Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 120: Phiên ngoại: Một ngày sau hôn nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 120: Phiên ngoại: Một ngày sau hôn nhân


Sau khi hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, hai người trở về nước, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Nếu đã kết hôn, mua một căn hộ mới sống chung với nhau là một điều ắt phải tính đến. Sau một hồi suy xét về địa điểm công tác của cả hai, đều làm ở Đế Đô, chỗ trung tâm thành phố, giao thông nơi này quả thực không tiện cho việc tính toán mua một căn hộ vùng ngoại thành, vẫn là nên mua một căn ở trung tâm thành phố đi!

Công việc sửa soạn phòng ốc cứ giao cho Tào công công là được. Tào công công cũng vô cùng hứng thú với công việc này, còn kéo cả đại tướng quân cường tráng của chúng ta qua làm chân ‘lao công’ cao cấp.

Hiệu quả công việc cao như Tào công công mà mất tận hai tháng, còn phải nói, cái ổ nhỏ của hai người giờ đây cứ phải gọi là nguy nga tráng lệ.

Hôm nay, căn nhà ‘nhỏ’ kia cuối cùng cũng làm xong. Tống Tiêu phê duyệt nốt mấy văn kiện cuối cùng, làm biếng một chút, vươn vai duỗi lưng ra rồi đứng lên, cầm áo khoác trên giá, đẩy cửa bước ra ngoài.

Mặt trời còn chưa khất núi, trời bây giờ hãy còn sáng lắm, nhân viên nhìn thấy Tống Tiêu tan tầm, ai nấy cũng đều nhiệt tình chào hỏi.

“Tạm biệt giám đốc” mọi người vẫy vẫy tay chào, nhìn ông chủ của mình thảnh thơi đu đưa bước ra phía cửa lớn của giải trí Tinh Hải, đứng bên đường cái lớn chờ người. Chưa đầy một phút sau, cái xe ô tô thể thao xanh ngọc quen mắt liền dừng trước mặt cậu, cửa xe tự động mở ra, Tống Tiêu liền cúi đầu bước vào.

“Azz, nếu bây giờ có một giám đốc đẹp trai như vậy ngày nào cũng lái xe thể thao đến đón tôi, tôi có chết cũng không đáng tiếc.” Trước đại sảnh có vài cô nương phủng mặt nói.

“Tỉnh đi cưng ơi! Giám đốc đẹp trai của chúng ta không thích nữ nhân đâu.” Một đồng nghiệp vô tình, dội ngay một xô nước lạnh vào đầu cô nàng đang mơ mộng. Ngay sau đó, trong group của mấy cô nương đăng lên một bức ảnh, là bóng của một chiếc xe thể thao vừa sang trọng, vừa lãnh khốc dời đi, cùng với đó là một cái cap: mỗi ngày tan ca đều bị lão tổng ngược đãi kiểu này, đúng là tư bản ác nhân.

Trong group riêng chỉ toàn là nhân viên quèn trong công ty, không có ai trong ban lãnh đạo. Cái này vừa đăng lên, mọi người liền nhao nhao vào bình luận.

Thư ký Thất Tiểu Trương: an phận đi, nghĩ lại ngày trước, hôm nào cũng đi vào để đưa tài liệu, bây giờ trong ngăn kéo đã không còn chỗ níc nữa rồi.

Tài vụ Dương Nhạc Nhạc: Hôm qua, Ngu Tổng có qua đây ăn cơm trưa, lại còn giúp lão tổng nhà chúng mình phê duyệt tài liệu cho phòng tài vụ tụi tôi! Ấy thế mà ổng ký toàn là “Ngu Đường”, a, nha, nha… ngày mai lại mất công đi xin lại lần nữa.

Lễ tân Tiểu Mỹ: Hoàng Thượng còn giúp lão Tổng làm việc?

Thư ký Thất Tiểu Trương: trả lời @Lễ tân Tiểu Mỹ, tự mình làm ảnh hưởng đến công việc của lão tổng, bồi thường là chuyện đương nhiên.

****

Lái xe một hồi đã đến được một tiểu khu xa hoa ngay tại trung tâm thành phố, nơi đây là một tòa nhà cao tầng, so với chỗ ở trước kia của Tống Tiêu ở thành phố A cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ có khác nhất ở chỗ, trước kia cậu ở tầng trệt.

Ngu Đường mua một căn hộ ở tầng cao nhất của tòa nhà. Trong căn hộ trừ bỏ hai phòng ở ra còn lại là một cái sân lớn.

Thang máy nhắm thẳng tầng cao nhất tiến lên, ‘ting’ một tiếng, cửa thang máy mở ra. Trên người vẫn là bộ đồ quản gia chỉnh tề, Tào công công đã đứng sẵn trước cửa, miệng cười tủm tỉm chờ hai người họ về, đi theo sau còn có hai nữ giúp việc.

“Phòng cũng không rộng lắm nên thần chỉ thuê thêm hai người giúp việc này thôi, còn có một đầu bếp đang ở trong kia nấu ăn, không tiện đi ra.” Tào công công vừa cười vừa nói, đi đến mở cửa phòng cho chủ công.

Cửa căn hộ thật lớn, cũng được thiết kế theo phong cách Châu Âu, rất ‘tông xì tông’ với căn tiểu khu của bọn họ, chưa thấy gì đặc biệt lắm…cho đến khi cửa lớn mở ra…lại đập vào mắt người xem như biến hóa đất trời.

“Đây…là…” Tống Tiêu ngỡ ngàng đứng trước cửa nhìn kiểu trang hoàng của căn phòng.

Toàn bộ phòng ở đều được Tào công công bày trí theo đúng kiểu Đại Ngu style.

Đập ngay vào mắt là phòng khách. Trong phòng, đá lát sàn được chọn là loại đá cẩm thạch đen, so với hắc kim thạch của Đại Ngu cũng không sai biệt lắm. Ngay giữa phòng là một bộ ghế gỗ giả cổ, chân thấp, trên có để mấy tấm đệm màu vàng, này là trà kỷ, này là cái bàn nhỏ đặt chiếc điện thoại cổ ngọc bích… tất cả đều được bày trí vô cùng công phu.

Bản thân Ngu Đường cũng không biết được Tào công công lại trang hoàng cái tổ của mình thành ra như vậy, trầm mặc một lát rồi nói: “Tốt lắm!”

Tào quản gia được khen, cười sung sướng, “Lão nô chỉ nghĩ, có lẽ người vẫn thích căn phòng trước kia.” Vừa nói, vữa dẫn hai người đi xem nốt những phòng còn lại của căn nhà.

Cũng chẳng biết Tào công công có bảo bối gì không mà đem căn phòng hiện đại này kết hợp với phong cách Đại Ngu thật hài hòa, quả thực rất tuyệt.

Tống Tiêu bị hoàng thượng đang vô cùng hưng trí kéo một mạch vào phòng ngủ, đây là phòng mới của hai người họ, trên tầng chỉ vỏn vẹn có phòng này và một thư phòng.

Phòng ngủ này thật rộng, có thể so sánh với phòng khi đó của bọn họ thời Đại Ngu. Trên mặt sàn được phủ nhung đỏ, tường phòng cũng được trang trí một bức ‘Long Phụng trình tường’ đồ. Cái hay nhất là ngay giữa phòng lại có một cái giường thật lớn… là một chiếc giường hiện đại,vô cùng sa hoa.

Bởi vì ‘long sàng’ của Đại Ngu tuy đủ rộng nhưng dù sao vẫn không sướng bằng giường thời hiện đại, loại giường cổ không thể tránh khỏi sẽ có vài thứ lởm khởm thò ra, mà cẩn thận như Tào công công chắc chắn sẽ không muốn cho vài thứ đó ảnh hưởng đến hoàng hậu nương nương, dùng giường hiện đại sẽ khắc phục được…

Ngu Đường nhìn đến vật quan trọng nhất… chính là cái giường, thật vừa long! Chợt ôm lấy Tống Tiêu bế lên giường.

Giường đệm mềm vừa phải, Tống Tiêu đã ngồi nguyên ngày ở công ty, giờ được nằm một chút, lười biếng duỗi thắt lưng ra. Ngu Đường đang đè trên người cậu, cúi mặt nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ngay một pô.

“Người chụp cái gì đó?” Tống Tiêu vươn tay qua muốn xem nhưng Ngu Đường đã nhanh chóng dấu đi, tay còn lại cột chặt hai tay Tống Tiêu đưa lên đầu, không cho cử động.

Không bao lâu sau, trên weibo của Ngu Đường đã thấy đăng lên một bức ảnh, đó là cảnh trên một tấm đệm màu vàng xa hoa của một cái giường lớn, nằm trên đó là Tống Tiêu, vẻ mặt đầy biếng nhác, giựt một cái cap: ga trải giường có màu da (người), lòng trẫm cũng được an ủi.

【Hoàng thượng vạn phúc kim an, hôm nay lên nhìn thấy weibo thế này, ta sock quá à…】

【Hoàng thượng, người có thật là chụp ảnh trên giường không?】

【Ga giường dưới người bỏ đi, lấy cái ga giường trên cho ta.】

【Xịt máu mũi…nương nương nhìn quá hấp dẫn, làm người ta kìm lòng không nổi.】

【Gượm đã, sao lại lấy được góc độ này, tư thế này…】

Rất nhanh, một hội cao thủ nhiệt tình đã được lập ra, dựa trên bức ảnh kia, sáng tác ra một bức vẽ…có cả hai người. Nhưng cũng ngại với thân phận của hai người bọn họ, mọi người có đùa cũng rất chừng mực, tuy rằng mọi người vẫn muốn được nhìn một bức vẽ hai người cái gì cũng không mặc, nhưng… thực sự không có can đảm làm điều này…. Cho nên liền vẽ ra hoàng thượng một thân Tây trang đang cưỡi trên người Tống Tiêu chụp hình.

Ngày hôm sau, trước sảnh lớn của giải trí Tinh Hải mọi người liền phát hiện: lão tổng nhà mình hôm nay lại tự lái xe đi làm. Vẫn là cái xe thể thao xanh ngọc ngày hôm qua của Ngu Tổng nhưng mà là tự lái, đứng trước cửa, giao chìa khóa cho cậu nhân viên bãi để xe, mặt lạnh tanh tiến vào công ty.

Tiểu Bạch đứng trước cửa lớn, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên, có chút thấp thỏm, nghe các chị trong công ty kể lại, giám đốc là một người rất ôn hòa, không phải lo lắng. Thấy Tống Tiêu đi tới, cô nàng lập tức tươi cười chào hỏi nhưng nhận lại được chỉ là một cái gật đầu nhẹ, đến liếc nhìn một cái cũng không có.

“Ông chủ có vẻ không ôn hòa như người ta kể.” Tiểu Bạch tỏ vẻ sợ hãi, đứng qua bên cạnh Tiểu Mỹ nói.

Tiểu Mỹ che miệng cười trộm: “Chắc là ông chủ cùng lão công cãi nhau, không sao đâu.”

“Làm sao cậu biết?” Tiểu Bạch tò mò, mở to hai mắt.

“Bình thường đều là lão công của người ta đưa đi làm, hôm nay lại một mình lái xe tới, khẳng định là có vấn đề.” Tiểu Mỹ bình tĩnh nói.

Chờ đến trưa, một chiếc xe thương vụ màu đen đã đỗ trước cửa công ty, cửa mở ra, một đại soái ca một thân Tây trang, tay cầm cặp tài liệu, mắt đeo kính râm bước xuống, phía sau còn có hai vệ sỹ đô con đi theo.

“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”, Tiểu Bạch bị người này làm cho sợ mất mật, nhưng vẫn cố chống lá gan lên hỏi một phen.

Ngu Đường tháo kính râm xuống, nhìn cô lễ tân mới đi làm một cái, không nói lời nào, xoay người đi thẳng lên lầu.

Dọc đường đi, nhân viên hay diễn viên trong công ty, ai gặp Ngu Đường cũng cung kính chào hỏi, Lý Vĩ Vĩ đi xuống lầu, vừa hay gặp được Ngu Đường, theo bản năng, lùi lại một bước: “Ngu Tổng đến à?”

Ngu Đường khẽ gật đầu, nhấc chân bước vào trong thang máy, hai vệ sỹ đi cùng và Độc Cô Ám nhanh chóng đuổi kịp, đem Lý Vĩ Vĩ đá đít bay ra ngoài.

Tống Tiêu đang ở trong phòng cùng Kiều Tô nói chuyện.

Kiều Tô không phải là nghệ sỹ của giải trí Tinh Hải, nhưng hợp đồng ký với công ty bên kia cũng sắp đến kỳ hết hạn. Bởi vì bộ phim 《Cảnh Hoằng thịnh thế》kia mà cùng Tống Tiêu có chút giao tình, người quản lý của Kiều Tô lại không muốn cho cậu qua bên này.

Cơ bản công ty kia không phải là không tốt, nhưng trong vấn đề làm cho nghệ sỹ nổi lên quả thực chẳng có mấy ý tưởng, cho nên đến như Kiều Tô, điều kiện ban đầu tốt như vậy mà mấy năm nay danh tiếng cũng chỉ ở mức lơ lửng, đến bây giờ, vất vả lắm mới nổi hơn được một chút, vậy mà công ty lại muốn cậu đi dìu dắt mấy diễn viên mới vào, thật là không có tí nào gọi là mắt nhìn người. Bên Tinh Hải giải trí lại khác, gần đây còn nghe nói Tiêu Chính Khanh còn muốn trở về, nếu Kiều Tô bây giờ trở về giải trí Tinh Hải, tiền đồ sau này quả thực là vô lượng.

“Cậu nói những điều kiện này cũng không có vấn đề gì.” Tống Tiêu đem giấy tờ ghi các điều khoản của bên A đưa cho Kiều Tô, “Cậu xem cái này đi.”

Kiều Tô cầm lấy bản hợp đồng, đọc kỹ một lượt, ngẩng mặt lên, cảm kích nhìn về phía Tống Tiêu: “Tống tổng…” Tuy rằng cậu gần đây có nổi, nhưng địa vị vẫn chưa vững chắc, người đại diện bên kia đưa ra thật nhiều điều khoản ngặt nghèo, không nghĩ được điều kiện bên Tống Tiêu còn tốt hơn như thế.

“Có điều tôi cũng có điều kiện.” Ngu Đường nhìn về phía người đại diện bên cạnh Kiều Tô, đem một phần điều khoản của người đại diện bên kia gạt đi.

Khi Ngu Đường lên đến nơi, vừa vặn gặp được bộ mặt te tởn của Kiều Tô cùng bộ mặt ủ rũ của người đại diện.

“Hoàng thượng! Người đến đưa cơm à?” Kiều Tô tươi cười chào hỏi.

Ngu Đường nhìn thấy Kiều Tô, hơi nhíu mày, không nhiều lời, đưa tay bảo hai vệ sỹ đứng chờ ở cửa, còn mình thì đem theo ám vệ đi vào.

“Chuyện gì vậy?” Tống Tiêu đang cúi đầu xem văn kiện, nghe được tiếng mở cửa liền hỏi một câu, vừa dứt lời một hộp cơn đôi đã đặt ngay lên trên tập văn kiện, theo bàn tay đang đặt trên hộp cơm nhìn lên, chính là thấy được bộ mặt không đổi sắc của hoàng đế bệ hạ.

“Kiều Tô làm sao lại đến đây?”

“Bàn chuyện làm ăn.” (Ghê chưa? nói trống không rồi này…)

Cô nam quả nam cùng trong một phòng, Kiều Tô còn toe toét như vậy, khẳng định là có vấn đề, hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng. Nhưng xét thấy hoàng hậu nhà mình còn đang giận lắm cho nên hít một hơi sâu, nuốt cục ghen xuống, sửa lời đi một chút: “…ăn cơm trưa thôi!”

Tống Tiêu đưa tay gạt hộp cơm qua một bên: “Hoàng thượng ăn trước đi, thần hôm nay bận lắm.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu ký văn kiện.

Ngu Đường đi tới, rút lấy cây bút Tống Tiêu đang cầm, đặt hai tay lên ghế, đem vây Tống Tiêu giữa hai tay mình: “ Khanh còn nhớ lúc đám cưới đã thề như thế nào không?”

Cho dù cãi nhau cũng không có chiến tranh lạnh… nhưng từ tối qua, khi Tống Tiêu nhìn thấy bức ảnh trên weibo kia đã không nói chuyện với hoàng thượng rồi.

“Người đem tấm ảnh như thế đăng lên mà chẳng hỏi ý kiến thần một chút?” Tống Tiêu giương mắt lên nhìn, lại nhớ đến bức ảnh chụp kia, không nhịn được lỗ tai đỏ lên, thực sự rất dọa người.

Ngu Đường bị nhìn chằm chằm, có chút chột dạ, nhưng trên mặt vẫn như trước là một nét cương ngạnh, nắm lấy cằm Tống Tiêu, hôn lên.

Thời gian nghỉ trưa, mấy cô nương nhóm thư ký lên weibo xem xét tình hình thì phát hiện trên weibo của Ngu Đường vào lúc bảy giờ sáng nay có đăng một dòng thế này: Giận rồi, làm sao bây giờ?

Phía dưới là một đống các chủ ý linh tinh…

【Quỳ xuống xin lỗi đi.】

【Ném lên giường luôn đi.】

【Không nói gì cả, hôn hắn.】

“Cái gì đây thế này, một chút cũng không đáng tin.” Thư ký Tiểu Trương che miệng cười trộm. Lại đọc lại một lần nữa, phát hiện Ngu Đường có trả lời một bình luận, chính là cái【Không nói gì cả, hôn hắn.】: “Rất hữu dụng, thưởng!”

Ngu Đường ở lại cho đến 12 giờ 45, buông bút xuống, hôn mấy phát lên môi Tống Tiêu vẫn còn đang ngủ khì trên sô pha mới chịu dời đi tham gia một cuộc họp vào buổi chiều.

Tài vụ Dương Nhạc Nhạc đến lúc tan tầm gặp thư ký lấy các giấy tờ đã được phê duyệt, nhìn nhìn đống giấy tờ trong tay, nhất thời khóc không ra nước mắt: “Tại sao lại là Ngu Tổng ký a…???”

Tối đến, weibo của Tống Tiêu cũng đăng lên một tấm ảnh, là một khuân mặt vô cùng khí phách, đứng ở góc tường chịu phạt… Ngu Đường.

Phiên ngoại tác giả viết hay phết nhỉ. Chương sau cũng vui lắm, hóng nha, nha, nha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN