[Học đường] Cậu ấy là thanh xuân - Kha Lam - Chương 1: Giấc mơ tan vỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


[Học đường] Cậu ấy là thanh xuân - Kha Lam


Chương 1: Giấc mơ tan vỡ


Tiểu Mun đang ngồi thẫn thờ nhớ lại quá khứ của mình. Bởi vì sao ư? Đối với một người mang tâm hồn trong sáng thuần khiết chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa tuổi 18 như cô quả là một điều kì tích.

Từ thưở bé, cô cứ mong mình lớn lên từng ngày từng ngày một, lớn thật nhanh để giống như những người khác được tự do bay lượn khắp bầu trời. Cô cứ nghĩ, khi mình trưởng thành là giống như chú chim ông chủ thả ra khỏi lồng vậy,nhưng mà khi gần được tự do rồi, cô lại ngoảnh mặt nhìn về quá khứ và không muốn bay đi. 

Thật là kì quái phải không, bản thân cô cũng không biết là vì sao nữa. Có lẽ là có quá nhiều kỉ niệm để giữ chân cô lại. Nhớ đến ông thầy chủ nhiệm khó tính luôn chèn ép cô, nhớ đến hai cậu bạn bàn trên luôn cùng cô vui đùa, nhớ đến mối tình cảm đơn phương vừa mới chớp nở đã vội bị dập tắt, nhớ đến câu nói thầm kín mà cô nhất định phải nói cho người ấy biết…Nhớ đến tất cả, cô lại muốn thụt lùi, muốn quay bước trở về lại nơi bắt đầu

Chương 1: Giấc mơ tan vỡ

Bầu trời hôm nay mang một màu xanh lạ kì, Những chú chim hót líu lo bay qua bay lại hưởng thụ ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời. Tiểu Mun mang chiếc áo dài trắng tinh mơ đạp xe giữa dòng người chật chội. Hôm nay cô dậy rất sớm, mái tóc được cô buộc thành đuôi ngựa gọn gàng sau lưng, tà áo dài trắng tinh mơ buộc nhẹ nhàng một bên chân để tránh măc vào xe. Từ nhà đến trường mất gần hai cây số, đây cũng không phải đoạn đường dài, cô vô tư vừa đạp xe vừa ngân nga ca khúc cũ. 

Tiểu Mun nghĩ hôm nay cô là người xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất bởi vì dáng vóc cô cũng được mấy bác trong xóm khen là dễ thương, với lại bước qua ngưỡng cửa tuổi 16 nên nhu cầu làm đẹp của cô cũng ngày một tăng dần. Dù ngây thơ đến mấy thì cũng phải điệu đà khi ra đường một chút. Nhưng vừa đạp xe ra ngoài đường, bao nhiêu người lái xe điện lướt bon bon chạy qua nhanh trước mắt cô làm cô giật mình.

“Uả? Bây giờ công an cho học sinh đi xe đạp điện rồi ư? Mới hôm trước có nhiều người bị bắt vì tội đi xe này khi chưa đủ tuổi mà” 

Cô lẩm bẩm trong miệng rồi đạp xe đi đến trường. Mà đến đây, cô cũng không thể quên câu chuyện cổ tích đầy bi ai của cô. Tiểu Mun đăng kí thi vào trường tư thục có tiêng tăm trong thành phố, nghe bảo lấy điểm cũng dễ mà nhất lại ưu ái với nữ giới nên cô không lo lắng về việc học. Trước khi thi lên cấp ba, cô chỉ cầm vài quyển sách đọc qua loa một chút rồi đi thi với khuôn mặt rất tự tin, thi xong về nhà hếch mặt lên trời bảo là cô chắc chắn sẽ đậu. Ai ngờ rằng đến ngày nhận điểm, điểm thi của cô thấy tệ hại, thấp đến mức suýt chút nữa cô bị liệt vào danh sách học sinh yếu kém nhất của trường.

Cô còn nhớ là ngày ấy cô khóc  dữ lắm, khóc vì ngại, khóc vì tủi lại khóc vì bực. Dù vậy, cô cũng phải chấp nhận mà rút hồ sơ về để nộp ở một ngôi trường xa nhà. Không phải là ngôi trường ấy kém hơn ngôi trường tư thục mà cô đăng kí dự thi, chỉ là nó có một quá khứ kịch sử hào hùng mà chẳng ai muốn vào học.

Truyền thuyết kể rằng, bởi vì ngôi trường này có rất nhiều trai đẹp nên hiện tượng đánh ghen liên tiếp xảy ra.

Truyền thuyết cũng kể rằng, bởi vì ngôi trường này nằm ở nơi cao nhất thành phố nên nóng thì quá nóng, lạnh thì quá lạnh làm ảnh hưởng đến tâm sinh lý của học sinh, làm thành tích của ngôi trường này giảm dần theo năm tháng.

Truyền thuyết lại kể rằng, thầy cô giáo trong trường này đều là những người có tuổi, dạy rất tốt nhưng quá khắt khe với học sinh làm học sinh không giám nổ lực thực hiện đam mê của mình nên nhiều năm trôi qua trường không có nổi một bóng dáng nhân tài nào. Cũng từ ấy, người ngoài nhìn vào và cho rằng: học sinh đi học nơi đây đều là học sinh yếu kém.

Bởi có nhiều truyền thuyết như vậy, cô cũng chẳng muốn vào đây học đâu. Nhưng bởi vì cô thi trượt nên không muốn cũng chỉ còn một hi vọng duy nhất là nộp hồ sơ vào đây để học. Tiểu Mun có tính cách đặc biệt là thường xuyên bao che cho những thứ xung quanh mình. Ví dụ như ngôi trường mà cô sắp phải học, cô đi rêu rao khắp xóm bảo là: Trường Phan Đình là một nơi có rất nhiều rai xinh gái đẹp, thầy cô nơi ấy dạy rất hiểu bài, và đa số học sinh nơi đây đều là những nhân tài ngầm…v…v…

Sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày cô cặp sách đến trường. Ngày đầu tiên đi học, cũng là ngày đầu tiên mở ra một tương lai tốt đẹp cho cô. Một tương lai học trong ngôi trường nhiều trai đẹp.

Vừa mới đặt chân vào cổng trường, nụ cười trên môi chợt tắt, bởi tất cả đều mang áo quần bình thường, chỉ riêng mình cô với tà áo dài màu trắng. Điều ngại ngùng hơn nữa là tất cả đều tập trung về phần lớp riêng của mình, chỉ có mình cô loay xoay đi tìm lớp. Nghe bảo nhà trường phân công cho cô học khối A. Cô cũng ậm ừ gật đầu cho có rồi đi tìm bảng hiệu nào có chữ A. 

Trên sân trường hiện có rất nhiều bảng, A1, A2, A3… làm cô rối tung cả lên. Đành phải chấp nhận quay đầu lại đi dò kĩ danh sách xem mình học lớp mấy. Bảng danh sách khá cao cô không thể với tới đành ngại ngùng hỏi chàng trai một bên:

“Cậu xem giúp mình được không, bảng danh sách cao quá mình xem không được?”

Cậu nở nụ cười thân thiện lộ ra hàm răng trắng bóc bảo:

“Cậu tên gì?”

“Đinh Tiểu Mun” – Mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bình tĩnh nhẹ nhàng nói

“Được rồi, để mình dò xem.”

Vừa dứt lời, cậu nhón chân lên để nhìn kĩ, đưa ngón tay chỉ vào từng tên một để xem có tên cô trong đó không. Tiểu Mun lại mỉm cười ngọt ngào, bởi nam sinh trường này tốt quá, vừa thân thiện lại dễ thương nữa. Tương lai học ở đây ba năm chắc sẽ hạnh phúc và vui nhộn như trong phim vậy.

Dò một hồi lâu cũng không thấy, cậu quay đầu lại nói:

” Không có tên cậu trên này.”

” ơ, sao lại không có được, đây là khối lớp A mà.”

Cậu suy nghĩ một lúc, còn cô cứ đứng đấy nhìn cậu. Chỉ để mong rằng câu nói của cậu sẽ làm cô vừa lòng, bởi sáng sơm ra đi học là đã gặp phải rất nhiều chuyện xui xẻo. Chắc bởi vì tính cách cô vụng về nhưng cô không thể chấp nhận rằng vì điều ấy mà cô phải vào lớp muộn trong ngày đầu tiên.

Cậu ấy có vẻ rất vô tâm, nhăn lông mày suy nghĩ xong rồi cười hì hì, đưa tay ra sau đầu gãi tóc, lúng túng bảo:

“Xin lỗi cậu nhé, tớ quên nói là tớ học lớp 12”

” Thì liên quan gì đến đây?” – Tiểu Mun gần như bực mình, giọng nói có mấy phần gắt gỏng nhưng vẫn rất bình tĩnh để hỏi. Cậu bạn âý mặt vẫn rất tỉnh bơ trả lời.

” Thì đây là danh sách lớp 12 chứ sao.”

“Sao cậu không nói sớm”

” Thì cậu có hỏi tớ đâu” – Nói xong cậu nhún vai bất đắc dĩ rồi nở nụ cười nham nhở, giống như đã biết trước rồi mà chỉ muốn chọc cô cho vui thôi

Nghe xong cô trợn mắt lên nhìn cậu, đúng thật là rất tức giận vì sao cậu lại không nói sớm một tí. Nhưng vừa mới vào trường, cũng không thể gây chú ý cho người ta được. Bình tĩnh hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại cố nặn ra nụ cười khó coi, hỏi câu cuối:

” Vậy cho tớ hỏi…Lớp 12 A1 ở đây vậy?”

” à, đi thẳng rẽ phải là đến” – Cậu chỉ vào phòng học trong góc ngoài cùng của tầng một. Cô xác định được vị trí rồi không nói một lời quay đầu bỏ đi. Khi đi xong, cô còn nghe tiếng nói vọng của cậu nam sinh ấy với lời  nhắn “Không cần cảm ơn đâu nhé!”.

Tiểu Mun không phải là người không biết phải trái, nhưng lúc này đây cô thật sự rát muốn quay đầu lại mắng tên đó một trận. Cố ý lề mề làm tốn mất thời gian của cô, ngày đầu đến trường mang áo dài là chuyện đặc biệt để cả trường bàn tán rồi, bây giờ còn đi học muộn nữa thì ra thể thống gì đây.

Aizzz, sao mọi chuyện không như cô tưởng tượng vậy, trước khi đi học, cô đã chuẩn bị kĩ càng lắm, cữ ngỡ cô ăn mặc đẹp như thế này sẽ có nhiều người để ý, đi học đúng giờ gây ấn tượng tốt với giáo viên, mấy anh chàng hot boy cùng cô gây gổ nhau rồi nảy sinh tình cảm giống như mấy mẫu truyện teen học đường mà cô thường hay đọc. Bây giờ thì hay rồi, đi học muộn, mang áo dài không dúng ngày, niềm hi vọng gây ấn tượng tốt đã bị dập tắt. Bây giờ chỉ còn cầu mong rằng mình sẽ học một lớp toàn trai đẹp và có người chủ nhiệm lầy lầy dễ thương.

Tiểu Mun đi qua các hành lang, núp sau cánh của chỉnh lại đầu tóc một chút, hít một hơi rồi mỉm cười thật tươi đi vào. Cũng như bao câu chuyện khác, Tiểu Mun đưa đôi mắt to tròn lên nhìn thầy rồi nhìn lớp, bỗng chốc cô khựng lại, nụ cười lại lần nữa bị dập tắt không còn dấu vết.

Cứ nghĩ là mình vào nhầm lớp, cố ý bước ra ngoài đêm xem kĩ bảng hiệu. Chắc chắn rồi cô mới đi vào lại, chưa kịp bình tĩnh thì nghe thấy tiếng nói khó chịu của thầy chủ nhiệm:

” Này em kia, đã đến đây rồi sao không vào lớp?” – Thầy chủ nhiệm này cũng trạc tuổi trung niên, người vừa nhỏ lại vừa thấp xong ánh mắt của thầy luôn luôn có một nét gì đó là người ta phải ngước lên nhìn, chính vì điều này nên làm cô sợ hãi.

Tiểu Mun vội biện luận – “Dạ không, tại em tưởng em đi nhầm lớp”.

“Đây là lớp chọn của trường, là đầu mũi tiên phong dẫn đầu của trường, là phòng học được thiết kế đặc biệt nhất của trường, sao có thể bị nhầm được, tôi chưa nói với em về lịch sử của lớp này sao?” – Thầy mắng một dãy dài làm cô không có thời gian giải thích. Bị áp lực quá lớn cô cũng chẳng dám mở miệng để nói lại.

” Dạ thầy, đây là ngày đầu tiên chúng em đến trường, thầy cũng chỉ với nói lịch sử của trường cho bọn em nghe thôi, còn bạn ấy là người mới vào, thầy đã nói gì đâu” – Một cậu nam sinh mạnh dạn đứng lên nói hộ cho cô. Tiểu Mun ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cảm động đến phát khóc.

Dù nam sinh ở đây không đẹp cho lắm nhưng tính cách ai nấy đều thật tốt bụng Và suy nghĩ đó bị dập tắt khi cậu nói câu tiếp theo:

“Nhưng cũng phải phạt bạn ấy vì tội đi muộn, làm ngắt quãng bài giảng của thầy, làm bọn em mất tập trung nghiên cứu, làm bác bảo vệ phải đánh trống muộn hơn một chút…”

Một cậu nam sinh khác đứng dậy thêm câu – “Đúng đúng, phải phạt đi thầy, tội này nặng lắm ấy, không thể tha đâu”

Tiểu Mun im lặng cúi đầu, đôi mắt đỏ ửng, bây giờ, cô chỉ muốn chuyển trường. Giấc mơ của cô, tình yêu của cô, tương lai của cô đã bị tan vỡ ngay từ ngày đầu tiên rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN