Eo cậu áp vào eo Tôn Thành, lưng Tôn Thành dựa vào tường, tay hắn siết chặt eo cậu, eo kề eo, bụng kề bụng, thậm chí một chân của cậu cũng chen vào giữa ha,i chân hắn.
Hai người chẳng ai lên tiếng, nhưng cũng bởi vì quá yên tĩnh cho nên mới có thể nghe được nhịp thở cả hai vẫn luôn không ổn định.
Lâm Thiên Tây không nhúc nhích, chỉ có con ngươi là chuyển động, mặt cách quá gần, trong mắt cậu là sống mũi nhô ra thon gọn lại thẳng tắp, hay đôi môi mỏng có thể hạ xuống bất cứ lúc nào mà cậu vừa mới ngậm mút kia, và sát bên dưới cũng có ngay một đường quai hàm bén nhọn.
Cậu bỗng cảm thấy bầu không khí xung quanh có hơi ngột ngạt, yết hầu chậm rãi nhấp nhô, vòng eo căng cứng, ngay sau đó cậu còn cảm giác được dường như Tôn Thành lại siết nơi ấy càng thêm chặt.
“Hai anh muốn ăn cơm chưa ạ?” Cố Dương ở bên ngoài hỏi một câu.
Bầu không khí giống như đột nhiên được lưu thông.
Cửa phòng lại bị gõ nhẹ vài tiếng: “Anh ơi?”
“Ra đây.” Tôn Thành lên tiếng trả lời, giọng điệu trầm thấp.
Lâm Thiên Tây đứng thẳng người, hai cơ thể đang dán sát nhau nhanh chóng tách ra.
Đệt, thật sự là máu nóng sôi trào, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bốc cháy mất.
Cố Dương ở ngoài chờ một lúc, nghe thấy bên trong to nhỏ mấy câu gì mà “Đánh bi-a”, “Đại học tốt”, sau đó cửa phòng mở ra, Lâm Thiên Tây đi ra trước, cậu chỉnh lại áo khoác trên người, nói nhẹ như bâng: “Ăn gì thế?”
Tôn Thành từ phía sau đi tới: “Ra ngoài ăn đi, không phải Quý Thải tới rồi à?”
Cố Dương hỏi: “Chị Thải tới ấy ạ?”
“Ừm.” Tôn Thành nói: “Nên mời chị ấy ăn một bữa, nghe nói còn có thêm một người khác đi cùng?”
Lúc này Lâm Thiên Tây mới nhớ ra: “Đệt, ừ nhỉ, tôi ném bọn họ ở phòng thiết bị luôn rồi!”
Tôn Thành liếc cậu một cái, khẽ giương khoé miệng: “Vừa sống lại đã kích động thành đồ ngốc.”
Cố Dương không hiểu gì: “Hả? Ai sống lại cơ?”
Lâm Thiên Tây nhếch môi cười, đi tới bàn nhỏ cầm balo lên: “Chẳng phải do anh trai nhóc không muốn ngốc một mình nên mới nói người khác là đồ ngốc à.”
“Hai anh đừng kéo theo em được không?” Bấy giờ Cố Dương mới hiểu được phần nào, cậu nhóc cười nói: “Em không muốn làm đồ ngốc đâu.”
“Không được, nhất định phải kéo theo nhóc, đồ ngốc.” Lâm Thiên Tây vò đầu nhóc con: “Cho anh mượn điện thoại một lát, anh gọi điện cho Quý Thải, anh không có WeChat của chị ấy.”
Một tay Cố Dương ôm đầu che tóc, một tay lấy điện thoại ra cho cậu.
Lâm Thiên Tây cầm điện thoại của cậu nhóc rồi bước thong dong ra cửa trước để gọi điện: “Chờ hai người ở ngoài đó, nhanh lên chút.”
Tôn Thành đi lấy áo khoác của mình, tiện thể tìm một cái khăn len rồi ném cho Cố Dương.
Cố Dương nhận lấy nhưng không đeo: “Mùa xuân rồi mà, em không đeo đâu, cũng chẳng lạnh đến thế.”
“Đeo vào, nhóc rất dễ bị ốm.” Tôn Thành khoác áo lên người.
Cố Dương ở trước mặt hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cậu nhóc quấn khăn qua loa lên cổ vài vòng, sau đó nhìn ra ngoài cửa rồi lại gần hắn, nhỏ giọng: “Anh ơi, sao em cứ cảm thấy anh với anh Tây giống như có bí mật gì vậy, lúc nào cũng thấy hai người trốn đi chỗ khác trước mặt em, thật sự có bí mật sao ạ?”
Tôn Thành kéo khoá áo, liếc cậu nhóc một cái, không trả lời mà hỏi: “Có thích anh Tây của nhóc không?”
“Thích chứ.” Cố Dương đáp rất kiên quyết: “Từ lúc mới quen em đã cực kỳ thích anh ấy rồi, có phải anh không biết đâu.”
Tôn Thành lại hỏi: “Sau này bất kể là tình huống nào nhóc vẫn sẽ thích cậu ấy?”
“Sẽ có tình huống thế nào ạ?”
1
Tôn Thành đẩy nhẹ vai cậu nhóc: “Đi thôi, sau này sẽ biết.”
Lâm Thiên Tây cầm điện thoại của Cố Dương để liên lạc với Quý Thải, mời cô và cả người tên Tả Hoành kia cùng tới, nhưng mà Tả Hoành đã đi rồi, anh ta nói mình đang gấp, chỉ tiện đường đến xem thử, vốn dĩ không có ý định ở lâu.
Trái lại thì Quý Thải vô cùng thoải mái, cô thậm chí còn trêu chọc cậu một hồi: “Oa, vậy mà anh Tây lại muốn mời tôi ăn cơm, thế thì tôi chắc chắn phải đến rồi.”
Điểm hẹn là ở nơi Lâm Thiên Tây bị cưỡng ép đi ăn cùng bọn họ vào lần đầu gặp mặt, chủ yếu là vì cậu sợ Quý Thải không biết đường.
Lâm Thiên Tây hẹn được cô rồi thì đứng đợi dưới toà nhà cũ, một lúc sau Tôn Thành và Cố Dương cũng đi xuống.
“Ngồi xe buýt đi, chân cậu đi chậm.”
Lâm Thiên Tây nói: “Không sao, cũng không xa mà, đi bộ tới cũng được.”
Cố Dương chen vào giữa hai người, đỡ lấy cánh tay Lâm Thiên Tây: “Chân anh lại bị thương rồi ạ, ầy, em không vịn tay nắm nữa để dìu anh nha.”
Lâm Thiên Tây khoác vai cậu nhóc: “Có phải nhóc lại cao lên rồi không, chừng hai năm nữa là cao hơn anh với anh trai nhóc rồi.”
“Em chỉ kém có một đoạn thôi.” Cố Dương lại đưa cánh tay khác khoác lên vai Tôn Thành, mỗi bên một tay, vừa đi vừa nhìn cái bóng dưới đất mà bĩu môi: “Nhìn kìa.”
Tôn Thành tuyệt tình nói: “Một chữ U.”
“Đệt…” Lâm Thiên Tây buồn cười.
Tôn Thành đột nhiên liếc cậu.
Lâm Thiên Tây nhìn thấy, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lướt qua bóng người dưới mặt đất, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống đường, ba người cùng nhau đi về phía trước không nhanh không chậm, hai người bên cạnh cũng bước theo tốc độ của cậu, bóng của họ bị kéo thành một vệt rất dài, cậu bất giác cảm thấy cả ba vô cùng thân mật, giống hệt như người một nhà.
Cậu bị chính suy nghĩ của bản thân làm xấu hổ, da mặt dày như tường thành cũng sắp không chịu được nữa, được đó anh Tây, chưa gì đã coi mình là người nhà của người ta rồi…
Chẳng mấy chốc đã đến địa điểm ăn.
Quý Thải đã chờ sẵn ở đó, cô còn đang ngồi tại vị trí trước đó đã từng ngồi – chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Cố Dương chạy lên trước gọi: “Chị Thải.”
Quý Thải mỉm cười vỗ chiếc ghế bên cạnh: “Mau đến ngồi đi.” Vừa nói vừa nhìn Tôn Thành rồi lại nhìn sang Lâm Thiên Tây, hai người họ ngồi vào ghế đối diện, Tôn Thành ngồi ngoài nhưng lại rất tự nhiên mà hướng cơ thể về phía Lâm Thiên Tây ngồi trong, kiểu chi tiết bình thường này nếu không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý đến.
“Anh Tây, sắp đánh bán kết mà cậu còn vui như vậy, còn là bán kết cả nước nữa.” Cô cười nói, hai mắt cong cong.
Lâm Thiên Tây đáp: “Không chỉ vui mà là cực kỳ vui đó.” Nói xong thì cầm thực đơn lên đưa cho cô: “Gọi món đi, bữa này tôi mời.”
“Cậu có tiền?” Tôn Thành hỏi.
Lâm Thiên Tây bị hỏi mà sửng sốt một chút, cậu kéo nhẹ cổ áo rồi đảo mắt trả lời: “Tiền một bữa cơm tôi vẫn trả được.”
“Không phải cậu muốn tiết kiệm tiền học đại học à?”
“…” Lâm Thiên Tây không khỏi nhìn hắn chằm chằm: “Không sao, chỗ này tôi quen, ghi nợ được.”
Tôn Thành nói với Quý Thải: “Gọi món đi, tôi mời.”
Quý Thải nhìn hắn bảo: “Không cần bày vẽ quá đâu, tôi cũng đang gấp, ăn một lát là phải đi rồi, gọi mấy món nhẹ là được, gọi mấy món ăn vặt ngon ngon là được, tôi nếm thử rồi đi luôn.”
“Gấp vậy ạ?” Cố Dương hỏi.
“Công việc bận rộn mà, hết cách rồi.” Quý Thải thật sự chỉ gọi vài món nhẹ rồi thôi.
Cuối cùng vẫn là Tôn Thành cầm thực đơn gọi thêm mấy món chính.
“Khụ…” Lúc đồ ăn lên hết, Lâm Thiên Tây ở bên cạnh khẽ ho một tiếng, nhắc nhở hắn: “Tôi mời được thật mà.”
Tôn Thành cầm đũa thấp giọng trả lời: “Đừng nói nhảm nữa, đại học tốt không miễn phí đâu.”
Lâm Thiên Tây đá hắn một cước dưới gầm bàn.
Tôn Thành không hề lay động.
Quý Thải ăn không nhiều lắm, cả bữa vẫn luôn miệng trò chuyện với Cố Dương, thỉnh thoảng cũng nhìn sang phía đối diện, lúc xem đồng hồ thấy đã gần đến giờ, cô đặt đũa xuống: “Nhóc Thành, gọi xe giúp tôi đi.”
Tôn Thành đứng dậy: “Để tôi đưa chị.”
“Không cần đưa, gọi xe là được rồi, tôi sợ ở đây không bắt được xe.” Quý Thải nói rồi đứng lên, vẫy vẫy tay với Lâm Thiên Tây: “Cố lên nhé anh Tây, sắp thi đấu rồi đó, luyện tập cho tốt nha.”
“Được.” Vốn dĩ Lâm Thiên Tây muốn khách sáo chào tạm biệt cô, nhưng nhận ra Quý Thải có chuyện muốn nói với Tôn Thành nên không mở miệng nữa, cậu ngồi tại chỗ nhìn hai người họ đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa hàng, Tôn Thành mới hạ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Quý Thải cười cười: “Rõ ràng cậu cũng tìm huấn luyện viên Mã luôn rồi mà, còn cảm ơn tôi làm gì chứ.”
Tôn Thành đáp: “Tôi đoán bình thường người nào vào đại học nhờ bi-a đều cần có huấn luyện viên chuyên nghiệp đề cử, cho nên mới nghĩ tới việc tìm thầy Mã.”
Quý Thải gật đầu: “Có biết tại sao tôi lại nhiệt tình giúp anh Tây như vậy không?”
“Tại sao?”
“Giọng điệu của cậu ngày hôm đó.” Quý Thải thở dài: “Nhóc Thành, nói thật là ngoại trừ lúc đi tìm Cố Dương về, tôi chưa từng thấy cậu cúi thấp đầu như vậy vì ai cả.”
Tôn Thành không lên tiếng, biểu cảm cũng không thay đổi, như thể đó là một chuyện rất bình thường, chỉ giơ tay cản một chiếc taxi lại.
Quý Thải mở cửa xe, vừa toan ngồi vào bỗng ngừng lại: “Anh Tây thật sự tốt như vậy sao?”
Hai tay Tôn Thành xỏ vào túi, hắn đứng trước gió gật đầu một cái.
Quý Thải cười cười không nói gì nữa, ngồi vào trong xe rồi rời đi.
Tôn Thành quay người lại, hai người ở bên trong cũng đã đi ra.
“Ăn xong rồi à?” Hắn hỏi.
“Ăn xong rồi.” Lâm Thiên Tây khoác cặp sách lên: “Hai người ăn no chưa, đổi tiệm khác tôi mời nhé.”
“Tỉnh đi, quỷ nghèo.” Tôn Thành nói.
“Đệt!” Lâm Thiên Tây trừng mắt: “Không muốn thì thôi, tôi đi đây.”
“Đi đi.” Khoé miệng Tôn Thành khẽ giương lên: “Về nhà làm một đề, không thì cậu sẽ mất một người luyện bi-a cùng.”
Lâm Thiên Tây lập tức vẫy tay: “Tạm biệt.”
Cố Dương nhìn cậu chậm rãi đi về phía xe buýt, sau đó quay sang hỏi Tôn Thành: “Anh trêu anh Tây đó hả?”
“Để cậu ấy về nhà dưỡng thương chân thật tốt.” Tôn Thành trông theo cho đến khi Lâm Thiên Tây ngồi lên xe rồi mới bảo cậu nhóc: “Đi thôi.”
…
“Lâm Thiên Tây!” Giọng Ngô Xuyên trong điện thoại to muốn điếc tai: “Đây là cơ hội rơi từ trên trời xuống đấy à! Tổ tiên nhà họ Lâm hiển linh rồi chăng? Em chớp thời cơ đúng lúc lắm! Nói tôi nghe xem, có phải may mà ban đầu tôi cho em đi học ké lớp của ông Mã không?”
“Vâng vâng vâng.” Lâm Thiên Tây vừa trả lời điện thoại vừa nhét bánh bao vào miệng, khoác cặp đi lên toà giảng dạy.
Sáng nay, nhờ gọi đến nhắc cậu luyện bi-a nên Ngô Xuyên mới biết chuyện này, tức thì âm lượng giọng ông tăng gấp bội, tinh thần cũng hết sức hăng hái.
“Em tới đây mau lên, đúng lúc tôi có cái này cho em!”
Điện thoại ngắt.
Lâm Thiên Tây ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng, sau đó cử động nhẹ cổ chân, có lẽ do cả người tràn trề hứng khởi nên cảm giác dễ chịu càng rõ rệt hơn, cậu cất bước đến văn phòng.
Ngô Xuyên không ở phòng thể dục mà chạy sang phòng làm việc của lão Chu, bóng dáng Trúc Đen vẫy tay với cậu: “Nhanh lên!”
Lâm Thiên Tây đi tới: “Cho em gì thế ạ?”
Tâm trạng của Ngô Xuyên lúc này cũng rất tốt, ông thò tay vào túi lấy ra, giọng điệu ôn hoà hơn hẳn ngày thường: “Ban tổ chức giải đấu đưa trực tiếp cho trường, em cầm đi.”
Lâm Thiên Tây nhận lấy, là một phong bì thư, cậu rút ra xem, bên trong có vé vào cửa với tựa đề “Giải bi-a trung học phổ thông toàn quốc”, tổng cộng có ba vé.
“Ai vào tới bán kết cấp quốc gia đều nhận được ba vé miễn phí cho gia đình đến xem thi đấu, mấy cái này là của em, đem về cho người nhà đi.” Vừa dứt lời, như thể nhớ đến tình cảnh gia đình cậu, Ngô Xuyên lập tức đổi giọng: “Thu xếp thế nào thì tuỳ em.”
Nói rồi, ông xoay người, ngẫm nghĩ một chốc lại quay đầu dặn dò: “Luyện đánh cho tốt, giữ gìn tay chân, để tôi buồn lòng lần nữa là tôi cho em biết thế nào là sự phẫn nộ của giáo viên thể dục đó!”
“Bình tĩnh đi thầy Ngô.” Lâm Thiên Tây nói: “Bây giờ em còn mong được hiến dâng cả thân thể luôn đây này, thầy yên tâm đi.”
Ngô Xuyên hừ một tiếng: “Tôi đi tìm thầy Chu hỏi xem có thể cho em thêm chút thời gian huấn luyện không.”
Lâm Thiên Tây trông ông đi vào văn phòng trước mặt.
Chưa đến một phút sau, bên trong vang lên tiếng Từ Tiến rít gào: “Quá đáng thật! Quá đáng lắm rồi! Tháng ba thi thể lực, tháng tư thi bi-a, cái nào cũng phải huấn luyện, đi luôn hai tháng, tháng năm kết thúc một phát là tháng sáu thi đại học đấy! Thầy Ngô à, anh lên trời luôn rồi, sao không đưa Lâm Thiên Tây lên đó luôn đi! Lên trời mà huấn luyện!”
“Không phải… thầy Từ à.” Ngô Xuyên khó hiểu: “Giáo viên chủ nhiệm là thầy Chu mà? Sao anh kích động thế?”
1
Lão Chu ho khan một tiếng.
Văn phòng lặng ngắt vài giây, Từ Tiến lại gào lên: “Tôi đây là đang phản đối vì chính nghĩa!”
“Làm gì đó anh Tây?” Vương Tiếu bỗng xuất hiện, vai đeo cặp sách, cả người sặc mùi thuốc lá, nó chạm khẽ vào Lâm Thiên Tây, nhỏ giọng hỏi: “Trong đó đang cãi lộn hả?”
Lâm Thiên Tây không nghe nổi nữa, bên trong nào chỉ có cãi vã, sắp đánh nhau tới nơi luôn rồi kìa, lãi thật, cậu đã bao giờ ngờ sẽ có ngày giáo viên cãi nhau vì mình đâu.
“Không có gì, đi thôi.” Lâm Thiên Tây túm nó rồi lôi đi.
Vương Tiếu theo cậu về lớp học, nhìn thấy trên tay cậu có mấy tấm vé: “Đây là gì thế anh Tây, vé xem anh thi đấu à?”
Lâm Thiên Tây quên cất đi, thế là lập tức cúi đầu nhét vé vào phong bì.
“Ơ đệt, anh chia sẻ tí đi?” Vương Tiếu rất phấn khởi.
“Vé ít lắm, mà tôi lại không thi ở đây, cậu còn xem được à?” Lâm Thiên Tây nhét phong bì vào túi, nghĩ thầm chỉ có ba vé, quý giá cực kỳ đó.
Đến lớp, Tôn Thành đang ngồi chỗ mình xoay bút trên ngón tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn.
Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua, thứ hắn đang xem chính là một tấm hình bài tập mà cậu chụp gửi hắn, nhờ hắn chữa cho mình, đương nhiên là đã được chữa xong toàn bộ.
Cảm nhận được cậu đi vào, Tôn Thành hơi ngẩng đầu, ngừng xoay bút, ngón tay khẽ ngoắc ngoắc, đây là đang muốn giảng đề.
Lâm Thiên Tây bước đến ngồi xuống.
Còn chưa kịp giảng đã nghe thấy Vương Tiếu nhiều chuyện với Khương Hạo ở phía trước: “Anh Tây có vé! Haiz, muốn có quá.”
Tiết Thịnh và Tôn Khải cũng tham gia góp vui: “Vé gì?”
Khương Hạo quay đầu lại: “Có phải vé cho người nhà không?”
Lâm Thiên Tây chỉ có thể nói: “Đúng thế.”
Khương Hạo nói: “Vậy cậu còn muốn gì nữa, vé đấy cho người nhà.”
Vương Tiếu giơ tay: “Tôi muốn tới xem anh Tây thể hiện tài năng mà. Anh Tây, thỏa mãn em đi, em muốn làm người nhà của anh.”
Tôn Thành duỗi chân ra.
Vương Tiếu cúi phắt xuống nhìn: “Thành gia, anh đạp em à?”
“Tôi cử động chân.” Tôn Thành thản nhiên đáp.
1
Cùng lúc đó, tiếng chuông reo lên, tiếng ồn ngưng lại, Vương Tiếu mới chịu từ bỏ rồi quay đầu về.
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành chăm chú: “Chỉ huy ơi?”
Tôn Thành nhìn cậu: “Sao?”
“…” Lâm Thiên Tây cho ngón tay vào túi lần mò phong bì chứa vé, thấy hắn không đề cập, cậu cố tình nói: “À, không có gì.”
Hôm nay là chủ nhật, chỉ học mỗi buổi sáng, nội dung chính của sáng nay là kiểm tra khảo sát.
Chẳng biết có liên quan gì đến chuyện cãi nhau với Ngô Xuyên hay không mà lúc thiToán, Lâm Thiên Tây cứ bị Từ Tiến nhìn đăm đăm, lúc thi Ngữ Văn thì lại bị lão Chu nhìn chằm chằm.
Có điều, cậu bị nhìn kiểu đó riết nên tê liệt rồi.
Tiếng chuông tan học vang “reng reng reng”.
Thi xong môn cuối cùng, lão Chu nhìn cậu chăm chú từ nãy đến giờ cầm bài thi đi tới.
Lâm Thiên Tây còn tưởng ông sẽ gọi mình, nào ngờ ông lại gõ ngón tay lên chỗ ngồi của Tôn Thành: “Em đi với tôi một lúc.”
Tôn Thành đứng dậy, theo ông ra ngoài.
Lâm Thiên Tây thấy hắn bị gọi đi nên đành phải về trước, cậu đi thẳng đến chỗ Dương Duệ chờ hắn chơi bi-a cùng.
“Anh Tây chỉ có đúng một người nhà là mẹ anh ấy, mà cô còn ở cửa hàng cả ngày, mấy vé còn lại cho ai được chứ…” Ra tới cửa vẫn còn nghe thấy Vương Tiếu nhỏ giọng tám chuyện với Khương Hạo.
Lâm Thiên Tây đã nghĩ đến chuyện này, cậu cho tay vào túi áo khoác, vừa học thuộc từ vựng vừa đi vào tiệm tạp hoá.
“Ông ~ chủ ~ Dương ~”
Dương Duệ kéo một túi rác lớn ra khỏi mặt sau kệ hàng, vỗ tay một cái: “Gì đấy, làm cái gì mà kêu õng ẹo thế?”
Lâm Thiên Tây móc chiếc phong bì trong túi ra, lấy một tấm vé đặt lên quầy: “Cho anh cái này.”
Dương Duệ cầm lên nhìn, hai mắt sáng rực: “Ô, cho anh?”
“Ừm, có ba vé thôi, em còn không cho đám Vương Tiếu được nên cũng không đưa được cho anh Lộ, nếu anh muốn dẫn anh ấy theo thì tự mua một vé đi.” Lâm Thiên Tây nói rồi bước sang cách vách.
Cậu bắt đầu đánh bi-a từ hồi còn nhỏ là vì thấy hứng thú sau khi xem Dương Duệ chơi, nghe ông Mã kể lại chuyện cũ xong lại muốn đưa ngay cho anh một vé, chẳng vì lý do gì, cậu chỉ cảm thấy là cần phải đưa.
Tấm vé còn lại cậu đưa cho mẹ mình, mặc kệ cô có tới hay không.
Dương Duệ thò đầu nhìn cậu đi qua gian cách vách, sau lại nhìn tấm vé mà cười cười, áo anh vừa khéo có túi, anh đút vé vào rồi kéo túi rác đi dọc đường.
Vừa ném vào thùng rác, một nhóm người đi xe đạp ngang qua từ chỗ giao lộ, Dương Duệ thoáng ngó sang rồi kêu lên: “Nhóc Đông.”
Tần Nhất Đông đi cuối dừng xe lại, quay đầu nhìn anh: “Anh Duệ.”
Dương Duệ hỏi: “Dạo này bận gì à, không thấy nhóc ghé chỗ anh.”
Kể từ sau hôm đưa đồ cho Lâm Thiên Tây, Tần Nhất Đông không xuất hiện nữa.
Trâu Vĩ và những người khác đều dừng lại ở phía trước đợi bạn mình.
Tần Nhất Đông khoan nói mà chống chân xuống đất, trông dáng vẻ như thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào, sau đó đưa mắt nhìn về cửa tiệm phía xa xa của anh: “Em không tới được, bận ôn bài chuẩn bị thi đại học, em cũng phải thi đại học mà.”
Lâm Thiên Tây đang bày bi trên bàn bi-a, một lúc sau, nghe thấy tiếng Dương Duệ bước “loẹt xoẹt” trở về, cậu mới biết anh vừa đi ra ngoài.
Cậu nhìn ra ngoài, đừng nói là một đề, mấy đề cũng đã làm xong, người cùng luyện bi-a đâu rồi, sao vẫn chưa tới.
Vừa nghĩ đến đây, Tôn Thành bước vào.
“Cuối cùng cũng tới.” Lâm Thiên Tây nói.
Tôn Thành đặt cặp sách xuống rồi cởi áo khoác nỉ ra để sang một bên: “Lão Chu nhờ tôi sau này giúp cậu mấy môn văn hoá nhiều hơn, vì cậu lại phải đi huấn luyện trước khi thi đấu.”
Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới biết tại sao lão Chu lại gọi hắn đến, hiểu rồi, xem ra lão Từ phản đối vì chính nghĩa không thành công, Ngô Xuyên đã giành phần thắng.
Cậu cầm cơ cười rộ lên: “Cảm động quá, để cảm ơn bạn học Tôn Thành vì sự giúp đỡ quên mình dành cho bạn học Lâm Thiên Tây, tôi quyết định cử bạn học Lâm Thiên Tây tới đánh một trận với cậu ấy.”
Tôn Thành cũng cầm cơ lên rồi liếc cậu một cái: “Bạn học Tôn Thành nhận lời khiêu chiến.”
“Được rồi, giao cho bạn học Tôn Thành đi lượt đầu.”
Tôn Thành cũng không khách sáo, hắn lấy lơ xoa đầu cơ, sau đó cúi người đánh ra phát đầu tiên.
Bi lao đi theo một hướng rồi rơi vào lỗ một cách chuẩn xác.
Ngay sau đó là một loạt bi liên tiếp ăn điểm, những lúc đấu tập như thế này, Tôn Thành chưa bao giờ nhường Lâm Thiên Tây.
Mãi đến lúc kết thúc, bố cục bi trên bàn đã trở nên rất đẹp mắt, đã thế còn đặt ra chướng ngại cho Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây huýt sáo: “Đến lượt bạn học Lâm Thiên Tây ra trận.”
Cậu thả cục phấn lơ xuống, tiếp đó đè cơ rồi đẩy một phát, một bi rồi một bi phá nát hàng phòng ngự, “cạch” một tiếng, bi vào lỗ.
Đến khi tỉ số sắp được san bằng, cậu bất ngờ đặt cơ xuống: “Ván này bạn học Lâm Thiên Tây chịu thua, hơn nữa cũng quyết định thưởng cho người chiến thắng là bạn học Tôn Thành.”
Tôn Thành nhìn cậu: “Cậu chơi cái gì nữa đây?”
Lâm Thiên Tây lấy tấm vé trong túi ra rồi ấn lên ngực hắn: “Thưởng đó, cầm đi!”
Tôn Thành nhìn thoáng qua rồi nhận lấy, nụ cười trên mặt như có như không: “Bạn học Lâm Thiên Tây còn có gì muốn nói không?”
Lâm Thiên Tây cười xấu xa, chọc chọc lên ngực hắn đôi lần: “Có, bạn học Lâm Thiên Tây nói người khác có thể không tới, nhưng cậu, nhất định phải tới.”
1
– ——————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ông chủ Dương: Thật ra tôi cũng có ~
Tôn Thành:…
1
– ——————————-