[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến - Chương 156: Thương nhân phương bắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến


Chương 156: Thương nhân phương bắc


Đại Hạ.

Trăng tháng giêng có vẻ sáng và to hơn mọi ngày. Ánh trăng to đẹp là nguồn cảm hứng cho các thi nhân và đôi tình nhân lung linh dưới liễu. Mặc khác nó cũng phơi bày một vài điều trong bóng tối, mà lẽ ra người ta muốn giấu chúng. Những người hành sự về đêm thường không minh bạch dù xuất phát họ có thiện chí bao nhiêu đi chăng nữa.

Lộc cộc, lộc cộc. 

Đoàn người ngựa tầm mười chiếc xe thồ nặng nhọc lê trên một phố nhỏ gần chánh đường lớn, nơi này các gia môn thế phiệt gửi những vương thất công tử đến học. Ngày xưa, nơi đây vô cùng trang nghiêm và hào nhoáng, bởi lẽ chỉ có vương tôn thế gia mới được đặt chân đến. Nhưng sau biến cố loạn Yến Tuân năm đó, cả chánh đường nhuộm màu đỏ, bảng hiệu chánh đường rơi xuống vỡ thành hai mảnh là dấu hiệu báo trước sự tồn vong của thế hệ trẻ Đại Hạ. Lớp người trẻ, mầm non của quốc gia bị bứt ngọn thì những cổ thụ còn lại cũng chống đỡ không được bao lâu.

Là điềm báo hay ý trời đã thế?

Nhìn đống đổ nát ấy, người đi đường không thoát khỏi cảm khái, chiến tranh, chết chóc và mất mát.

…..

“Đứng lại.” Một tiếng quát lớn từ phía sau vọng lại.

Gã thương nhân dẫn đầu đoàn bất ngờ quay lại sau tiếng hét kia. Hai mắt sâu hắm, có tý vẫn đục của màu thời gian nhưng không giấu được chút e sợ trước tình huống này.

“Các người đêm hôm dẫn đoàn người đi đâu sao lén la lén lút? Các người là người phương nào?” Gã tướng quân mặc thiết giáp vẫn ngồi trên ngựa quát xuống kẻ bên dưới.

“Chúng ta là thương nhân tơ lụa từ phương Bắc đến trung nguyên buôn bán. Lẽ ra có thể khởi hành lúc sáng sớm. Nhưng ta vừa được tin báo phu nhân mình đang bệnh nguy kịch. Nên ta chỉ đành cấp tốc trong đêm trở về. Hi vọng có thể được gặp bà ấy lần cuối.” Gã thương nhân đầu chớm bạc cúi người như van xin sự đồng tình.

“Vậy sao?”

“Tuy bây giờ là chiến tranh nhưng vẫn không cấm sự qua lại giao thương thương nhân các nước. Nhưng các người đi trong đêm thế này thật khiến ta nghi ngờ các người có ý đồ che giấu.” “Người đâu, bắt hết bọn chúng lại đưa đến ngục Tử Lý Tự chờ trời sáng sẽ xử lý.”

“Tướng quân, tướng quân xin hãy suy xét, ta thật sự có nỗi khổ mà.”

“Đi.” Nói xong hắn quay ngựa lại đi về hướng cửa Tây mà không buồn ngó người bên dưới một chút thương cảm.

“Xì… lại là người Bắc Yến.” Chỉ cần nghe cái tên địa phương ấy thôi hắn đã bực dọc hơn cái cớ viện bắt bọn thương nhân dạ hành. Hắn cười khẩy một bên, mắt nheo nheo như thách thức các người làm sao ra khỏi nơi này được đây?

Hắn là Ngụy Lâm Anh, con cháu Ngụy phiệt, em họ Ngụy Thư Du. Vì cốt tử trong huyết quản Ngụy gia là ngang tàng, một tay che trời, mà loạn thần họ Yến kia bất quá chỉ là cái gai trong mắt hắn. Nên nếu có cơ hội, hắn sẽ không từ thủ đoạn để tiêu diệt.

Hahaha.

Tiếng cười sảng khoái của những kẻ thống trị luôn mang âm thanh ghê rợn dù âm lượng to nhỏ đến thế nào cũng khiến người nghe chối tai.

——————–

Bắc Yến.

Một phong thư còn chưa xếp gọn nằm trên giá gỗ nhỏ, bên dưới vẫn còn lấn cấn vài thư khác. Nét chữ đề thư như nhau, có lẽ là cùng một người gửi.

“Cô nương đã an toàn đến Đại Hạ”.

“Bệ hạ, có Trình tướng quân cầu kiến người” A Tinh từ ngoài trướng đi vào.

“Cho hắn vào” Người ngồi trên long sàn được may bằng gấm báo, uy nghiêm, lạnh lùng, hắc khí lẫn hàn khí bao quanh.

“Thưa Bệ hạ, mạt tướng có chuyện quân sự muốn thưa cùng người.” Trình Viễn mắt láo liên nhìn người ngồi trên.

“Nói.”

“Bẩm, bây giờ nội tình Đại Hạ rối reng, tuy không là rắn mất đầu, nhưng cũng được xem là có tổn thất lớn. Đây thực sự là thời cơ tốt cho cuộc viễn chinh Nam tiến. Không biết Bệ hạ người nghĩ sao về chuyện này?”

“Không được. Bây giờ là mùa đông kéo dài, chúng ta không còn đủ lương thực cầm cự cho bá tánh, lấy đâu để trữ cho đoàn quân viễn chinh? Ngươi nghĩ quân lính có thể ăn gió, nằm tuyết, phơi xác nơi xứ người sao?”

“Bệ hạ… người…người chưa từng nghĩ như thế lúc trước?” Trình Viễn khổ sở giải thích.

“Lúc trước khác, bây giờ thì không được. Phải qua ít nhất mùa đông này. Giải quyết vấn đề lương thực ổn thỏa chúng ta sẽ Nam tiến.”

“Sáu tháng sau sẽ khởi hành.”

Gã tướng quân lòng bất kham nhưng vẫn không dám đối kháng người ngồi trên. Hắc khí tỏa quanh người ấy có thể giết bất kỳ ai. Trình Viễn hắn xưa nay như một con cáo già, có thể bất chấp mọi thủ đoạn để tiêu diệt kẻ thù ngáng đường nhưng hắn vẫn phải khiếp sợ trước uy thế của con sói con vừa trở về này. Hắn càng ngày càng bản lĩnh. Muốn dẫn dụ hắn, muốn theo hắn để thực hiện ý đồ riêng của mình thật không dễ dàng, mà không khéo lại bị hắn thu phục từ lúc nào.

“Vâng, mạt tướng đã hiểu. Mạt tướng sẽ phân phó các quan viên tích cực rèn luyện đợi ngày viễn chinh.”

“Vậy mạt tướng xin cáo lui trước”.

Cánh tay người ngồi trên khẽ phẩy ra hiệu cho phép.

“Bên Ô tiên sinh thế nào rồi?”

A Tinh bước lên thưa chuyện:

“Bẩm Bệ hạ, đoàn người của Đại Đồng Hành giả thương nhân buôn tơ lụa đang trở về từ Hoài Tống, vượt qua biên cảnh Đại Hạ để về đây, nhưng trên đường đã gặp sự cố nên giờ vẫn còn lưu ở đó”

“Sao không đi từ Hoài Tống về Bắc Yến mà phải đi đường vòng?”

“Bẩm, biên giới Hoài Tống đang bị phong tỏa bởi Thổ Phồn. Hình như đang có nội chiến muốn lật đổ Đại hãn. Nên phong tỏa khắp cửa thành đề phòng ứng quân chi viện”

“Vậy phái người đến Đại Hạ tiếp ứng họ là được.”

Vô thức, người ấy đặt tay trên án thư bốc vài hạt dẻ lên miệng. Khuôn miệng cũng liên hoàn mở ra tiếp nhận..

“Đây là ai bóc?”

“Dạ, do Thu Hương, hạ nhân mới đến muốn lấy lòng Bệ hạ nên bỏ chút thành ý, bèn học theo Cô nương bóc hạt dẻ cho người.”

“Uh.” Người vừa nói xong hạt dẻ kia đã vào cuống họng, vị ngọt ngọt, bùi bùi nhưng lại lẫn chút mặn nơi đầu lưỡi.

——————–

“Ta nói này, các người có biết mấy hôm nay nha môn Tử Lý Tự xảy ra chuyện gì không?” Một gã nam nhân cầm chung rượu tay vắt qua vai tiểu cô nương Túy Thiên lầu đang bao hoa với bọn môn phiệt quanh bàn hắn.

“Nghe nói Ngụy Lâm Anh tướng quân hắn vừa áp giải một đoàn thương nhân Bắc Yến cùng mười cỗ xe tơ lụa lớn. Lần này ta cam đoan, hắn mượn cớ bắt người là phụ, cái chính là muốn chiếm đoạt của người thu vén về chút ngân lượng đây.”Gã nam tử trắng như bột, vận lục bào bên cạnh tiếp lời.

“Sao ta lại nghe nói hình như đó không hẳn là cỗ tơ lụa, hình như là lương thực, bọn chúng đang vận chuyển lương thực về Bắc Yến.” Một gã khác nhanh nhẩu phân tranh.

“Ái chà, dù là lương thực hay tơ lụa, Ngụy Lâm Anh lần này hắn có thể lập được công lớn cho triều đình, mà đối với ta tin này chẳng có chút thú vị. Hắn ngày được thăng quan nâng đỡ, còn ta lại vẫn mãi là chức quan địa phương do cha ta cất nhắc mới có được. Quả ông trời thật bất công!”

Hóa ra gã công tử lúc đầu là một viên quan địa phương được cha hắn mua chức quan, nên căn cốt hắn vẫn là kẻ thích mua vui, nhàn hạ, chè chén nhưng luôn đố kị người khác.

“A Liên, đến với ta nào, cưng cưng nha.” Chụt chụttt…”Nàng dùng phấn gì mà thơm thế, tiểu nương tử?” “Chàng, chàng thật là khiến người ta cứ phải e thẹn mới bằng lòng chăng? Hư quá, hư quá nè..”

……

Sau bức rèm nhỏ của căn phòng đối diện, hai nam nhân mặt thanh tú ngồi thưởng rượu. Tuy ngoài mặt đang tọa yến thưởng mai, nhưng thật chất luôn lắng nghe âm thanh khắp nơi trong Túy Thiên lầu.

Túy Thiên lầu hay thanh lâu các là nơi thu thập tin tình báo tốt nhất của nhân gian. Từ chuyện cung cấm đến các chiến sự ở xa hay nghĩa sỹ giang hồ lang bạt. Bản năng của một đặc công thế kỷ 21 luôn dẫn dắt nàng quan sát xung quanh như một thói quen. Mà kiếp trước phục vụ cho đất nước. Kiếp này lại bảo vệ tín ngưỡng của chính mình. Dù lang bạt khắp nơi nhưng trái tim nàng vẫn luôn hướng về nơi ấy. Bắc Yến giờ trở thành nỗi quan tâm duy nhất của nàng, dù trong hoàn cảnh như thế nào.

“Tỷ, hình như đó là người Bắc Yến.” “Bọn họ có phải đang chuyển lương thảo hay không?” Nhạn Bình lên tiếng khẽ.

“Nếu ta đoán không sai bọn họ là người của Đại Đồng hành giả dạng để chuyển lương thực về Bắc Yến. Bây giờ tuy ở Đại Hạ là mùa xuân nhưng Bắc Yến vẫn còn mùa đông, nên cái lạnh kéo dài hơn. Có lẽ họ vẫn chuyển lương thực về tiếp ứng dân chúng và nuôi trữ quân.” Sở Kiều lên tiếng.

“Vậy chúng ta có giúp đỡ họ không?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng ta cần hiểu rõ nội tình trước khi manh động. Chúng ta vốn cũng là người Đại Hạ muốn bắt giữ nhất, nếu không may có lẽ cũng bị bại lộ chính mình. Chi bằng đêm nay chúng ta vào đó thăm dò tình hình rồi bàn tính tiếp.” Sở Kiều thâm trầm lên kế hoạch.

“Được, tùy tỷ sắp xếp hết”.

“Ánh trăng bàng bạc

Bên khung cửa nhỏ

Nương tử lặng lẽ nhìn về cố hương

Ánh trăng có hiểu lòng nàng?”

Âm thanh kèn ai đó văng vẳng cùng tiếng hát trong trẻo của nàng ca kỷ dưới lầu vang len lỏi các phòng càng làm cho không khí tửu lầu thêm huyên náo và đủ sắc màu.

——————–  

Bằng vài cú hích người và lách nhẹ trong bóng đêm, hai bóng dạ hành đã vào đến bên trong Tử Lý Tự.

Huỵch. Tiếng vỗ sau ót thật mạnh khiến gã cai ngục gục hôn mê ngay tại chỗ. Nhạn Bình thật ra cũng có chút bản lĩnh hành tẩu giang hồ.

Sở Kiều nhìn tiểu cô nương cũng có chút hứng thú và vui vẻ. Có nàng bên cạnh ít ra Sở Kiều cũng đỡ nhớ một ai đó, người mà bao năm nàng luôn gắn bó, chưa hề rời xa, chí ít cũng trong suốt tám năm ròng rã.

Suỵt. “Các người hãy giữ im lặng, chúng ta đến cứu các ngươi, chứ không có ý mưu hại” Sở Kiều lên tiếng trấn an bọn người trong khung sắt trước mặt.

“Được, ta nghe lời ngươi.” Người đàn ông đứng tuổi nhất trong đám người lên tiếng. Hắn có vẻ già dặn và có tiếng nói nhất. Có lẽ hắn chính là người dẫn đầu đoàn thương nhân này. Sở Kiều nghĩ ngợi đôi chút.

“Trước tiên ta cần biết một chuyện. Đồ các ngươi vận chuyển thật ra là cái gì?”

“Chuyện này… chuyện này…” Người đàn ông ngập ngừng e dè.

“Đừng sợ, chúng ta cũng là người Bắc Yến đây. Người Bắc Yến đi đâu cũng sẽ yêu thương và giúp đỡ nhau là lẽ tất nhiên. Các người cứ nói rõ sự tình cho Sở công tử, huynh ấy sẽ có cách cứu các ngươi an toàn rời khỏi đây” Nhạn Bình bước lên phân bua và trấn an lòng bọn người trong song sắt.

“Được, vậy ta nói.”

“Thật ra thứ hàng chúng ta chở về Bắc Yến là lương thực từ Hoài Tống. Chúng ta là người của Đại Đồng Hành. Bắc Yến đang gặp nạn rét cùng chiến tranh Bắc phạt hai lần của Đại Hạ đã làm lương thảo khô cạn. Bắc Yến Vương Bệ hạ đành gửi thư đến nương nhờ bằng hữu của ngài ở Hoài Tống. Trên đường trở về, gặp quân Thổ Phồn phong tỏa cửa khẩu Hoài Tống, nên chúng ta chỉ còn cách đi vòng qua Biện Đường, Đại Hạ rồi về lại Bắc Yến. Ta chỉ sợ mình về quá muộn thì dân chúng và binh sỹ sẽ thêm người bỏ mạng vô ích.”

“Ngươi yên tâm, sau khi ta nghe rõ sự tình sẽ không khoanh tay làm ngơ. Bây giờ ta quay trở về, đêm mai sẽ trở lại rồi dẫn các ngươi rời khỏi đây. Một người cũng sẽ không bị ở lại. Ta hứa.” Sở Kiều cứng rắn trấn an đám thương nhân.

“Ta tin huynh đệ.” Hắn vừa nói vừa gật đầu lia lịa tỏ ý cảm kích vạn phần.

“Vậy chúng ta đi trước đây. Cáo từ.”

——————–  

Đèn phòng hai vị tiểu công tử bật lên nho nhỏ nơi góc phòng. Tiếng trao đổi líu ríu chỉ vừa đủ hai người bọn họ nghe thấy. Bên ngoài tửu lâu dù canh ba nhưng vẫn còn lắm người đi lại, chàng chàng thiếp thiếp rất phong lưu. Quả đúng khung cảnh trần tục nhất của thế gian.

“Ta đã quan sát kỹ. Tối mai, muội mặc áo dạ hành đến đốt khu nhà bên trái ngục, nơi đó là chỗ lưu lại hồ sơ tử tội cũng như chỗ ở tạm của quan lại địa phương. Có thể nói nó trọng điểm không thua gì việc canh gác tội nhân trong Tử Lý Tự. Sau khi muội hành sự xong hãy dẫn dụ bọn quân lính chạy ra về hướng đông ngoại thành.”

Sở Kiều tiếp lời..

“Còn ta, ta sẽ giải cứu đám thương nhân. Chúng ta hẹn gặp nhau tại đây lúc canh năm. “

“Muội nhớ kỹ chưa?”

” Ta nhớ hết, tỷ yên tâm.”

Canh ba đêm sau.

“Nhạn Bình, cẩn thận.”

“Tỷ tỷ, tỷ cũng bảo trọng.”

“Uhm”

..

Cháy cháy rồi. Người đâu. Người đâu?

…..

Ớ ớ… “Đại nhân, người nhanh lên chút đi. Thiếp chịu không nổi nữa rồi.”

“Nữ nhân này sao hấp tấp hơn bổn quan, được thôi, chiều nàng vậy.” Khà khà… huỵch huỵch huỵch…

Cốc cốc… cốc cốc… cốc cốc…

“Đại nhân có chuyện lớn không hay.” “Khu nhà quan lưu lại bên Tử Lý Tự bị cháy lớn rồi, tất cả văn kiện đều bị hư hại nghiêm trọng. Ngài phải đến xử lý nhanh thôi.”

“Cái gì?” Kẻ vừa hốt hoảng lên tiếng chạy bạt ra khỏi phòng trong trang phục nửa hở người, nữa kéo quần lên tận gối.

“Bắt được kẻ nào chưa?”

“Dạ chưa, chỉ thấy một hắc nhân chạy ra từ chỗ đó, quân ta đang truy đuổi chúng”

“Mau cho người theo tiếp ứng bọn chúng, nếu không bắt được hung thủ thì dù cả gia tộc ta chết vẫn không đền hết tội với cung Thịnh Kim đâu. Nhanh.”

“Vâng hạ nhân biết rồi.”

……..

Cách cách…Anggg…

“Huynh đệ ngươi đến rồi.” “Ta tin người sẽ có cách giúp chúng ta mà.”

“Đi thôi, đừng nhiều lời. Chúng ta không có nhiều thời gian” Sở Kiều đáp.

“Xe ngựa của bọn ta ở đâu, tiểu huynh đệ ngươi có biết không?”

“Đi theo ta.”

Sở Kiều dẫn đầu đoàn người âm thầm rời khỏi Tử Lý Tự đánh vòng ra cách đó không xa có một nhà kho lớn. Cửa mở toang, đã thấy xuất hiện mười cỗ xe ngựa bên ngoài như chờ sẵn bọn họ đến.

“Oái lạ, rõ ràng chúng còn nằm trong đó, sao giờ này không ai canh giữ mà ở đây hết? Chẳng lẽ có người giúp Bắc Yến?” Sở Kiều ngơ ngác dò xét xung quanh, thầm cảm ơn người giúp đỡ. Không ai xuất hiện. Có lẽ họ chỉ tiện đường ra tay nghĩa hiệp. Không sao.

“Cám ơn các hạ đã ra tay trượng nghĩa. Công đức này ngày sau có dịp chúng ta sẽ đền ơn người.” Sở Kiều giơ tay hành lễ cảm tạ trong không trung. Nàng biết bọn họ vẫn ở quanh đây, tiếc là không tiện ra mặt nên đành cảm ơn họ bằng cách này để bày tỏ tấm lòng của mình.

” Bây giờ các người đi một mình theo hướng Tây, chúng ta sẽ thoát hiểm từ cửa thành đó. Ta sẽ đi trước để dẫn dụ quan giữ cửa đi nơi khác. Các ngươi hãy cẩn trọng.” Sở Kiều phân phó bọn thương nhân xong quày ngựa đi nhanh trong gió trong sự ngơ ngác của người ở lại.

“Đi thôi.”

….

“Tướng quân… tướng quân cứu trợ.” Sở Kiều trong bộ quân trang quan lại chạy hỏa tốc về phía quan trấn giữ cửa thành Tây. Vân Quý Đình là quan giữ cửa thành nơi đây. Hắn là người cực kỳ trung thành với Đại Hạ nhưng rất tiếc lại là ngu trung. Vì thế trong mắt Sở Kiều, qua mặt hắn là điều trở như lòng bàn tay.

“Chuyện gì?” Vân Quý Đình ngạc nhiên mở lời.

“Bẩm tướng quân, Tử Lý Tự có người vượt ngục. Người quan địa phương không đủ phân phó nên mong tướng quân đến trợ giúp chúng ta.”

“Bọn chúng đi đường nào ngươi biết không?

“Chúng men theo hướng Đông, có lẽ giờ sắp đến cửa thành rồi.”

“Được, ta đi trước, ngươi trở về phục lệnh đi.”

“Đa tạ tướng quân, ngày sau ắt sẽ hồi đáp.”

“Ngươi?” Bụp. Nhanh như chớp, hai tên lính canh giữ còn lại cũng gục tại chỗ.

“Nào nhanh lên, chúng ta chia tay nhau tại đây. Ngày sau có duyên sẽ gặp lại.”

“Các ngươi bảo trọng.” Sở Kiều mỉm cười chào họ.

“Tiểu huynh đệ trượng nghĩa, đa mưu túc trí ắt sẽ làm nên đại sự. Xin nhận của ta một lạy thay cho người dân Bắc Yến. Xin đa tạ.”

Lão thương nhân già cúi người vái lạy Sở Kiều, nàng nhanh tay đưa lên đỡ hắn.

“Đừng làm thế, ta cũng xem như có quen biết người phương đó nên tiện tay giúp đỡ. Người đừng khách khí như thế.”

“Được, vậy chúng ta đi trước. Tiểu huynh đệ bảo trọng.”

“Bảo trọng.”

——————–  

Bắc Yến.

“Người của Đại Đồng Hành đến giải cứu thương nhân chuyển lương thực nhưng được cô nương ra tay cứu trước nên đã an toàn rời Đại Hạ. Cô nương bình an.”

Gấp thư cho vào hòm gỗ…

Bóng ai đó in dài trên vệt cửa, môi nở nụ cười thanh xuân. Dường như đã rất lâu hắn mới có cảm giác chút thoải mái như thế này.  

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN