Học viện Charles (Académie Charles) - Chương 02: Karen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Học viện Charles (Académie Charles)


Chương 02: Karen


Học viện Charles được xây dựng như một lâu đài toạ lạc trên một hòn đảo, cách trung tâm thành phố năm mươi dặm. Khi những học viên mới đến nơi, họ được chào đón bởi những nghi thức dành cho quý tộc. Ai cũng hào hứng, nhưng không phải Lara. Vì không đến từ tầng lớp thượng lưu, ai cũng chế giễu cô, tuy rằng vì để giữ phẩm giá, không một ai to tiếng hay động chạm đến cô, nhưng những lời thì thầm với âm lượng vừa vặn đủ để cô nghe thấy, đã khiến cô gái nhỏ gần như bị nhấn chìm trong sự khinh miệt.

– Sao em vẫn ở đây thế, cô bé? – Một giọng nói ấm áp vang lên. Lara ngẩng đầu, trước mắt cô là một cô gái xinh đẹp, mái tóc ngang vai nhuộm màu tím thẫm, tóc mái che đi một bên mắt cũng màu tím.

– Chị là…

– Karen, học viên năm hai. – Cô gái sang sảng cười – Mà bỏ qua chuyện đó đi, quan trọng hơn, em là học viên mới phải không, sao lại một mình ở đây thế? Nghi thức đón tiếp đã qua rồi, tối nay sẽ diễn ra tiệc khai giảng, em nên trở về thay lễ phục đi.

– Lễ… lễ phục ấy ạ?

– Đúng rồi, vào các bữa tiệc, học viên không cần mặc đồng phục, em có thể mặc lễ phục và đeo gia huy của gia tộc mình. – Karen cười và chỉ lên ngực áo – Chị thuộc gia tộc Lambert, gia huy nhà chị là sư tử đỏ.

– Lara biết nhìn chằm chằm vào ngực một cô gái – dù cô cũng là một cô gái – là vô cùng thất lễ, nhưng biết làm sao khi cô chẳng thể rời mắt khỏi mảnh kim loại sáng bóng in hình sư tử ấy. Rất phù hợp với một người mạnh mẽ như chị Karen, cô nghĩ thầm.

Nhưng sau đó, Lara nhận ra một điều làm cô cực kỳ thất vọng, thậm chí xấu hổ: Cô không mang theo lễ phục, và dĩ nhiên, gia tộc cô không phải quý tộc, họ không có gia huy riêng cho mình. Cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt những học viên đồng cấp nhìn cô với vẻ khinh thường, những tiếng xì xào sau lưng khi cô xuất hiện ở bữa tiệc tối nay.

– Cảm ơn chị đã nhắc em, chị Karen. – Lara mỉm cười với cô gái tóc tím. – Nhưng có lẽ em sẽ không tới đâu. – Cô buồn bã nói.

– Sao vậy, cô bé? À đúng rồi, tên em là gì?

Dạ, em là Lara. Lara Thomas.

– Tên em dễ thương lắm. Vậy sao em không muốn tới dự bữa tiệc vậy, Lara bé nhỏ?

– Em cũng không biết nữa. Có lẽ không khí ồn ào của những bữa tiệc không hợp với em. – Lara nói qua loa cho xong.

– Haha, em giống Lord Arnold thật đấy. Anh ấy cũng ghét những bữa tiệc ồn ào.

– À, vậy ạ… – Lara bắt đầu sốt ruột, đàn chị này nhiệt tình quá thì phải. – Đúng rồi chị ơi, chị có biết ký túc xá Ban Mai ở đâu không ạ? – Cô còn chưa sắp xếp hành lý đâu, mặc dù chúng chỉ gồm một ít quần áo giày dép, sách vở và đồ dùng cá nhân, so với những tiểu thư khác thì đã đơn giản hơn nhiều, thì cũng cần phải mang về phòng chứ.

– Ban Mai à… Thật hoài niệm. – Karen nói rồi vung tay lên – Vậy đi thôi, chị sẽ dẫn đường cho em, cô bé dễ thương.

Ký túc xá Ban Mai nằm ở phía Đông học viện, gần hồ Bạch Mã. Từ trên tầng ba nhìn xuống, giống như nhìn ra bãi biển đầy nắng và gió, trên bờ lại không phải bãi cát vàng mà là cỏ xanh che phủ. Lara nhìn biển số phòng của mình, 302. Đẩy cửa vào phòng, cô lập tức bị sự xa hoa của nó làm cho choáng ngợp. Không biết vì lý do gì, những cánh cửa phòng tuy không xa nhau là mấy, nhưng khi bước vào mới thấy căn phòng rộng mênh mông. Giường bằng gỗ đào, ga giường trắng tinh, tủ quần áo cao hơn mười thước, bàn học, TV, máy tính, thậm chí có cả một quầy bar nhỏ cùng bếp. Được trang trí bằng hoa hồng và những dải lụa bồng bềnh như mây, những món đồ chơi dễ thương nhưng không kém phần tinh xảo. Một căn phòng công chúa đích thực sẽ mê hoặc bất cứ cô gái mơ mộng nào. Giống như Lara.

Thả mình vào chiếc giường êm ái một lúc, cảm giác thoả mãn căng tràn khiến cô như quên đi những buồn tủi từ khi lên xe đến học viện. Nằm một lúc, Lara mới nhớ ra là mình cần xếp hành lý. Cô mở tủ quần áo, bên trong là hằng hà sa số những bộ trang phục đủ kiểu. Có lễ phục, thường phục, thậm chí nhiều bộ trang phục truyền thống của các nước khác nhau, thậm chí có cả áo tắm… Lara ngơ ngác một chút rồi sung sướng đến muốn hét lên. Cô có thể đến buổi tiệc tối nay rồi! Ôi những bộ váy mà cả đời cô chưa chắc đã được nhìn thấy chứ đừng nói là mặc, giờ toàn bộ đều là của cô…

Ngày đầu tiên ở học viện Charles của Lara Thomas, thật tuyệt vời!

——

Buổi tối, đại sảnh đường…

Lara mặc một chiếc váy bồng màu xanh, giống chiếc váy cô từng thấy trong phim Cinderella. Ngượng ngùng xen lẫn phấn khích, cô đếm những bước đầu tiên trên đôi giày thuỷ tinh bước vào sảnh đường. Trong những người con trai đằng kia, ai sẽ là hoàng tử của cô?

Nhưng mà sự thật thì không như mơ. Không có một chàng hoàng tử nào đến mời nàng Lọ Lem trong chiếc váy xanh nhảy cùng. Nếu không phải vì có Karen ở cạnh, Lara hẳn đã xấu hổ bỏ đi. Đàn chị mới quen từ chối mọi lời mời khiêu vũ, cùng cô thưởng thức những món đồ uống thơm ngon. Khi hai cô gái đang mải mê trò chuyện, những tiếng reo hò từ khắp nơi trong sảnh. Một người con trai bước xuống từ những bậc thang bằng cẩm thạch trắng, trong bộ đồng phục quen thuộc của học viện. Sao cậu ta lại mặc đồng phục trong một bữa tiệc tối được phép mặc thường phục cơ chứ, Lara thầm nghĩ. Nhưng không thể phủ nhận là cậu ấy đẹp trai quá đi mất!

– A, đến rồi! Lara, mau nhìn xem, đó là thành viên của hội đồng Charles. Nhị toạ, Lord Galleon.

Galleon là một cậu chàng điển trai với mái tóc màu rượu đỏ, một sự kết hợp hoàn mỹ giữa vẻ quý phái và nét bốc đồng. Đôi mắt sắc sảo màu xanh lá khinh khỉnh lướt qua những học viên trong đại sảnh, sau đó dừng lại ở chiếc đàn piano trong góc phòng. Cậu ngồi xuống, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, bắt đầu một bản giao hưởng mỹ lệ.

Thời gian như dừng lại, không gian như mở rộng ra khi những nốt nhạc cất lên, vang vọng, uyển chuyển chạm đến từng góc trong căn phòng. Đúng lúc ấy, trên đầu mọi người, nóc phòng dần dần mở ra, khiến ánh sáng dịu dàng của vầng trăng và các vì sao rọi tiến vào. Đèn tắt, những ngọn nến như có phép màu, lần lượt bùng lên. Khung cảnh kỳ ảo như trong cổ tích ấy, khiến Lara ngây ngất. Mặc kệ những học viên trầm trồ trong kinh ngạc và hân hoan, Galleon vẫn đang chơi đàn. Khi bản giao hưởng kết thúc, cậu lập tức rời đi. Chỉ Lara và Karen nhận ra cậu đã biến mất.

– Lord Galleon thật là một nghệ sĩ dương cầm tài ba. – Karen cười – Dù đã nghe anh ấy đàn bao nhiêu lần, chị vẫn không thể kiềm lại cảm xúc và sự ngưỡng mộ của mình.

Lara nhìn theo bóng cậu, khe khẽ gật đầu đồng ý. Thì ra đó là hội đồng Charles sao, dù nghe qua bao nhiêu người tung hô, vẫn không thể có ấn tượng mạnh mẽ như thật sự gặp mặt. Dù Galleon từ đầu tới cuối không hề nhìn cô lấy một lần, trái tim nàng Lọ Lem như đã mất khống chế từ lúc bị đôi mắt xanh lá ấy chiếu qua…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN