Hòe Viên
Chương 11
So với vẻ kinh ngạc của Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư có vẻ tương đối bình tĩnh. Anh cũng không sợ, chỉ nói câu “Đi xuống đi” rồi dẫn đầu đi xuống lầu trước.
Tưởng Phẩm Nhất chần chờ một chút, rồi vẫn đi theo anh xuống lầu.
Lúc xuống thang lầu, Phó Dục Thư lấy ra máy giám sát chỉnh lại đoạn tối qua, vừa đi vừa nhìn, đi đến tầng trệt rồi thẳng ra ngoài, chạy đến cửa xe đang đỗ.
Tưởng Phẩm Nhất đứng ở cửa nhìn anh mở cửa sau chiếc xe màu đen, lấy ra một cái hộp màu trắng tinh xảo từ trong xe, đóng cửa khóa lại đi về phía cô. Lúc đi đến trước mặt cô thì lại đưa cho cô.
“Hôm qua cô uống say, lúc tôi dìu cô không cẩn thận làm điện thoại rớt bể, cái này xem như bồi thường.” Phó Dục Thư nói không yên lòng, “Điện thoại di động này dùng sim nhỏ, tôi đã cắt giúp cô rồi. Về nhà cô tự mình lắp vào là được, nếu như không biết thì tôi có thể giúp cô.”
Tưởng Phẩm Nhất thấy anh đi vào, đóng cửa lại, sau khi khóa mới quay đầu nhìn về phía anh. Lúc này anh đã ngồi trên ghế salon, tháo điện thoại ra lắp sim vào giúp cô.
“Hiệu điện thoại di động này tôi từng nghe qua, không rẻ, tôi không cần điện thoại tốt như vậy.” Tưởng Phẩm Nhất đi đến ghế salon bên kia, nói “Tôi rất ít dùng điện thoại.”
Phó Dục Thư cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi mua rồi, cô dùng thì dùng, không dùng cũng để không thôi. Nếu cô chê đắt thì tôi sẽ mua cái rẻ hơn đền cho cô.”
Tưởng Phẩm Nhất bất đắc dĩ nói: “Hôm qua là tôi uống say, điện thoại di động rớt hư khẳng định là tại tôi, anh hoàn toàn không phải đền cho tôi gì cả.”
Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô, đôi mắt màu đen thẳng thắn vô tư, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Tưởng tiểu thư, chúng ta coi như là bạn đúng chứ. Có mấy lời tôi nói ra có thể không thích hợp, nhưng có đôi khi cô cũng phải biết cho đàn ông chút sĩ diện.”
Tưởng Phẩm Nhất sững sờ, ngơ ngác nhìn anh. Hiển nhiên không rõ câu nói của anh là có ý gì.
Phó Dục Thư nhoẻn khóe môi, một lần nữa cúi đầu giúp cô cài đặt điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nếu như cô cảm thấy đền cho cô là không đúng thì cô xem như là tôi tặng quà cho cô đi.” Bấm hai ba cái đã xong, Phó Dục Thư đứng lên, một tay đưa di động cho cô, chiều cao chênh lệch khiến lúc anh và cô nói chuyện mắt phải nhìn xuống, “Cài đặt xong rồi, số điện thoại của tôi cũng lưu trong đó, nếu như không tải được phần mềm thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.” Dứt lời, anh đi vài bước cởi áo khoác ra, tiện tay vứt đi, nằm vật xuống ghế salon cởi nút cổ áo. Hai tay vươn ra, duỗi thẳng lưng, tay áo sơ mi rộng được kéo lên trên, lộ ra cánh tay trắng noãn.
“Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Anh nằm trên ghế salon, hai chân gác lên phần tay vịn cuối ghế, ngửa đầu nheo mắt nhìn Tưởng Phẩm Nhất, “Tưởng tiểu thư muốn ở đây một chút cũng được, muốn về nhà thì cứ tự nhiên.” Nói xong, hai mắt anh nhắm nghiền.
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại di động, đi thì cũng dở ở không xong, do dự một hồi lâu vẫn đi đến bàn trà bỏ di động vào trong hộp, ôm vào lòng nói: “Vô công bất thụ lộc , anh đã tặng đồ cho tôi thì tôi cũng nói cho anh biết chút bí mật.”
Không có công không hưởng lợi lộc.
Thoáng chốc Phó Dục Thư mở mắt ra nhìn cô: “Bí mật?”
Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diện anh, hạ giọng nói: “Tôi vốn muốn để lại tấm đăng ký kết hôn kia cho anh nghiên cứu, nhưng anh nên nghĩ đến sẽ có người động tay chân vào nó, cho nên kết quả điều tra xem ra là khá lao lực.”
“Ý của cô động tay chân nghĩa là gì?” Phó Dục Thư cũng không nằm nữa, trở mình ngồi dậy, vẻ mặt suy tư chăm chú nhìn cô.
Tưởng Phẩm Nhất không nhìn anh, loay hoay ngón tay của mình nói: “Anh lấy tấm hôn thú hơ lên lửa đi, chắc chắn sẽ có chữ hiện lên. Tôi chưa từng thử nghiệm qua, đây là mẹ tôi nói cho tôi biết. Tấm hôn thú đó là do mẹ tôi bảo quản, nhưng sau đó không biết tại sao bà bỗng lên cơn động kinh. Bây giờ bà ở trong viện điều dưỡng tâm thần, cho nên nó lọt vào tay tôi.” Cô ngẩng đầu, nhìn anh nói, “Bất kể anh thấy được gì, có liên quan đến chuyện anh nghĩ hay không, phiền anh đừng để lộ ra.”
Thời điểm Phó Dục Thư nghe thấy năm chữ “viện điều dưỡng tâm thần”, đuôi mày bất giác nhướng lên một chút, sự khác lạ đó trôi qua rồi biến mất, gần như có thể không tính.
Đối với vẻ không yên lòng của Tưởng Phẩm Nhất, anh nói tỉnh táo: “Cô yên tâm, cho dù cô không nói tôi cũng sẽ giữ bí mật.”
“Còn nữa, anh nhất thiết đừng đánh mất tấm hôn thú này.” Tưởng Phẩm Nhất cường điệu, “Tôi phát hiện anh là một người không có lòng trách nhiệm, những băng ghi hình kia mất anh cũng không vội, còn không biết là ai đưa tài liệu cho anh nữa. Nếu người ta biết đã bị mất, sẽ lo lắng rất nhiều đó.”
Lần đầu tiên Phó Dục Thư bị Tưởng Phẩm Nhất trách móc, nhất thời không kịp phản ứng, một hồi lâu cũng không lên tiếng, chỉ nghe Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp: “Anh tuyệt đối không thể đánh mất đồ của tôi. Đồ của tôi và băng ghi hình không giống nhau, nếu như anh đánh mất tấm hôn thú, tôi sẽ bắt anh trả giá thật nhiều.” Cô mở to mắt, gương mặt bất khuất rất có sức quyến rũ hiện rõ vẻ đàn chị.
Phó Dục Thư há hốc mồm, sau giây lát “à” lên một tiếng, giọng điệu không rõ: “Mới vừa rồi lúc tôi xem đoạn phim giám sát đã thuận tay gửi đến người cho tôi tài liệu rồi. Nếu như trên đoạn phim có quay lại người trộm đồ, chắc chắn hắn đã bị tra xét.”
Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt vài cái, hơi cứng họng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Cho dù anh đền bù nhưng vẫn đã làm mất. Điều này không thể che giấu được sai lầm của anh, tôi cho anh tấm hôn thú là tin tưởng anh, sau khi anh làm rõ bí mật hôn thú phải nói cho tôi biết trước, tuyệt đối không thể đánh mất!”
“Được” Cô nói cũng đúng, Phó Dục Thư ngoan ngoãn nói cam đoan.
“Tôi phải về đây.” Tưởng Phẩm Nhất ôm hộp điện thoại di động đứng lên, đưa lưng về phía anh đi đến cửa, vừa đi vừa nói, “Tiền điện thoại di động hôm nào tôi sẽ gửi cho anh.” Dứt lời, cô đẩy cửa bước đi.
Phó Dục Thư đứng tại chỗ, hai tay bỏ vào túi nhìn bóng lưng duyên dáng của cô qua khe cửa, thầm nghĩ: Không phải nói là mang tin tức ra trao đổi hay sao, sao lúc này lại trả tiền nữa?
Cầm lấy tấm hôn thú được bảo quản nguyên vẹn, Phó Dục Thư khóa cửa tầng trệt đi lên phòng sách trên lầu. Bởi vì cửa sổ đều đóng kín, ánh sáng trong phòng sách cũng không tốt, bên ngoài lại có rất nhiều cây cối che đi ánh nắng, cho nên lúc anh vào trong phòng rất tối.
Phó Dục Thư mở đèn lên, kéo rèm cửa sổ ra, khóa kỹ cửa phòng sách. Sau khi bảo đảm không hề sơ hở, anh tìm cây nến, lấy bật lửa đốt lên, mang tấm hôn thú hơ trên lửa. Quả nhiên có chữ hiện ra.
Dùng sáp nến viết chữ lên giấy, bị hơ lửa sẽ lập tức hiện ra, có người muốn giấu giếm bí mật gì trong hôn thú ư?
Phó Dục Thư tập trung nhìn chằm chằm chữ trên hôn thú, nghiêng người ngồi trên ghế, một tay cầm cây bút, một tay vân vê theo nét chữ, chân mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt nghiêm túc được ánh nến ánh lên tường một đường nét anh tuấn.
Tưởng Phẩm Nhất về đến nhà không bao lâu thì điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn. Cô lấy ra nhìn xem, loay hoay vài cái mới vào được chương trình nhắn tin, người gửi tin là Phó Dục Thư.
Phó Dục Thư gửi đến một tấm hình, ánh sáng chụp không tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nội dung.
Trên hôn thú vô cùng cũ xưa có mấy nét chữ không rõ lắm. Tưởng Phẩm Nhất phóng lớn hình ảnh quan sát cẩn thận cũng không thấy rõ được là viết cái gì. May mà Phó Dục Thư khá chu đáo, nhanh chóng gửi đến nội dung ẩn giấu trong hôn thú.
“Mười hai, năm, bốn, sáu, chết.” Trên hôn thú viết mấy chữ như vậy.
Tưởng Phẩm Nhất cau mày suy tư, vẫn không nghĩ ra ý nghĩa của nó, cho nên gửi tin nhắn hỏi anh: “Đây là ý gì?”
Tốc độ Phó Dục Thư trả lời rất nhanh, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ, anh nói: “Đổi lại là tôi xin cô chỉ bảo mới đúng”.
Đúng vậy đó, Tưởng Phẩm Nhất là người trong Hòe Viên, chắc chắn cô biết rõ những thứ này hơn anh. Nhưng cô cũng không biết được những chữ này có ý nghĩa gì.
Tưởng Phẩm Nhất thành thật nói: “Tôi không biết.”
Bên kia Phó Dục Thư một lát sau mới hồi âm, anh nói: “Vậy cùng nhau nghĩ xem.”
“… Kỳ lạ.” Tưởng Phẩm Nhất thì thầm một câu, vừa định tiếp tục trả lời tin nhắn thì cửa phòng đã bị người bên ngoài gõ mạnh ra vài cái.
Tưởng Phẩm Nhất sợ đến mức lập tức đứng lên, vội vàng bỏ điện thoại di động và hộp điện thoại vào trong ngăn kéo, mặt trắng bệch đi đến bên cửa hỏi: “Ai?”
“Con nói xem là ai?” Phía sau vang lên tiếng quát lớn của người đàn ông trung niên, “Còn không mở cửa!”
Tưởng Phẩm Nhất đã dự liệu là cha, hiện tại đã đến buổi trưa, cha sẽ về nhà ăn cơm, vì vậy cô mới khóa cửa, tránh bị cha bắt tại chỗ.
Ôm tâm trạng bị đánh ra mở cửa, Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu khép hờ mắt nói: “Ba, con xin lỗi, tối hôm qua con không về nhà.”
Tưởng Thặng đứng ở cửa sầm mặt trừng Tưởng Phẩm Nhất: “Con còn biết nói xin lỗi? Ba nghĩ rằng trong mắt con đã không còn người cha này nữa rồi. Vậy mà con còn biết đêm không về nhà ngủ, ngay cả điện thoại cũng không gọi, con giỏi thật đấy.”
Tưởng Phẩm Nhất bật thốt lên lời nói dối: “Tối hôm qua con ở chỗ mẹ, điện thoại di động bị mẹ không cẩn thận làm rớt bể. Tối hôm qua tâm trạng mẹ không ổn định, con vội vàng trấn an mẹ, cho nên mới không gọi điện thoại cho ba…”
Ánh mắt Tưởng Thặng lóe lên một cái, tâm trạng hơi hòa hoãn, nhưng vẫn lạnh giọng hỏi: “Nếu như con nói thật, con lo cho mẹ con xong lẽ nào không thể đi mượn điện thoại y tá gọi cho ba?”
Tưởng Phẩm Nhất không dám ngẩng đầu lên, nói trôi chảy: “Lúc đó đã trễ, con sợ quấy rầy ba nghỉ ngơi.”
Tưởng Thặng nửa tin nửa ngờ nhìn cô, nhìn một hồi lâu, đột ngột nói: “Tưởng Phẩm Nhất, con thật là càng ngày càng khiến ba thay đổi cách nhìn. Kể từ khi tên đàn ông kia dọn đến, chẳng những con biết làm trái lời ba, còn biết nói láo nữa.”
Thoáng chốc Tưởng Phẩm Nhất ngước mắt nhìn về phía cha, khuôn mặt không dám tin, giống như không tin rằng cha sẽ nhìn thấu mình.
Tưởng Thặng nhìn con gái mình, cười khẩy nói: “Xem đi, người chột dạ luôn rất dễ dàng sợ bị tiết lộ tâm trạng thật, vẻ mặt của con bây giờ đã bán đứng con. Kể từ ngày hôm nay, con không được đi đâu hết, ở yên trong nhà cho ba, bên phía trường học ba sẽ xin phép nghỉ giúp con. Lúc nào tên đàn ông đối diện dọn đi, thì con sẽ được hủy bỏ lệnh cấm.” Dứt lời, ông kéo tay cầm đóng cửa phòng Tưởng Phẩm Nhất lại, lấy khóa bóp lại cửa phòng từ bên ngoài, mặc cho Tưởng Phẩm Nhất gõ thế nào cũng không mở, chỉ thốt ra một câu lạnh băng “Ở yên đi” rồi bỏ đi.
Tưởng Phẩm Nhất dở khóc dở cười đứng nhìn cánh cửa, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, chỉ cảm thấy tất cả cũng là do mình tự làm tự chịu, không trách được bất cứ ai.
Lúc cô đang cùng đường, điện thoại bị đặt trong ngăn kéo rung lên một chút. Cô vội vàng chạy đến lấy điện thoại ra xem, là Phó Dục Thư gửi đến tin nhắn.
“Tối mai tôi muốn đi ra chỗ cây hòe nhìn xem, có hứng thú muốn đi cùng không?”
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại, hơi tức tối trả lời: “Tôi bị ba tôi cấm túc rồi, đừng nói là đi xem cây hòe, ngay cả đi làm cũng không được nữa!”
Dấu chấm cảm này lộ rõ tâm trạng cô không bình tĩnh. Phó Dục Thư cầm lấy điện thoại nhìn tin nhắn cô trả lời, chớp mắt vài cái, nói thì thầm: “Giận à?”
Suy nghĩ một chút, Phó Dục Thư gọi điện thoại sang cho cô. Tưởng Phẩm Nhất lập tức bắt máy lên, không đợi anh cất lời đã nói ngay: “Anh muốn làm gì thì tự mình làm, làm xong mà còn sống thì mau dọn đi, tôi không muốn bị nhốt trong nhà cả đời.”
Phó Dục Thư biết cô nói dỗi, cũng không tức giận, chỉ nói: “Tối mai cô muốn đi chung với tôi không?”
Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói: “Cuối cùng là anh có nghe tôi nói hay không. Tôi nói tôi bị cấm túc.” Cô vốn muốn cất cao âm lượng, nhưng lại sợ bị cha nghe thấy, kết quả ngược lại đè thấp tiếng nói, cho nên cường độ trong lời nói cũng bị giảm xuống rất nhiều. Chẳng những không được cương quyết cứng rắn mà ngược lại còn có vẻ như làm nũng.
Phó Dục Thư dằn lại tính tình nói: “Nếu như cô muốn đi thì tôi sẽ nghĩ cách.”
Tưởng Phẩm Nhất không khỏi hơi ngạc nhiên: “Anh có cách gì?”
“Mấy giờ ba của cô nghỉ ngơi?”
Cho nên mười giờ đêm ngày hôm sau, Phó Dục Thư xuất hiện dưới lầu nhà Tưởng Phẩm Nhất, đối diện với cửa sổ phòng Tưởng Phẩm Nhất, phía sau là một cây đại thụ.
Tưởng Phẩm Nhất mở cửa sổ ra nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy anh đang mặc chiếc áo gió màu đen. Tóc đen, áo đen, gần như anh hòa mình vào trong bóng tối. Vóc dáng cực cao và hai chân thon dài, cùng với khuôn mặt anh tuấn phương Đông cổ điển khiến khí chất anh càng tỏa ra cơ trí và thần bí.
Cô đứng tại chỗ bất động nhìn anh đang xem xét qua lại, Tưởng Phẩm Nhất không chắc chắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: “Anh định làm thế nào?”
Bởi vì sợ đánh thức cha, bọn họ không thể gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng phải chỉnh tắt chuông.
Phó Dục Thư đang bận bịu tranh thủ thời gian trả lời: “Tôi đang cố gắng, cô đừng buông xuôi.”
Cầm lấy điện thoại di động, Tưởng Phẩm Nhất xem tin nhắn này, trong lòng rung động khó hiểu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!