Hoàng Đình - Quyển 6 - Chương 86: Đại kết cục (ba)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Hoàng Đình


Quyển 6 - Chương 86: Đại kết cục (ba)



Dịch giả: †Ares†

Thế giới này nếu đã có mưa tất nhiên không thể thiếu gió.

Mưa vô biên vô hạn, gió khắp đất khắp trời.

Mưa không phải Long Vương làm mây gọi mưa, là mưa từ nước Nhược biến thành. Gió không phải gió tự nhiên thành, mà là gió Tốn từ ngoài chín tầng trời kéo xuống.

Mưa gió trải khắp đất liền, có người đưa tay ra khỏi phòng hứng lấy mưa, rồi lại rụt vào trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng. Người này đi tới cạnh chậu lửa giữa gian phòng, ánh lửa rọi sáng làm vốc nước mưa lắc lư trong tay óng ánh lên. Bênh cạnh có một thiếu phụ đi tới. Mặc dù nàng này mặc trang phục của phụ nữ đã có chồng, nhưng trên mặt không có bất luận vết tích năm tháng gì, vẫn cứ như thiếu nữ. Nàng bế một đứa nhỏ. Đứa nhỏ có đôi mắt đen láy, khi nhìn thấy người kia thì miệng hô “nha nha”. Đây là từ địa phương ở nơi này, ý tức là cha.

– Mộ Tiên, chàng có gì muốn làm thì đi làm đi.

Thiếu phụ có gương mặt trẻ dẹp nhìn Lý Mộ Tiên, nói:

– Một năm qua, chàng thường xuyên nhập thần nhìn lên trời. Thiếp biết, chàng lại đang tưởng niệm thế giới kia rồi.

Lý Mộ Tiên quay đầu nhìn cô gái đã khiến mình buông bỏ thế giới kia. Y là người tu hành, hành tẩu thiên hạ, tâm như nước lặng, tu thân tu tâm, sau khi gặp cô gái này mà tâm nổi sóng, không cách nào kìm nén yêu thương nàng, vì nàng mà cam nguyện làm một người bình thường.

Thiếu phụ nói:

– Chàng vốn nên tung hoành trong trời đất, vốn nên tiêu dao thiên hạ, đạp mây đuổi trăng, phi thiên độn địa, lại vì một nữ tử phàm tục như thiếp mà ở trong phàm trần cả đến trăm năm.

Lý Mộ Tiên nhìn nàng. Trăm năm qua, y vì nàng mà từng đi tuyệt địa tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão. Chính y vốn là người tu hành, lại làm sao không biết thế gian vốn không có thuốc trường sinh bất lão chứ. Chỉ là y nghe nói ở nơi kia có một gốc đào. Gốc đào này tập trung những tinh hoa của trời đất, lại mọc trên linh mạch, không biết bao nhiêu năm mới nở hoa một lần, lại không biết bao nhiêu năm nữa mới kết quả. Y vận khí tốt, đến nơi đó thì trông thấy một cô gái, lại rất thuận lợi xin được một quả đào. Nghe chủ cây đào kia nói, quả của cây đào này không thể khiến người khác trường sinh, nhưng có thể khiến phàm nhân bảo trì thanh xuân trăm năm. Tác dụng với người tu hành cũng không lớn, nhất là người có tu vi cao thâm thì một quả linh đào như vậy chẳng qua là một chút linh khí thuần túy mà thôi.

Mà hiện tại, trên mặt thiếu phụ tuy rằng vẫn như khi còn trẻ nhưng Lý Mộ Tiên lại biết linh lực trong quả đào kia đã biến mất trong thân nàng rồi. Hơn nữa, tại khi linh lực chưa tan hết, nàng mang thai, cũng sinh ra một bé trai.

– Vì thiếp, chàng ràng buộc trong hồng trần này trăm năm, mang thiếp đi ngao du thắng cảnh, mang thiếp chạm được cả sao trời. Cả đời này thiếp rất vui vẻ. Chàng đi đi, thiếp không muốn già đi trong mắt chàng. Thiếp hy vọng trong lòng chàng, thiếp vĩnh viễn mang diện mạo đẹp đẽ nhất.

Thiếu phụ dịu dàng nói, đôi mắt trong suốt như thu thủy. Khi nói chuyện, mơ hồ có thể thấy được hai cái má lúm đồng tiền mờ mờ trên mặt nàng.

Thời gian trăm năm khiến tâm Lý Mộ Tiên gần như đã tĩnh lặng. Nhưng mà, mấy ngày qua trời đất chợt biến, để cái tâm từng tung bay cửu thiên của y lại động.

– Chàng đã kể cho thiếp rất nhiều chuyện xưa, có truyền thuyết nghìn vạn năm, có việc xảy ra ngay cạnh. Chàng nói có rất nhiều người cực kỳ lợi hại, nhưng khi đi ngang qua những linh sơn tiên cảnh thì chàng lại dẫn thiếp vào động phủ của họ như chốn không người. Thiếp biết, chàng so với họ còn lợi hại hơn.

Lý Mộ Tiên nhắm mắt lại, tựa hồ đang theo lời của nàng nhớ lại thời gian trăm năm này.

– Thiếp từng hỏi chàng, tay chàng là vì sao bị mất. Chàng nói là bị người chém đứt. Thiếp nghe được từ giọng chàng lúc đó sự không cam lòng. Sau này thiếp chưa bao giờ hỏi tiếp, hiện tại từ trên người chàng thấy được cảm giác muốn bay vút lên trời cao. Chàng vốn nên là côn bằng tiêu dao trên trời dưới đất, lại cam nguyện vì thiếp trầm luân trong vũng hồng trần này. Nhưng bất kể là thế nào, bất kể là bao lâu, đều không thể che giấu cái cao xa ước vọng trong nội tâm chàng.

Thiếu phụ đứng ở trước mặt Lý Mộ Tiên. Đứa nhỏ trong lòng nàng cũng đưa tay vuốt mặt y, hô “nha nha”.

– Hiện tại, chàng có thể để thiếp biết kẻ thù của chàng không? Thiếp nghĩ, thiếp nên biết.

Thiếu phụ dịu dàng nói, âm thanh giống như là một bó tóc đen lướt qua trước ngực.

Lý Mộ Tiên hít một hơi thật sâu. Cho tới nay, kỳ thực y chẳng nói bao nhiêu ở trước mặt nàng. Từ khi cánh tay bị chém đứt, y đã nhốt mình vào trong thế giới chỉ mình y có thể bước vào.

Y đưa bàn tay tới trước mặt nàng, trong lòng bàn tay vẫn còn vốc nước mưa hứng được từ ngoài. Nước mưa trong tay y xoáy tròn, lại tại nháy mắt nàng cúi đầu thì vốc nước kia óng ánh tỏa hào quang. Hào quang tan đi, trong lòng bàn tay y xuất hiện một ngôi miếu thần. Trước cửa miếu có một người đang đứng. Quanh miếu thần là hư vô, mênh mông tĩnh lặng. Người trong miếu đang mấp máy môi như nói cái gì đó.

Lý Mộ Tiên khẽ lắc tay, trên không lòng bàn tay xuất hiện một lá bùa. Gian phòng ấm áp này liền vang lên âm thanh lạnh như băng mà cô độc. Âm thanh này vừa vang lên, thiếu phụ đã biết nhất định là xuất phát từ người đứng trong cửa miếu kia. Nàng biết, người này cũng giống trượng phu của mình, đều nhốt bản thân vào trong thế giới của chính mình, đều là cô độc.

Nàng không hiểu âm thanh từ hư vô kia nói gì, nhưng nàng cảm thụ được tâm tình trong âm thanh kia.

– Hắn tên là Trần Cảnh…

Lý Mộ Tiên bắt đầu kể lại thù hận giữa mình và Trần Cảnh cho thiếu phụ. Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay y lại xuất hiện một cô gái. Nàng kia một thân áo trắng như tuyết, ở trong mưa gió mịt mờ lại có sấm sét chớp giật ngược chiều mà lên.

Đó là Diệp Thanh Tuyết.

– Đây là lúc càn khôn trọng định, là thời cơ để hàng nghìn hàng vạn người tu hành nhảy ra khỏi luân hồi.

Lý Mộ Tiên nói.

Thiếu phụ kia lại tiếp lời:

– Đây cũng năm tháng sinh ra truyền thuyết, sao có thể không có truyền thuyết của trượng phu chứ. Chàng đi đi, sinh mệnh của thiếp đã hơn những người khác rất nhiều năm, những cảm xúc mãnh liệt cũng sắp sửa hao hết. Thiếp hiện tại chỉ muốn nhìn xem trượng phu của thiếp lợi hại đến thế nào. Chàng nói Trần Cảnh, Diệp Thanh Tuyết đều là thiên chi kiêu tử, thiếp tin tưởng, trượng phu của thiếp tuyệt đối sẽ không kém họ.

Lý Mộ Tiên nhìn ánh mắt của thiếu phụ. Mặt y tuy vẫn bình tĩnh nhưng hai mắt y đã nóng rực, máu tươi cùng pháp lực trong cơ thể giống như đang sôi trào.

– Để cho hài tử được xem thời khắc đáng tự hào nhất của phụ thân nó đi.

Thiếu phụ nói.

Lý Mộ Tiên hít sâu một hơi, nhắm mắt, một lần nữa mở mắt, lại nói một tiếng “được”. Tiếng vừa ra, thân thể y đã tỏa ra hào quang xanh ba thước. Cánh tay bị đứt của y giờ khắc này tái sinh. Toàn thân y tựa như nhộng lột xác hóa bướm, thoát xác, bay vút lên.

Tại sau trăm năm yên lặng, y đột phá.

Chỉ thấy y nói một tiếng “Chờ ta trở lại đón nàng”, sau đó hai tay y xé hư không, ánh vàng và ánh xanh từ hai tay đan xen. Hư không kia như giấy, bị xé rách. Hào quang màu vàng trên thân y rực lên, cả người bỗng biến mất rồi xuất hiện lại phía trên không căn nhà, bay thẳng lên trời. Mà ở trong phòng kia, Lý Mộ Tiên để lại một mặt gương hư vô. Đó là pháp thuật, chiếu cảnh Lý Mộ Tiên ở trong mưa gió bay thẳng lên cửu thiên, rực rỡ đến lóa mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN