Hoang Đảo Chúa Tể - Chương 90: Tỷ thí bắt đầu(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Hoang Đảo Chúa Tể


Chương 90: Tỷ thí bắt đầu(2)


Ba ngày sau,tỷ thí giữa Hoàng Vị môn và Thiên Hạp cốc chính thức bắt đầu.

Đây là một truyền thống diễn ra trong thời gian dài giữa hai phái.Vì vậy cũng chẳng có gì quá phô trương.Địa điểm tỷ thí là ở một ngọn núi trong Hoàng Vị môn.

Ngọn núi này là một tròn những địa điểm trọng yếu nhất của Hoàng Vị môn.Linh khí nơi đây vô cùng sung túc,không kém gì vị trí hai vị sư tổ Kim Đan kỳ đang bế quan tu luyện.

Ở một vị trí bằng phẳng trêи đỉnh ngọn núi,có một chỗ được làm phục vụ cho cuộc tỷ thí.Bốn bên dựng tám cây cột to bằng đá trắng.Trêи mỗi cây cột lại có khắc những gì huy hoàng trong lịch sử của Hoàng Vị môn.

Khi đến đây có thể cảm nhận được sát ý ngập trời phát ra từ tám cây cột đá,hơi lạnh thấu xương,chấn nhϊế͙p͙ lòng người.

-Vương Cơ đạo hữu.Mỗi lần nhìn thấy tám cây cột này của bản phái,tại hạ lại có một cảm xúc khác nhau.Thật xứng danh hai chữ trọng bảo của tu chân giới Lam Châu.

Doãn chân nhân thở dài,nói.Lão vung tay áo lên,nét mặt nghiêm túc hóa giải luồng sát khí do cây cột đá phát ra đang đập đến mặt.

Phía sau hắn,nét mặt đám đệ tử Thiên Hạp Cốc liền trở nên thoải mái.Vừa rồi,luồng sát khí do tám cây cột đá tỏa ra,khiến cho bọn họ suýt nữa thì không chịu nổi.Mãi cho đến khi Doãn chân nhân hóa giải cảm giác đó mới từ từ biến mất.

-Doãn đạo hữu.đây là bảo bối do đích thân tổ sư bản phái chúng ta chế tạo.Trong phạm vi trăm trượng xung quanh nó,nếu không phải là đệ tử của Hoàng Vị môn chúng ta đều bị ảnh hưởng của sát ý.

Điều đó chắc Doãn chân nhân cũng biết.Vì vậy mà xin thứ lỗi.Vương Cơ cũng không lắm lời nữa,hai tay liền kết thành pháp ấn mặc niệm khẩu quyết.Bất chợt từng chùm ánh sáng nhu hòa từ tám cây cột đá tràn ra xung quanh.Sát ý ngập trời lập tức biến mất.

Phía sau hắn,tất cả nội môn đệ tử đều lộ ra một cỗ hừng hừng chiến đấu.

-Như vậy cứ theo quy định từ trước đến giờ.Trận đầu tiên do Thiên Hạp cốc phái người.Lâm Phong!Ngươi ra đi.

Doãn chân nhân xoay người,cùng đi với hai vị trưởng lão đứng đằng sau,trao đổi một chút.Sau đó lão mới mở miệng nói.

Lâm Phong chính là một người có Thổ linh căn của Thiên Hạp cốc.Hắn hơi mỉm cười,hít một hơi thật sâu.Bàn chân điểm một cái,thân thể hắn liền giống như tia chớp một dạng lao lên,đứng giữa đài,cao giọng nói.

-Thiên Hạp cốc Lâm Phong,xin lãnh giáo Hoàng Vị môn.

Dương Kỳ đi theo sau Mã Vân.Trêи người hắn mặc một bộ quần áo màu trắng,nhìn qua cũng rất uy phong.

Đối với tên đệ tử này,Mã Vân rất hài lòng.Từ sau khi Dương Kỳ đạt tới tầng ba của luyện khí kỳ,hắn cũng không còn chán ghét tên đồ đệ này nữa.Tuy chưa hắn là đã thích nhưng ít nhất thì cũng đối đãi hắn giống như một tên đệ tử rồi.

Tất nhiên,tất cả cũng còn phải xem tu vi của Dương Kỳ thế nào.Nếu qua một thời gian mà hắn vẫn ở tầng thứ ba thì Mã Vân lại ghét hắn như cũ.Nói cũng buồn cười một tên trưởng lão ngoại môn phế vật chỉ có luyện khí tầng năm tu vi lại có yêu cầu rất cao với đệ tử của mình.

Trong ba ngày qua,Dương Kỳ gần như không hề đi ra ngoài.Phần lớn thời gian của hắn đều ở trong pháp bảo trao đổi cùng tu luyện với Hỏa Vân.

Lúc này,không gian xung quanh vì sự xuất hiện của Lâm Phong mà hết sức im ắng.Vương Cơ chân chân nhân liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái sau đó trầm giọng nói.

-Hách Chiêu!Ngươi đi ra.

Bình thường,trong số đám đệ tử nội môn,Hách Chiêu vẫn trầm mặc ít nói.

Trải qua tập huấn là một trong những đệ tử hiếm hoi đạt tới tầng sáu.

Ngay trận đầu tiên.Hoàng Vị môn đã cho đệ tử đạt tới tầng sáu luyện khí kỳ để ra giao chiến,hiển nhiên đối phương lần này rất mạnh.

Doãn chân nhân cũng chẳng để ý,cười nói.

-Lâm Phong,ra tay phải có chừng mực,không nên làm tổn thương hòa khí hai bên.

Nét mặt đám sư thúc của Hoàng Vị môn đều âm trầm,không hề nói một lời.Tuy nhiên ánh mắt bọn họ có chút tức giận nhìn về phía Thiên Hạp cốc.

Mã Vân cũng hậm hực,nói nhỏ.

-Mẹ nó,đúng là cuồng vọng.

Dương Kỳ nhìn xung quanh,để ý nét mặt đang phẫn nộ của đám đồng môn rồi cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái.Tên này chỉ đạt đến luyện khí tầng sáu đỉnh mà lại được ra sân trận mở màn,sợ rằng Hách Chiêu hắn thảm rồi.

Lâm Phong đứng trêи đài cao,lịch sự cười nói.

-Hách sư huynh! Trưởng bối của tệ tông đã nhắc nhở nên lần này ta sẽ nhẹ tay.

Hách Chiêu có vóc người cao lớn,da ngăm đen.Thoạt nhìn rất hùng tráng,không giống người tu tiên mà giống như một võ giả trong các môn phái trêи giang hồ.

Hắn cẩn thận đánh giá Lâm Phong một chút rồi ôm quyền nói.

-Lâm sư huynh!Xin mời.

Nói xong,chân hắn dẫm nhẹ một cái,những hỏa cầu liền xuất hiện nhanh chóng bay lên,bay xung quanh người hắn.

Từng tia sáng từ từng hỏa cầu tỏa ra xung quanh.Vào lúc này,quần áo trêи người Hách Chiêu không hề có gió nhưng vẫn bay phần phật.

Vương Cơ chân nhân mỉm cười,nói.

-Phá Hoàng sách của Hách Chiêu đã đạt tới bậc trung rồi.

-Haha!Chưởng môn sư huynh.Hách Chiêu là đệ tử đắc ý nhất của ta.Thiên tư của hắn vốn rất tốt,lại chịu khó tu luyện.Phá Hoàng Sách này chính là do hắn tự chọn từ trong Tàng Kinh các.Tu luyện năm năm cuối cùng đã đạt cảnh giới bậc trung.

Một lão nhân mặt vàng đứng bên,đắc ý nói.

-Phá Hoàng Sách có lực công kϊƈɦ rất mạnh.Đám đệ tử nội môn các ngươi xem kỹ mà học tập.Đạt tới mức này là rất đáng khen.

Huyền nhất sư thúc một bên mỉm cười nói với đám đệ tử xung quanh.

Cổ Phong nheo mắt,ngoài mặt vâng dạ,nhưng trong lòng thầm nghĩ.

-Phá Hoàng Sách?.Hừ,chờ ta năm năm nữa,nhất định sẽ so với hắn xem ai lợi hại hơn.

Lúc này trêи đài cao,Hách Chiêu quát lớn một tiếng.

-Lâm sư đệ.Phá Hoàng Sách của ta có uy lực rất mạnh.Ngươi phải cẩn thận.

Trong chớp mắt,những hỏa cầu kì dị đang lượn quanh hắn chợt chuyển động nhanh hơn.Biến đổi hình dạng,lao về phía Lâm Phong.

Nét mặt Lâm Phong vẫn thản nhiên,thân thể nhanh chóng lui lại,hai tay bắt quyết,quát khẽ.

-Thổ vực!.

Trong chớp mắt,phía dưới mặt đất lập tức rung chuyển.Tinh quang từ dưới đất hiện ra.Nhìn kỹ,những tinh quanh đó dần hình thành một bức tường bằng đất.

Nó nhanh nhanh chóng tụ lại trước mặt Lâm Phong,hóa thành một bức tường đất hoàn chỉnh.

Doãn chân nhân mỉm cười,nói với đám đệ tử phía sau.

-Phá Hoàng Sách của Hoàng Vị môn rất khó tu luyện,thế mà Hách Chiêu có thể tu luyện đến cảnh giới này,uy lực của nó rất mạnh.Sau này,các ngươi có gặp phải thì nhớ kỹ Phá Hoàng Sách này.Nếu không thể địch lại được thì lui ngay.Còn muốn thủ thắng thì trừ khi các ngươi có được Thổ linh căn giống như Lâm Phong,không thì thủy linh căn cũng được.

Đám đệ tử đều gật đầu.Chỉ có trung niên nam tử đứng cuối là tỏ vẻ khinh thường.

Trêи đài lúc này,Phá Hoàng Sách của Hách Chiêu giống như một cơn mưa lửa,hỏa cầu trút xuống bức tường đất liên tục,sau khi hỏa cầu tan ra lại lan ra bùng nổ một lần nữa.Nét mặt Hách Chiêu hơi trầm lại.Bức tường bằng đất này quá mức quỷ dị,khi hỏa cầu chạm phải liền không có tác dụng ăn mòn mà vô thanh vô tức phát nổ.

Hắn nhướng mày,định thi triển pháp thuật tiếp thì đúng lúc này…Lâm Phong chợt mỉm cười nói.

-Hách sư huynh.Đã đến mà không tiếp thì đúng là phi lễ.

Bức tường đất chợt xuất hiện một sự rung động.Nó tự động tan rã thành từng mảnh nhỏ bắn về phía Hách Chiêu.

Hách Chiêu biến sắc,nhanh chóng lui lại.Nhưng hắn không kịp né tránh,thấy vậy,hắn cắn răng một cái,nhanh chóng từ túi trữ vật ném ra mười cái tiên phù.Đám tiên phù đó vừa mới xuất hiện liền lóe lên ánh sáng màu vàng,sau đó bốc cháy hóa thành mấy làn khói đen.

Tường đất cực nóng tan rã ra khi chạm phải khói đen cũng lập tức biến mất.Tuy có thể chặn lại phần lớn công kϊƈɦ nhưng vẫn còn có một chút từ trong khói đen vọt ra.Xuyên qua thân thể Hách Chiêu.

Thân thể Hách Chiêu bị vô số đất đá nung nóng đánh trúng,văng về phía sau.Miệng hắn liên tiếp phun mấy ngụm máu tươi.Nét mặt tái nhợt,ngã xuống đất,một lúc lâu cũng không thấy đứng dậy

Trêи người hắn có một lỗ nhỏ xuyên qua.Cũng may chưa trúng vào chỗ nguy hiểm nên không ảnh hưởng tới tính mạng.

Lâm Phong đắc ý xoay người nhảy xuống,đối diện với Doãn chân nhân nói.

-Đệ tử may mắn không nhục mệnh,đã rất nương tay với Hách sư huynh.Chỉ dùng đến bảy phần công lực phản chấn lại.

Thân thể lão nhân mặt vàng thoáng động,hóa thành một đám mây trắng,vọt tới bên cạnh Hách Chiêu.Nét mặt âm trầm,hai tay nhanh chóng đánh ra vài chưởng,sau đó nhét vào miệng hắn vài viên đan dược.Làm xong tất cả,lão trầm giọng nói.

-Hay cho thổ thuật chiết xạ.Nếu không đạt tới luyện khí tầng tám thì không thể phá giải.Đệ tử của ta học nghệ chưa thông,thất bại cũng hoàn toàn bình thường.

Đám đệ tử Thiên Hạp Cốc vui mừng quay sang bàn tán với nhau.

-Vừa rồi là một người có tu vi tầng sáu tỉ thí với Lâm sư huynh.Ngay từ đầu ta cũng đã đoán ra kết quả.

-Không ngờ Thổ Vực của Lâm sư huynh lại có uy lực lớn đến vậy.Ngay cả trưởng lão cũng phải khen thì bọn họ sao mà phá được?

-Hừ.Đệ tử tử y của Hoàng Vị môn còn chưa ai lên đâu,ta nghe trưởng lão nói,những người đó mới là hạch tâm đệ tử của Hoàng Vị môn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN