Học viện Charles (Académie Charles)
Chương 06: Garou
Adrian mừng phải biết khi con gái dẫn bạn về nhà sau gần một tháng đi học xa. Ông niềm nở mời Jenny cùng dùng bữa tối với cả nhà, bữa tối có bò bít tết, sườn cừu và thịt dê nướng, những món rất hiếm thấy trên bàn ăn của nhà Thomas, vì gia đình cô không khá giả chút nào. Jenny thì đã quen với những món xa hoa hơn thế, nhưng lâu rồi không được ăn nhiều thịt vì kế hoạch giảm cân của mình, quyết định xả phanh một bữa, Lara nhớ hương vị đồ ăn ba làm dù thức ăn ở ký túc xá cũng rất ngon, nên hai cô gái đều ăn ngon lành hết món này đến món khác, làm người cha cũng vui mừng lây. Sau bữa tối, Jenny hỏi Adrian lúc ông đang chuẩn bị những sợi dây thép cho công việc của ngày mai:
– Chú Adrian ơi, con xin lỗi nếu con có nói gì đó làm chú buồn, nhưng sao con không thấy mẹ của Lara ạ?
Người cha hiền hậu cười:
– Ồ không, mẹ của nó không sống cùng chúng ta. Bà ấy đã tái hôn và rời khỏi thị trấn lâu rồi. Nhưng bà ấy không bao giờ quên chúng ta, bà ấy luôn tới thăm vào bất cứ dịp lễ nào, mang đến rất nhiều quà cho Lara, chỉ là bà ấy không muốn chụp ảnh chung với chúng ta mà thôi. Nhưng trong phòng riêng của Lara có rất nhiều ảnh của hai mẹ con nó đấy.
– Cháu rất xin lỗi chú, chú Adrian…
– Không phải vậy đâu, ta rất mừng vì Lara có một người bạn như cháu đấy.
Lara thò đầu vào phòng khách, cười một cách bí hiểm:
– Hai người đang nói xấu gì con đấy?
– Không đâu Lara, mà con mặc nhiều quần áo như vậy làm gì? Con định đi đâu à?
– Vâng ạ, con và Jenny sẽ tới chỗ bà Mash. Jenny, đi thôi nào!
– Các con không thể đợi tới ngày mai được sao, con gái ra ngoài đường giờ này không an toàn chút nào!
– Ôi dào, từ đây đến đó rất gần mà ba… Bọn con chỉ được nghỉ vài ngày thôi… mà bà Mash thì ba biết đấy, lúc nào bà ấy thích thì bà ấy mới mở hàng…
Adrian thở dài:
– Được rồi, nhưng con hãy cẩn thận đấy. Cả con nữa, Jenny, hãy mặc đủ áo khoác nhé. Dù là mùa hè nhưng thời tiết ở đây thất thường lắm.
– Vâng thưa ba. / Dạ thưa chú. – Hai cô gái đồng thanh và ra khỏi cửa.
Adrian tắt TV và tìm một cuốn sách đọc. Ông cảm thấy có việc gì để tập trung làm sẽ khiến ông bớt lo lắng hơn.
***
Lara và Jenny mỗi người cầm một cây chocolate chuối và một ly kem sữa nóng, vui vẻ trở về nhà. Mặt trăng trên cao tỏa ánh sáng dịu dàng, khiến Lara bỗng nhớ đến người con trai được miêu tả là trong sáng hơn ánh trăng ấy. Đôi mắt màu băng lam lạnh giá, mái tóc màu vàng sáng như dát bạc dưới màn đêm, làn da trắng như tuyết, dáng người cao gầy ẩn dưới chiếc áo choàng đen khiến anh càng thêm thanh mảnh…
– Grrr… – Tiếng gầm gừ của thú dữ cắt ngang dòng suy nghĩ của Lara. Bên cạnh cô, Jenny run rẩy chỉ vào bóng đen trước mắt.
Loài sinh vật thuộc giống sói, có thân hình cao lớn như một con gấu, bộ lông rậm rạp nồng nặc mùi máu tươi, đôi mắt sắc lạnh đầy tính xâm lược mang biểu trưng của động vật ăn thịt. Móng vuốt và răng của nó khi trưởng thành đủ sắc để xé toạc một tảng đá có kích thước lớn gấp ba lần bản thân. Thích ăn thịt người và những sinh vật huyền bí giống người khác như nhân ngư và nhân mã…
Ma Sói.
Không ngờ một sinh vật huyền bí lại xuất hiện ở thế giới loài người. Theo những bài giảng của thầy Matthew, những sinh vật huyền bí sống ở một thời không khác với con người, thậm chí cả những phép thuật kỳ diệu cũng tồn tại ở những miền không gian khác, học viện Charles chỉ đem một phần trong số chúng đến thế giới loài người mà thôi. Vậy thì kẻ nào đã đưa con Ma Sói ấy đến đây? Trong một thời gian rất ngắn kể từ khi Jenny phát hiện ra con quái thú, Lara đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô biết rằng đứng đây không phải biện pháp hay. Ma Sói đã nhìn thấy họ, vậy nên sau món khai vị là cậu trai trẻ tuổi kia, có khả năng rất lớn là sẽ tới hai cô gái nhỏ.
Khi Lara đang cố gắng nhớ lại biện pháp xua đuổi Ma Sói mà thầy Matthew đã dặn, người đang bị nó cắn xé bỗng mở choàng mắt, nắm tay đầy máu vung lên và con quái thú ngã lăn ra đất. Phun ra một ngụm máu tươi, cậu ta phủi phủi vạt áo dính đầy bùn đất, mồ hôi và cả máu, hưng phấn cười to:
– Anh chàng Ma Sói, hãy cùng đấu một trận tràn đầy nhiệt huyết nào!
Lara và Jenny há hốc mồm nhìn chàng trai tung những nắm đấm như trời giáng liên tục vào cằm, bụng và be sườn con quái thú. Trên người cậu ta be bét máu, nhưng xem ra tất cả đều đã khô và cậu ta không bị thêm vết thương nào cả. Khi hai cô gái đếm được hơn ba mươi cú đấm, Ma Sói ngã gục xuống, cằm bị tháo xuống, tứ chi trật hết xương, nó chỉ có thể gầm gừ trong vô vọng.
– Xin lỗi. – Chàng trai gãi đầu cười – Vừa rồi các em có sợ không? Tôi vốn định đợi các em đi rồi mới đánh nó, tôi đang giả chết đợi nó mất cảnh giác, nhưng lại sợ nó quay ra tấn công các em. Sau đó tôi nhận ra các em cũng là học viên, nên mới không giả chết nữa. Thành thật xin lỗi, tôi sẽ lưu ý hơn vào lần sau.
– Anh cũng là học viên ạ? Anh học năm mấy ạ? – Máu mê trai của Jenny lại nổi lên rồi, thì ra cậu chàng lau đi mấy vết máu trên mặt cũng rất đẹp trai, kiểu boy năng động thể thao với làn da rám nắng chẳng hợp rơ chút nào với màu tóc trắng pha xám. Nếu là vào ban ngày thì trông cũng rực rỡ đấy, nhưng màu da chocolate vào ban đêm nhìn chẳng khác gì người vô hình.
– À, anh tên là Korn. Năm ba.
… Không trùng hợp như vậy chứ?
– Chắc các em không biết anh đâu, nhưng mà nếu em là người bên câu lạc bộ Quyền Anh thì chắc sẽ biết…
Korn học trưởng, anh cảm thấy hai cô gái năm nhất chân yếu tay mềm thích đồ ngọt và vẫn mơ mộng chuyện cổ tích vào câu lạc bộ Quyền Anh làm gì? Tham gia đội cổ vũ?
Nhưng giờ thì Jenny hoàn toàn hoá đá rồi. Cô không khỏi nhìn sang bạn mình vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, đột nhiên nảy ra một ý tưởng nghe vô lý nhưng lại cực kỳ có sức thuyết phục: Lara nhất định có ràng buộc gì đó với Hội đồng Charles, nếu không tại sao đi đâu cũng gặp người của Hội đồng vậy, từ Thất toạ, Lord Arnold, đến Lục toạ, Lord Diavolo và bây giờ là Tứ toạ, Lord Korn, chủ tịch câu lạc bộ Quyền Anh của học viện. Thật ghen tị quá đi mờ…
Chưa kịp hỏi lại Korn, ba người bỗng nghe tiếng gió rít qua tai. Con Ma Sói đã sổng mất. Thừa dịp ba người đang trò chuyện, nó cố gắng kéo lê cái chân bị nhiều vết thương nhất, nhưng xem ra lại cũng chịu ít ảnh hưởng của việc bị bẻ khớp nhất, vút qua đầu bọn họ và không nhìn lại. Bị luồng gió nó tạo ra khi lướt qua hất lên không trung, Lara sợ hãi nghĩ rằng mình lẽ ra không nên phong ấn luôn khả năng sử dụng ma thuật nguyên tố, dù ma pháp của cô chẳng ra gì, nhưng ít nhất cô có thể làm mình trở nên nhẹ như bông để rơi xuống một cách êm ái nhất có thể.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt cô cảm thấy mình rơi vào một nơi ấm áp. Ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc màu rượu đỏ quen thuộc, Lara ngây ngẩn nghĩ… À, thì ra là ảo giác trước lúc chết sao… Giá mà mình thổ lộ với anh ấy…
***
Hôm sau, nhà Thomas đón thêm vài vị khách khác tới thăm.
– Một con sói lớn bằng một con gấu trưởng thành! – Adrian liên tục xoa đầu cô con gái nhỏ – Ôi, may mà con và Jenny không bị thương… Chắc hai đứa đã phải sợ lắm… Ba xin lỗi… Ba đã nên đi tìm các con sớm hơn…
– Xin đừng nói như vậy, thưa Ngài. Ngài đã làm hết sức mình và không ai bị thương cả. Ngài đã làm rất tốt rồi. – Chàng trai có mái tóc vàng óng như ánh nắng mặt trời nở nụ cười ấm áp đến chói loà. Giống như tên mình, anh rực rỡ như thần Mặt Trời của Hy Lạp. Vị Vua không ngai của Học viện Charles, Nhất toạ Apollon trấn an người cha đang đầy lo lắng và hối hận.
– Các cậu đã cứu con bé. Ơn này tôi có đem cả đời ra đổi cũng không thể trả được.
– Không đâu thưa Ngài. Bổn phận của chúng tôi là bảo vệ các học viên mà.
Galleon nhìn người từ đầu tới giờ vẫn đứng khuất trong góc, bực bội ném áo khoác lên đầu anh.
– Nếu không chịu được ánh sáng thì đừng đến đây chứ, đồ quỷ hút máu đáng chết.
– Không phải ánh sáng. – Cuộn mình trong áo khoác của Galleon, anh lạnh lùng đáp lại – Ta ghét tụ hội.
Apollon nhận ra được hai người bạn đang giương cung bạt kiếm, liền đứng dậy chào Adrian và ra về. Nở một nụ cười chói chang như nắng hạ, anh hiền lành hỏi:
– Galleon, cậu vừa gọi Arnold là gì? Cậu không nên để lộ thân phận của em ấy trước mặt người thường đúng không nào? – Ngừng một chút, anh nói tiếp – Còn Arnold, em đã làm gì với bộ trang bị chống ánh nắng mặt trời mà ta chuẩn bị vậy? Nhìn em xanh xao quá, không phải là bị sốt rồi chứ?
– Thuộc hạ biết lỗi rồi, thưa Ngài… Tôi…
– Hừ…
Nhận được hai câu trả lời của họ, Apollon mỉm cười ra hiệu cho Galleon lái xe đi.
– Ta luôn hy vọng mọi người hoà thuận với nhau, và ta tin là mọi người sẽ làm được. Tất cả là vì học viện chúng ta.
– Vâng, thưa Ngài.
– Là học viện của ta, thủ lĩnh ngạo mạn.
– Sao cậu dám nói thế với…
– Đánh nhau đê, đánh nhau đê… – Korn cũng góp một chân.
– Đều im cho ta! – Chiếc Ferrari rung chuyển khi Apollon đấm mạnh xuống ghế.
…
Tuyệt vời, thế giới an tĩnh. Apollon mỉm cười, lại khoác thêm cho Arnold một chiếc áo choàng nữa.
Thất toạ đại nhân: … Ta muốn đập chết hắn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!