Học viện Charles (Académie Charles) - Chương 03: Arnold
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Học viện Charles (Académie Charles)


Chương 03: Arnold


Thời khoá biểu ở học viện Charles rất kỳ lạ. Lớp học mở 24/24, các giáo viên dường như không bao giờ ngủ. Nhưng điều đó không có nghĩa là học viên cũng vậy. Ngoài những môn học cần thiết giảng dạy giống như tại những trường khác, có hàng trăm môn tự do mà học viên có thể lựa chọn học. Có những môn chỉ được dạy ở cấp cao hơn như Chính trị, Kinh tế, Quản trị… những môn thuộc chuyên ngành Thiết kế thời trang, Nấu ăn, Pha chế… thậm chí là những môn thuộc lĩnh vực duy tâm như Ma pháp, Bói toán, Cầu phúc… cũng được giảng dạy. Lara như bị cuốn vào những lớp học, cô nghĩ mình hiểu lý do tại sao lớp học tại học viện không bao giờ tắt đèn. Quá thú vị, quá tuyệt vời, mỗi môn học đều lý thú đến mức cô ước mình có thể không ăn không ngủ để học hết tất cả các lớp trong một ngày. Và cô thực sự đã làm thế trong ngày thứ hai đến học viện, ngày đầu tiên trong khoá học. Sau khi bỏ ra mười một tiếng đồng hồ, từ chín giờ sáng đến tám giờ tối chạy hùng hục khắp các lớp học, cô mới nhận ra người mình đã ướt đẫm mồ hôi và bụng thì biểu tình ầm ĩ.

“Mình phải kiếm gì đó bỏ bụng thôi, trước khi mình ngất xỉu. Sau đó ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai mình sẽ đến lớp Ma pháp, mình đã để ý đến nó từ đầu nhưng hôm nay chưa kịp đến.” Lara tiếc nuối thu lại sách vở – những cuốn sách được gộp trong học phí – và lên đường trở về kí túc xá.

Jenny – cô bạn mới quen của Lara – người thừa kế tập đoàn sản xuất ô tô lớn nhất nhì cả nước – trông cũng không khá hơn chút nào. Mái tóc vàng rực của cô nàng xơ xác như rơm, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi. Nhưng hai cô gái đều hưng phấn khi nghĩ đến việc mình sẽ đến học lớp nào vào ngày mai. Bỗng Lara nhớ ra điều gì đó, và rụt rè hỏi Jenny:

– Này… cậu có biết… Lord Galleon hay học lớp nào không vậy?

– Ồ… – Jenny kéo dài âm cuối ra với vẻ bí hiểm – Lara, cậu hỏi mình để làm gì?

– À thì… ý mình là… – Mặt Lara đỏ bừng lên. Nói cho cô bạn mới biết mình thích Galleon quả thực… khiến cô xấu hổ quá đi mất.

– Ôi trời, Lara! Mình đùa cậu thôi mà! – Jenny vỗ bốp một cái lên vai cô – Nếu cậu thích Lord Galleon thật thì cũng không có gì lạ hết, bạn yêu ơi, mình cũng vậy mà!

Lara ngạc nhiên:

– Thật sao?

Jenny ôm bụng cười:

– Đương nhiên, my lady, Lord Galleon và những thành viên khác trong Hội đồng Charles là thần tượng của tất cả các học viên dù là nam hay nữ. Cậu không việc gì phải xấu hổ cả. – Nói rồi cô choàng tay qua vai Lara – Nếu cậu thích anh ấy, hay là gia nhập fan club của anh ấy đi? Tớ sẽ giới thiệu cậu với hội trưởng.

– Fan club á?

– Ừ. Tất cả thành viên trong Hội đồng đều có fan club mà. Dù cậu thích nhiều người cũng không sao, ngoại trừ Thất toạ, Lord Arnold và Lục toạ, Lord Diavolo ra. Hai người đó không ưa nhau, nên fan club của bọn họ cũng hạnh hoẹ nhau suốt. Người chân đạp hai thuyền sẽ bị cả hai bên tẩy chay. Nhưng những người khác thì OK hết. Cậu có thể vừa tham gia fan club của Lord Galleon vừa tham gia bên Lord Apollon, chắc chắn sẽ được ủng hộ mạnh luôn…

Trong khi Jenny đang thao thao bất tuyệt, hai người đã về đến cửa ký túc xá Ban Mai. Một chàng trai đang đứng ở đó. Dưới ánh trăng, mái tóc màu vàng sáng của anh như nhuộm một tầng bạc, khiến nó có màu bạch kim.

Jenny đột ngột túm tay Lara đứng sững tại chỗ. Lara đang lo lắng không biết có phải có nguy hiểm không, thì thấy cô bạn run run lẩm bẩm:

– Aaa… là Lord Arnold… trời ơi… mình có đang nằm mơ không… là Thất toạ bằng xương bằng thịt… ôi trời ơi…

Lara bất lực vì độ mê trai của cô nàng. Còn chàng trai kia nghe thấy tiếng của họ, cau mày bước ra xa.

Làm gì đó, khinh thường họ sao? Thất toạ thì hay ho lắm chắc? Lara tức mình tiến đến muốn chất vấn, lại thấy Arnold chỉ lui về xa hơn, lúc này cô mới nhìn rõ gương mặt anh dưới ánh đèn ký túc xá.

Giây phút ấy, thời gian như dừng lại, không gian lắng xuống, ánh sáng trở nên nhạt nhoà, nhường lại sự rực rỡ cho người con trai ấy.

Những lọn tóc mềm mại màu vàng sáng dịu ngoan rủ xuống ôm lấy khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nổi bật của người phương Tây, đôi mắt phượng hẹp dài màu băng lam u tĩnh, đôi môi mím chặt. Một vẻ đẹp cao quý, thuần khiết, một thiên thần xinh đẹp lạnh băng, chỉ có thể nhìn mà không thể với đến.

Thất toạ Arnold của Hội đồng Charles, người được mệnh danh là “nữ hoàng” của bàn cờ Hội đồng, mặc dù đứng cuối cùng, nhưng lại sánh ngang với Vương toạ, Nhất toạ Apollon. Lãnh diễm cao ngạo, nhưng đối với phụ nữ, trẻ em và động vật nhỏ lại rất dịu dàng, điển hình ngoài lạnh trong nóng. Tên gọi khác: ngạo kiều.

Lara ngây ngốc ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ ấy một lúc lâu, đến khi Jenny giật mạnh bím tóc cô mới hoàn hồn:

– Cậu làm gì vậy Jenny? – Lara giải cứu bím tóc khỏi móng vuốt của cô bạn, cau có hỏi.

– Cậu làm gì ấy! Sao cậu lại nhìn chằm chằm Lord Arnold thế hả? Lord Galleon đứng ngay cạnh kìa, cậu không phải thích ảnh sao?

– Hả… ơ không mình… – Lara mặt đỏ lên, làm những đốm tàn nhang trên mặt cô trở nên đáng yêu hơn – Mình đâu có…

– Các người còn muốn nhìn đến bao giờ? – Chàng trai có mái tóc màu rượu đỏ bực dọc – Muốn vào ký túc xá phải không, thế thì mau đi đi!

Nhìn thấy Galleon, tim Lara đập liên hồi. Đúng rồi, Lord Galleon mới là tuyệt nhất, cô không hề nhìn Lord Arnold, không hề! Được nói chuyện với người trong lòng thật sự quá tuyệt vời! Vội kéo lại đầu tóc quần áo, cố làm mình trông không quá nhếch nhác vì sự thật là cô đã học hết mười mấy lớp trong ngày hôm nay, Lara nở một nụ cười mà mình cho là đẹp nhất:

– Vâng, cảm ơn anh đã nhắc bọn em, Lord Galleon.

Thế chứ! Lord Galleon quan tâm đến cô, còn Lord Arnold chỉ coi cô như bệnh dịch! Lord Galleon là tốt nhất!!! Em yêu anh yêu anh yêu anh!!!

Cố gắng bắt chước dáng đi chuẩn siêu mẫu, bước từng bước vào ký túc xá, Lara quay đầu lại nói với Galleon:

– Đúng rồi, Lord Galleon, chúc anh ngủ ngon nhé!

Galleon gật đầu, trong khi Arnold hừ một tiếng.

Khi hai cô gái đã đi xa, chàng Nhị toạ hỏi bạn của mình:

– Cô ta có chạm vào cậu không? Cậu vẫn ổn đấy chứ?

Sắc mặt Arnold trắng bệch, nhưng anh dường như không chút để ý.

– Không sao.

Galleon lắc đầu, ném áo khoác qua vai anh.

– Mặc vào. Cậu sẽ bị cảm nếu cứ ăn mặc phong phanh thế vào buổi tối.

– Lắm chuyện.

– Làm như tôi muốn để ý đến cậu ấy. Nếu không phải ngài Nhất toạ nói…

– Phiền phức.

Ánh trăng kéo bóng hai người con trai thật dài, thật dài trên mặt đường. Một ngày ở học viện Charles sắp kết thúc rồi, nhưng thực chất, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN