Học Ngoan - Chương 97
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Học Ngoan


Chương 97


Trời đã tối đen, Cố Dương mở cửa phòng nhìn ra ngoài, mắt nhìn theo bóng dáng vừa mới trở về: “Anh ơi, sao bây giờ anh mới về thế?” 

Tôn Thành xách balo vào trong nhà, không đáp lời. 

Cố Dương nghĩ nghĩ: “Có phải đi cùng với anh Tây không, anh ấy thi xong rồi ạ?” 

“Ừm, về cùng cậu ấy.” Tôn Thành để cặp sách xuống: “Không cần nhắc tới chuyện này, thi xong rồi thì đừng nói nữa.” 

Cố Dương thấy nét mặt hắn vẫn luôn lãnh đạm, ngữ khí cũng lạnh nhạt, nhưng nhóc vẫn có thể cảm nhận được điều bất thường nên tinh ý không hỏi tiếp, ngắt lời hắn: “Ăn cơm nhé? Em với Tom đói cả rồi, đang chờ anh thôi đó.” 

“Nhóc ăn trước đi.” Tôn Thành lấy điện thoại di động ra: “Anh phải gọi điện thoại.” 

“Dạ.” Cố Dương ngoan ngoãn chạy tới chỗ bát ăn rồi tự mình đổ thức ăn cho Tom. 

Tôn Thành tìm hộp thuốc lá trên ngăn tủ bỏ vào trong túi quần, sau đó đi ra ban công nhìn thoáng qua bóng dáng cậu nhóc ngồi xổm nơi ấy đang cho cún ăn, hắn đóng cửa lại, xoay người bấm số gọi điện cho Quý Thải. 

Cuộc gọi được kết nối chỉ trong giây lát. 

“Nhóc Thành? Sao tự dưng lại tìm tôi?” Quý Thải ở đầu dây bên kia hỏi. 

“Muốn hỏi chị một chuyện.” Tôn Thành nói: “Có thể dùng năng khiếu bi-a để nới lỏng điều kiện tuyển sinh ở trường đại học tốt nào không?”

Quý Thải khựng lại một chốc mới đáp: “Cậu không nói tôi cũng biết là hỏi cho anh Tây.” 

Tôn Thành không lên tiếng mà nghe cô nói tiếp. 

“Đại học tốt…” Dường như Quý Thải thoáng ngẫm nghĩ: “Cái này còn phải xem có trường nào có ý định phát triển câu lạc bộ bi-a trong trường không, tôi sẽ tra thử, sao cậu lại muốn hỏi cho cậu ấy chuyện này?” 

“Chị cũng biết tình huống của cậu ấy.” Một tay Tôn Thành lấy thuốc lá ra, hắn cúi đầu, ngón tay rút một điếu thuốc trong túi, lạnh nhạt nói: “Cậu ấy chẳng còn con đường nào khác nữa, một con đường le lói chút hy vọng cũng không.” 

Quý Thải bên kia dừng lại một lúc, sau đó trả lời: “Ừ, tôi biết rồi.” 

Điện thoại cúp, Tôn Thành đưa điếu thuốc lên miệng, tay gẩy bật lửa châm thuốc rồi tựa người vào lan can, nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của Lâm Thiên Tây. 

“Tôi không sao mà, cậu về đi.” Lúc ấy cậu chỉ nói một câu như vậy rồi mở cửa vào phòng. 

Từ khi ra khỏi khu nhà đó, Tôn Thành vẫn luôn cảm thấy không thoải mái. Dáng vẻ ấy của Lâm Thiên Tây khiến người ta càng nghĩ càng thấy không thoải mái. 

Hắn cắn điếu thuốc, cầm điện thoại mở danh bạ lên, ngón tay lướt qua từng số một. 

Cuối cùng lúc lướt đến dãy số kia, hắn ấn xuống gọi đi. 

Âm báo “tút tút” kéo dài gần nửa phút đồng hồ, cuộc gọi mới được kết nối.

“Alo?” Trong điện thoại vang lên một giọng nói già nua. 

“Xin hỏi đây có phải huấn luyện viên Mã không?” Tôn Thành trầm giọng hỏi. 

“Là tôi, cậu là ai?”

“Tôn Thành, trước kia thầy từng dạy em.” 

“Tôn Thành?” Đối phương cao giọng lên hẳn: “Lâu lắm rồi không gặp em, chắc phải mấy năm rồi nhỉ? Tôi nghe nói nhà em xảy ra chuyện, sau đó lại nghe được em cũng xảy ra chút chuyện, có phải em chuyển đi rồi không? Bây giờ em đang ở đâu?” 

Ngón tay Tôn Thành kẹp thuốc lá, mắt nhìn theo tàn thuốc rơi xuống chân: “Chuyện của em không quan trọng, hôm nay tìm thầy là vì chuyện khác.” 

“Chuyện gì khác?” 

“Lâm Thiên Tây, sau Tết thầy có dạy cậu ấy vài lần, thầy còn nhớ không?” 

“Cậu ta à!” Huấn luyện viên Mã hừ một tiếng: “Nhớ chứ, tất nhiên là nhớ rồi, cái thằng nhóc lấc cấc đó…” 

Lâm Thiên Tây bôi thuốc lên mắt cá chân rồi kéo ống quần xuống, cậu nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, Ngô Xuyên xin cho cậu nghỉ ba ngày, bây giờ đã nghỉ ngơi đủ rồi, chân cũng không còn đau nữa, nên trở lại trường học.

Cậu chậm rãi rời khỏi phòng, vừa mới khoác cặp lên vai, cậu đã nhìn thấy cửa phòng mẹ cậu ở đối diện mở ra, Lâm Tuệ Lệ đi ra ngoài. 

“Sao chân con vẫn chưa khỏi?” Lâm Tuệ Lệ nhìn thấy tướng đi của cậu, lấy làm lạ hỏi.

Lâm Thiên Tây nói: “Đi thi, động đến vết thương cũ.” 

“Thi gì mà phải dùng đến chân?” Lâm Tuệ Lệ hoàn toàn không biết chuyện này. 

Lâm Thiên Tây cũng hiểu rõ cô không biết, khoé miệng cậu giật giật: “Thi thể lực.” Cậu dừng một lúc, nói tiếp: “Thi không đậu.” 

Lâm Tuệ Lệ ra ngoài ban công cất quần áo: “Không đậu thì thôi.” 

“…” Lâm Thiên Tây ra đến cửa, nghe thấy lời này thì dừng bước, cười tự giễu một tiếng: “Cũng đúng, dù sao mẹ cũng không trông cậy gì vào con mà.” 

Không trông cậy, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm. 

Lâm Tuệ Lệ đang cầm móc treo khựng lại, quay ra nhìn cậu: “Ý con là gì?”

“Không có ý gì cả.” Lâm Thiên Tây đóng sầm cửa đi ra ngoài. 

Ra khỏi khu nhà, lúc vịn vào thân cây bên lề đường, cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất nhạt nhẽo. 

Nói với mẹ cậu những chuyện này làm gì chứ, có cần thiết không? Vốn dĩ mẹ Lâm đã không hề trông mong gì ở cậu, tự dưng lại khiến hai người chẳng khác gì cãi nhau. 

“Anh Tây!” Tiếng moto nổ ầm ầm phía sau vang lên. 

Lâm Thiên Tây quay đầu, nhìn thấy Vương Tiếu lái chiếc moto cũ của nó lao tới chỗ mình. 

“Cậu tới làm gì?” 

“Nghe nói anh xin nghỉ ba ngày, hôm nay có tiết nên em thuận đường tới đón anh ấy mà.” Vương Tiếu chống chân ngồi dịch lên phía trước: “Lên đây đi anh Tây.” 

Lâm Thiên Tây đặt cặp lên rồi ngồi vào chỗ phía sau: “Cậu biết chuyện chân tôi?” 

“Hầy, nghe Thành gia nói đó.” Vương Tiếu nói đến đây thì không nói nữa, phóng moto về hướng trường học. 

Lâm Thiên Tây còn tưởng sau đó nó sẽ tiếp tục hỏi cậu thi thế nào, dù sao nó vẫn luôn nhiều chuyện như thế, ấy vậy mà lúc này lại chẳng hỏi gì, không biết có phải là Tôn Thành đã nói cho nó biết hay không. 

Vương Tiếu thật sự không hỏi, cả đoạn đường đi không hề hỏi, mãi đến khi vào lớp rồi cũng không hỏi. 

Lâm Thiên Tây ném cặp lên chỗ ngồi, Khương Hạo ngồi bàn trên quay xuống nhìn cậu, không hỏi câu nào mà chỉ nói: “Đến rồi à?” 

“Ừm.” Cậu cảm thấy bản thân đoán không sai, hẳn là bọn họ đều biết cả rồi. Cũng tốt, đỡ khiến cậu phải nhắc lại một lần nữa, không phải tin tức tốt lành gì cho cam. 

Lâm Thiên Tây bĩu môi, cậu ngồi xuống giở quyển ghi chép ra, hai quyển ghi chép dày cộm được đưa tới sân tập là của Tôn Thành làm cho cậu, một quyển ôn tập phần trọng tâm, quyển còn lại là phần giải thích những bài cậu làm sai trong các đề gần đây, còn bao gồm cả kỳ thi khảo sát lần trước. 

Bản thân Tôn Thành chưa từng ghi chép cặn kẽ tỉ mỉ như vậy, cũng chỉ làm cho cậu là có thể viết nhiều đến thế. Nội dung trong ba ngày nghỉ phép đã sắp xem xong, có lẽ chỉ học tập mới khiến cậu không còn nghĩ đến những chuyện khác nữa. 

Một chiếc cặp khác được đặt xuống bàn bên cạnh, Lâm Thiên Tây quay sang, Tôn Thành ngồi xuống rồi liếc cậu một cái, hắn không nói câu nào, ánh mắt thoáng dừng lại trên quyển vở trước mặt cậu. 

Lâm Thiên Tây cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cần nhớ lại chuyện ngày ấy thì sẽ cảm thấy lồ.ng ngực như bị thắt lại, người hứa hẹn nguyện vọng là cậu, nhưng người không làm được cũng chính là cậu. 

“Anh Tây, Thành gia?” Hai mắt Vương Tiếu chăm chú nhìn bọn họ, vẻ mặt xám xịt: “Hôm nay hai người lạnh lùng thế, sao không ai nói gì chứ?” 

“Cậu nhìn thử xem còn bao nhiêu ngày nữa là thi đại học.” Tôn Thành nói. 

Vậy mà Vương Tiếu thật sự quay lên nhìn bảng đen, nhìn xong lại quay xuống: “Đù má, sao phải sốt ruột thế nhỉ?” 

Lâm Thiên Tây vùi đầu lật vở ghi chép. 

Vương Tiếu thấy bộ dạng của cậu lại đưa mắt ra hiệu với Tôn Thành, lông mày nó nhướng lên, khua môi múa mép làm khẩu hình miệng: Không phải anh bảo em đi đón anh Tây à, sao bây giờ lại không nói gì? 

Tôn Thành không đáp lại. 

Đúng là hắn bảo Vương Tiếu đi đón Lâm Thiên Tây, cũng đã nói trước với bọn họ đừng nhắc tới chuyện thi thể lực nữa. 

Ngay cả Tiết Thịnh thường ngày thẳng tính hôm nay cũng không ho he gì, Tôn Khải và nó thỉnh thoảng quay xuống ngó ngó Lâm Thiên Tây, cả hai nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, không được quấy rầy anh Tây, cứ giả vờ như không có phần thi thể lực nào là được. 

Dường như vào tất cả giờ giải lao giữa các tiết, Lâm Thiên Tây đều ngồi xem vở ghi chép. Lúc cậu xem xong trang cuối cùng cũng là thời điểm kết thúc một tiết tự học. Cậu nhìn sang bên cạnh, Tôn Thành đã không còn ngồi đó nữa. 

Quả thực cả ngày hôm nay cậu giống hệt người câm, Lâm Thiên Tây không nhịn được mà gãi gãi đầu, sau đó đứng lên rời khỏi phòng học, chậm rãi bước tới WC. 

Đào Tuyết đứng ngoài cửa lớp từ trước, thấy cậu ra thì nhẹ nhàng hỏi thăm: “Lâm Thiên Tây, cậu tham gia thi thể lực thuận lợi chứ?” 

“Tạm được.” Lâm Thiên Tây cười cười, làm như không có chuyện gì mà đáp lời, sau đó rời đi. 

Đi đến khúc ngoặt thì suýt chút nữa đụng phải một người, Lâm Thiên Tây hơi tránh ra, thấy đó là Đinh Kiệt thì cậu đạp chân phải, xỏ tay vào trong túi quần, không thèm để ý mà tiếp tục rẽ sang bên cạnh. 

Đinh Kiệt đã nhìn thấy chân phải cậu không quá linh hoạt: “Sao thế anh Tây, không phải lần trước ở ngoài cửa văn phòng mày cứ há mồm bảo muốn thi đại học ư, nghe Trương Nhậm nói mày làm học sinh thể dục rồi, làm thành thế này cơ?” 

Lâm Thiên Tây dừng lại quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Mẹ nó mày muốn chết đúng không?” 

Gậy chọc cứt họ Đinh đã mồm mép quen thói, cứ tưởng Lâm Thiên Tây bây giờ cùng lắm cũng chỉ bật lại mấy câu, nào ngờ thái độ cậu lại như vậy, suýt chút nữa cậu ta tưởng anh Tây của ngày trước đã trở lại, nhưng vẫn ra vẻ vịt chết cứng miệng mà nói: “Làm sao, tao có nói sai đâu, chẳng phải chính mày tự bốc phét hay lắm à?” 

Cái tay xỏ trong túi của Lâm Thiên Tây đã nắm thành nắm đấm kêu “rắc rắc”, cậu nhịn ba ngày nay, tự nhủ với bản thân đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, vậy mà bây giờ lại bị lôi ra ngay trước mắt. Nếu không phải cậu nhớ kỹ mình không thể đánh nhau, tên họ Đinh này đã nằm lăn ra đất rồi.

“Bộp”, Đinh Kiệt bỗng dưng bị ai đó đánh một phát vào gáy, cơ thể lảo đảo đổ về phía trước, suýt chút nữa đã té lăn quay, một quyển sách dày cộm rơi xuống đất, cậu ta ôm đầu đứng lên rồi quay phắt ra sau chửi: “Mẹ nó thằng nào thế…”

Tôn Thành đi tới khom lưng nhặt quyển kia sách kia lên, quét mắt liếc cậu ta một cái: “Cút.”

“Đệt con mẹ…” Đinh Kiệt không muốn bị hắn lôi đến WC nên chuồn đi ngay tức khắc, lúc chạy đến chỗ ngoặt còn cố tình gào to: “Chắc chắn hai chúng mày có vấn đề! Đệt, thế mà lần trước còn giả vờ giả vịt không cho ông khắc tên hai đứa mày lên…”

Không ai để ý tới cậu ta.

Tôn Thành liếc nhìn Lâm Thiên Tây, đoạn, hắn cuộn quyển đề thi trong tay lại rồi nhét vào túi, bước đến WC ngay phía trước.

Lâm Thiên Tây chậm rãi đi theo sau, hắn đang đứng rửa tay ở chỗ bồn nước, cậu chăm chú nhìn sườn mặt không có biểu cảm của hắn: “Tại sao nãy giờ không nói gì?” 

Tôn Thành khoá vòi nước: “Đang chờ cậu vực dậy tinh thần.”

“Tôi không có tinh thần chỗ nào?” 

Tôn Thành nhìn cậu, đáp: “Hỏi bản thân mình đi, có giỏi thì đừng để tôi nhìn thấy cậu như vậy một lần nữa.”

“…” Lâm Thiên Tây mở cửa một gian rồi đi vào trong: “Mẹ nó bớt nói bậy bạ lại.”

Chốc lát sau, cậu nghe thấy ở chỗ bồn rửa tay có tiếng bước chân đi ra ngoài.

Lâm Thiên Tây biết nhất định là hắn đã đi rồi, cậu tựa người vào cửa gian phòng, tình cờ nhìn thấy cái bóng lờ mờ của mình phủ lên bức tường, bờ vai rũ xuống, quả thực là trông rất không có tinh thần, liền thấp giọng mắng một câu: “Đệt!” 

Đi WC xong ra ngoài, Tôn Thành đã đi thật rồi. 

Lâm Thiên Tây nhớ đến lời của hắn hôm đó, hắn nói cậu tới nơi nào cũng được, hắn có thể đi tìm cậu. Một thứ cảm xúc không tên trào dâng trong lòng, cậu vặn mở vòi nước, vốc nước lên mặt chà xát thật mạnh. 

Sau khi lấy lại được tinh thần, Lâm Thiên Tây rời khỏi WC, không trở về lớp mà đi tới phòng thể dục. 

Ngô Xuyên không có tiết nên sắp tan làm, nhưng ông vẫn còn ở trong phòng làm việc nuốt mây nhả khói, dáng ngồi càng ngày càng hợp với biệt danh “Trúc Đen”.

Lúc Lâm Thiên Tây khoan thai bước vào phòng, ông vừa liếc mắt đã nhìn thấy cậu, có hơi bất ngờ: “Vừa định tìm em mà em chủ động tới rồi.” 

“Tới xem xem em còn con đường nào khác không.” Lâm Thiên Tây nói: “Nào thầy Ngô, nói chuyện chút đi.” 

Cậu cũng muốn vực dậy tinh thần, cho dù là bắt đầu lại từ đầu cũng được, song lại không biết liệu có thể hay không. 

Ngô Xuyên quan sát cậu, điếu thuốc vẫn không rút ra khỏi miệng: “Với tinh thần này của em, Lâm Thiên Tây, em thật sự nên đi theo con đường thể thao.” 

Nói rồi ông lại thở dài, xua tay: “Thôi thôi, tạm thời không nói cái này, còn phải xem thế mạnh của em nữa, bây giờ em vẫn còn có một thế mạnh khác, đừng quên sắp có trận thi đấu phải đánh đó, tôi định tìm em cũng là vì chuyện đó.”

Lâm Thiên Tây vẫn còn nhớ kỹ, là trận đấu bi-a. 

“Vậy em sẽ quay lại nếu còn con đường khác.” Cậu xoay người ra khỏi phòng.

“Khoan…” Ngô Xuyên không gọi được cậu, chỉ có thể trông theo bóng dáng cậu rời đi. 

Bởi vì đã quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của Lâm Thiên Tây, cho nên ông chưa từng nghĩ cậu sẽ như thế, có lẽ lần thất bại này thật sự là một đả kích nặng nề với cậu. 

Lúc này đã gần tan học, Lâm Thiên Tây vào phòng thiết bị xếp bi, quyết định đánh một ván. 

Còn có thi đấu nữa, cậu phải phấn chấn lên. 

Cầm phấn xoa đầu cơ tỉ mỉ xong, thời điểm đè cơ xuống, Lâm Thiên Tây đẩy mạnh cơ ra rồi cười một tiếng: “Cú này đánh hay thật! Anh Tây của chúng ta giỏi như vậy, có thể bị đánh bại dễ dàng vậy ư?” 

Bi lăn vào lỗ, cậu huýt sáo: “Ông đây đã nói gì? Anh Tây không thể làm sinh viên thể dục thì không thể chơi bi-a nữa chắc? Một chiêu này có thể đánh được mười người đấy!”

Một tiếng “cạch” lại vang lên, bi nhẹ nhàng lăn vào lỗ theo đúng hướng như trong dự đoán. 

“Nào, để chúng ta tiếp tục chứng kiến thực lực của anh Tây, để chỉ huy Tôn thấy anh Tây không hề suy sụp một chút nào!” Lâm Thiên Tây dịch chân phải, cậu đứng ở một góc độ tinh vi, cúi người đè cơ: “Tiến lên!” 

“Cộc”, bi lại tiến vào. 

“Xuất sắc!” Lâm Thiên Tây tự bật ngón cái, dựng thẳng cơ lên nhìn bàn bi gật đầu tấm tắc: “Cảm ơn đã hợp tác, ông đây thật sự quá tuyệt vời! Không hề suy sụp dù chỉ một chút!” 

Vừa dứt câu, hết thảy đều yên tĩnh, căn phòng thiết bị nhỏ chỉ còn lại tiếng thở của cậu, từng hơi từng hơi một.

Lâm Thiên Tây buông cơ, đột ngột tựa vào mép bàn, tay ôm trán. 

Cậu nhủ lòng, không sao, có thể vực dậy. 

“Anh Tây ơi?” Bỗng nhiên có người gọi: “Cậu đang ở đây à?” 

Lâm Thiên Tây nhanh chóng ngẩng đầu, cửa phòng đang đóng bị gõ hai lần, sau đó bị đẩy ra, một cô gái trang điểm đậm mang theo ánh mắt quan sát bước vào. 

Là Quý Thải. 

“Quả nhiên là cậu ở đây, tôi biết mình tới đây tìm cậu không sai mà.” Quý Thải bước đến, bộ đồ thể thao hồng nhạt càng tôn lên gương mặt xinh đẹp. 

Lâm Thiên Tây nhìn cô: “Sao chị lại tới đây?” 

“Đương nhiên là tới để dắt mối cho cậu rồi.” Quý Thải quay đầu nhìn ra ngoài: “Đâu rồi? Mau vào đi, đúng lúc Lâm Thiên Tây đang luyện bi-a này.” 

Một người từ bên ngoài bước vào, chân chợt vấp nhẹ vào cửa, người nọ mắng ngay: “Cái chỗ rách nát gì thế này!” 

Đối phương là một người trẻ tuổi, trông khoảng độ hai mươi, cũng mặc bộ đồ thể thao, đôi mắt hẹp dài sau lớp kính, anh ta đứng thẳng người nhìn bàn bi: “Lâm Thiên Tây đúng không?” 

Lâm Thiên Tây đã hiểu được phần nào, chắc chắn lại giống như ông chủ Mao của câu lạc bộ bi-a gì đó lần trước, cậu chống tay lên mặt bàn rồi ngồi thẳng lên đó, nhìn anh ta: “Có việc gì thì nói đi.” 

“Có cá tính đấy!” Anh chàng trẻ tuổi vốn dĩ đã duỗi tay ra rồi, thấy thế lại rụt về: “Vậy thì không khách sáo nữa, tôi nói thẳng, tôi là Tả Hoành, thầy Mã bảo tôi tới đây, trước khi về hưu ông ấy là huấn luyện viên của tôi.” 

Lâm Thiên Tây vẫn ngồi trên bàn bi: “Thầy Mã? Thầy Mã đã tới đây hồi Tết à?” 

“Đúng vậy, chính là ông ấy.” Tả Hoành nói: “Bọn tôi có một liên đoàn bi-a đại học, những năm gần đây, các trường đại học trong liên đoàn đều đang tuyển dụng nhân tài bi-a đã tốt nghiệp trung học, nhưng bi-a là môn thể thao khá ít người quan tâm, cho nên số lượng người đạt yêu cầu không nhiều. Thầy Mã đề cử cậu, nói cách khác thì gần như là chiêu mộ học sinh năng khiếu bi-a đó, có điều yêu cầu vẫn cao hơn một chút, dù sao toàn là những trường đại học tốt mà.” 

Lâm Thiên Tây thoáng sững sờ, hết nhìn Quý Thải lại nhìn anh: “Đại học tốt? Ý là sao?” 

Quý Thải nói tiếp: “Ý là nếu cậu chơi bi-a rất giỏi thì ngưỡng ứng tuyển vào những trường này có thể giảm đi tương đối, là mấy trường đại học tổng hợp không tệ ấy, lát nữa sẽ cho cậu xem thử thông tin.” 

Tả Hoành bổ sung: “Tôi phải nói rõ, suy cho cùng thì đều là trường tốt của Thượng Hải với Bắc Kinh. Tuy thầy Mã đề cử cậu nhưng cũng không phải là chắc chắn có thể vào được, đây là cơ hội, còn được hay không thì phải dựa vào chính cậu.” 

“Ở đâu cơ?” Lâm Thiên Tây đứng dậy từ trên bàn. 

“Thượng Hải với Bắc Kinh đó.” 

“…” Lồ.ng ngực Lâm Thiên Tây như khẽ phập phồng, Thượng Hải và Bắc Kinh, đại học tốt, chỉ riêng mấy từ này thôi cũng đủ khiến máu trong người cậu sôi sục: “Yêu cầu là gì?” 

Quý Thải nhìn cậu, gương mặt Lâm Thiên Tây trắng nõn, hai mắt sáng rực lên, đẹp đến chói mắt: “Chẳng phải cậu sắp thi đấu quốc gia à? Chí ít thứ hạng cá nhân cũng phải lọt vào bán kết, bán kết cả nước.” Nói đến đây, cô nhún vai: “Nói thật, yêu cầu rất cao đấy.” 

“Được.” Lâm Thiên Tây không quan tâm những chuyện kia, cậu chỉ biết là cậu còn có một cơ hội khác, chẳng hề do dự mà đáp: “Tôi đồng ý.” 

Dứt lời, cậu lập tức đi ra ngoài, bước đến cửa rồi mới nhớ quay đầu lại, nói: “Tôi có việc gấp, đi trước nhé, quyết định như vậy đi!”

Cậu về thẳng lớp, chân rảo bước nhanh hơn hẳn khi nãy. 

Tan học rồi nên hai dãy cuối ở lớp đã trống không từ lâu, Tôn Thành cũng đã ra về. 

Cậu lôi cặp sách mình ra rồi khoác lên vai, rời khỏi trường học. 

Sợ chậm trễ nên Lâm Thiên Tây bắt một chuyến xe buýt rồi xuống xe gần ngã ba đường, sau đó cậu bước không ngừng vào toà nhà cũ, lúc đến trước cánh cửa quen thuộc, cậu gõ vài lần, bắt đầu thở hồng hộc. 

Cửa lập tức được mở ra, Cố Dương ló đầu ra ngoài, vô cùng bất ngờ: “Anh Tây, anh tới rồi!” 

Lâm Thiên Tây trông phía sau cậu nhóc: “Anh trai nhóc về chưa?” 

“Về rồi ạ, vừa mới về thôi, anh ấy đang ở trong bếp đó.” 

Lâm Thiên Tây đi vào nhà, Tom chạy tới líu ríu quấn quanh chân, cậu để cặp sách lên bàn nhỏ rồi nhìn vào trong phòng bếp. 

“Anh Tây ơi, anh tới học hả?” Cố Dương lấy cái đệm đã cất kỹ ra cho cậu: “Anh ngồi này.” 

Lâm Thiên Tây đành phải ngồi xuống, kìm lại lồ.ng ngực đã đập thình thịch cả đoạn đường đi: “Đúng vậy, tới học.” 

Tôn Thành đi ra từ trong bếp, hắn cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một áo dài tay màu đen, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, hai mắt nhìn chằm chằm cậu giống như đang quan sát xem cậu có còn suy sụp ủ rũ hay không: “Sao tự dưng lại tới đây?” 

Cố Dương khó hiểu nhìn cả hai: “Không phải hai người hẹn trước ạ?” 

“Không phải.” Tôn Thành đi về phòng. 

Lâm Thiên Tây nhìn hắn rồi lại nhìn sang Cố Dương đang ngồi, sau đó lập tức nhổm dậy đi theo. 

Tôn Thành vừa mới bước vào, cửa phòng sau lưng bỗng nhiên bị đóng sầm lại, hắn quay đầu, Lâm Thiên Tây vọt tới trước mắt, hai tay cậu nắm lấy cổ áo hắn rồi kéo mạnh về phía trước, không thể kiềm chế mà thở hổn hển từng đợt. 

Tôn Thành nhìn cậu, cậu cũng nhìn Tôn Thành. 

Nhìn khoảng mấy giây, Lâm Thiên Tây đột ngột nhào tới dán môi mình lên môi người đối diện. 

Tôn Thành mở to mắt, đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Tây chủ động hôn hắn, môi hắn bị cậu dày vò một hồi, vừa thô lỗ lại vừa nóng nảy, hắn đưa tay ra sau gáy Lâm Thiên Tây kéo cậu lại, môi lưỡi áp đảo trở về. 

Môi Lâm Thiên Tây bị ngậm mút mãnh liệt, thần kinh như sôi sùng sục, không biết là do kích động hay do đang hôn Tôn Thành, một tay cậu túm cổ áo hắn, một tay bắt lấy vòng eo căng cứng của hắn rồi đè mạnh vào, cả cơ thể dán chặt lên người đối phương. 

Tôn Thành bị cậu đẩy lùi về phía sau va phải chân giường, kéo theo cậu cũng loạng choạng một bước, hắn bị đối phương đè đến khi lưng áp vào tường mới ngừng lại.

Dường như Lâm Thiên Tây vẫn chưa thoả mãn, cậu lại tiếp tục nhào vào người hắn, eo kề sát bên eo. 

Nơi thân thể tiếp xúc nóng bừng như lửa đốt, hình như cậu nhìn thấy lông mày Tôn Thành khẽ nhướng, hắn cúi thấp đầu xuống, giống hệt như đang hơn thua.

“Ầm” một tiếng, Lâm Thiên Tây có cảm giác cơ thể mình đã nóng bừng, môi trên lẫn môi dưới lần lượt được mơ,n trớn, giữa hai cánh môi đột nhiên bị thứ gì đó thô bạo chen vào, hàm răng dây dưa với lưỡi của hắn một hồi, từ đầu lưỡi mềm yếu đến gốc lưỡi đều bị khuấy mút triền miên, cả yết hầu cũng lăn cuồn cuộn.

Bàn tay của Tôn Thành vẫn luôn ấn lưng cậu áp vào người mình, hơi thở phả vào môi cậu: “Không ủ rũ nữa?” 

Lâm Thiên Tây không chịu nhận thua mà m,út mạnh môi dưới hắn, lồ.ng ngực đập kịch liệt: “Không ủ rũ nữa, ông đây sống lại rồi! Ông đây muốn đi đánh bi-a!”

Tôn Thành trông thấy ý cười xuất hiện nơi đáy mắt cậu, con ngươi ấy đen láy lại sáng ngời, giống hệt thứ hắn đã từng được nhìn thấy trước đây, tựa như những vì sao trong đêm tối. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN