Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 121: Phiên ngoại: Kỉ niệm tròn một năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 121: Phiên ngoại: Kỉ niệm tròn một năm


Phim truyền hình vừa kết thúc nhưng sự nhiệt tình của khán giả thì ngày một dâng cao, bi kịch cuộc tình của Cảnh Nguyên đế và Đoan Tuệ hoàng hậu đã chạm đến nhân tâm của hàng ngàn vạn khán giả. Người vẽ tranh, người làm tiểu thuyết, dân chúng đổ xô nhau đi làm những thứ liên quan đến hai người, mà đặc biệt về tiểu thuyết kinh điển xưa như trái đất “Nguyệt hạ Tiêu Đường” thì làn sóng tiêu thụ trong thời gian này tăng đến đáng sợ.

Tắm rửa sạch sẽ, từ phòng tắm bước ra, Tống Tiêu thấy hoàng thượng nhà mình đang ôm rịt cái máy tính bảng, gạt đến hăng say, mặt thì vẫn lạnh như băng nhưng trong ánh mắt lại tỏ vẻ te tởn vô cùng, không khỏi ngạc nhiên, vừa lau tóc, vừa nhẹ nhàng đi qua nhìn.

Trên màn hình là một cái phông nền có ảnh trúc xanh với một cây tiêu ngọc cùng hoa hải đường, chẳng cần phải nói, chính là cái diễn đàn “Tiêu Nguyệt Đường” kia rồi.

【Tống Tiêu quay lưng lại, mắt đẫm lệ, hoàng thượng hôm nay nổi giận với cậu, chắc chắn đã bị đám phi tần mất nết trong cung kia mê hoặc. Một lát sau, Ngu Cẩm Đường từ phía sau ôm lấy, không một dấu hiệu báo trước, vạch phượng bào ra, đưa tay vào trong, chẳng biết đang tìm tòi cái gì. ‘Dám cự tuyệt trẫm, có phải bên ngoài có người nào khác không?’】

Đoạn sau chính là xôi thịt, kiểu như là: “Hoàng thượng!!! Tha cho thần đi…ứa…azz…ú…” một tràng các đoạn hội thoại linh tinh khác…

“Tách!” một giọt nước từ trên tóc Tống Tiêu rơi xuống màn hình máy tính.

Ngu Đường ngẩng đầu lên đối diện với Tống Tiêu.

“Đó là cái gì vậy?” Tống Tiêu giật giật khóe miệng, Hoàng Thượng bây giờ còn dám lén xem cả truyện do mấy đứa ‘hư hỏng’ sáng tác về hai người bọn họ.

Ngu Đường thuận tay tắt máy tính đi, mặt không đổi sắc, giành lấy khăn mặt, giúp cậu tiếp tục lau tóc: “Đang đọc báo quốc tế, tự nhiên ấn nhầm, nó chuyển qua cái này.”

“…” Tống Tiêu liếc xéo xem thường, ‘lần sau hoàng thượng lấy lý do nào xịn xịn chút được không?’

“Trẫm sẽ đầu tư, khanh đem《Nguyệt hạ Tiêu Đường》làm thành phim đi!” Ngu Đường giúp cậu lau xong tóc, thuận tay mò đến trước ngực ôm lấy.

“Truyện kia viết điêu lắm!” Tống Tiêu đem chóp mũi còn dính bọt nước cọ cọ lên áo ngủ của Ngu Đường, lười biếng gác đầu lên ngực của Hoàng thượng: “Huống hồ các tình tiết trong truyện kia, khẳng định cục điện ảnh sẽ không duyệt.”

“Làm thành phim mạng.” Ngu Đường lắc lắc tiểu gia hỏa nhà mình đang nằm trong ngực, không cho cậu ngủ: “Ta đầu tư, cứ quay đi.”

Đẩy hoàng thượng ra, Tống Tiêu nằm lên cái gối của mình. Ngu Đường ném máy tính lên tủ đầu giường, tắt đèn, bắt đầu mò qua, vươn tay rờ rẫm bên trong áo ngủ của Tống Tiêu.

“Đừng làm rộn, mai thần còn phải đến trường quay.” Tống Tiêu đem bàn tay đang xoa nắm loạn trong áo ngủ của mình vứt qua một bên, xoay lưng lại, tiếp tục tính toán chuyện đi ngủ.

Hoàng đế bệ hạ tất nhiên không tốt bụng đến mức mà để yên như vậy, chưa đầy một giây, người đã sán lại, kéo áo Tống Tiêu ra, đem người kia đặt ở dưới thân “Dám cự tuyệt trẫm, có phải bên ngoài có người nào khác không?”

Tống Tiêu tức giận. chừng mắt lên nhìn: “Đúng đó, chồng trước của ta chính là Ngu Cẩm Đường.”

Ngu Đường giả bộ ‘hừ’ một tiếng: “Hắn ta đã chạm qua ngươi chưa? Cho ta kiểm tra một chút.”

“Á…á…”

Ngày hôm sau, giám đốc của giải trí Tinh Hải không đến trường quay tham dự hoạt động.

Tống Tiêu ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại, người chẳng còn chút sức lực, nhìn qua đồng hồ một chút, lại xoay người đem mặt vùi lại trong chăn, tay ôm gối, duỗi người, bỗng nhiên chạm đến một tờ giấy cứng cứng, hóa ra là một cái bưu thiếp có hình ảnh ngọc tiêu cùng hoa hải đường, Tống Tiêu cầm tấm bưu thiếp lên, nhìn qua một chút, bên trên có một dòng chữ lớn “Thưởng cho khanh.”

Kèm đó là một tấm chi phiếu màu đen.

Đầu mờ mịt ngồi dậy, Tống Tiêu nhìn xung quanh, chỗ của Ngu Đường sớm đã chẳng thấy người đâu, cầm di động lên xem hôm nay là ngày đặc biệt gì, liền phát hiện trên weibo của Ngu Đường lại có đăng tin mới.

Ngu Đường: Kết hôn đã được một năm rồi, bảo bối… Anh yêu em.

Đăng kèm với đó là một bức ảnh cách đây một năm, chính là bức hai người mặc cổ trang cùng nhau chụp.

Đây là bức ảnh hai người chụp với nhau dưới tán hoa đào, hoa đang nở rộ, dưới tán cây, Tống Tiêu hơi ngửa đầu, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, trên mặt Ngu Đường hiện lên một nụ cười thản nhiên, tạo khung cảnh cho nhiếp ảnh gia lần ấy chính là Độc Cô Ám, ám vệ thuận tay dùng hai viên sỏi… “bùm chíu”… phi về phía thân cây, cánh hoa đào vì thế mà nhẹ nhàng rơi xuống, Ngu Đường vươn tay ra trước, giúp Tống Tiêu gỡ xuống cánh hoa đang vương trên tóc, thế là… khung cảnh được lưu lại đúng giây phút ấy.

Nhìn thấy tấm ảnh một năm trước, ém hàng đến giờ này mới chịu tung ra, làm cho tâm trí mọi người kích động không thôi.

【Xụt xịt…】

【Aaa… Hoàng thượng, nương nương a, tấm hình này đã được một năm rồi sao?】

【Xin cho thêm vài bức ảnh cưới nữa đi! Chắp tay.】

【Làm thế nào bây giờ? Càng muốn hóng phim ‘Nguyệt hạ Tiêu Đường’ ghê!】

Tống Tiêu cười khẽ, chụp lại tấm bưu thiếp đang cầm trên tay rồi đăng lại lên weibo: Kỷ niệm một năm ngày cưới, tặng người ta được mỗi tấm bưu thiếp, thật bái phục.

Bạn bè trên mạng thấy vậy lại bắt đầu bu tới, đủ các loại ‘hi hi ha ha’, đều nói Ngu Đường tặng bưu thiếp như vậy để trốn vấn đề quà cáp, đây cũng quá keo kiệt đi.

【Ha ha, so với lão công nhà tui còn kẹt xỉ hơn nữa cơ à.】

【Tiền của hoàng thượng đều do nương nương quản nên chỉ có thể mua được bưu thiếp thế thôi.】

【Thế là mấy người không để ý rồi, cái bưu thiếp này chính là tặng phẩm của ‘Nguyệt hạ Tiêu Đường’ đấy.】

【Phụt, thế là lại không mất tiền mua, lấy đồ được tặng à?】

【Hoàng thượng cũng đọc sách này a… bí mật mới được bật mí.】

Tống Tiêu tự mình lái xe đến công ty, thuận đường rẽ qua ngân hàng khiểm tra chút tài khoản, con số cũng khá khả qua, vừa đến công ty liền gọi trưởng phòng kế hoạch vào văn phòng.

Tối đến, Ngu Đường hưng trí bừng bừng tới đón Tống Tiêu tan ca: “Khanh có lời gì định nói với trẫm sao?”

Tống Tiêu ngồi trên xe, giật mình nhìn sang: “Cái gì?”

Ngu Đường yên lặng nhìn cậu trong chốc lát, hầm hừ một chút: “Không có gì.”

Thẳng một mạch đến tối trước khi đi ngủ, Tống Tiêu vẫn chẳng tỏ thái độ gì. Ngu Đường mặt xụ ra, ngồi ở trên giường. ‘Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày cưới, sao vẫn chẳng thấy gì hết nhỉ? Ăn tối, nến cũng đã đốt rồi, chẳng thèm quà, đến một cái hôn cũng chẳng cho người ta.’

Tống Tiêu đi tới, nhếch miệng cười khẽ, đem một tập văn kiện nhỏ đưa đến cho Ngu Đường.

“Cái gì đây?” Ngu Đường ngẩng đầu, cầm tập văn kiện, bên ngoài đã được đóng dấu đỏ, ghi rõ ràng mấy chữ lớn: “Kịch bản dự kiến cho phim mạng ‘Nguyệt hạ Tiêu Đường’”

“Hoàng thượng, đây là quà đáp lễ.” Tống Tiêu nghiêm trang, chững chạc nói.

“Đây còn không phải là tiêu tiền của trẫm, đừng có mà ỷ vào là trẫm sủng khanh.” Ngu Đường hừ nhẹ một tiếng nhưng khóe miệng lại cứ thế nhếch lên, ý cười không thể kìm nén được.

Chẳng đầy mấy ngày sau, Tinh Hải giải trí thống cáo cho toàn bộ cư dân mạng việc sẽ tiến hành quay phim mạng “Nguyệt hạ Tiêu Đường.”, Hơn nữa, vai Đoan Tuệ hoàng hậu kia còn do Kiều Tô đảm nhiệm.

Kiều Tô bây giờ đã là diễn viên của giải trí Tinh Hải, cái khó bây giờ chính là tìm người đóng vai Cảnh Nguyên đế.

Hai vai diễn Cảnh Nguyên đế trong 《Nguyệt Hạ Tiêu Đường》và 《Cảnh Hoằng thịnh thế》cơ bản không giống nhau. Trong phim lần này, lịch sử chỉ là bối cảnh, quan trọng nhất vẫn là chuyện tình cảm. Trong phim trước, Kiều Tô đã tạo dựng được một nhân vật thật hoàn hảo, đến lần này cũng phỉa tìm cho cậu một bạn diễn xứng tầm một chút. Nhưng đóng phim mạng mà tìm được một đại minh tinh diễn cùng quả thực vô cùng khó.

Mọi người đọc xong tin này, lại một trận kích động nữa dâng lên, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng, lo rằng vai diễn Cảnh Nguyên đế lần này không tốt sẽ hủy đi hình tượng của bậc đế vương. Và thế là… lại nhao nhao chạy qua weibo của Mộ Thần, mong cậu tiếp tục đóng vai Cảnh Nguyên đế.

【Trong lòng ta, trừ bỏ Ngu Tổng, chỉ còn có huynh là phù hợp cho vai Cảnh Nguyên đế thôi… quỳ xuống…mong huynh sẽ tiếp tục diễn.】

【Trong truyện có rất nhiều cảnh giường chiếu, hôn hít… chẳng có nhẽ… huynh lại chịu để cho Tiểu Tô Tô bị người khác gặm sạch à?】

Tinh Hải giải trí đương nhiên cũng đã gửi cho Mộ Thần kịch bản sơ thảo, nhưng cũng không ôm nhiều hi vọng, đường đường là một ảnh đế, bắt người ta đóng phim truyền hình đã chẳng dễ dàng gì, hiện giờ lại bảo người ta đóng phim mạng, quả thật có chút ảo tưởng.

Người đại diện của Mộ Thần vẫn tươi cười cầm kịch bản nhưng vẫn chưa đưa cho cậu xem. Mãi cho đến khi Mộ Thần lên weibo, nhìn qua bên tin tức của Kiều Tô, mới biết là có chuyện như vậy, xem các tin nhắn mọi người nhắn lại, không khỏi nhíu mày.

“Kịch bản phim này, anh đã cầm chưa?” Mộ Thần quay lại hỏi người đại diện.

“A… Bọn họ đã gửi qua rồi, cậu muốn xem à?” Người đại diện có chút kinh ngạc, đem kịch bản đưa cho Mộ Thần.

Mộ Thần mở ra xem, càng xem, mày càng nhăn lại, dùng nguyên một tiếng đồng hồ để xem trước năm tập kịch bản, “Phịch” đóng kịch bản lại, lập tức gọi điện thoại qua cho Kiều Tô.

“Anh thực sự muốn nhận vai này sao? Vai này cùng với 《Cảnh Hoằng thịnh thế》không giống nhau, không phải là lịch sử, rất có thể sẽ gặp nhiều phiền phức đó.” Mộ Thần thật thà khuyên bảo, đóng một bộ phim có nhiều tình tiết ám muội như vậy cùng một nam nhân khác, khẳng định sẽ tạo một scandal lớn.

“Em bây giờ đã là người của giải trí Tinh Hải, ông chủ trực tiếp đến đề nghị, em làm sao mà cự tuyệt được.” Kiều Tô dựa vào ghế sa lông, vươn tay ra, dùng một ngón tay vẽ vẽ lên bìa của một cuốn tạp chí, trên đó chính là một bộ mặt vô cùng anh tuấn – Mộ Thần. Cậu cảm thấy dường như mình bị điên rồi, trong lúc quay 《Cảnh Hoằng thịnh thế》có lẽ cậu đã quá nhập vai, tình cảm qua dạt dào cho nên khi bộ phim kết thúc, tình cản cũng có chút khó kìm chế, vì vậy, một khoảng thời gian dài sau đó, cậu cũng không dám đối mặt với Mộ Thần.

Về việc ai là người sẽ đóng vai Cảnh Nguyên đế, cho đến ngày khởi quay, đoàn làm phim vẫn kín như bưng, không để lộ ra tin tức, đến Kiều Tô cũng không được biết gì, vào đúng ngày khởi quay, nhìn thấy Mộ Thần một thân y phục đế vương đen nhánh bước ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

“Thần… Thần ca…” Kiều Tô ngốc lăng nhìn qua.

“Gần đây vừa hay có lịch trình mới, liền đến đây vui đùa một chút.” Mộ Thần cười tươi roi rói nói.

Vẻ mặt người đại diện phía sau đã vặn vẹo đến chẳng ra hình thù gì nữa. Đưa ra hai tờ cát xê số khủng, bên trên có ghi là “vừa hay có lịch trình mới.”

Một bức ảnh vừa up lên, đề tài “Mộc Kiểu”** trong nháy mắt đã vươn lên vị trí đứng đầu trong các đề tài, người đăng lên có nói thế này: “Đường đường là một ảnh đế, đi đóng phim mạng, đây nếu không phải là yêu thì ta đồng ý cạp nát cái điện thoại đang cầm trên tay.”

**(Nói nôm na thế này ‘Mộc Kiểu’ là cầu gỗ, trong tiếng Trung: từ Mộc đọc giống từ Mộ, từ Kiểu đọc giống từ Kiều)

Tuy rằng chỉ là phim mạng nhưng Tinh Hải giải trí bỏ rất nhiều công phu để làm, bộ phim quay xong, tiền của Ngu Đường đầu tư cũng tiêu hết sạch. Ngày phát sóng hôm đó, hai người lại cùng nhau ngồi trên ghế sô pha chờ phim.

Khúc dạo đầu nổi lên là âm thanh của sáo trúc du dương, để tiết kiệm chi phí cho phim, Kiều Tô chính là người thực hiện ca khúc chủ đề của 《Nguyệt Hạ Tiêu Đường》.

..

Hoa nở rồi hoa tàn, trước mái hiên ánh trăng rọi, trong rừng trúc tiếng tiêu vang.

Đông qua rồi xuân đến, mặt trời mọc, mặt trăng lặn, tình này hướng về ai.

Ba tập phim được phát liên tục, phim đang dừng ở đoạn sau khi kết thúc Lộc Minh yến, thất hoàng tử đem tiểu trạng nguyên chặn lại ở trên đường, nói có chút khinh bạc, làm cho tiểu trạng nguyên mặt đỏ bừng cả lên.

Ngu Đường thở dài, ‘nếu năm đó mình mạnh dạn cùng Tống Tiêu thổ lộ tình cảm, liệu hai đứa có thể sớm mà lưỡng tình tương duyệt không?’ Quay đầu lại nhìn về phía Tống Tiêu, đang muốn cùng cậu nói chuyện trước kia lại phát hiện hoàng hậu cũng đang nhìn về phía mình.

“Sao vậy?” Ngu Đường đưa tay, đem Tống Tiêu kéo vào trong ngực, đang muốn cùng hoàng hậu nhà mình nói ra toàn bộ ấm ức trong lòng mong được an ủi chút.

Tống Tiêu nắm lấy áo ngủ của Ngu Đường, tay ru lên một chút, giọng khàn khàn nói: “Tỷ lệ xem tăng đột biến, phát tài rồi… hắc hắc…”

Ngu Đường: “…”

Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: Ta nhớ chồng trước của ta.

Ngư Đường: Sao đến giờ ngươi vẫn chưa quên được hắn, hắn có gì tốt chứ?

Tiêu Tiêu: Hắn còn thiếu ta một vạn tiền bổng lộc.

Ngư Đường: A, may quá, ta không phải là chồng trước của ngươi.

Tiêu Tiêu: →_→

***Qua chương này tui rút ra được kinh nghiệm:

1, không nên chơi mạng xã hội nhiều quá, hư người.

2, có tiền sướng thật, làm phim mạng coi cho sướng, đếch cần ai kiểm duyệt.

3, lại có một đôi đóng tình giả hóa tình thật nữa kìa!!! Hí hí. Không biết chương sau có nói gì nữa hông?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN