Học Viện " Gold Rainbow"
Chap 6: Buổi Học Đầu Tiên (New Version)
Chàng trai tóc vàng chống nạch cười đểu, giọng điệu như muốn chọc tức người khác. Tụi nó đang mệt mà nghe cái chất giọng kia thì sắc mặt hạ hẳn xuống, Sunny cáu gắt ngẩng mặt lên tính quát vào mặt cái thằng cha đó thì bất ngờ. Chàng trai kia cũng hoảng không kém, mắt nheo lại nói:
_Linh thật! Chúng ta lại gặp nhau rồi!
_Hừ! Hèn chi thấy quen, cái bản mặt “chảnh cún” đây mà! – Sunny cười khẩy
Cả hai vừa nhìn nhau vừa bắn tim í lộn vừa bắn sét, sắp cháy trường thì cô lên tiếng:
_Anou, sao thế Ân? Hai người quen nhau à!
_Oan gia ngõ hẹp đấy! Đúng là đồ “chảnh cún”!
_Giề?!… Nếu vậy thì cô là “mèo mát”, hehe!
Chàng trai kia ngửa mặt lên trời cười như đúng rồi khiến mấy người còn lại phải đổ mồ hôi. Sandy đỡ Anna dậy, nhìn lên thì thấy người không muốn cũng phải gặp, nhưng mình đây chẳng nóng như ai kia, chỉ lườm chàng ta một cái thật là sắt hơn dao thôi là được rồi. Chàng trai tóc đên cảm nhận có sát khí cực lớn bắn về phía mình thì lập tức lùi ra xa mấy trăm mét, mặt cau có khó chịu. Tình trạng như thế diễn ra khoảng chừng năm phút thì loa trường vang lên tiếng một bạn nam:
_Yêu cầu các bạn đang ở dưới sân trường lên phòng hiệu trưởng có việc cần! Xin nhắc lại…
_Kêu mình lên làm gì ấy nhể? – Sandy thắc mắc
_Cứ lên thì ắt biết! Đi thôi! – Anna kéo tay Sandy và Sunny đi
Ba chàng trai kia thấy vậy cũng nối đuôi theo sau, tóc vàng thì làm đủ kiểu mặt xấu cùng với cử chỉ tay như trêu Sunny mà cô nàng lại không biết, còn tóc đen thì lầm bà lầm bầm cứ như niệm kinh Phật, chỉ có chàng trai tóc nâu thì im lặng nhìn chăm chăm mái tóc tím sẫm đung đưa theo từng bước chân của Anna.
Tại phòng hiệu trưởng, hiện giờ cả đám đang bị mắng té tát vì làm ồn không cho người ta học, đã vậy còn là ngày đầu tiên nữa chứ! Sau khi cái miệng vận động hết công suất xong thì hiệu trưởng mới tạm dừng lại, tay với lấy chai nước uống ừng ực. Cô thấy thế liền nói:
_Tụi con xin lỗi hiệu trưởng, hứa là lần sau sẽ không tái phạm nữa ạ!
Vừa nói Anna vừa cúi người gập xuống, còn ra hiệu cho những người kia làm theo. Biết ý, Sandy và Sunny cũng cúi theo và làm vẻ mặt ăn năn hối lỗi mặc dù không muốn, để lại ba chàng trai làm mặt ngu. Dù sao nó đã làm vơi đi một phần nỗi tức giận trong lòng, hiệu trưởng liền phất tay, ra hiệu cho tụi nó đứng lên, nói:
_Thôi được rồi, hứa thì nhớ giữ lời!
_Dạ! – tụi nó đồng thanh
“Reng!!!”
Tiếng chuông thánh thót vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến, cả đám liền chào hiệu trưởng rồi rời phòng. Chàng trai tóc vàng trầm trồ tiến lại gần Anna nói:
_Không ngờ mấy cậu lại có thể làm hiệu trưởng nguôi giận đó, thật là kì diệu! Chứ như thường lệ là bị phạt đủ kiểu mới chịu tha nha~
_Có gì đâu! – Sandy nhún vai
_Nhân tiện chúng ta làm quen đi, tôi tên là Cường, hoặc gọi Gin cũng được chẳng sao! Còn bạn?
Anh chàng tóc đen tiến đến trước mặt cô chào hỏi rồi đưa tay ra, cô cũng thế liền nắm lấy bàn tay ấy lắc nhẹ vài cái, giọng nói trong trẻo vang lên khiến tim hai chàng đập lệch nhịp:
_Mình là Như, nick name là Anna, rất vui được làm quen! Anh chàng hacker! – Anna mỉm cười
Gin sốc, hầu như chưa có ai ngoài mấy thằng bạn thân của mình biết bí mật này ra, còn có cô gái trước mặt nữa sao? Cảm thấy hứng thú, miệng nhếch lên thành đường cong hoàn hảo, giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên:
_Thật vinh hạnh khi cậu biết nghề tay trái của tôi!
_… – Anna gật nhẹ đầu như đã hiểu
_Này Như!!! Đó là cái thằng cướp áo mình một cách trắng trợn đó! Đừng chơi với nó nữa!
Sandy hậm hực kéo Anna đi mặc cho cô chưa kịp nói lời nào, mặt ngơ ngác nhìn dễ thương cực làm tim Gin xốn xao. Chàng trai tóc nâu người tỏa đầy sát khí, đi một mạch chẳng nói lời nào làm hai chàng trai cảm thấy khó xử. Cái tên tóc vàng nói:
_Uây, đừng nói mày thích cô gái đó nha Cường? Không được không được rồi! – chàng trai ấy chẹp miệng
_Không phải chuyện của mày đâu Long – Gin xoay người bước đi
_Sao ai cũng đi hết vậy trời! – chàng trai tên Rain ngán ngẩm lắc đầu rồi chạy theo
Ngồi ở bàn ăn nằm tít trong góc khuất, Sandy giận dữ dùng cái nĩa đâm mạnh vào miếng thịt xấu số rồi đưa lên miệng nhai, lông mày nhíu chặt lại thành một đường dài. Sunny ngồi kế bên liền cười hề hề, tay không ngừng cầm khăn giấy ăn lau mồ hôi trán, còn Anna thì chẳng quan tâm đến, cầm điện thoại lướt lướt, đeo thêm cả earphone nữa. Thấy không ai chú ý đến mình, cô nàng kia liền hậm hực đập bàn cái “Rầm”, miệng la to:
_Này!!! Không thấy tao đang có chuyện bực mình à!
_Thấy! – Anna gật nhẹ đầu
_Vậy sao không hỏi thăm gì hết vậy? – Sandy huơ tay lung tung
_Hôm bữa mày giận, tao hỏi thì mày chửi tao xối xả đấy thôi, sao mà dám hỏi nữa! – Anna cũng không vừa
_Ờ thì…
Cô mệt mỏi đưa tay lấy hộp sữa uống hết rồi thảy vào thùng rác cạnh đó, đứng dậy đi mất. Hai người kia cũng biết điều ngồi yên tại chỗ ăn tiếp, sẵn tán gẫu thêm vài câu.
Ây da! Sao số cô khổ thế nhờ? Gặp đúng hai con bạn tính tình chả khác gì con nít cả! Làm mệt đầu, nhức óc! Trên hành lang vắng, có bóng dáng cô gái với mái tóc tím được cột cao đung đưa nhè nhẹ, miệng lẩm nhẩm bài hát quen thuộc, đôi chân dài và trắng nõn nà sải từng bước tuyệt đẹp, và địa điểm đến đó chính là phòng âm nhạc.
Đứng trước cửa phòng, nhìn tấm bảng có hình những nốt nhạc dễ thương kia, cô khẽ cười rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng lặng như tờ, chẳng có ai ở đây cả, cứ như bỏ hoang vậy. Thật là tội lỗi mà, Anna lắc đầu rồi tiến đến trước một cây đàn ghita. Nó được làm bằng gỗ sơn màu tím, trên nó được vẽ những cành hoa oải hương tím thật đẹp và vô cùng tỉ mỉ. Ngồi lên chiếc ghế gần đó, hai tay đặt nhẹ lên dây đàn và bắt đầu điệu nhạc. Giai điệu nhẹ nhàng và dễ thương, khiến cô vô cùng yêu thích tên là: “Hao xiang ni – Joyce Chu” phiên bản tiếng Việt.
Nhiều khi vu vơ em lại rất muốn nhắn tin
Rằng em nhớ anh mỗi ngày
Giật mình chợt nhận ra khoảng cách của đôi mình
Là nhiều giờ trên máy bay
Vì em đây chỉ là một cô gái đang yêu
Chỉ có biết nhớ anh rất nhiều
Dù trời mưa hay nắng to
Trái tim này chỉ biết nhớ nhung
Người con trai mà em nhớ mong là một chàng trai Việt Nam dễ thương
Lần đầu tiên gặp nhau anh đã cho em vấn vương
Rồi cô gái từ phương xa đến như em
Biết cách nào đây để nói ra
Đành phải dùng một lời thương mến mà em đã rất thân quen
Hao xiang ni Hao xiang ni
Hao xiang ni Hao xiang ni
Em nhớ và nhớ và nhớ rất nhớ anh
Em nhớ và nhớ và nhớ rất nhớ anh
Hao xiang ni Hao xiang ni
Hao xiang ni Hao xiang ni
Em nhớ và nhớ và nhớ rất nhớ anh
Em nhớ và nhớ và nhớ rất nhớ anh
Hao xiang ni
Kin đang đi lòng vòng thì nghe tiếng đàn ghita cùng giọng hát trong trẻo, trong vô thức chân đã từng bước tiến đến phòng âm nhạc. Anh vừa đẩy cửa vào cũng là lúc cô kết thúc bài hát, khẽ giật mình nhìn lên thì mắt chạm mắt. Nhưng chỉ trong năm giây thì Anna vội đứng dậy nói:
_Xin lỗi, mình đàn to quá à? Có làm phiền bạn không?
_À… Ờ không có! – Kin xua tay
_…
Anna cất đàn lại chỗ cũ, tính rời đi thì Kin hỏi tiếp:
_Cậu thích thỏ lắm à?
_Umk, nhìn chúng dễ thương còn mềm mại nữa! – Anna cười nhẹ
_Ồ! – Kin trầm trồ
_Nếu không còn gì nữa thì mình đi trước!
_Khoan, cậu chưa biết tên mình mà phải không? Mình tên Phong! – Kin vội vã
_Phong à? Tên đẹp thật đấy! – Anna ngẫm nghĩ rồi nói
Lôi kéo thành công, cả hai cùng nhau nói chuyện trên trời dưới biển, cười đùa vui vẻ. Ấm áp trào dâng trong lòng, hai người dần dần tiến đến gần với nhau hơn…
“Reng!!!”
Lại cái tiếng chuông “thần thánh” kia! Chỉ trong chớp mắt đã đến giờ vào lớp rồi sao? Trò chuyện còn chưa đã mà! Anna cúi đầu chào lịch sự rồi tính đi về lớp thì bạn Kin lại hỏi nữa:
_Cậu học lớp mấy?
_11A1
_Cùng lớp với mình rồi! Chúng ta về chung hen! – Kin mở lời
Đáp lại là cái gật đầu ngại ngùng, cô và anh sánh bước bên nhau nhìn cứ như couple khiến bao ánh mắt ghen tỵ liền hướng về, trong đó còn có cả… nước mắt.
_Ồ!!!
Cả lớp la ầm trời khi thấy hotgirl/ hotboy của họ đi chung với nhau, liền lập tức chia thành hai phe nam/ nữ chạy đến tách riêng hai người ra, mặt hầm hầm sát khí. Sandy và Sunny chẹp miệng, lên tiếng trêu chọc Anna nhà ta khiến chị cứng họng không nói nên lời, cái đấy có thể gọi tắt là sa mạc lời đấy!
_È hèm! Đây là lớp học chứ đâu phải cái chợ đâu mà mấy anh chị ồn quá vậy?
Chất giọng “oanh vàng” vang lên khiến mọi hoạt động trong lớp như ngừng lại, tất cả đều đổ mồ hôi hột trừ tụi nó đang nghệt mặt chả hiểu gì. Cậu bạn lớp trưởng đứng gần đó liền nói nhỏ vào tai tụi nó:
_Bà này nổi tiếng sát thủ nhất trường đấy! Bị bắt là coi như chết!
_Ồ! – tụi nó gật gù
_Ba chị kia! Im lặng! May là học sinh mới chứ không là tôi bắt lâu rồi!
“Bà cô “sát thủ” ấy vờ nói như mình “hiền” lắm vậy á!” cả lớp nghĩ y như nhau. Cậu bạn lớp trưởng kia nhanh nhẹn chạy về chỗ ngồi hô to:
_Cả lớp… Nghiêm!
_Ngồi xuống đi! Xin giới thiệu, cô tên là Liên, sẽ là giáo viên dạy Hóa năm nay!
Trong khi bà cô thao thao bất tuyệt trên bảng thì cả lớp mỗi người một việc, không ai làm phiền ai cả. Lúc bà ta quay xuống thì nhanh như chớp, tất cả ngồi im, ngoan ngoãn nghe giảng như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đúng là không hổ danh lớp 11A1, bá đạo đứng hai thì chẳng có ai đứng nhất.
“Reng!!!”
_Tiết học của chúng ta đến đây là kết thúc! Các em có thể về!
_Hú! Yeah, cuối cùng cũng qua cái tiết “địa ngục” ấy rồi!
Nhìn cả lớp la làng, còn có vài đứa cầm vỉ thuốc trợ tim ra bẻ mấy viên uống, mặt xám lại. Coi bộ bà cô này cũng ghê nhờ! Khe khe! Ta bắt đầu thấy thích rồi đây! Tụi nó cười thầm trong bụng, một kế hoạch đã được vạch ra…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!