Hoàng Đình - Quyển 3 - Chương 87: Đại kết cục (bốn)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Hoàng Đình


Quyển 3 - Chương 87: Đại kết cục (bốn)



Dịch giả: Mink

– Sư huynh, trận mưa này đã được ba ngày rồi. Lúc nào mới dừng lại nhỉ?

Trong núi Phương Thốn, có một thiếu nữ đứng cạnh một gốc cây không có bất kỳ chiếc lá nào. Thân cây này rất lớn, có vô số nhánh cây, nhưng lại không có chiếc lá nào cả. Còn ở xung quanh, mọi cây cối đều rất xanh tốt.

Thiếu nữ đứng một mình. Cái cây không có lá kia lắc lư và có tiếng nói phát ra từ đó:

– Nếu trận mưa này dừng lại tức là có người đã chết.

– Ai chết cũng mặc kệ! Nếu mưa vẫn tiếp tục, cả người muội sẽ trở nên mốc meo mất. Thật chán ghét!

Thiếu nữ nói.

– Sư muội, phải tĩnh tâm. Chỉ có tĩnh tâm mới có thể tiến bộ không ngừng.

Lại có tiếng nói bình thản phát ra từ cái cây. Thiếu nữ gắt giọng:

– Sư huynh, huynh càng lúc càng giống khúc gỗ rồi. Thật không thú vị gì cả.

– Sư muội, không phải muội vẫn luôn yêu thích nhìn thấy ta biến thành cây hay sao?

Cái cây nói.

– Thế nhưng, sau khi huynh biến thành cây mấy năm nay, dù muội cù léc thế nào huynh cũng không cười. Dù muội trêu đùa thế nào huynh cũng không bị phá mà biến hóa gì cả. Thật sự là rất chán. Muội không để ý tới huynh nữa. Muội đi tìm sư phụ đây.

Thiếu nữ giậm chân rồi đột nhiên lao thẳng vào thân cây, nhưng không chỉ không có cảnh đầu sưng máu chảy, ngược lại thiếu nữ còn biến mất ngay khi vừa chạm tới thân chân. Xa xa, trên một thảm cỏ xanh mướt, bóng một thiếu nữ chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.

Một lúc sau, cái cây không có lá nhưng lại khiến người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng kia chợt lắc lư, hóa thành một đạo sĩ mặc áo bào màu vàng. Đạo sĩ nhìn lên trời rồi, lại cúi xuống nhìn chính mình, cuối cùng lẩm bẩm:

– Hóa ra ta đã tu thành tâm bồ đề. Đã qua một trăm năm rồi! Nhanh thật!

Đạo sĩ nhảy lên, hóa thành một con chim nhỏ. Com chim vỗ cánh, lại hóa thành con hạc màu trắng. Hạc trắng kêu lên một tiếng rất to, biến thành một con rắn oằn mình trong mưa gió. Thân rắn uốn éo mấy cái, đột nhiên mọc ra hai cánh mỏng. Hai cánh đập nhẹ rồi thấy lông trên cánh dài ra, thân rắn cũng biến lớn và hóa thành hổ. Hổ gầm lên một tiếng khiến cho núi non xung quanh chấn động, lại hóa thành chuột. Chuột rơi xuống đất rồi hóa thành nhím. Nhím chui vào lòng đất rồi hóa thành giun. Giun trong đất biến thành một hạt giống. Hạt nảy mầm, phá đất lớn lên, trở thành một thân cỏ nhỏ. Cỏ nhỏ nở hoa. Hoa đầu tiên có màu vàng nhạt, rồi chuyển sang màu xanh biếc và cuối cùng là xanh tím. Cỏ nhỏ lại biến hóa, biến thành một cây hòe lớn, cánh lá rậm rạp, trên đó có chim chóc làm tổ. Một lúc sau, lá cây rụng hết như khi thời tiết vào thu. Cái cây trở nên trơ trụi và biến hóa thành cây bồ đề. Rễ cây đột nhiên bốc cháy, chỉ trong một hơi ngọn lửa đã nuốt lấy toàn bộ cái cây. Khói đen bốc lên nghi ngút. Thân cây hóa thành tro tàn, bị nước mưa cuốn đi.

Ở trong một đại điện tựa như đã tự thành một vùng trời đất trong núi Phương Thốn, một đạo nhân già tóc bạc trắng ngồi xếp bằng. Ở bên cạnh ông ta chính là thiếu nữ đứng ở dưới gốc cây gọi cây bồ đề là sư huynh.

Một cơn gió thổi vào bên trong, Bồ Đề theo gió đi vào.

Đạo sĩ già mở mắt, nói:

– Trăm năm tu được tâm bồ đề.

– Sư phụ.

Bồ Đề cung kính cúi chào.

– Suốt trăm năm ta chỉ truyền cho con bồ đề biến hóa, con có oán giận hay không?

Đạo sĩ già hỏi.

– Đệ tử đã từng oán giận. Các vị sư huynh đều học tập các loại pháp môn tu hành, mà đệ tử lại chỉ luyện tập hóa thành cây, còn luyện cả trăm năm. Nhưng bây giờ đệ tử đã hiểu rõ.

Bồ Đề nói.

Đạo sĩ già gật gật đầu, nói:

– Tu hành không phải là càng nhiều càng tốt. Nhìn qua chỉ là cố định bất biến, nhưng cũng có thể là từ một biết mười. Khi đạt được tâm bồ đề thì đó chính là vạn pháp thông hiểu. Con đã xứng đáng với cái tên của mình rồi. Từ hôm nay trở đi, con chính là chưởng giáo núi Phương Thốn này.

Bồ Đề vẫn im lặng, thiếu nữ bên cạnh đã vội vã hỏi:

– Sư phụ, vậy còn người thì sao? Sư phụ muốn đi đâu?

Đạo sĩ già nói:

– Chắc các con vẫn luôn thắc mắc, bất kể là môn phái nào, đều có được truyền thừa, đều có tổ sư, mà núi Phương Thốn chúng ta lại không có. Các con từng hỏi, hiện tại ta có thể nói cho các con biết. Ta sinh ra trong thời kì hồng hoang. Bộ tộc của ta bị yêu tộc phá hủy. Sau đó ta bị bắt đến núi Thương Mãng, bị ép tu hành. Nơi đó, chỉ nhân tài có thể đạt tới trình độ tu vi yêu cầu sau một quãng thời gian nhất định mới có thể sống sót, bởi vì người còn sống sót sẽ được đưa tới cung Phượng Hoàng Bất Tử. Nơi đó được xây dựng trên hỏa mạch nên nóng bức quanh năm, phàm nhân không thể sống sót. Chúng ta bị coi là lễ vật đưa tặng cho các vị thái tử trong cung Bất Tử và Phượng Hoàng tôn giả để làm người hầu.

Trong một nhóm chuẩn bị được hiến vào cung Bất Tử, bốn nhân loại còn sống. Ta là một trong số đó. Ba người còn lại có Triệu Công Minh, sau này đã trở thành một trong bốn đại đệ tử của Thông Thiên giáo chủ. Một người khác sau là Từ Hàng đạo nhân, một trong mười hai đệ tử của Nguyên Thủy thiên tôn. Người còn lại thì tiến vào cung Phượng Hoàng Bất Tử cùng lúc với ta.

– Đó là ai ạ?

Thiếu nữ tên là Minh Kính hỏi. Nàng đã bị hấp dẫn bởi câu truyện do sư phụ đang kể. Nàng nghĩ: “Người này nhất định là một kẻ vang danh thế gian.”

– Đó là Nam Lạc, vốn sắp trở thành tế ti của một bộ lạc. Ta cứ nghĩ hắn chạy trở về rồi, không ngờ cuối cùng còn xuất hiện ở cung Bất Tử, thành Thị kiếm đồng tử của thái tử Khổng Tuyên.

– Nam Lạc? Là chủ nhân của một kiếm hóa thiên hà Nam Lạc?

Minh Kinh kinh ngạc hô. Trong núi Phương Thốn có sách ghi ký sự trời đất, ở trong đó ghi lại rất nhiều việc đã diễn ra dù lớn hay nhỏ, thậm chí là những việc bí ẩn. Nàng không nghĩ tới sư phụ mình và Nam Lạc còn có nhân duyên sâu như vậy.

Đạo sĩ già nói:

– Suốt ngàn vạn năm qua, thế gian này chỉ có một Nam Lạc. Khi còn ở cung Phượng Hoàng Bất Tử, hắn có ân với ta. Khi ta nhân lúc hỗn loạn vì cung Bất Tử bị diệt mà trốn thoát, có được cơ duyên, tu vi có thành tựu, lại phát hiện hắn đã là đệ nhất tinh quân của Thiên cung yêu tộc. Không lâu sau đó, hắn đã nổi tiếng khắp thiên hạ, đồng thời cũng kết xuống rất nhiều thù hận. Mà ta lại đứng ở phía đối lập với hắn.

Đạo sĩ già ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua mưa gió trên trời, như thấy được Diệp Thanh Tuyết đang cầm kiếm đâm về phía Trần Cảnh đứng ở trước cửa miếu thần.

Ông ta nói tiếp:

– Cũng may hắn vượt qua vài lần đại kiếp nạn kia. Tuy rằng ta vẫn luôn không thực sự ra tay với hắn, nhưng cũng không có giúp hắn khi hắn cần nhất. Ta vẫn luôn áy náy. Cho nên, khi hắn còn chưa luân hồi quay lại, ta đã rời khỏi Linh Sơn. Lúc đó thế giới cực lạc Linh Sơn là do ta và Tiếp Dẫn cùng nhau sáng tạo. Bởi vậy ở dưới một kiếm hóa thiên hà kia, thế giới cực lạc Linh sơn không cách nào tránh né, cũng không cách nào ngăn cản hắn.

Minh Kính bừng tỉnh, những nghi vấn trong lòng từ trước tới nay đều được sư phụ giải thích rất nhiều. Trước đây, nàng vẫn luôn suy nghĩ, dù cho Nam Lạc có vô cùng lợi hại cũng không thể trong một đêm giết chết nhiều người mang đại thần thông như vậy. Trong đó có cả Đạo tổ, Phật tổ và các Yêu thánh ở khắp nơi. Nàng thầm nghĩ: “Sư phụ rời khỏi Linh Sơn chắc không hề dễ dàng như những gì người nói.”

Nàng lập tức hỏi:

– Thân phận của sư phụ khi còn ở Linh Sơn là gì vậy ạ?

Đạo sĩ già cũng không có ý định che giấu, nói:

– Lúc đó, mọi người ở Linh Sơn đều gọi ta là nhị giáo chủ. Ta đại chiến một trận với Tiếp Dẫn. Y nói ta nhập ma, mất đi tín ngưỡng của bản thân nên muốn điểm hóa ta. Tuy rằng y so với ta trội hơn một bậc, nhưng ta quyết tâm muốn đi, y làm sao có thể ngăn lại. Sau trận chiến đó, ta bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Chẳng qua y cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Đến lúc này Minh Kính đã hiểu tại sao sư phụ chưa bao giờ rời khỏi núi Phương Thốn, cũng biết tại sao sư phụ lại dặn dò đệ tử khi xuống núi không được nói xuất thân từ nơi này. Lý do là sư phụ và Linh Sơn có cừu oán. Nhưng cũng may, hình như Linh Sơn cũng không biết sư phụ ở tại núi Phương Thốn.

Đột nhiên, Bồ Đề hỏi:

– Bây giờ sư phụ rời đi có phải vì đã tìm thấy cách trị liệu thương thế của bản thân không ạ?

Đạo sĩ già gật gật đầu, nói:

– Sau một nghìn năm, lực lượng luân hồi lại xuất hiện. Đây là cơ hội duy nhất của ta.

– Sư phụ, người cho rằng bọn họ còn sống không?

Minh Kính hỏi.

– Cái chết và sự sống làm sao có thể biết được rõ ràng. Đến cảnh giới của bọn họ, đã không thể đơn giản phân chia sống và chết nữa.

Đạo sĩ già trả lời.

– Vậy phải phân chia như thế nào ạ?

Bồ Đề hỏi.

– Đến cảnh giới đó, con tự nhiên sẽ hiểu.

Bồ Đề lại hỏi:

– Sư phụ, lần này luân hồi quay lại, trật tự xác định, trời đất này sẽ không có ai có thể siêu thoát nữa hay sao?

– Lúc này chỉ là luân hồi trước kia quay lại và tiếp tục. Trước có Chu Thiên Tinh Đấu trận, mới có ba trăm sáu mươi sáu bia thần, lúc đó mới có cái gọi là thần đạo trật tự Thiên đình. Trước có vu tộc lấy thân tế trời đất, đúc lại đại luân hồi, mới có Nam Lạc phân lục đạo. Bởi vì những điều này, mới có trời đất bây giờ. Về sau trời đất lại thế nào, ai có thể biết rõ chứ? Chúng ta đều là người tu hành, đều là người đang tìm kiếm đạo của mình trong thế gian này. Con phải nhớ kĩ, đạo không phân đúng sai, chỉ hỏi người có kiên trì và thông tuệ hay không.

– Vâng. Đệ tử ghi nhớ. Sau này nếu đệ tử thu đồ đệ, nhất định phải khai linh khai tuệ trước, rồi mới dạy pháp môn tu hành.

Bồ Đề nói.

Đạo sĩ già gật đầu, ngước nhìn bầu trời, nói:

– Trong lục đạo, Tu La giết chóc, Địa Ngục tội ác, Ác Quỷ trầm luân, Súc Sinh vô tri, Nhân Gian khó dò, chỉ Thiên Đạo là chưa ai rõ. Sau này, con cần nhớ kĩ phải tĩnh tâm tu hành, đừng có dễ dàng trêu trọc Linh Sơn. Tiếp Dẫn tu một loại thần thông là “Chuyển Thế Luân Hồi chú”, bây giờ tuy rằng không xuất hiện, nhưng tuyệt đối sẽ không trầm luân biến mất trong thế gian này. Đợi ngày y trở về, con nhất định phải cẩn thận.

Trong tiếng nhắc nhở, đạo sĩ già đã hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng lên không trung, tại trong mưa gió trông thật ảm đạm, không hề rực rỡ lóa mắt.

Trong núi Phương Thốn vang lên hai giọng nói:

– Bồ Đề vốn không phải cây.

– Minh Kính cũng không phải bệ.

Một nam một nữ làm cho núi Phương Thốn hoang vắng tĩnh mịch thêm vài phần sức sống.

Ngay khi hai người hô lên, thì trên chín tầng trời, trong cửa miếu thần, Trần Cảnh đứng đó, trong mắt chỉ thấy một điểm ánh sáng, như bị che đi toàn bộ thế gian.

Đó là mũi kiếm của Đế Vương kiếm. Đó là một luồng sét chói lọi màu bạc, đó là hai tròng mắt của Diệp Thanh Tuyết.

– Sư tỷ, trên đường truy tìm đại đạo, lẽ nào sư tỷ không còn lại một nửa phần ký ức nào hay sao? Lẽ nào sư tỷ có thể bỏ đi tất cả, một lòng cầu đạo hay sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN