Hòe Viên
Chương 10
Nhận được lời nói xin lỗi của Phó Dục Thư là nằm trong dự liệu, Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu nói: “Không cần xin lỗi, lúc tôi mới ra đời họ đã qua đời rồi. Tôi chưa từng gặp mặt ông bà nội tôi, chỉ nghe mẹ nói họ là người rất tốt. Trong lòng tôi rất tôn kính họ, nhưng nói thật lòng thì tôi cũng không có tình cảm gì với họ cả.”
Người chưa từng gặp mặt thì có được bao nhiêu tình cảm chứ? Cô nói thật, hơn nữa cũng vô cùng hợp lý.
Phó Dục Thư gật đầu đồng ý, trầm ngâm trong chốc lát, ngước đôi mắt đen nhánh như ngọc nhìn cô nói: “Cô biết vì sao bọn họ muốn tự sát không? Chủ nhân trước đây của căn nhà tôi đang ở cũng tự sát không hề có lý do.”
Cái gọi không hề có lý do chỉ đơn giản chính là bọn họ không có lý do gì để tự sát cả. Bọn họ sống cuộc đời an nhàn giàu có, ngoại trừ không có con ra thì hoàn toàn không có động cơ gì để tự tìm cái chết.
Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu, nhìn anh nói: “Tôi biết thì đã sớm nói cho anh biết rồi, anh cảm thấy tôi có điều gì giấu giếm anh sao?”
Phó Dục Thư chớp mắt một cái, nhìn cô không nói tiếng nào. Cô cũng nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn, vẻ ngưỡng mộ và thành khẩn không hề che giấu trong mắt. Phó Dục Thư thu hồi ánh mắt, cúi đầu, vân vê mép giấy kết hôn không nói tiếng nào.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh một hồi, dáng vẻ anh rũ mắt suy tư an tĩnh lại ung dung. Tấm lưng rộng rãi như biển bao la, chịu tải thuyền cô bé nhỏ bỏ neo đợi chờ.
“Cũng được.” Phó Dục Thư bỗng mở miệng, vẫn không nhìn cô như cũ, giống như là đang trốn tránh gì đó. Anh nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng những truyện này tự tôi sẽ điều tra, không làm phiền cô nữa.” Anh đứng lên, vẫn không nhìn cô, mà nhìn về phía khác nói: “Về nhà hay đến đoàn kịch nói, cần tôi tiễn cô không.”
Tất cả đều sẽ ổn thôi.
Đây là ý tiễn khách.
Tưởng Phẩm Nhất hiểu rõ ngầm ý của anh, cô im lặng ngồi trên ghế salon một hồi, rồi nói: “Là câu nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhưng nếu như anh lên con thuyền mãi mãi không đến được đầu cầu thì sao?”
Phó Dục Thư khẽ nhíu mày, mắt nheo lại một chút. Tưởng Phẩm Nhất bất giác thở dài, nói sang chuyện khác: “Tối hôm qua tôi uống say, có phải đã làm chuyện gì quá đáng với anh hay không?”
Phó Dục Thư lập tức nhìn về phía cô nói: “Không có.” Anh cường điệu, “Cô rất an phận, không làm gì cả.”
Tưởng Phẩm Nhất đứng lên, nhìn anh cách một bàn trà, nói trắng ra: “Nếu như tôi rất an phận, sao buổi sáng thức dậy lại thấy mình không mặc áo.”
Sắc mặt Phó Dục Thư vẫn như thường, nói: “Tối hôm qua tôi đi ra ngoài một chút, sợ cô ở một mình trong phòng sẽ bị lạnh, cho nên mở điều hòa lên, trở lại đã nhìn thấy cô…”
“Tôi không có ý muốn trách anh.” Tưởng Phẩm Nhất ngắt lời anh, “Tôi tin tưởng anh.” Cô nhìn anh, ánh mắt vô cùng chân thành.
Tim Phó Dục Thư hơi đập loạn nhịp, tay không biết để nơi nào. Anh đã từng tuổi này, vậy mà lại bị lời nói của một cô bé chặn họng, tay chân luống cuống, điều này thật khiến anh cảm thấy rất xấu hổ.
Bỏ hai tay vào túi quần, Phó Dục Thư hỏi cô: “Tưởng tiểu thư, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Tưởng Phẩm Nhất thoáng sửng sốt, lập tức nói: “Hai mươi lăm tuổi.”
“Tôi đã ba mươi hai.” Phó Dục Thư giơ tay lên đếm ra bảy ngón, “Tôi lớn hơn cô bảy tuổi, nếu như tôi có con thì nó đã chạy nhốn nháo kêu cô là chị rồi.”
Tưởng Phẩm Nhất nhăn mày lại, mím môi nhìn anh không nói. Ý của anh rất rõ ràng, là lo lắng cô sẽ nảy sinh ý nghĩ mập mờ nào đó với anh. Mà trên thực tế, như đã phát triển đến mức cần anh phải mở lời uyển chuyển từ chối cô, chuyện đó đã rất khó giải quyết.
Khẽ mỉm cười, vẻ mặt Tưởng Phẩm Nhất lạnh lùng nói có vẻ hơi u oán: “Tôi không rõ ý này của Phó tiên sinh là gì.” Cô ra vẻ không hiểu, quay đầu nói, “Được rồi, chuyện tối hôm qua tôi xin lỗi anh, đã làm khó anh, tôi có thể tự mình rời khỏi, anh cứ bận việc của anh đi.” Cô nhìn lướt qua giấy kết hôn trên bàn trà, nói, “Cái này tôi để ở chỗ anh trước, anh có thể từ từ nghiên cứu. Tuy tôi không biết vì sao năm đó ông bà nội tôi cùng nhau tự sát, nhưng cũng nhắc anh có thể bắt nguồn từ cây hòe kia, dù sao nó mới là thứ sống lâu nhất ở chỗ này.”
Phó Dục Thư liếc nhìn cô, hiện tại chắc chắn tâm trạng cô không tốt lắm. Nếu không sẽ không là ra vẻ mặt nặng nề ngập tràn nơi đáy mắt thế này.
“Tôi nghe mẹ nói, năm đó ông nội là người trông coi cây hòe, chăm sóc nó sinh trưởng khỏe mạnh, cũng trông coi không cho ai đến gần nó.” Tưởng Phẩm Nhất hờ hững nói xong, đeo túi lên quay người muốn đi. Lúc này Phó Dục Thư cũng ngăn cô lại.
“Đợi đã, tôi có chút đồ muốn cho cô xem.” Anh tiến lên vài bước, tiếng nói trầm ấm.
Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại liếc nhìn anh: “Sao vậy, anh không lo lắng đứa con bảy tuổi chạy quanh quẩn kêu tôi là chị gái nữa à?”
Phó Dục Thư ho khan hơi lúng túng, nói: “Nó cũng không tồn tại, tôi chỉ ví dụ thôi.”
Tưởng Phẩm Nhất cười nhạo một tiếng, hỏi: “Xem cái gì?”
Phó Dục Thư nói: “Đồ để trong nhà, khi nãy cô về, nơi đó có an toàn không?”
Tưởng Phẩm Nhất nhớ lại dáng vẻ mình lén la lén lút kiểm tra trước cửa nhà anh giống như ăn trộm, hắng giọng một cái, nói: “Chắc là an toàn, tôi thấy khóa nhà anh đều nguyên vẹn, không bị đụng đến, chắc là không có ai.”
Phó Dục Thư khẽ gật đầu, cũng không nói gì. Tưởng Phẩm Nhất sợ anh hiểu lầm, giải thích: “Có thể là tối hôm qua bọn họ đợi không thấy anh, hôm nay lại có chuyện khác phải làm, cho nên rời khỏi trước, tối hôm qua tôi không có lừa anh.”
Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô: “Tôi không có nghi ngờ cô, cô yên tâm đi.”
Tưởng Phẩm Nhất cười ha ha, thầm nghĩ, anh nghĩ thế nào làm sao tôi biết được, tự tôi nghĩ mới là đáng tin nhất.
Phó Dục Thư cũng không để ý đến cô có tin hay không, nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Tôi thay quần áo và thu dọn chút đồ đạc trước đã, rồi chúng ta trở về.”
Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, dứt khoát ngồi trên ghế salon chờ anh, khoảng chừng qua năm phút, anh đã xách cặp công văn, mặc xong áo khoác ngoài đi xuống.
Anh mặc chiếc áo khoác màu đen dài đến gối, khuôn mặt và áo sơ mi gần như là một màu trắng muốt như nhau. Có thể thấy được làn da anh láng mịn thế nào.
Anh bước đi vội vã, tay áo sơ mi dưới tay áo khoác còn chưa kịp gài măng sét. Tưởng Phẩm Nhất muốn nhắc nhở anh, nhưng anh lại nói trước một bước: “Đi thôi.” Nói xong, anh bước nhanh ra cửa.
Tưởng Phẩm Nhất mệt mỏi đi theo phía sau, thấy anh vội vàng dọn dẹp xe mercedes màu đen, một lúc lâu mới bảo cô đi đến. Cô vừa ngồi lên, đã nghe thấy một mùi rượu thoang thoảng, mặt lập tức đỏ bừng.
“Phiền Tưởng tiểu thư đến bệnh viện thú cưng với tôi trước. Lúc trước Tiểu Hùng bị người ta làm bị thương, tôi lại bận, cho nên gởi nó lại ở đó.” Anh vừa chuyển tay lái vừa nói. “Bệnh viện đó rất gần với Hòe Viên, mở ở phía ngoài Hòe Viên, chúng ta cũng thuận đường.”
Tưởng Phẩm Nhất nghe vậy lập tức nói ra: “Là ở phía Tây của Hòe Viên sao?”
Phó Dục Thư nói: “Đúng, có vấn đề gì?”
Tưởng Phẩm Nhất hơi ủ dột, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Làm sao có thể không thành vấn đề? Cửa Hòe Viên chỉ có một bệnh viện thú cưng, mà người mở bệnh viện đó là con trai của chú Cổ bạn thân của cha, cũng chính là người mà cha hi vọng cô gả cho người đó.
Xe nhanh chóng dừng tại cửa bệnh viện. Mặt tiền bệnh viện không lớn, có hai lầu, lầu hai là nơi nằm viện. Phó Dục Thư dừng xe xong bước xuống, Tưởng Phẩm Nhất lại chần chờ có muốn theo anh không.
Phó Dục Thư ở ngoài xe đợi một hồi, thấy dường như cô không có ý định đi xuống, cũng không đến kêu, trực tiếp quay người muốn đi.
Tưởng Phẩm Nhất thấy vậy, lại mở cửa đi theo. Hai tay giấu vào trong tay áo, dè dặt nhìn người trong bệnh viện.
“Phó tiên sinh.” Nhân viên bệnh viện thấy Phó Dục Thư thì gọi anh một tiếng, hỏi: “Đến đón Tiểu Hùng sao?”
Phó Dục Thư gật đầu nói: “Đúng”. Nhân viên ra hiệu “mời”: “Tôi đưa ngài đi đón nó, bác sĩ Cổ đang kiểm tra lần cuối cho nó, ngài đến thật đúng lúc.”
Phó Dục Thư nở nụ cười lịch sự, đi theo nhân viên bệnh viện về phía phòng riêng. Tưởng Phẩm Nhất chần chờ chậm rãi đuổi theo, đứng ở cửa phòng không vào trong. Nhưng chỉ là đứng ở cửa, người bên trong cũng có thể nhìn thấy cô, mà cô cũng có thể nhìn thấy người bên trong.
“Chào anh.” Cổ Lưu Thâm bắt tay Phó Dục Thư, vuốt ve Tiểu Hùng đang nằm trên kệ, giọng nói ôn hòa: “Bây giờ nó rất khỏe, anh có thể đón nó về, sau này nhất định phải chăm sóc nó cho tốt. Tuy mèo không phải là người, nhưng cũng là một sinh mệnh, đừng để nó bị thương nữa.”
Phó Dục Thư cũng không ngại bị hiểu lầm là mình hại Tiểu Hùng bị thương. Cám ơn Cổ Lưu Thâm xong thì cầm cái lồng muốn đưa Tiểu Hùng đi.
Tiểu Hùng không thích bị gò bó, vùng vẫy không muốn đi vào. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy tay Phó Dục Thư bị nó cào vài cái, nhất thời không nhịn được đi vào, nói ân cần: “Cẩn thận tay anh.”
Phó Dục Thư không quay đầu lại, lại nhét Tiểu Hùng vào trong lồng, nói: “Không việc gì, quen rồi.”
Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy, khó hiểu nói: “Hóa ra anh thích mèo như vậy.”
Dường như Phó Dục Thư nghĩ đến điều gì đó, thân thể cứng ngắc, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Anh đóng cửa lồng lại, nhìn về phía Cổ Lưu Thâm nói: “Đã làm phiền bác sĩ Cổ, chúng tôi đi trước.”
Cổ Lưu Thâm đang nhìn Tưởng Phẩm Nhất, ánh mắt như có điều suy nghĩ, nghe thấy Phó Dục Thư nói chuyện thì trả lời: “Phó tiên sinh biết Phẩm Nhất à?”
Anh ta không trực tiếp chào hỏi với Tưởng Phẩm Nhất, ngược lại hỏi Phó Dục Thư. Điều này hơi không hợp lý, nhưng anh ta vẫn làm như thế.
Phó Dục Thư cũng không trả lời anh ta, chỉ hỏi ngược lại: “Bác sĩ Cổ có chuyện gì sao?”
Cổ Lưu Thâm thấy anh không có ý định trả lời, mới nhìn về phía Tưởng Phẩm Nhất nói: “Sao em không đi làm, ba em biết em đang làm gì không?”
Tưởng Phẩm Nhất cũng biết anh ta sẽ hỏi như vậy, cô đã sớm nghĩ kỹ câu trả lời, lập tức nói: “Tôi chỉ lo lắng cho con mèo này thôi, cho nên mới đến đây thăm, không liên quan đến người khác.”
Người khác ở đây là bao gồm Cổ Lưu Thâm và Phó Dục Thư. Hai người đàn ông này đều không nói, tâm trạng vô cùng trầm tĩnh, nhất là Phó Dục Thư.
Anh cầm chiếc lồng lên lần nữa, nói tạm biệt với Cổ Lưu Thâm, làm ra tư thế không quấy rầy người quen nói chuyện, xách Tiểu Hùng đi trước.
Tưởng Phẩm Nhất mím môi, vì không để cho Cổ Lưu Thâm nhìn ra mình và Phó Dục Thư có gì, ra vẻ lạnh nhạt nói một câu: “Người đối xử với mấy con thú nhỏ không tốt như vậy mà anh cũng để cho anh ta đón về, cũng không biết là có hại con mèo kia hay không.”
Cổ Lưu Thâm cẩn thận quan sát cô một hồi, mới trả lời: “Sẽ không đâu, anh ta cũng rất khẩn trương về thương tích của con mèo, có lẽ không cẩn thận thôi.”
Tưởng Phẩm Nhất lại nói: “Tôi vẫn không yên lòng, tôi đi xem thử.” Dứt lời, cũng không đợi Cổ Lưu Thâm cất tiếng đã bỏ đi.
Cổ Lưu Thâm bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn Tưởng Phẩm Nhất lên xe Phó Dục Thư lái đi. Tuy bọn họ lái vào Hòe Viên, nhưng cũng khiến anh ta không yên lòng lắm.
“Bác sĩ Cổ, có vấn đề gì không?” Nhân viên bệnh viện đi đến bên cạnh anh, nhìn vị bác sĩ hào hoa phong nhã này.
Cổ Lưu Thâm nở một nụ cười, nói: “Không có gì, làm việc đi.”
Bên kia, Tưởng Phẩm Nhất thoát khỏi vướng mắc ngồi trên xe rất có cảm giác sống sót sau tai nạn. Một hồi lâu cô cũng không nói chuyện, chờ đến khi xe dừng lại trước cửa nhà Phó Dục Thư, cô mới hỏi anh: “Anh muốn cho tôi xem cái gì?”
Phó Dục Thư nghe tiếng Tiểu Hùng kêu meo meo, nghĩ thầm phải nhanh chóng thả nó ra, anh nói thật: “Hôm Tiểu Hùng bị thương, tôi ở trong phòng sách xem một cuộn băng rất cũ, nội dung hơi kỳ quái. Người là trong Hòe Viên, tôi muốn cô giúp tôi phân tích thử xem.”
Đi theo Phó Dục Thư xuống xe, trong tai Tưởng Phẩm Nhất tràn ngập tiếng giẫm lên cầu thang gỗ: “Trong băng quay lại những gì? Là lúc nào?”
Phó Dục Thư mở lồng thả Tiểu Hùng ra, lấy chìa khóa mở cửa phòng sách, rồi mới nói: “Có lẽ là thời kỳ dân quốc, quay lại” Bỗng anh dừng lại.
“Sao vậy?” Tưởng Phẩm Nhất hỏi.
Phó Dục Thư cau mày nhăn mặt, giơ tay phải lên cởi nút cổ áo, không biết nên khóc hay cười: “Mấy tài liệu kia không thấy nữa.”
“Cái gì?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!