Giang Hoài tìm góc chụp mười mấy phút xong liền đặt chụp flash liên tục.
Dù sao cũng chỉ chụp hoàng hôn, cậu cũng ngồi cuối lớp, không chắn ai cả.
Nhưng đúng lúc Giang Hoài ấn nút chụp thì bên phải của cửa sau xuất hiện một cái chân… Sau đó là bắp chân, đùi, nửa thân, cả người.
Bạc Tiệm đi qua, đằng sau còn có hai người nữa.
Chính giữa khung hình, che luôn bầu trời hoàng hôn rực rỡ ngoài hành lang.
Giang Hoài: “…Đm.”
Giang Hoài lập tức xem mấy tấm ảnh chụp vừa rồi… Những tấm hình này đã ghi lại toàn bộ quỹ đạo đi và tư thế đi của Bạc Tiệm.
Gay go rồi.
Càng nguy là… Giang Hoài ngẩng đầu nhìn thấy Bạc Tiệm đi vào rồi đứng trước mặt cậu.
Đưa ngón trỏ ra “cộc cộc” hai tiếng xuống bàn Giang Hoài, Bạc Tiệm cúi nhìn cậu nói: “Giờ tự học chơi điện thoại, tịch thu, trừ hai điểm.”
Giang Hoài: “??”
Bàn tay trắng trẻo mảnh mai giơ ra trước mặt Giang Hoài.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Giang Hoài: “…”
Cảm giác bị người mình ghét nhất bắt lỗi hai lần trong một ngày như thế nào?
Giang Hoài ngẩng đầu: “Giờ tự học đầy người chơi điện thoại, sao cậu không bắt?”
“Tôi nhìn thấy cậu rồi.” Bạc Tiệm nói.
Vốn dĩ sắp tan học rồi, chủ tịch Bạc quân pháp bất vị thân tịch thu điện thoại lớp mình… Hay là tịch thu điện thoại Giang Hoài.
Nhiều bạn quay lại hóng hớt, bộ dạng xem kịch hay đây.
Hôm nay là ngày đầu nhập học, thầy đang họp, không nói cả một năm, ban nãy lớp 11/2 có hơn mười người chơi điện thoại trong giờ tự học.Giang Hoài chỉ tay hỏi: “Vậy cậu không nhìn thấy người khác chơi điện thoại à??”
Bạc Tiệm cúi xuống lông mi hơi run, cậu nhìn cả lớp rất nghiêm túc, sau đó lại nhìn Giang Hoài: “Chỉ có cậu đang chơi điện thoại.”
Giang Hoài nheo mắt: “Cmn không phải cậu nói thừa à?”
Đã biết ban kỷ luật đến, lại còn ngồi cuối, cmn ai còn chơi điện thoại.
Hơn bốn mươi cặp mắt của lớp 11/2 nhìn về hàng hai từ cuối lên.
Bạc Tiệm vẫn không đổi: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Trưởng ban thể thao đi trước rồi, Trần Phùng Trạch đứng ở cửa sau nhìn Giang Hoài.
Kiểm tra kỷ luật đương nhiên bắt cả lỗi chơi điện thoại trong lớp… Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, lại còn đang giờ tự học nên nhìn thấy bạn nào chơi điện thoại, bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, hôm nay ban kỷ luật lại tịch thu của Giang Hoài…
Chờ đã.
Trần Phùng Trạch ngây người… Cậu ta là thành viên ban kỷ luật nhưng Bạc Tiệm đâu phải.
Hồi sáng cậu ta nhờ chủ tịch Bạc kiểm tra đồng phục thay cậu ta nhưng chủ tịch hội học sinh không lo vụ kỷ luật này!
Giang Hoài không cảm xúc đứng dậy, đá băng ghế xuống dưới bàn rồi đánh vào chân bàn, một âm thanh rất lớn vang lên như bàn ghế đổ vậy.
Bỗng chốc cả lớp ồn ào.
“Đm tình huống gì đây, sắp đánh nhau à??”
“Ôi mẹ ơi đáng sợ quá rồi đó? Giang Hoài cứng vậy cơ à?”
“Hay là Giang Hoài đến kỳ dịch cảm rồi?”
“Cậu nghĩ quá rồi, hồi lớp 10 Giang Hoài cũng như này… Đánh nhau không ít.”
“Trận chiến thế kỷ, sắp đánh nhau rồi, tớ cược năm tệ Giang Hoài thắng!”
“Cậu im đi! Chủ tịch không đánh nhau đâu!”
“Đm… Loại Alpha như Giang Hoài sao vẫn chưa bị đuổi nhỉ?”
Vệ Hòa Bình vừa quay đầu nhìn đã nghe thấy Lưu Sướng nói sao Giang Hoài vẫn chưa bị đuổi, tức tối trừng mắt nhìn cậu ta: “Vớ vẩn vừa! Giang Hoài không phải người tùy tiện động tay động chân!”
Lưu Sướng bĩu môi, nói nhỏ “Ai mà tin”.
Sắc mặt Bạc Tiệm không đổi, việc chung giải quyết chung, tay vẫn không động đậy: “Điện thoại.”
Giang Hoài đáp: “Không đưa.”
Bạc Tiệm nhìn khóe miệng bị thương của Giang Hoài một lát rồi với về phía chiếc điện thoại trong tay Giang Hoài… Nhưng bị tay kia của Giang Hoài chặn lại.
Giang Hoài nắm chặt cổ tay Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm mặc áo cộc, lòng bàn tay chạm vào cổ tay, thô ráp nhưng ấm áp.
Bạc Tiệm nhanh chóng rút tay lại, cậu còn chưa kịp nói gì thì Giang Hoài đã hơi nghiêng người qua nói bên tai cậu: “Chủ tịch… Nhường chút đi mà… Không đưa điện thoại cho cậu được, tôi còn phải dùng.”
Giọng nói của chàng trai trong trẻo, âm cuối thỏa hiệp như mềm mại hơn chút.
Lớp học ồn quá, chỉ có Bạc Tiệm nghe thấy Giang Hoài nói cái gì.
Hai người đứng rất gần.
Lớp học lại càng ồn.
“Toi rồi… Đây là khiêu khích thêm à?”
“Hai Alpha lại kinh khủng như thế sao!”
“Ôi… Lớp mình chia như này đúng đỉnh.”
Tựa như chỉ cần Bạc Tiệm quay đầu thì cậu sẽ thở vào mặt Giang Hoài vậy.
Cậu cụp mắt: “Dùng làm gì?”
“Dùng để nhắn tin gọi điện đó.” Giang Hoài nói.
“Vậy cậu đi đổi cái khác,” Bạc Tiệm nhẹ nhàng nói, “Trường quy định tịch thu điện thoại, vi phạm thì phải tự chịu trách nhiệm.”
“Không được.” Giang Hoài lập tức nói, giấu điện thoại ra sau.”
Gần quá.
Alpha không dùng thuốc ức chế tử tế hoặc vừa vận động xong dễ ra mồ hôi đều khó tránh khỏi việc trên người có mùi pheromone.
Khiến cho Alpha khác vô cùng khó chịu.
Nhưng Giang Hoài không như vậy.
Sạch sẽ không có mùi gì.
Nhưng dẫu vậy… Bạc Tiệm nhìn đường cằm sắc nét của Giang Hoài, lùi lại một chút: “Sao lại không được?”
“Trong điện thoại tôi có thứ… Hôm nay về cần dùng.” Giang Hoài đáp.
Bạc Tiệm không nói gì.
Giang Hoài gần như tiêu phí hết sự kiên nhẫn suốt mười bảy năm cuộc đời ở đây rồi, cậu ta còn nắm chặt tay rồi… Nhưng lại cười: “Đừng nghiêm khắc vậy chứ, tôi hứa đây là lần cuối cùng… Tha cho tôi đi, ok?”
Bạc Tiệm ngẩng lên: “Cậu đang xin tôi?”
Bỗng chốc Giang Hoài nắm tay chặt hơn nhưng cậu vẫn gật đầu.
Bạc Tiệm nhìn cậu không nói gì.
Hai người nhìn nhau mà không ai nói một lời, giống như đang chờ người kia cúi đầu trước vậy.
Học sinh lớp 11/2 bàn tán sôi nổi.
“Hai người họ đang làm gì vậy?”
“Chiến thuật giằng co?”
“Tớ đoán là Giang Hoài chắc chắn muốn ra tay nhưng chủ tịch không muốn đánh nhau.”
“Cao thủ đối đầu… Ôi ban nãy có ai nghe thấy họ nói gì không?”
Giang Hoài đột nhiên bực rồi.
Cậu híp mắt nói: “Xin cậu đó.”
Bạc Tiệm thoải mái: “Không nghe thấy.
“…”
Giang Hoài miễn cưỡng thả lỏng tay đang nắm chặt, cậu sợ không kiểm soát nổi tay mình.
Cậu nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Bạc Tiệm.
“Tôi biết lỗi rồi, Bạc Tiệm… Xin cậu tha cho tôi được không?”
Bạc Tiệm nắm tay, cụp mắt xuống, con ngươi lợt màu lại càng nhạt: “Tôi không vì tình riêng mà lợi dụng chức quyền để làm việc này.”
Giang Hoài: “?”
Bạc Tiệm cách xa Giang Hoài, bình thản nói: “Nộp điện thoại hoặc trừ 20 điểm, cậu chọn một cái đi.”
Giang Hoài: “??”
Bạc Tiệm liếc điện thoại của Giang Hoài: “Không nộp điện thoại… Tôi coi như cậu chọn trừ 20 điểm lớp.”
Trần Phùng Trạch đứng đợi ngoài cửa lớp 11/2 mãi một hồi lâu mới thấy Bạc Tiệm đi ra.
“Cậu nghiện làm thành viên ban kỷ luật rồi à? Chủ tịch hội học sinh đi thu điện thoại làm gì…” Trần Phùng Trạch đi đến còn chưa nói xong đã nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay Bạc Tiệm.
“Đm… Được đấy!” Trần Phùng Trạch dùng khuỷu tay huých vai Bạc Tiệm, mặt đầy kinh ngạc, “Điện thoại của Giang Hoài mà cậu cũng thu được, cậu không đánh nhau với hắn chứ?”
“Không.” Bạc Tiệm cúi đầu nhìn điện thoại.
Trần Phùng Trạch cũng qua nhìn: “Cậu nói với Giang Hoài cái gì mà có thể khiến hắn nghe lời cậu?”
Bạc Tiệm không nói.
Nhưng Trần Phùng Trạch nhìn thấy Bạc Tiệm mở điện thoại Giang Hoài lên… Điện thoại của Giang Hoài không có mật khẩu.
Bạc Tiệm rõ ràng cũng sững sờ.
Trần Phùng Trạch tròn mắt: “Còn có người không đặt mật khẩu điện thoại à?”
Bạc Tiệm nhíu mày, vuốt sang phải là mở được điện thoại Giang Hoài.
Trần Phùng Trạch nhìn Bạc Tiệm hỏi: “Cậu chuẩn bị xử lý điện thoại của Giang Hoài như nào?”
“Xóa ảnh cậu ta vừa chụp ở cửa đi,” Bạc Tiệm không vào cái khác mà ấn vào thư viện, “Sau đó nộp cho thầy phụ trách xử…”
Bạc Tiệm dừng lại.
Cậu muốn xóa mấy bức mới chụp ở cửa sau, mấy tấm dưới cùng mà bản thân bị Giang Hoài chụp phải.
Bên trên là… khoảng bảy tám tấm ảnh của cậu.
Có ảnh cắt ra từ ảnh lớp, ảnh trong hoạt động tuyên truyền, ảnh chơi bóng rổ, ảnh đang phát biểu, còn có ảnh ai chụp lúc cậu đang học nữa…
Mỗi tấm mỗi tấm, người khác đều bị cắt hết chỉ còn một mình Bạc Tiệm.
Gần đây nhất là sáng này, ảnh lễ nhập học.
Trần Phùng Trạch đột nhiên nhìn thấy Bạc Tiệm không động đây, đứng đó nhìn điện thoại Giang Hoài, tò mò đi qua muốn xem thử: “Sao vậy? Cậu nhìn thấy gì à?”
Nhưng mà cậu còn chưa kịp nhìn thì Bạc Tiệm đã thoát ra ngoài.
Trần Phùng Trạch: “?”
Bạc Tiệm cầm điện thoại đứng ở ngã rẽ hành lang, chây lười nói: “Không phải cậu còn đi tìm bạn gái sao? Đi trước đi.”
“Hả?”
“Tạm biệt.” Bạc Tiệm giơ tay lên qua loa vẫy lại.
Giây phút Bạc Tiệm cầm điện thoại đi, Giang Hoài từng nghĩ sẽ đánh nhau với tên Bạc Tiệm thối tha này một trận, cùng lắm chuyển trường chứ có gì.
Nếu không phải sáng nay không mặc đồng phục, ban nãy bị trừ điểm kỷ luật lại hứa với Lâm Phi trong ba ngày sẽ không bị trừ điểm nữa thì Giang Hoài chắc chắn sẽ không để Bạc Tiệm lấy điện thoại đi dễ dàng như vậy.
Nếu không phải vì tên Bạc Tiệm này thì sáng nay cậu cũng không bị trừ điểm.
Đm.
Giang Hoài nghĩ hôm nay tan học về phải truyền thụ tư tưởng thù địch Bạc Tiệm của mình cho A Tài.
Năm rưỡi tan học, Giang Hoài buồn bực không thôi, ra sớm mười phút vào nhà vệ sinh hút thuốc.
Hút thuốc trong nhà vệ sinh cũng vi phạm quy định, cũng bị trừ điểm.
Đang lúc châm thuốc, Giang Hoài nghĩ, nếu bây giờ mà Bạc Tiệm cũng vào nhà vệ sinh thì…!Cậu sẽ lập tức cho hắn một trận.
Không phải cậu chết thì là tôi sống.
Nhưng mà tên như Bạc Tiệm dù có là Alpha thì Giang Hoài đoán chỉ cần một tay là có thể sử được cậu ta.
Lần này hút thuốc vô cùng lâu.
Mỗi một miếng Giang Hoài đều nhón lên trên cửa nhìn ra ngoài xem…!Bạc Tiệm có vào không.
Nhưng mà đến cuối cùng, Giang Hoài vứt điếu thuốc vào thùng rác rồi vẫn không thấy Bạc Tiệm.
Giang Hoài cũng không biết cậu đang thấy may hay hụt hẫng nữa.
Giang Hoài đi rửa mặt rửa tay lại nhai kẹo cao su quay về lớp.
Vừa tan học một hai phút, hành lang mới có mấy bạn đi ra ngoài, còn lại đều trong lớp.
Giang Hoài đi cửa sau, vặn eo với lấy cái cặp trống trơn từ trong ngăn bàn…
Mép ngăn bàn, Giang Hoài nhìn thấy cái điện thoại vừa bị tịch thu nửa tiếng trước của mình.
Giang Hoài hơi sững lại ngẩng lên.
Bàn sau không có ai, bạn cùng bàn về rồi, đang thu dọn đồ đạc.
“Triệu Thiên Thanh” Giang Hoài gọi “Bạc Tiệm…!vừa qua đây à?”
Triệu Thiên Thanh vừa thu dọn vừa gật đầu: “Ban nãy chủ tịch về lớp, tớ gặp cậu ấy ở cửa lớp!”
Giang Hoài nắm điện thoại không nói gì.
Trường số 2 tan học lúc năm rưỡi, cách trường hai con đường là tiểu học Minh Thành, lớp 1, 2, 3 ba rưỡi tan học, lớp 4, 5, 6 bốn rưỡi tan học.
Lớp học 3/2 về từ lâu, học sinh trực nhật cũng về rồi.
Đèn cũng không bật mà chỉ có chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ.
Có một bạn nhỏ tóc ngắn ngồi ở hàng đầu tiên, chăm chú vẽ tranh.
Giang Hoài vào lớp học: “Sao không bật đèn,” Cậu tiện tay bật đèn rồi đi đến hàng đầu tiên “A Tài, về nhà thôi.”
Bạn nhỏ như không nghe thấy, cầm bút màu tô tô vẽ vẽ.
Giang Hoài cúi đầu nhìn tranh của A Tài, thở phào…!Cũng may không vẽ Bạc Tiệm nữa.
“Đừng vẽ nữa” Giang Hoài quỳ xuống, nhẹ giọng nói “Về nhà vẽ.”
A Tài ngẩng lên nhìn Giang Hoài với chút mù mờ.
A Tài không béo nhưng mặt tròn tròn, mắt cũng tròn tròn, tóc vàng bẩm sinh…!Không giống Giang Hoài chút nào.
Giang Hoài là một chàng trai với đôi lông mày đen rậm, đường nét rõ ràng, đuôi mắt sắc sảo rũ xuống, con ngươi rất đen, tóc cũng đen.
“Về nhà” A Tài giơ ngón tay ngắn ngủi ra chỉ vào Giang Hoài “Giang Hoài!”
Giang Hoài gật đầu cười: “Ừ, anh là Giang Hoài…!Chúng ta về nhà, anh có ảnh mới của cái anh mà em thích rồi, chúng ta về nhà xem ảnh…!được không?”
A Tài ném bút màu sang một bên: “Được!”.
ngôn tình tổng tài
Giang Hoài có chút không biết làm sao mà thu dọn bút màu bị ném tứ tung: “…Không phải sáng nay lúc đưa em đến lớp anh đã thu dọn sách vở hẳn hoi rồi à? Mới một ngày mà sao đã bừa thế này rồi.”
A Tài chẳng quan tâm lời phàn nàn của Giang Hoài, chầm chậm leo xuống ghế.
A Tài mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời đến tận mắt cá chân…!Nhưng mà dù vậy cũng có thể nhìn rõ cẳng chân bên trái cong cong mất tự nhiên, hình như ngắn hơn bên phải.
A Tài như chú chim cánh cụt vậy, nghiêng trái nghiêng phải đi đến cạnh Giang Hoài, quen thuộc mà kéo khóa cặp Giang Hoài ra rồi thò đầu vào trong: “…Điện thoại!”
“Em tự tìm xem.” Giang Hoài đang dọn bàn, không rảnh mà để ý cô bé.
A Tài tìm thấy rồi cầm điện thoại: “Anh!”
Giang Hoài quay đầu bực bội nói: “Anh mới là anh của em! Bạc Tiệm là, là…” Giang Hoài dừng lại rồi tức tối nói: “Là người rất đáng ghét, em hiểu không?”
A Tài giả vờ không nghe thấy.
Giang Hoài càng dữ: “Nghe thấy không hả?”
Ngón tay A Tài trượt một cái mở điện thoại, cô bé chỉ Giang Hoài: “Giang Hoài” lại giơ điện thoại lên “Anh!”
Giang Hoài: “…”
Bạc Tiệm, đmm.
Giang Hoài quay đầu thở dài: “Hôm nay là ngày đầu đi học có ai bắt nạt em không?”
A Tài chăm chú xem ảnh.
Giang Hoài lại quay lại bực dọc: “Em…!em đừng xem nữa! Anh hỏi em có ai bắt nạt em không?”
A Tài ngẩng đầu rồi lắc lắc đầu: “Đồ què…!không có” lại lắc lắc đầu “Đồ ngốc…!cũng không có.”
Giang Hoài thở phào: “Vậy thì tốt, chúng ta về nhà thôi.”
Trời cũng sẩm tối.
Trời sắp tối rồi, ánh mặt trời cuối cùng kéo dài thật dài.
Giang Hoài ôm ván trượt xách mũ của A Tài đi về trước.
A Tài đeo ba lô nhỏ, chăm chỉ xem điện thoại.
A Tài đi chậm quá rồi, nên Giang Hoài chốc chốc lại dừng lại đợi cô bé rồi mới đi tiếp.
“Nếu như có bạn bắt nạt em, đánh em, kêu em là đồ què đồ ngốc thì phải về nói với anh…” Giang Hoài vừa đi vừa nói, “Với lại nhớ không được nói với các bạn em là Omega…!em còn nhỏ, không hiểu mấy chuyện này…!kết quả phân hóa cũng phải đợi em lên lớp 7 mới làm lại nên em cứ làm như không biết, người khác hỏi cũng đừng nói…”
Hôm nào Giang Hoài cũng kiên nhẫn nói đi nói lại những lời này.
A Tài bình thường không quan tâm cậu.
Nhưng mà hôm nay không quan tâm cậu, xem ảnh của Bạc Tiệm, Giang Hoài vô cùng khó chịu liền đi nhanh, tăng âm lượng: “Nhớ kỹ chưa??”
A Tài giật mình ngồi bịch xuống đất..