynh quay lại nhìn Dương Kỳ,cũng nghiêm khắc nói.
-Dương Kỳ,thật ra ngươi cũng không nên tới đây.Nhưng nếu đã đến đây thì lo mà tu luyện cho tốt.Ở tu chân giới,thực lực mới quyết định tất cả.
Dương Kỳ gật đầu đồng ý,sau đó cáo lui.
Nhanh chóng đi lấy đan dược,rồi lại trở về trong phòng tu luyện.Trở về đến thạch thất,Dương Kỳ mới bình tĩnh ngồi xuống suy nghĩ,vừa rồi hắn đã nhận ra ánh mắt tử y thanh niên đó nhìn chằm chằm vào mình dò xét.Tuy là hắn không dò xét được gì nhưng có lẽ cũng đã cảm thấy được cái gì đó.Suy cho cùng việc Dương Kỳ dùng đan dược với tốc độ như vậy cũng là kinh người.Phải biết rằng cách phục dụng đan dược không phải nuốt sống mà là luyện hóa nó,đối với một người mà nói trong vòng 1 năm luyện hóa hết 200 viên tụ khí đan là rất khó tin,nhưng Dương Kỳ khi được Tử y thanh niên kia kiểm tra để phân phát đan dược thì năm nào cũng là người đầu tiên sư dụng hết.Đối với một người thiên phú kém cỏi như hắn rất khiến cho người ta nghi ngờ sự việc này,nhưng nghi nghờ thì nghi nghờ dù sao đan dược này cũng được chưởng môn cho phép sử dụng trong vòng một vạn viên vậy nên Dương Kỳ ăn có ăn sống đan dược hay làm cái gì hết 200 viên cũng là việc của hắn.
Sau một năm nữa Dương Kỳ vẫn như cũ đình trệ ở cảnh giới luyện khí tầng bảy.Nhưng trong cơ thể hắn linh khí thì vẫn không ngừng tăng trưởng.
Lúc này âm thanh của Tử y thanh niên vang lên.
-Các vị sư đệ,thời gian ba năm đã đến,chưởng môn sư bá ở đại điện thi pháp truyền cho các ngươi trở về.
Tất cả vách đá huyệt động toàn bộ mở ra,nội môn đệ tử,một đám theo bên trong đi ra.
Tất cả những người bế quan tại đây ba năm đều có thu hoạch,đứng trong cốc,Dương Kỳ thần thức đảo qua.
Cổ Phong đã đạt đến luyện khí kỳ tầng thứ năm đỉnh phong,mắt thấy đã sắp bước vào tầng thứ sáu,về phần người khác cũng có mấy người tu vi cũng như thế,ba năm thời gian,mỗi người đều có tiến bộ.
Nữ nhân cùng đạt trắc thì với Dương Kỳ cũng đạt đến luyện khí tầng bốn.Về phần Quách sư huynh cũng là đạt đến tầng sáu.
Trong mơ hồ hắn có một loại cảm giác,tu luyện của mình không giống như cùng người khác thông thường,đầu tiên là thần thức,chính hắn vừa rồi quan sát tựa hồ không có bất kỳ ai phát hiện.
Mặt khác nữ nhân họ Diệp thông qua trắc thí cùng hắn,hai năm trước hắn nhớ rõ nàng cũng đạt tới luyện khí tầng bốn,bây giờ lại vẫn như vậy,nhưng linh khí trong cơ thể lại không có nửa điểm tăng trưởng.
Dương Kỳ trong lòng đoán,người khác tựa hồ không giống hắn,các tầng bình cảnh của hắn đều không có giới hạn.
….
Lúc này một quầng sáng từ phía trêи không vô thanh vô tức xuất hiên,bao phủ mỗi người,cảm giác ấm áp tại hiện,sau đó giống như lốc xoáy không ngừng xoay tròn,lôi kéo bọn họ nhanh chóng nhập vào trong đó mang theo tất cả biến mất ở bên trong sơn cốc.
Rồi lại xuất hiện nhưng đã là Hoàng Vị môn đại điện,chưởng môn sư bá mặc áo lam,ngồi ngay ngắn ở phía trêи,ở phía hai bên ngồi mấy lão giả.
Trong nháy mắt mấy đạo thần thức khổng lồ ở trêи người bọn họ khẽ đảo qua,chưởng môn mặt gật đầu mỉm cười nói.
-Ba năm thời gian đã qua,ta thực vui mừng các ngươi đều tiến bộ nhảy vọt khá lắm,hiện tại tu luyện tới tầng thứ năm lưu lại,những người còn lại giải tán.Ba ngày sau Thiên Hạp cốc tới chơi,lần này Hoàng Vị môn tất thắng.
Mọi người đều lên tiếng vâng dạ,luyện khí dưới tầng năm đều rời đi.Dương Kỳ hiển lộ tu vi tầng ba,chỉ nhìn một vòng không thấy Mã Vân liền rời đi.
Sau khi rời đi đại điện,Dương Kỳ đi vào Mã Vân nơi ở,thần thức đảo qua,cấm chế đập vào mắt,nhưng cấm chế này không phát ra nổi chút tác dụng ngăn trở,thần thức Dương Kỳ ở bên trong lập tức phát hiện Mã Vân khoanh chân đả tọa,đối với thần thức của hắn,không có bất kì phát hiện gì.
Cấm chế này lúc trước Dương Kỳ không thể nhìn ra huyền cơ,hiện tại vừa thấy sơ hở chồng chất,Dương Kỳ mơ hồ cảm giác,tự hồ chính mình nếu muốn bài trừ cấm chế này hẳn là không khó.
Chợt âm thanh khàn giọng của Hỏa Vân vang lên,cắt đứt suy nghĩ của Dương Kỳ,nói.
-Thế nào tiểu tử,tin lời ta nói rồi chứ,ngươi đừng manh động tất cả nghe theo ta an bài,hôm đó sau khi hai tông tỉ thí xong chúng ta sẽ chuồn đi trong êm đẹp.
Dương Kỳ gật đầu trịnh trọng.Hư ảnh tiêu tán biến mất trong không khí.
Ba ngày sau,Hoàng Vị môn tiếng chuông gõ vang chín lần,chưởng môn và tất cả sư thúc cùng với đệ tử đều đứng ở ngoài đại điện.
Chỉ thấy trêи bầu trời hiện lên một cái chấm đen,càng ngày càng gần,cuối cùng hiện rõ ràng trong mắt mọi người là một con cóc khổng lồ như một tòa núi lớn,con cóc toàn thân đỏ rực,phi hành trong từng trận tiếng sấm nhanh chóng bay tới.
Tất cả nội môn đệ tử Hoàng Vị môn cũng đều thật hít một bụng khí lạnh,mắt lộ vẻ kinh hãi.Có nữ đệ tử bị hù đến biến sắc,hai chân như nhũn ra.
-Có gì ngạc nhiên đâu,con cóc to như vậy nhưng vác ngươi nếu là mỗi người đi lên cho nó một nhát nó hẳn phải chết không thể nghi nghờ.
Chưởng môn bất mãn quát,âm thanh thật lớn,hiển nhiên là muốn cho Thiên Hạp Cốc phía trêи cao nghe được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!