Hối hận cũng quá muộn màng - # Chương 7 #
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Hối hận cũng quá muộn màng


# Chương 7 #


Tiểu bảo bảo mất tích, cô biết ngay mà lại chơi trò trốn tìm mà. Cô chẳng cần lo gì bảo bảo đi được thì sẽ về được vì lúc trên máy bay bảo bảo nói
” xuống máy bay mẹ cứ về nhà trước, ko phải lo cho bảo bảo đâu nha. Bảo bảo của mẹ đi làm chuyện hệ trọng rồi. Mama đừng nói cho baba nha “
Anh đang cuống cuồng tìm bảo bảo, sợ nó bị lạc, hay bị giống baba nó đẹp trai quá nên bị bắt cóc mất rồi. Anh nhìn Thảo Anh cô ấy ko hề lo lắng gì sao
” bảo bảo đi lạc đâu mất rồi kìa sao e ko tìm. “
“chúng ta về thôi, có lẽ bảo bảo đang ở đâu đó chỗ của anh thôi ”
” sao chứ, sao lại là chỗ của anh, í e là sao hả “
Đúng lúc ấy iPhone a reo, lấy đt ra là số của bạn thân anh cũng kiêm luôn vị trí cánh tay trái đắc lực của anh.
” Alo!!! Có chuyện gì sao “
“Vương Huy (tên anh) , cậu đang ở đâu vậy hả thằng bạn tồi của tôi “
“Sân bay “
“cậu về ngay công ty cho tôi “
“Xảy ra chuyện gì hả”
” chuyện gấp về mau “
“ok. 5phut nữa tôi có mặt “
“o k… Tút tút tút ” còn chưa để tôi nói hết câu nữa. Mình gọi chứ có phải nó gọi đâu mà sợ. Haizzzzz
Anh kéo nhanh đồ ra xe, kêu tài xế chở Thảo Anh về nhà. Còn anh lấy xe của mình đến công ty.
Ở công ty ,giữa đại sảnh to lớn ấy lại có một tiểu tử dám làm náo loạn cả cái công ty. Cậu nhóc ăn mặc khá sành điệu, đầu đội mũ giống sao hàn, đeo kính,nhưng nhìn vậy cũng đủ biết cậu nhóc này khá đẹp trai, cute.Xung quanh mọi người đang bàn tán khen ngợi cậu. Cậu hô to
” Sau này tôi sẽ làm chủ ở đây “
Mọi người bàn tán
Nhân viên a :” con nhà ai mà đẹp dễ sợ ,nhưng có vẻ kiêu quá phải ko ,may chủ tịch ra nước ngoài rồi chứ ko cậy bé này chết chắc. “
Nhân viên b :” đúng vậy. “
Bàn tán xôn xao…..
Tiểu bảo bảo bỏ kính xuống, đúng lúc này Lâm Phong (bạn anh) nhìn thấy. ” ở đâu ra xuất hiện một Vương Huy con vậy trời, nhìn giống nhau y hệt . Kiêu ngạo, rất có khí phách. Kết tiểu tử này rồi đấy”.
Đúng lúc anh đến, thấy anh mọi người đều cúi trào, bảo bảo thì cười tươi. Anh đi vào xem xảy ra chuyện gì thì thấy bảo bảo
” Tiểu bảo con làm gì ở đây “.
” Baba phải biết chứ, cái tài sản này dù gì cũng sẽ là của bảo bảo mà, bảo bảo chỉ muốn cho mọi người ở đây biết chủ tịch tương lai của họ là ai thôi “.
” được, con muốn gì ta đều cho con ” .
Gì cơ 2 người họ là cha con sao. Chủ tịch của họ đã có vợ rồi sao, có cả bảo bối nữa rồi. Vậy là các cô gái trong công ty ko được mơ tưởng nữa rồi, làm biết bao nhân viên nữ thẤt vọng.
Còn Lâm Phong nãy giờ đang rất ngạc nhiêm, thằng bạn của mình đã có vợ con rồi sao, sao nó ko nói mình một câu. Ban đầu cậu biết ngay đây là con anh mà nên ko bất ngờ quá.
——————
15 năm sau.
Đúng như lời anh nói anh đã để lại tất cả cổ phần của mình cho tiểu bảo bảo . Bảo bảo rất giống anh từ lúc làm chủ tịch ,đã đưa tập đoàn ngày càng phát triển lớn mạnh hơn vươn tầm quốc tế.
” con nhớ ăn uống đầy đủ nha, giữ gìn sức khoẻ nhé. Bame đi du lịch đây ” cô biết bảo bảo rất nghe lời cô. Từ lúc về nước đến bây giờ cô lại mở lòng đón nhận tình yêu thương của anh, được anh che chở bao bọc, cô đã hiểu được tình cảm anh dành cho cô.Bảo Bảo lớn rồi anh giao công việc lại cho con rồi cùng cô đi du lịch, đến những nơi cô đã mơ ước.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN