[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến - Chương 157: Người trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến


Chương 157: Người trở về


Bốn tháng sau.

Bắc Yến.

“Chúng thần thỉnh an Bệ hạ.” Dân chúng ven đường cúi chào Yến Tuân rợp cả hai bên lộ nhỏ.

Từ ngày Sở đại nhân đi, người dân khu hồ Vân Bích được gặp Bệ hạ nhiều hơn trước. Đường xá được tu sửa nhiều hơn, người dân được chăm sóc và phát lương thực tốt hơn. Áo ấm thì khỏi nói, người ban phát rất nhiều.

Nghe nói Sở đại nhân là vị hôn thê của Bệ hạ nên người yêu quý nơi người đã từng sống trước khi bỏ đi là điều hiển nhiên. Bệ hạ cho chăm sóc khu này luôn sạch sẽ và tươm tất, dường như để đợi người trở về. Đến cả hồ Vân Bích kia cũng được đưa lên bản đồ Bắc Yến đã cho thấy tấm lòng chung tình của Bệ hạ dành cho Sở đại nhân khó ai sánh bằng.

Đấy là câu chuyện mà người dân vùng này hay đàm luận mỗi khi chè chén tán gẫu. Sở đại nhân vô tình trở thành vị thần cứu tinh người dân vùng này, vốn dĩ họ được cho là gánh nặng của Bắc Yến vì tài nguyên khô hạn, một nơi không có giá trị quân sự lẫn chính trị hay thương buôn thì chẳng khác nào vùng bỏ đi, ấy vậy mà thoáng chốc đã được hồi sinh như một phép nhiệm màu.

Yến Tuân khoát áo bào đen tuyền, ngũ quan thanh tú, sống lưng thẳng tắp, dáng người vốn mảnh khảnh nay càng thêm đơn độc dưới ánh trăng. Vẻ rắn rỏi thâm trầm của nam nhân một mình chống lại cả đại lục Tây Mông trên chiến trường khiến quân địch mười phần khiếp vía.

Tài thao lược quân sự cùng những thủ đoạn chính trị dứt khoát là móng sắt nhọn hắn có thể thiêu hủy bất cứ ai cản đường con đường thống nhất Bắc Yến. Bởi nội cảnh chia năm xẻ bảy là cái họa khôn lường của đất nước. Đặc biệt càng khó khăn cho một Yến Bắc vừa giành được độc lập không lâu.

Trước đây hắn chỉ đơn thuần là phiên quân phản loạn Đại Hạ, vượt vòng vây tháo chạy về phía Bắc cầu sự sinh tồn. Nhưng tài thao lược trong trận chiến xông phá vũ bão từ trung tâm đế đô ngày ấy luôn được khắp thiên hạ đại lục ca ngợi như một anh hùng huyền thoại. Hắn đi ra từ nơi áp bức mình, nên người người đồng tình trước hành động của hắn, cũng có người phe phái môn phiệt khác khinh thường, xem như hắn gặp may.

Nhưng hôm nay lại khác. Bắc Yến tuyên bố độc lập có quốc hiệu riêng cùng quốc chủ tối thượng. Yến Tuân hôm nay được cả đại lục Tây Mông xem như ngọa hổ tàng long hay con cọp con của Yến Thế Thành năm xưa đã trưởng thành, mà thanh thế cùng những cải tổ từ khi hắn lên nắm giữ chính quyền tối thượng đã phất lên trông thấy.

Bắc Yến có thể xem như mối tai họa cho các nước lân cận. Bởi vì họ hiện giờ không chỉ giương mắt nhìn một Yến thế tử phiến loạn nữa mà là một quốc gia cường thịnh.

Con rồng con trong khắp đại lục có thể vờn vũ oai lực khắp nơi, bành trướng đuôi nó ở Hoài Tống, Biện Đường, móng nhọn cắm thẳng vào trái tim Đại Hạ chỉ là điều sớm muộn.

Các nước cờ vị Bắc Yến Vương mới này đi, không ai đoán ra được sơ hở cũng như đoán được những thủ đoạn lội ngược dòng chiến lược, khiến quân đối đầu trở tay không kịp, bỏ chạy tứ phương. Đối thủ đáng gờm, tình địch đời này của hắn, Gia Cát Nguyệt, người đã chết ở hồ băng ngày ấy. Giờ lại là quá khứ huy hoàng lẫn tang thương cho vị quân vương trẻ.

Thế nhưng, có một điều ai cũng biết rõ, nên cũng không khó bất ngờ, hắn lại mềm lòng trước một nữ nhân. Người thiếu nữ luôn sát cánh cùng hắn những năm hoạn nạn. Người như hình bóng không rời, như tay chân, như thủ túc, như tri kỷ và còn hơn cả sinh mạng hắn.

Trăng đêm nay hơi sáng nên bóng người hờ hững trên đường rẽ vào mái nhà nhỏ, càng in dấu dài ngoằn.

Kéttt.

Quang cảnh vẫn như cũ, được chăm sóc tươm tất dù đã lâu không có người ở. Mà người đã từng ở đây, cũng không bao giờ quay về.

Đặt khay thức ăn nóng hổi lên bàn, mùi vịt quay thơm lừng ngon trứ danh vùng Đại Hạ được đầu bếp chỉnh chu nêm nếm theo khẩu vị phương Nam, cốt chỉ để cho người trong lòng Bệ hạ nếm thử. Chỉ là một chút tưởng nhớ, nhưng cũng không thể qua loa được vì Bệ hạ rất tinh ý. Khẩu vị nhạt một chút sẽ không qua đôi mắt sắc bén của người.

Một cây nến nhỏ được thắp lên, theo lễ nghi ở quê nhà nàng. Căn phòng bừng sáng những đốm nhỏ ánh lửa xuyên qua ô tròn trên song cửa và án thư tạo nên những hoa văn tròn trịa trên vách, nhỏ có, lớn có. Người ngồi đó, nhỏ nhoi đơn chiếc nhưng bóng đủ lớn để phủ trọn mảng tối lên nhân ảnh bên bàn.

“A Sở, muội có khỏe không?”

“Ta và muội nâng ly chúc mừng sinh thần của muội nhé.”

Người ngồi bên bàn giơ tay cầm rượu lên hướng bóng người trên vách.

“Cạn ly nhé.”

Quang cảnh êm đềm trôi trong bóng đêm như dòng suối nhỏ xuôi miên mang về hạ nguồn. Nước chảy đi như lẽ tự nhiên của trời đất. Nhưng người buồn là bởi người tạo ra. Vẫn khuôn mặt tinh anh ấy, ngũ quan tuấn tú ấy, nhưng đã vài phần kém sắc, ngước nhìn bóng lớn đối diện:

“A Sở, đừng để cảm lạnh. Ta sẽ không vui.”

“A Sở, ăn thêm một chút. Muội quá gầy rồi.”

“A Sở, đừng sống vì người khác quá nhiều. Phải tự lo cho bản thân mình.”

“A Sở, muội muốn đi đâu cũng được. Nhưng đừng làm tổn thương mình. Ta sẽ rất giận bản thân.”

“A Sở, xin lỗi. Ta không thể đón sinh thần cùng muội được nữa rồi.”

Trăng buông xuống chút ánh sáng nhàn nhạt, quét một vạt sáng qua bóng người ngồi đó. Một phần sáng, hai phần đen tối và đơn bạc như cuộc đời hắn. Phần tỏa thì ít mà phần tối tăm ảm đạm thì nhiều vô số.

Ngoài kia gió vẫn vô tư rào rạt đùa giỡn cùng lá cành dường như chúng chẳng hiểu gì về nhân tình thế thái, về sinh ly tử biệt. Cho nên nó chỉ có thể gọi là gió. Gió là cứ cho đi nên bay mãi.

————————

” Tỷ tỷ, muội chúc tỷ sinh thần vui vẻ, vạn sự như ý, cát tường như nước.” Nhạn Bình hồ hởi chúc mừng Sở Kiều.

“Được, cám ơn muội muội. Ta không biết sẽ như thế nào nếu đêm nay không có muội?… Có lẽ sẽ rất buồn chán.”

“Bởi vậy ông trời mới mang muội đến bên tỷ, để xoa dịu nỗi cô đơn của tiểu nương tử.” hahaa…

Nhạn Bình vẫn thích trêu chọc nàng. Bản tính muội ấy tuy không đơn thuần, thậm chí còn mười phần tinh ranh, trái ngược với sự thâm trầm và kiệm lời của nàng. Nên từ ngày có muội ấy, cuộc sống quanh nàng khá bận rộn và náo nhiệt. Nàng kiệm lời bởi tám năm sống cùng Yến Tuân ở Oanh Ca tiểu viện, luôn đối đầu với những trò ám sát và gặp nhiều tiểu nhân. Nên càng ít lời sẽ khó tạo sơ hở kẻ thù dòm ngó.

Thói quen ấy hình thành cả ở nàng và Yến Tuân. Chỉ khi có riêng hai người bọn họ thì những ngôn từ trau chuốt hay khuôn mặt lạnh băng của bọn họ mới thả lỏng hơn và giao tiếp với nhau bằng con người thật nhiều hơn. Hay nói chung đó là bản năng tự vệ của nàng với người khác, ngoại trừ Yến Tuân.

Giờ bọn họ không còn như ngày xưa, cuộc sống đã tốt hơn nên cũng làm chủ được vận mệnh của bản thân dễ dàng hơn. Không cần phải e dè như lúc trước. Nhưng nàng vẫn không hiểu sao chỉ với Yến Tuân nàng mới lơ là cảnh giác, những người khác nàng luôn dùng lý trí để dè chừng.

Nhưng đối với tiểu nha đầu này. Nàng đã bó tay thật sự. Có lẽ Nhạn Bình có đôi nét tương đồng với nàng nên tự cảm giác thân quen hơn những người khác. Vì thế nàng dễ dãi với nha đầu, nha đầu lại thừa cơ hội trêu đùa nàng khắp nơi.

” Tỷ, chúng ta đến nơi này đã hơn bốn tháng. Không quá dài cũng không quá ngắn. Chân Thành quả thật có nhiều đồ ngon, vật lạ. Ta thật sự không muốn rời đi lúc này.”

“Chẳng phải ta đã chiều muội ở lại đây đến giờ sao?” “Chúng ta cũng là người Đại Hạ truy sát nên mới luôn mặc trang phục nam nhân như thế này. Ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng, sớm muộn chúng ta tránh cũng không khỏi. Nên tốt nhất vài ngày nữa khởi hành là tiện nhất.” Sở Kiều nghiêm mặt ra quyết định với nha đầu trước mặt. Nàng mà xuống nước chút nữa chắc bọn họ ở lại đây luôn quá. Cho nên, phải cứng rắn hơn. Cứng rắn vậy.

” Thôi được… Muội đến chỗ hoa đăng bên hồ chút nha. Dù gì cũng không bao lâu nữa rồi, nên muội muốn vui chơi cho thỏa thích.”

“Được rồi, ta sợ muội luôn đấy.” Sở Kiều nhìn nha đầu bất lực.

Trên đình giờ chỉ còn mình nàng. Người người qua lại khá tấp nập. Giai nhân, hồng liễu thướt tha. Nam nhân nọ khoát vai nương tử thật tình tứ. Ký ức xưa ùa về, trong căn phòng nhỏ có hai đứa trẻ chúc sinh thần cho nhau. Đứa bé trai cầm miếng bánh nhỏ hắn chừa lại lúc sáng, chìa tay cho bé gái:

“A Sở, chúc muội sinh thần vui vẻ. Sau này, cứ mỗi năm chúng ta nhất định bên nhau ngày này nhé. Ta hi vọng mình lớn lên thật nhanh để bảo vệ muội tốt hơn. Khi nào về Bắc Yến ta sẽ tổ chức sinh thần cho muội thật lớn. Có được không?”

“Có nhiều đồ ăn ngon không?” Đứa bé gái dường như chỉ quan tâm đồ ăn là chính hơn tiệc sinh thần của mình.

Bé trai chìa những ngón tay gầy guộc của hắn lên vẹo nhẹ gò má bé gái, hay đúng hơn là âu yếm cưng chiều với người bên cạnh.

“Tất nhiên, thật nhiều vịt quay cho muội. Muội ăn ba ngày ba đêm cũng không hết đâu.” Giọng bé trai chắc nịch hứa hẹn.

“Uhm. Ta tin huynh.”

“A Sở, muội ngồi đó có lạnh không? Qua chỗ ta này.”

Đoạn, không để cô bé trả lời, đứa bé trai bò người còm cõi qua chỗ người đối diện, giơ cánh tay mảnh khảnh ôm bé gái vào lòng thầm thì: “Không sao, đã có ta rồi. Ta sẽ làm cái lò sưởi thật lớn cho muội, muội sẽ không lạnh nữa đâu.”

Nước mắt vô thức rơi cùng kỷ niệm ùa về dào dạt. Cảm giác ngày xưa ấm áp khiến tim nàng thắt lại, vì giờ này nàng đã không còn hắn. Tất cả cũng chỉ là những lời nói dối. Con người rồi cũng sẽ thay đổi. Ai cũng phải trưởng thành. Trưởng thành mang theo nhiều trách nhiệm với người khác. Nên có những chuyện mình không làm chủ chính mình. Nàng cũng đã thay đổi, không phải sao?

….

“Ai bảo đêm nay nàng ăn mừng sinh thần chỉ một mình?”

Tiếng nói vụt lên từ phía sau Sở Kiều. Người quay lại đã vô cùng hoảng hốt, bất ngờ lẫn vui sướng khó tả. Thế giới xung quanh như quay cuồng, mà trung tâm vũ trụ là thân ảnh trước mặt nàng đây.

“Huynh còn sống ư? Ta đang mơ chăng?” Sở Kiều nhanh tay đưa lên búng mặt mình. Ahh..đau quá.

“Là thật sao?”

“Uhm, ta đã trở về. Bình an vô sự.” Gia Cát Nguyệt lên tiếng.

Hắn vẫn như thế, bạch bào phất phới, khuôn trăng thanh tú, thần thái tinh anh, tóc bó hờ hững sau đỉnh đầu, phong thái vô cùng tiêu diêu tự tại, nở nụ cười như gió thu êm ái, mơn man mát rượi cảnh vật xung quanh.

“Ta…”

Ựt… Sở Kiều lao về phía trước ôm người vừa trở về. Nàng tưởng hắn đã chết. Nàng nghĩ mình đã giết hắn nên cảm thương đến vô cùng. Hắn vì nàng hi sinh quá nhiều nên lúc hắn lâm vào hiểm cảnh, nàng chỉ bất lực chống chọi nên vô cùng tức giận bản thân mình. Giờ hắn đã ở đây, một con người bằng xương bằng thịt. Hắn còn sống. Thật sự là thế.

Mọi cảm xúc vỡ òa, nàng cứ muốn mình ở mãi trong thế giới ngọt ngào ấy, bao muộn phiền, oán trách Yến Tuân cùng bi thương tang tóc khóc cho Gia Cát Nguyệt khiến tim nàng từ đó đến nay vẫn luôn khắc khoải. Vì nàng Yến Tuân mới mạnh tay dồn hắn vào đường chết. Nàng trách Yến Tuân bao nhiêu, lại hận mình bấy nhiêu. Nếu nàng không chọc giận Yến Tuân, Gia Cát Nguyệt cũng không đến bước đường ngày hôm đó.

Không sao rồi, hắn đã trở về, gánh nặng trong lòng nàng đã buông xuống. Lòng đầy hân hoan và vui sướng khôn xiết.

Gia Cát Nguyệt giơ hai tay ôm choàng người trong lòng, cảm giác hắn cũng thật thoải mái. Lần đầu Tinh nhi của hắn tự sa vào lòng hắn. Nỗi hân hoan này làm sao diễn tả bằng lời, nếu có thể chết thêm vài lần như thế, có lẽ hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi thật chậm.

Bàn tay ai đó bất ngờ thô bạo kéo ngược Sở Kiều qua một bên.

“Uầy, huynh là ai sao giữa thanh thiên bạch nhật ôm tỷ tỷ của ta? Huynh không thấy rất dị hợm sao? Hai nam nhân ôm nhau thế này ra thể thống gì? Huynh thế nào cũng được nhưng ta không muốn thiên hạ này nghĩ tỷ tỷ là kẻ đoạn tụ đâu đó.”

Nhạn Bình xuất hiện làm tỉnh giấc mộng Nam Kha của đôi thanh tân vừa gặp lại.

Quả thật quanh nàng và hắn có rất nhiều cặp mắt nhìn vào, chỉ chỉ trỏ trỏ đến không biết trốn vào đâu. Nàng nhìn xuống, hóa ra mình luôn mặc đồ nam nhân khi ở Đại Hạ. Phút giây nãy vì quá kích động nên quên thân phận. Ầy… thật mất mặt! Sở Kiều quay mặt ra phía sau, tay che chắn phía trước một cách tuyệt vọng.

“Đi.. đi hết đi, chỉ là hiểu lầm không đáng để xem” Nhạn Bình xua tay bảo đám đông giải tán.

” Ta xin lỗi, vì đã lâu chúng ta không gặp nên có chút thất lễ. Nhưng vị tiểu cô nương, nàng là gì của Tinh nhi vậy?” Gia Cát Nguyệt lên tiếng phân bua.

“Tinh nhi? Nghe ngữ khí của ngươi chắc thân thiết với tỷ lắm. Ta tên Nhạn Bình. Hảo muội muội của Sở Kiều tỷ.”

“Thì ra là Nhạn Bình. Chào muội, ta tên Gia Cát Nguyệt.”

“Ahh cái người tên Gia Cát Nguyệt ngươi vẫn còn sống? Báo hại tỷ lặn lội đường xa đến Đại Hạ muốn nhìn mặt ngươi lần cuối, năm lần bảy lượt thâm nhập Gia Cát phủ chỉ để tìm tin tức phần mộ nhà ngươi, thắp nén nhang. Ngươi cũng làm tỷ tỷ khổ sở không ít đó nha.”

“Nhạn Bình nói có thật không? Muội đến đây là vì ta uh?” Gia Cát Nguyệt mặt hồ hởi quay sang nhìn người bên cạnh, ánh mắt thâm tình mênh mang, quên đi nét lãnh đạm vốn có thường ngày.

Sở Kiều e dè không đáp.

” Gia Cát Nguyệt ngươi là ai ta không quan tâm. Ta chỉ biết Sở Kiều tỷ là nữ nhân của Bắc Yến Vương chúng ta, bất kỳ ai cũng không thể đụng chạm nàng. Nếu ngươi còn như vậy ta sẽ không khách khí nữa.”

Nhạn Bình lên tiếng dằn mặt Gia Cát Nguyệt, nói đoạn giơ đoản kiếm ngang hông lên như ngầm nói thủ hạ vô tình.

” Nhạn Bình, đừng càn nữa. Chúng ta về thôi.” Sở Kiều xen ngang cuộc đối thoại của hai người.

“Tinh nhi, ta sẽ đến thăm nàng.”

Sở Kiều khẽ nở nụ cười gió xuân cùng cái chớp mắt nhẹ như ngầm đồng ý hắn.

“Cáo từ.” Nói xong Sở Kiều dời đi cùng Nhạn Bình. Sở dĩ nàng muốn dời đi nhanh vì từ xa đã thấy bọn người Ngụy phiệt. Mà bọn chúng ít nhiều cũng gặp gỡ nàng khá thường xuyên khi ở Oanh ca viện cùng Yến Tuân. Nên tránh được thì cứ tránh.

————————  

Bắc Yến.

“Ô tiên sinh, mời vào. Bệ hạ đang chờ người.”

A Tinh đi trước dẫn đường Ô Đạo Nhai bước vào.

Ô Đạo Nhai nhìn lên Yến Tuân, thấy người ngồi giữa trướng vẫn lãnh đạm, ý tứ sâu xa, đôi mắt sắt bén như không đáy. Thật khó biết được vị đương kim Bắc Yến Vương này đang nghĩ gì? Người có thật sự tin tưởng hắn và Đại Đồng Hành?

Tuy Đại Đồng Hành chia năm xẻ bảy. Nhưng đa số bọn họ cũng đã quy phục Yến Tuân. Chỉ một số vẫn còn bất đồng nhưng vẫn không dám nhúc nhích vì một phần cũng nể sợ thanh khí cùng tài trị quân nghiêm khắc của hắn. Nên dần dần Bắc Yến cũng ổn định đại cục, nội bộ chấn chỉnh bằng vũ lực cùng sự mềm dẻo chính trị.

Thế cục giờ đã định. Yến Tuân có thể nói một tay nắm quyền sát sinh. Là cái bóng lớn, cổ thụ vững chắc ở Bắc Yến. Thủ đoạn của người có thể tàn bạo, sắt bén nhưng có vị quân vương nào nhân từ mà có được cả thiên hạ? Lòng người khó đoán. Tuy không hại hay lật đổ người cầm quyền nhưng chưa chắc đã chịu phục tùng quân chủ.

Căn cơ của một nước là quân chủ chính chuyên. Nên đối với những người có ý đồ chính trị không rõ ràng, một là lôi kéo mềm dẻo, hai là giết. Mà vị quân chủ mới lên này quả là người có tài “dụng nhân tâm” cực kỳ xuất sắc.

Ngày Sở đại nhân thoát ly Bắc Yến, đã mang đến đả kích lớn cho vị quân vương trẻ. Hắn trở nên trầm tĩnh hơn, tài dùng người cẩn trọng hơn. Có thể nói, với quốc gia sự ra đi của cô nương ấy là một điềm tốt. Nhưng đối với vị quân vương trẻ ấy, là sự cảnh tỉnh mạnh mẽ nhưng quá tàn nhẫn. Vì thế, tuy không còn sự hắc hóa của thời gian trước đây, nhưng hàn khí tỏa ra từ người hắn thật bức chết người. Cho nên, trước mặt hắn, càng thận trọng càng tốt.

“Thần Ô Đạo Nhai thỉnh an Bệ hạ. Thần không biết người truyền ta vào có việc quân gì cần bàn?”

“Ô Tiên sinh, ta biết người một lòng yêu dân, tận hiến vì đất nước. Nhưng đạo làm quân vương ta cũng có nỗi lo của mình. Thế lực Đại Đồng Hành vừa được dung nạp, Ô Tiên sinh cũng một lòng thần phục quân đội của mình cho quân chủ lực của ta.”

Vị quân vương trẻ chầm chậm rảo bước xuống trướng, một tay vắt sau lưng, áo bào màu lục thêu hoa văn rồng chỉ sắc sẫm rộng càng phô trương sự oai nghiêm của hắn.

“Tuy Ô Tiên sinh không phải là thân cận tướng quân dưới trướng ta nhưng cũng có thân phận chủ chốt ở Đại Đồng Hành, lại được A Sở hết mực tín nhiệm và bảo vệ. Ta tin tài nhìn người của muội ấy. Trước đây có điều gì không đúng, mong tiên sinh bỏ qua. Tất cả hãy lấy đại cục làm trọng.”

Ô Đạo Nhai nghe xong thoáng bối rối. Bệ hạ đang có ý gì? Muốn thử lòng hắn hay đã thay đổi thật sự?

” Thần không dám oán trách người một lời. Đúng như người nói, tất cả chỉ vì thiên hạ chúng sinh. Bắc Yến trường tồn và quân chủ mới là ước vọng duy nhất của ta. Ta nguyện theo sự phân phó của người.”

Yến Tuân quay người lại, đôi mắt sâu thẳm không đáy dừng trên khuôn mặt rộng rãi, vầng trán cao ngất của vị tiên sinh, trái tim Bắc Yến đầy lỗi lạc, nở một nụ cười tuy không rạng rỡ nhưng củng đủ thấy sự thân thiện và gần gũi hơn thường ngày.

“Được, có lời của tiên sinh. Ta đây rất vui.”

“Việc này chỉ có người và Vũ cô nương mới có thể hoàn thành.” Yến Tuân hạ giọng nhìn Ô Đạo Nhai, lòng đầy nghĩa khí cùng vui vẻ.

“Đó là như thế này…”

Đêm nay, gió tuyết thật hung tợn. Mùa đông Bắc Yến là thế, dài, mạnh, cắt da cắt thịt. Thế nhưng không vì cuộc sống khắc nghiệt mà người phương Bắc lạnh lùng, uống máu nóng, ăn thịt sói hoang. Họ, người như Ô Tiên sinh hay Vũ cô nương, những tư tưởng lớn của Đại Đồng Hành, không phải là những hổ danh, sớm có một nắng một chiều. Họ là những nhà lãnh đạo lấy căn cơ dân chúng làm thước đo dân trí. Sự ấm no của dân tộc là vũ khí chiến đấu sự khắc nghiệt của thiên nhiên nơi này. Giữa cái lạnh lẽo khắc nghiệt do tạo hóa ban tặng, Bắc Yến, con người nơi đây bằng sự kiên trì, bền bỉ, quật cường và cả yêu thương dân tộc như bản năng trẻ sinh ra đời sẽ khóc. Chiến đấu không mệt mỏi vì lý tưởng Đại Đồng Hành. Dù qua bao thời đại, lớp người tiên phong cho tư tưởng ấy lần lượt ra đi, nhưng trái tim tư tưởng đó đã kịp lưu lại tinh hoa ở hai người trẻ ấy.

Mà Yến Tuân. Hắn cơ bản vẫn là một người trẻ tuổi, lại lớn lên ở Đại hạ. Sống xa Bắc Yến, cái nôi của tư tưởng dân sinh. Thì một sớm một chiều sao hắn có thể hấp thụ được tư tưởng vĩ đại ấy.

A Sở, sự ra đi của nàng vừa là bi ai cho hắn, là tổn thất nhất đời này của hắn. Nhưng đã kịp thức tỉnh tâm linh sói hoang khát máu kẻ thù kia. Thù hận che mờ lý trí, súy chút đánh mất bản ngã của bản thân. Suy cho cùng, kẻ làm quân vương ngoài tài dụng binh, thuần hóa chính trị xuất sắc, hắn cũng cần trái tim người trong thiên hạ.

Hắn yêu A Sở, mà cô nương này lại có tín ngưỡng dân sinh quá to lớn. Nàng nhìn thấu thế giới nô lệ bị áp bức, bởi chính nàng cũng là nạn nhân. Nên nhân sinh quan nàng phải mở rộng để mưu cầu nơi có ấm áp bình yên dù ánh sáng le lói về một Bắc Yến nàng chưa từng đến, chỉ qua lời kể của người bạn cuốn khố bên cạnh. Nhưng nàng tin nơi đó có tình người cùng hòa bình. Những người xuất thân gia môn thế phiệt như Yến Tuân, hắn không bao giờ biết được ước mơ, tín ngưỡng ấy của nàng to lớn biết dường nào.

Hắn yêu nàng, hứa sẽ bảo vệ nàng suốt đời, nhưng tín ngưỡng của nàng đã bị hắn chà đạp bởi thù hận che lấp.

Hắn không dám nghĩ rằng có một ngày A Sở sẽ quay về bên cạnh hắn. Nhưng ít ra, hắn sẽ bảo vệ nàng thực hiện tín ngưỡng của mình. Bảo vệ Bắc Yến lẫn con người Bắc Yến. Có như vậy, dù nàng đi đến đâu hay mãi không về, hắn vẫn sẽ bảo vệ được nàng. Nơi này bình an, nàng sẽ vơi gánh nặng.

Mà bước chân nàng đi đến lãnh thổ nào, hắn cũng sẽ thần phục nơi đó.

Căn cơ đó là lời hứa với nàng mà đời này, kiếp này hắn mãi không bao giờ quên được.  

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN