Học Viện Ma Cà Rồng - Vampire Academy
Chương 4
Cô hồi hộp, không biết tự nhiên lại xuất hiện cái con vật kỳ lạ này là sao? Nhưng vì sao mấy tên kia vừa thấy nó lại sợ như bị ma nhập vậy. Xem ra nhìn chủ cẩu cẩu có cánh này chắc là ko phải thù.
-” Ê !! Cẩu cẩu à! Mi là ai vậy ” lúc này mọi suy nghĩ về cô dồn ép về phía con vật có hình dạng kỳ lạ. Chà ! Nhìn đúng như là một linh thú trong truyện , tướng đi oai hùng, kể cả hình dạng cũng đep.
Khi Linh Thú nghe được, câu nói của Yukito. Mắt chuyển sang màu đỏ như máu, như chuẩn bị vồ mồi, mũi như thổi khói cho đỡ tức. Nó đường đường là một linh thú cai quan các nhân tố, chủ nhân là một nhà tiên tri hùng danh xưng bá. Còn trước mặt cô nhóc con này lại biến thành một con vật hư ảo tầm thường như Cẩu Cẩu, nó sắp bùng nổ rồi!!! Con nhóc này nhìn nhỏ tuổi hơn nó mà lại dám kiêu nó là cẩu cẩu, đây đúng là sự sĩ nhục lớn nhất mà nó từ trước đến giờ mới gặp qua. Nếu tin Linh Thú bị người ta nói ” cẩu cẩu” chắc chắn nó sẽ không dám ló đầu ra đường mất. Nó hừ một tiếng, trên vẻ mặt biểu hiện ‘ coi như lần này tôi nhịn nhá ‘
Cô thầm rùng người, nó hiểu tiếng người ư? Không phải đó chứ. Đúng là con vật có giá trị liên thành.
Thấy được cái mặt sáng quắt từ Yukito, con vật càng thêm tứ giận. Nhìn qua phía bên cô như muốn nuốt con mồi vào bụng, rồi ngước sang bên lũ người vam quỷ kia đang sợ hãi.
-” Các ngươi sợ cái gì? Một con linh thú nhỏ nhoi mà cũng sợ là sao? Đúng là toàn nuôi những tên vô dụng. ” tên thủ lĩnh từ trên đất, cố đứng lên nhưng do cú húc vừa rồi làm hắn cố gắng lắm mới nói lên được vài tiếng
Lũ người đó run run, bọn hắn từng nghe: Linh thú bóng đêm là một trong những linh thú rất hung hãn, có sức mạnh ghê gớm, chỉ nghe thấy tên cũng đủ khiếp rồi. Nay thủ lĩnh nhóm bọn hắn lại vì một cái vỗ cánh đã làm ổng bay đến lết không dậy nổi. sợ? sao lại không sợ chứ. bọn hắn cũng không muốn chết, dù là vam quỷ nhưng cái chết của vam quỷ sẽ còn thảm hơn cả cái chết của một vam bình thường, chính vì thế mà một số người trong nhóm bắt đầu cảm thấy lạnh người. Con linh thú này làm sao có thể sử lý được, chỉ còn cách là bỏ chạy thôi.
-” Thủ lĩnh chúng ta giờ phải làm sao đây ” một tên ở trong băng cố gắng kìm chế sự sỡ hãi nói nhỏ bên trong tai của tên thủ lĩnh, trong giọng nói cũng có phần cà lăm.
-” Hahahahah các ngươi sợ cái gì. Con vật nhỏ nhoi đó thì làm được gì bọn ta !!!! Hahahaah ‘ tên thủ lĩnh đó cười như điên, ngước đầu nhìn về phía trước.
-” các ngươi. Mau tấn công chúng nó cho tao!!! Tên nào sợ thì chút chuẩn bị mang đầu về để cho chủ nhân xử tử đi. Các ngươi còn nhớ chủ nhân đã nói với chúng ta điều gì!!!! ” tên thủ lĩnh bớt cười, trên tay móng vuốt hiện ra đầy những móng tay nhọn hoắc màu đen, đôi mắt đổ lên khiến người ta liên tưởng đến tula gọi hồn.
Linh thú khẻ nhíu mày. Đúng là không biết lượng sức mình, dựa vào các công phu của loài Vam quỷ thấp hèn này mà muốn đấu với nó sao, Yukito nhìn về tư thế sẳng sàng chiến đấu của con vật. Trong lòng cảm thấy có phần hồi hộp và hơi lo, linh thú? Xem ta danh tính của nó xem như có phần oách.
râu mép nhìn vẻ mặt của cô nàng, tai dĩnh lên trời. Mép râu bay phất phới trước ngọn gió của rừng đêm khuya. Hiện ra bộ lông đen lấp lánh, đang xù lên như một vị chúa tể quyền uy nhất
Những tên kia có một chút do dự tay dần hiện ra những móng vuốt to dài. Nếu bọn hắn làm kế hoạch bị thất bại, chủ nhân sẽ tha cho sao. Đừng nói đến chữ tha, Ankani và Sikifi dễ dãi vậy sao. Nếu dễ dãi như vậy thì bọn chúng đã thoát khỏi trốn địa ngục kia rồi, chính bọn hắn đã từng bị hắn tra tấn. Đúng! Chỉ có cách chiến đấu này là quyết định tất cả, thay vì chạy trốn. Có lẽ nên giết con linh thú này, con linh thú này tuy nhìn bề ngoài nhưng sức mạnh rất ghê gớm. Nếu đã nhuốm máu thì để cho nhuốm hết máu luôn đi.
–” thủ lĩnh chúng ta sẽ liều một phen ”
Nói là làm, bọn chúng ra sức dùng những chiêu thức để cố đả thương con vật
Cả đám nhào lên, khuôn mặt không còn biểu cảm sợ hãi như trước nữa mà là khuôn mặt máu lạnh và đầy những mưu mô toan tính.
Linh thú khẻ ” hừ ” một tiếng bay lên cao dùng chiêu thức Hyde. Mắt quan sát chuyển sang màu của băng, bay về phía bọn người đánh bay từng tên một. Cuộc chiến ác liệt diễn ra trước mắt, cô cứ như là đang mơ. Mọi chuyện cứ xoay chuyển một cánh nhanh chóng khiến cho Yukito không tiêu hóa được.
Một tên đằng sau bên cánh rừng, nhìn thấy Yukito không phòng bị đang định nhảy qua cào nát thịt của Yukito. Linh thú nhạy bén cảm nhận được sự nguy hiểm bên phía đó, nhảy lên cao vồ tên kia xuống mặt đất. Gầm một tiếng, kết thúc tên kia một cách nhanh chóng
Cô đứng như trời trồng cho đến khi con vật đó lại tên tiếng:
-” Chúng ta mau đi thôi, giải quyết hết tả bọn chúng rồi” cuối cùng chỉ hơn một phút những tên đó đã bị hạ gục. Máu lem chảy hết khắp khu rừng, làm cảnh tượng hết sức quỷ dị.những tên Vam quỷ bị biến thành một dịch chất lỏng đen, nhày. Nhưng rất hôi, khiến cô không muốn ở đây được bao lâu nhưng cố gắng rặn ra một câu chủ đề
-” Nhưng mà bạn của ta thì làm sao. Sao mi lại biết nói tiếng người vậy hả !!! ” mắt của Yukito đảo về phía con vật kia, trong đầu không ngừng suy nghĩ về vụ việc và cố gắng tiêu hóa từng chuyện một đã sảy ra.
Linh Thú thấy cô gọi xưng hô hết sức không được văn minh, liếc nhìn cô một cái vung cánh;
-” Ngươi mau lên đi. Ngươi không thuộc về thế giới của con người, còn về phần bọn nhóc con kia ta đã đi về phía trước một bước xóa trí nhớ bọn chúng. Còn bây giờ dẹp chuyện này leo lên lưng ta đến nhà của ông bà Sanka và Nali ” con thú tỏ vẻ khinh bỉ nhìn về phía cô, lòng thầm nghĩ: Đúng là con nhóc thiếu lịch sự. Không biết hai ông bà đó đã dạy những gì cho con nhóc này nữa, đúng là phiền phức.
-” cái gì? ” chuyện gì vậy? Con linh thú nói cái gì mà cô chẳng hiểu. Ba mẹ mình mà quen với con vật kỳ lạ này sao. Còn bạn bè của cô Amy, cái gì mà xóa trí nhớ. Cái gì mà cô không thuộc về thế giới con người?????
-” Mau leo lên. Sức kiên nhẫn của ta cũng có hạn. Mọi chuyện về nhà của cha mẹ nuôi của ngươi giải thích ”linh thú nhiếu mày, móng vuốt ở dưới đất thu lại với vị trí ban đầu.
Cô lúc này ú ớ, đầu óc vốn thông minh lại trở nê lú lẫn đến tột cùng và có cảm giác vô cùng choáng váng. Theo lời của con vật, Yukito đi về phía đối diện leo lên trên lưng của nó, tay ôm lên chiếc cổ có lông mềm mại. Đúng là lông linh thú như lời đồn, mềm mịn và dễ chịu.
Con vật thấy hành khộng hết sức là khiếm nhã của cô khẽ nhắc:
-” Ngươi không cần ôm chặc vậy. Không rơi xuống đâu mà lo” con nhóc này rõ ràng là khinh thường kỹ thuật bay của nó đây mà. Lửa giận càng thêm bùng phát, sao con nhỏ này lúc nào cũng muốn chọc điên ta đây… grừ grừ..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!