Hối hận cũng quá muộn màng
# Chương 2 #
Sau khi tìm cô ko thấy, a chạy khắp nơi trong thành phố, hỏi bạn bè, những người quen của cô nhưng ko ai biết cô ở đâu. A thề sẽ lật tung tất cả mọi nơi để tìm cô . Lần này anh sai thật rồi.
—————————
Trong căn nhà kho cũ, có ánh sáng nhập nhoè của bóng đèn tròn, tiếng cánh quạt quay, tiếng chuột kêu chạy trên mái, xung quanh toàn mùi ẩm mốc bốc lên trông thật hôi hám, giữa căn nhà có một người đàn bà tóc tai rũ rượi tay bị trói vô cái cột nhà.
“Rào” một thau nước lạnh được hất vào mặt ả ta. Ả tỉnh dậy “các người là ai mau thả tôi ra,các người biết tôi là ai ko hả.” Một tên đầu hói bụng phệ tiến lại gần ” người đẹp muốn a thả ra sao, đợi a chơi chán e rồi sẽ thả.hahaaa ” . Nụ cười của hắn làm ả rùng mình. Đúng lúc ấy anh bước vô, đôi mắt lạnh lùng tỏa mùi sát khí. Ngồi tựa vào chiếc ghế, anh châm điếu thuốc hút, nhìn ả với ánh mắt khinh bỉ. ” Anh! Anh mau nói cho bọn họ biết e là ai đi, anh mau kêu bọn họ thả em ra đi “. “Cô nói đủ chưa ” anh đứng dậy đi lại chỗ ả. Vứt điếu thuốc xuống đất anh lấy chân dẫm nát điếu thuốc. “nói đi, tôi cho cô một cơ hội nói thật ” . Anh à anh nói gì vậy, e có gì dấu a đâu” ả ta làm ra vẻ mặt giả nai ngây thơ vô số tội. “Tôi cho cô mà cô ko biết nắm bắt cơ hội nhỉ. Tôi nói cho cô biết mọi thứ cô làm với Thảo Anh tôi đã biết hết rồi “. ” Tại vì em yêu anh mà, e làm tất cả là vì anh ” .” Yêu cô yêu tiền của tôi thì có, tôi đã hết chịu nổi cô nữa rồi” . Anh quay lưng đi ra ngoài ko quên nói với bọn háo sắc kia ” muốn làm gì thì làm đừng để cô ta chết” .rồi anh đi ta khỏi nhà kho. Trong đó ko ngừng tiếng la hét của ả ta.
——————-
5 năm trôi qua, anh ko ngừng tìm kiếm cô. Vừa tìm kiếm vừa xây dựng một công ti vững mạnh vươn tầm thế giới. Anh trở nên lạnh lùng ít nói, nhưng ai cũng phải nể phục anh .Thư kí bước vô ” thưa chủ tịch ngày mai chúng ta có một buổi lễ khánh thành chuỗi nhà hàng ở bên Hà Lan “.” chuẩn bị máy bay đi tôi sẽ tham dự ”
Ngày hôm sau anh đã đến Hà lan, anh nghỉ ngơi ở khách sạn. Tối a đến tham gia sự kiện, đúng là Hà Lan nổi tiếng hoa tu líp ,anh chợt nhớ đến một điều trước đây cô rất thích hoa này và cũng từng ước mơ đến đây. Trong khi đang mải suy nghĩ a vô tình đụng trúng một cô gái và giỏ hoa cô cầm bị rơi xuống, a vội vàng cúi xuống nhặt cho cô và nói lời xin lỗi. Cô cầm lấy ” cảm ơn, tôi ko sao”. Giọng nói này rất quen, nhưng khi anh nhận ra thì cô đã mất hút trong đám đông. Anh vội vã chạy ra ngoài tìm kiếm hình bóng của ai đó.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!