Hồi Tâm Chưởn - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
236


Hồi Tâm Chưởn


Chương 3


Lại nói về Dương Tôn Bảo được Mỹ Hoa Nương thâu nhận y làm đồ đệ, dẫn y
về Đào Hoa Sơn. Đó là một ngọn núi vô cùng hiểm trở và đẹp tuyệt vời.
Quanh năm sườn núi bao phủ mây mù, đường đi uốn lượn, cây cối mọc rậm
rạp. Nếu là những kẻ có võ công tầm thường thì việc lên được đỉnh núi
cũng là một chuyện không sao làm được. May nhờ Dương Tôn Bảo được uống
Hồi Tâm Đơn nên công lực của gã hùng hậu một cách phi thường. Khi lên
đến nơi, Dương Tôn Bảo không ngờ trên đỉnh núi cao chót vót này lại có
một thạch động đẹp đến thế.

Trên vách hang được gắn rất nhiều
ngọn bạch lạp dùng để thắp sáng ban đêm, bên ngoài suối chảy róc rách
trông thật hữu tình. Phía sau, là một bãi đất bằng phẳng nhìn xuống phía dưới núi non trùng điệp trông thật hùng vĩ và thích hợp với việc luyện
võ. Mỹ Hoa Nương bảo gã:

– Ta vốn không bao giờ thu thập đệ tử,
ngươi là người duy nhất mà ta nhận. Nhưng trước khi bái sư ta cần biết
sự thực lai lịch của ngươi. Trông cốt cách ngươi, ta biết ngươi có xuất
xứ không phải tầm thường.

Dương Tôn Bảo khi trước không dám nói
thật vì chưa hiểu rõ thiếu phụ là nhân vật thế nào, nay gã đã nhận bà
làm sư phụ thì đời nào dám nói dối nữa. Gã bèn kể hết cho Mỹ Hoa Nương
nghe đầu đuôi câu chuyện.

“Phụ thân gã tuy là con nhà võ nhưng
lại không muốn cho gã trở thành người biết võ công, ông đã chán cái cảnh tranh chấp ân oán trên giang hồ. Hơn nữa, người đã bị không biết bao
nhiêu phiền toái vì bộ Liên Hoa bí lục nên muốn con trở thành một văn
nhân để sau này làm quan phục vụ triều đình. Thấy con yêu võ nên mẫu
thân gã thường lén dạy cho một vài thế võ căn bản gia truyền. Bỗng một
hôm phụ thân có việc cần kíp phải về Giang Nam, sau khi trở về tính tình người có vẻ khác hẳn, ít nói và ở riêng trong một căn phòng không có ai bén mảng đến. Cái ngày xảy ra thảm họa ấy, gia gia sai con xuống một
căn hầm bí mật lấy một cuốn sách cất giấu dưới đó. Đường hầm đó mãi đến
hôm ấy con mới biết. Khi xuống dưới căn hầm thì bỗng nhiên bên trên đóng sập lại, rồi con nghe thấy tiếng la hét rồi một hơi nóng tỏa xuống,
hiển nhiên là có một đám cháy gì đó ở bên trên. Con lần mò trong đường
hầm tối đen và hiểu rằng mình có thể bị chết ở đây, vì không sao lên trở lại mặt đất được nữa. Đường hầm rất rộng và và sâu hun hút, không hiểu
ai đã dày công thiết kế từ bao giờ.

Càng đi càng thấy nhiều ngõ
nghách ngang dọc, thỉnh thoảng lại thấy những đống xương người chết từ
lâu đã mục nát chỉ còn trơ lại vài khúc xương chân tay và các sọ người
trắng hếu. Bỗng con thấy phía xa xa có ánh sáng, con lần mò tới nơi thì
nhìn thấy một bà lão tóc đã bạc trắng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần hai
chân bị xiềng bằng một sợi dây xích to bằng cổ tay. Lão bà không hề mở
mắt nhưng bỗng nói bằng thanh âm sắc lạnh:

Đã xuống đây sao không quỳ lạy ta. Ta biết ngươi là một kẻ không thông hiểu võ công, nếu không ngươi đã chết như những kẻ dại dột ngoài kia rồi. Vãn bối vô cùng kinh
sợ trước công phu vô cùng khủng khiếp của bà lão. Thì ra, không chỉ có
mình vãn bối có biết bao nhiêu kẻ lần mò xuống đây đã bị chết thê thảm
bởi chưởng lực của bà lão. Vãn bối cúi mình thi lễ với bà lão rồi hỏi:

Chẳng hay tiền bối là ai, sao bị xiềng xích thế này, vãn bối là Dương Tôn
Bảo, phụ thân là Dương Tôn Long chủ nhân trang trại này. Lão bà bật lên
tràng cười ha hả rồi nói:

Thật đáng thương cho ngươi, hãy còn ít tuổi mà bị giam hãm ở nơi đây thì kể như hết đời rồi đó.

“Tại sao!” Vãn bối hết sức kinh ngạc và nói:

“Gia gia sai vãn bối xuống đây rồi không hiểu vì lý do sự cố gì, nắp hầm bị
đóng chặt lại không sao lên trên được nữa. Lão tiền bối có thể nói cho
vãn bối hiểu được không?” – Ngươi … ngươi bị “lừa” rồi …

“Ai lừa vậy.” Vãn bối sợ hãi kêu lên.

– Ngươi không hiểu được đâu, đó là câu chuyện rất dài của võ lâm mà ngươi chỉ là một nạn nhân đáng thương thôi. Ta rất tiếc không thể nói với
ngươi được vì đã có một lời nguyền.

Nhưng rồi ngươi sẽ biết tất cả, khi ngươi tìm được cách lên khỏi nơi đây.

– Nhưng thưa tiền bối, võ công tiền bối cao thâm dường ấy thì kẻ nào có thể giam giữ tiền bối được như thế này.

– Ngươi lấy làm lạ lắm phải không, kẻ đó là đại đồ đệ của ta và cũng chính y là kẻ hãm hại phụ thân của ngươi.

– Vô lý, vì chính vừa rồi gia gia của vãn bối còn sai vãn bối xuống đây mà. Lão bà bà đã ở đây lâu rồi thì làm sao mà biết được.

– Kiến văn của ngươi còn nông cạn lắm, ta hỏi ngươi:

ngươi có thấy gia gia ngươi gần đây có điều gì khác lạ không?

“Có.” Vãn bối suy nghĩ một lát rồi nói:

“Trước kia, gia gia rất yêu thương vãn bối, nhưng từ sau chuyến đi Giang Nam
về tính tình người thay đổi khác hẳn. Ngay cả với mẫu thân vãn bối người cũng không cho tiếp xúc, hình như người đang định luyện một môn công
phu gì đó.” – Ngươi định nói đến Liên Hoa bí lục phải không? Ngươi không rõ từ bao đời trước, biết bao kẻ, kể cả ta rất thèm khát pho võ công
này, nhưng những kẻ bỏ mạng vì nó cũng không phải là ít. Chính gia đình
của ngươi là chủ nhân đích thực của pho bí kíp này. Nhưng đã bị mang họa vì nó. Tổ phụ của ngươi cũng bị chết vì luyện bí kíp này. Do bí kíp đó
đã bị người giang hồ giành giật nhau, hết người này, đến người khác.
Chưa một ai luyện thành công mà không bỏ mạng.

– Thế thì tại sao họ lại cứ cố tình luyện tập nó, khi biết rằng trước sau gì cũng phải chết.

– Bởi vì kẻ nào cũng hy vọng rằng chính mình sẽ là người khám phá ra bí
ẩn của nó, hơn nữa để trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân, là một khao khát
không gì cưỡng nổi. Sư phụ của gia gia ngươi cuối cùng đã lấy lại được
nó sau một trận tỷ võ kinh hồn trên đỉnh Ngọc Hoa Cương. Một trăm lẻ tám cao thủ đã mất mạng trong trận chiến ấy … Cuốn bí lục đã rơi vào tay
sư phụ gia gia ngươi, song bị mất một trang …

– Bị mất một trang thì có gì quan trọng? Vãn bối hỏi.

– Người ta nói rằng trang cuối cùng ấy lại lại là phần quan trọng nhất.
Tuy nó không giảng giải võ công, nhưng lại dạy các phương pháp hóa giải
các phản ứng trong lúc luyện Hồi Tâm Chưởng. Không có phương pháp ấy, kẻ nào luyện Hồi Tâm Chưởng trước sau cũng bị rã nát gân cốt trở thành tàn phế và chết một cách thê thảm, hơn nữa tính tình ngày càng trở nên hung ác, chúng chỉ còn một cách để làm chậm quá trình phát tác đó là giết
người để lấy máu uống.

– Thật tàn ác quá sức tưởng tượng. Vãn bối kêu lên.

– Biết làm sao được khi đã trót ôm mộng bá vương. Nhưng còn một điều hại
nữa, khi không hóa giải được các chất độc sinh ra trong quá trình tập
luyện kỳ kinh khó đi ngược, kẻ đã luyện tập loại công phu này không bao
giờ đạt được năm phần hỏa hầu, mà càng cố gắng thì càng mang họa vào
thân.

– Thế sao người ta không đốt quách đi cho rồi?

– Bởi vì Hồi Tâm Chưởng là một pho võ công tinh diệu vô cùng. Người ta đồn
rằng nó được sáng chế ra bởi một đại ma đầu song không phải như vậy, đó
là của cao tăng phái Thiếu Lâm ẩn cư trong rừng sau sáu mươi năm phát
hiện ra. Nhà sư này phải luyện công phu này trong một bọng cây cao giữa
rừng để tránh muông thú quấy nhiễu, chịu để hàng ngàn con kiến lửa đốt
khắp châu thân … Phải là bậc võ học cao siêu, để tâm nghiền ngẫm mới
hiểu được những câu, những chữ rất sâu xa trong đó được …

– Thưa tiền bối, vậy thì phụ thân vãn bối là …

– Không phải như ý nghĩ của ngươi đâu! Ta biết ngươi định nói gì. Kẻ đã sai ngươi xuống đây không phải là gia gia của ngươi đâu.

– Vãn bối … vãn bối không sao hiểu được.

– Phải. Ngươi làm sao mà biết được. Trên giang hồ có nhiều thủ đoạn rất kỳ lạ, ngươi đã bao giờ nghe đến thuật “cải trang” chưa.

– Chưa. Vãn bối chưa bao giờ nghe nói.

– Đó là một tuyệt kỹ có tên Dị Dung Thuật. Ngươi muốn trở thành người nào thì chỉ trong chớp mắt ngươi sẽ giống y hệt kẻ đó chỉ có một điều là
khác giọng nói. Do đó, kẻ hóa trang phải có biệt tài là bắt chước giọng
nói của bất kỳ kẻ nào thì mới thành công. Gia gia của ngươi đã bị …
tên đó cải trang mà ngươi không biết.

– Thưa tiền bối, vậy gia gia tại hạ hiện ở đâu.

– Ta ở dưới này làm sao mà biết được, nhưng chắc chắn lão đã bị hại rồi.

– Có phải nguyên nhân cũng vì cuối Liên Hoa bí lục đó không?

“Đúng vậy đấy. Ngay bản thân ta đây…” Bà lão cười lớn:

“Cũng vì ham bí kíp mà bị lừa xuống chốn này.” – Tiền bối, tiền bối có thể
nói tên kẻ đó cho vãn bối được không? Xin tiền bối hãy giúp cho vãn bối
trả được mối thù này.

– Ta chỉ có thể giúp ngươi được điều này mà thôi. Võ công trong thiên hạ ngoài Vô Song lão tiền bối thì khó ai có
thể địch được hắn. Ngươi … nếu ngươi ra khỏi được chốn này hãy mang
vật này đến cho lão, có thể lão sẽ thu nhận ngươi.

Rồi lão bà đưa cho vãn bối một cái lệnh bài bằng vàng đã bị bẻ gãy một nửa rồi nói tiếp.

– Ngoài ta ra thì còn có hai người nữa biết tên gã đại đệ tử của ta:

Đó là Vương Song và Hoàng Phi Yến. Còn ta không thể nói cho ngươi biết
được vì dù sao ta cũng là sư phụ của hắn. Hơn nữa dù ta có truyền thụ võ công cho ngươi, ngươi cũng không được sử dụng để đấu với hắn. Môn phái
của ta đã có một lời nguyền …

Rồi như sực nhớ ra lão bà lấy trong người ra hai hoàn thuốc màu đỏ như chu sa rồi nói tiếp.

– Ngươi cũng là kẻ may mắn lắm đấy. Hai viên thuốc này trong thiên hạ không ai có.

Chính tên phản đồ của ta khi giam ta vào đây đã năn nỉ ta không biết bao lần. Nếu gã uống được hoàn thuốc này thì mọi cố gắng của ngươi sẽ chỉ trở
thành vô ích mà thôi. Ngươi hãy uống ngay đi, đến khi võ công của ngươi
thành tựu thì nội lực của mi, thiên hạ không ai sánh được. Nhờ ta đã
uống hai hoàn thuốc này mà liều độc dược gã cho ta uống chẳng làm gì ta
được, nhưng ta vẫn là bộ xin gã thuốc giải. Ta trao nốt cho ngươi phòng
khi cần dùng tới …

Sau đó tình cờ ba vị đã lọt xuống hang trong tòa cỏ miếu, vãn bối tình cờ được cứu thoát.

“Có phải tòa cổ miếu trong rừng không? Chính ta đã tới đó …” Mỹ Hoa Nương nói.

– Thế thì đúng thanh âm nữ nhân vãn bối nghe thấy là của sư phụ rồi.

– Phải lúc đó, tình cờ ta đi ngang qua, thấy một bọn người dáng điệu khả
nghi, ta bước vào thì bọn chúng rút khí giới ra chống cự … Ta đã hạ
sát hết bọn chúng, còn một tên đang tra hỏi thì bất ngờ bị một kẻ lạ mặt ám toán, có thể tên đó là giáo chủ của chúng vì khinh công hắn rất cao. Ngươi nhớ rằng trên giang hồ, võ công của Lan Nhi cũng ít có người địch nổi, huống chi là ta mà đuổi theo hắn cũng không kịp.

– Thưa sư phụ! Vậy thì lão áo đen hôm sư phụ đấu chưởng với gã ở tửu điếm.

– Phải, chính là gã, bây giờ ta mới nghĩ ra tại sao hắn lại biết công phu Bạch Long Chưởng của ta. Để ta nói cho ngươi rõ:

Gia gia ta tức Vương Song lão nhân thuở xưa cùng với lão bà bà ngươi ở
trong đường hầm là Long Trì Hiệp Nữ, hai cao thủ đệ nhất thời bấy giờ.

Nhưng để đạt được danh hiệu ấy không phải dễ dàng. Ngày hai mươi chín tháng
mười năm nay, quần hùng tập trung tại Ngọa Long Cương để tỷ thí võ công
tranh tài cao thấp. Ngọa Long Cương là một ngọn núi vô cùng hiểm trở chỉ nội lên được tới nơi tỷ thí cũng đã phải là một cao thủ thượng thặng
rồi. Bữa đó gồm toàn bộ các cao thủ của các môn phái chỉ trừ có phái
Thiếu Lâm là không tham gia mà thôi. Lề luật của cuộc đấu rất rõ ràng:

Không được dùng độc thủ, hễ đối phương thua là phải dừng tay ngay. Nhưng đã
gọi là tỷ thí võ công thì làm sao tránh khỏi làm tổn hại đến tính mạng.
Cuộc đấu vô cùng ác liệt và căng thẳng đến tận chiều. Lúc ấy người đang
chiến thắng tất cả là chưởng môn phái Võ Đang Trương Huy Hạnh. Bất ngờ
một gã đầu đà người lùn tịt mặt mày hung ác đứng ra đòi tỷ thí. Theo
nguyên tắc bất kỳ ai cũng có thể lên thi đấu được, nhưng phải nêu rõ
danh tính và lai lịch thuộc môn phái nào. Gã đầu đà tự xưng là người
thuộc phái Thiếu Lâm. Quần hùng hết sự ngạc nhiên, không ai biết gã là
ai cả hơn nữa, ngay từ đầu đã không có phái Thiếu Lâm tham dự. Trương
Huy Hạnh ôn tồn hỏi gã:

– Chẳng hay các hạ là ai?

– Bần tăng là môn đồ phái Thiếu Lâm vì đến trễ nên các vị không biết đó thôi.

– Thật là lạ lùng. Phái Võ Đang với chùa Thiếu Lâm đâu có xa lạ gì. Tại
hạ thường đến quý tự mà chưa bao giờ có hân hạnh được gặp bao giờ.

“Hà hà.” Gã đầu đà cười vẻ kiêu ngạo. “Vì tiểu tăng rất ít khi xuất hiện ra ngoài.” – Xin hỏi tiểu tăng một câu nữa, chẳng hay huynh là môn đồ của
ai vậy.

“Tại sao các người lại lôi thôi rắc rối thế.” Gã la lớn:

“Ở đây là nơi tỷ đấu võ nghệ hay sát hạch nơi quan trường.” – Thí chủ
không hiểu rõ, bất kỳ ai mà không nói thật môn phái thì đều không được
quyền giao đấu. Đó là luật lệ, mà thí chủ nên nhớ rằng đã là người thuộc môn phái thì phải sử dụng võ công môn phái đó, như vậy mới công bằng.

– Thì bần tăng đã nói rõ môn hộ rồi, các người còn căn vặn gì nữa. Tất nhiên ta sẽ dùng Thiếu Lâm quyền pháp.

– Thấy mọi người im lặng như còn phân vân, gã nổi giận quát to:

– Sao! Các vị cứ câm như hến vậy thế? Nếu sợ không dám tỷ thí thì dẹp
quách cái đả lôi đài này đi cho rồi, ta sẵn sàng ra đi để các người múa
may với nhau để giành chức “Thỏ đế” cho nó nhanh chóng, khỏi mất thì
giờ.

Thấy gã ăn nói vô lễ, quần hùng nhiều người tỏ vẻ tức giận.
Tuy gã nói rất có lý nhưng xem khẩu khí thì rõ ràng không phải là người
tu hành. Nếu không cho hắn tỷ đấu thì bẽ mặt quần hùng còn gì là vẻ oai
phong của danh môn chính phái nữa. Nghĩ vậy nên Trương Huy Hạnh vòng tay cung kính nói:

– Xin thí chủ đừng giận, vừa rồi tại hạ hỏi là vì trong lòng còn một vài nghi vấn đó thôi. Nếu thí chủ đúng là người của
phái Thiếu Lâm, tại hạ xin sẵn sàng nghênh tiếp.

Bỗng có tiếng quát lớn trong hàng ngũ của môn đệ phái Võ Đang:

– Xin Chưởng môn dừng tay để tiểu đệ cho gã đầu đà này một bài học.

Rồi một bóng người nhảy ra thân pháp lẹ làng như con én liệng dương giữa sân. Gã đầu đà cũng phải buột miệng khen:

– Thân pháp Thế Vân Tung của bổn phái thật danh bất hư truyền, đến tận hôm nay bần tăng mới được mục kích.

Gã cũng nhảy ra, bộ pháp cũng lẹ làng không kém, khác hẳn với dáng vóc
nặng nề cục mịch của gã, theo thế Đồng Tử Bái Quan Âm đúng Thiếu Lâm
quyền pháp. Nên biết rằng người đứng ra thách đấu với gã đầu đà là Quan
Kim Vinh người có vai vế đứng hàng thứ hai sau chưởng môn. Quan Kim Vinh tính nóng như lửa, dáng người cao lớn, râu quai nón, cặp mắt to và lộ.
Gã đứng trước mặt tên đầu đà rồi trịnh trọng nói thật to trung khí đầy
rẫy:

– Thí chủ hãy cẩn thận đấy, tại hạ ra chiêu đây.

Quan Kim Vinh tiến hai bước về phái trước vung hai quyền ra tấn công thật dũng mạnh.

Gã đầu đà tránh được hai quyền đó rồi vừa trả đòn vừa khen như chọc tức Quan Kim Vinh:

– Chiêu Kim Dư Phù Giá (xe vàng rước vua) thật là tuyệt.

Quan Kim Vinh tức giận, thấy đối phương tránh được một cách dễ dàng, gã co
hai tay lại biến thành thế Tinh Vân Ấp Nguyệt (Đám mây che mặt trăng)
nhằm điểm vào huyệt Cự Cốt nơi bả vai. Thế này có cái ảo diệu là vừa
công lại vừa thủ rất kín đáo, đối phương chỉ còn cách né tránh mà không
sao phản kích lại được. Không ngờ gã đầu đà chẳng những không né tránh,
gã đưa tay phải ra sử chiêu Lam Hoa Phất Huyệt đánh vào huyệt Trung Phủ
gần nách của Quan Kim Vinh. Huyệt này rất quan trọng vì là huyệt khởi
đầu của phế âm kinh, bị trúng tức thì chân tay co giật và hô hấp bị
ngừng trệ ngay tức khắc. Thực ra, chiêu số này không phải của phái Thiếu Lâm, song gã đầu đà vận dụng một cách vô cùng khéo léo, nên đa số quần
hùng đều tưởng lầm đấy là Kim Cương Chỉ của Thiếu Lâm Tự. Chỉ có những
bậc hào thủ như chưởng môn một vài môn phái là có thể nhận ra sự man trá ấy, song thủ pháp gã thật là mau lẹ nên cũng khó mà bắt bẻ hắn được.
Quan Kim Vinh trong bụng vô cùng kinh hãi.

Chiêu này gã tập đã
đến mức thuần thục và từ khi ra giang hồ hành hiệp, gã đã sử dụng biết
bao nhiêu lần và chưa một lần nào bị thất bại. Gã vội rụt tay lại không
dám tấn công nữa múa song chưởng hộ thần đồng thời cố gắng nhận xét
chiêu số của đối phương. Càng đánh Quan Kim Vinh lại càng thấy lạ. Dường như những chiêu thức gã đầu đà sử dụng đúng những quyền chưởng của phái Thiếu Lâm như Phục Ma Quyền, Hắc Hổ Quyền nhưng vẫn có một cái gì đó
khác lạ giả trá mà gã không tài nào nhận ra nổi. Càng đánh Quan Kim Vinh càng lúng túng, gã luôn luôn bị chưởng lực của đối phương bao trùm, bao nhiêu những thế võ biến hóa của Võ Đang trường quyền, gã không sao thi
triển được. Nhưng dần dần gã bỗng nhận ra những chiêu số của gã đầu đà
chỉ là hư chứ không thực. Gã vận dụng khẩu quyết “lấy tĩnh chế động” để
hóa giải những thế võ trông bên ngoài rất phức tạp của gã đầu đà.

Mọi người đều thấy rõ gã đầu đà dần dần lâm vào thế hạ phong và hiển nhiên
theo luật người chủ trì cuộc đấu có thể tuyên bố Quan Kim Vinh thắng
cuộc. Thấy gã đầu đà lúng túng, Quan Kim Vinh muốn chấm dứt nhanh chóng
cuộc đấu, gã chắp hai tay lại giở thế Thái Sơn Áp Đỉnh. Thực ra gã không có ý định sát hại gã đầu đà, chỉ muốn cảnh cáo cho hắn bị thất bại mà
thôi nên đã không vận kình lực vào song chưởng cốt điểm nhẹ vào Bách Hội huyệt trên đầu đối thủ. Phàm là con nhà võ, hắn tất hiểu và phải xin
thua. Không ngờ, tên đầu đà đâu có phải là bậc chính nhân quân tử. Gã
thấy quyền chưởng của Quan Kim Vinh chậm lại gã khép năm đầu ngón tay
vận hết kình lực vào bàn tay rồi giở thế Liên Hoa Thất Tinh chặt thẳng
vào cổ tay của Quan Kim Vinh. Chỉ thấy Quan Kim Vinh thét lên một tiếng
đau đớn rồi nhảy lùi lại. Cổ tay của gã đã bị chặt gãy lìa. Mọi người ồ
lên sững sờ không ngờ cục diện lại biến chuyển như vậy. Đệ tử phái Võ
Đang thì nổi giận gầm thét, một số cao thủ các môn phái khác thì lại cho rằng không phải gã đầu đà sử dụng độc thủ mà bởi trong lúc nguy cấp gã
buộc phải sử dụng thế đó để cứu người mà thôi. Trời đã về chiều, lần
lượt nhiều cao thủ nhảy ra tỷ võ với gã đầu đà song kết quả cuối cùng
thật là thảm khốc. Hầu hết xác của họ đều bị đánh văng xuống vực.

Trương Huy Hạnh càng xem càng thấy nhiều điểm hết sức lạ lùng. Gã đầu đà gần
như lúc nào cũng cố tình lùi ra sát mép vực rồi trong lúc mọi người
tưởng như gã đã thảm bại đến nơi thì cục diện lại kết thúc hết sức bất
ngờ. Chính kẻ đang tấn công áp đảo đối phương lại tự đâm đầu xuống vực.
Sự phẫn nộ mỗi lúc một tăng lên, song vì trời bắt đầu tối nên không ai
có thể phát hiện được điều gì khác lạ. Người cuối cùng bị thiệt mạng là
Tăng Minh Quốc chưởng môn của phái Tung Sơn. Trương Huy Hạnh nghĩ bụng:

“Võ công của gã này so với Tăng Minh Quốc thật ra còn kém một bậc, không
hiểu sao lại bị thất bại một cách đáng ngờ như vậy. Nếu mình động thủ
với gã không chừng cũng bị hại cũng nên.” Trong lúc Trương Huy Hạnh còn
đang nghĩ ngợi phân vân, thì bỗng có một tiếng nói thật trầm cất lên:

– Hãy khoan đã, lão phu thấy việc này … có điều gì đó mờ ám. Mọi người
nhìn xem ai, thì là một lão già mặt trắng nhợt như cả đời chưa hề ra
nắng bao giờ, lão là Thân Văn Trọng một trưởng lão của Cái Bang … Gã
đầu đà nét mặt vênh váo vặn hỏi lão:

– Sao, ta đã thắng trong các cuộc đấu võ một cách quang minh chính đại, các vị còn thắc mắc nỗi gì,
nếu không còn ai dám ra tỷ đấu thì …

– Có chứ, còn ta đây.

Một thanh âm rổn rảng cất lên. Lúc ấy, gia gia ta bước ra. Quần hùng ồ lên:

– Đạt Ma Tinh Vương Song khét tiếng giang hồ ai mà không biết.

Thời trẻ, phàm ai là người có võ công chẳng ham thích danh vọng được làm bá chủ.

Gia gia ta cũng không ngoài những tham vọng ấy. Vương Phong thong thả bước ra rồi trầm giọng nói:

– Tên kia, mi không đáng là đối thủ của ta đâu, hãy dưng danh tính thật ra cho ta biết.

Sở dĩ gia gia ta đến trễ vì người còn mắc một cuộc hẹn khác với một cao
thủ ở Tây Vực. Gã đầu đà vẫn chẳng tỏ vẻ gì là e ngại gã nói giọng khiêu khích:

– Ngươi là Vương Song nổi danh về công phu Đồng Tử Công
đó chăng? Ta nghe nói đã lâu hôm nay mới có dịp được thưởng thức, ngươi
dám đối địch với ta, lỡ có điều gì thì đừng có oán trách ta nhé.

Gia gia ta hiểu rõ dụng ý của gã. Đồng Tử Công là một công phu thượng thừa
nổi danh thiên hạ sánh ngang với Liệt Diệm Chưởng của phái Thiếu Lâm
nhưng ăn thua ở người tu luyện đạt được bao nhiêu phần hỏa hầu mà thôi.
Khi ra giang hồ, phải nói gia gia ta không có địch thủ trừ một cao nhân
khác mà người chưa từng giao đấu mà chỉ nghe danh. Đó là Long Trì Hiệp
Nữ nổi danh với tuyệt kỹ Hàn Băng Chưởng. Nhưng luyện Đồng Tử Công khó ở chỗ lúc nào cũng phải bình tĩnh, sáng suốt, hễ nóng giận là chân khí
tản mác mất hết uy lực.

Gia gia ta biết gã chọc giận người song gia gia rất bình tĩnh, ôn tồn nói:

– Thí chủ nhầm rồi, hôm nay tỷ đấu là chỉ sử dụng quyền pháp thôi, không
sử dụng chưởng pháp, tại hạ chỉ muốn lãnh giáo vài cao chiêu của thí
chủ?

Gã đầu đà chẳng nói năng gì vung song quyền tấn công. Hắn sử dụng các chiêu số trong Thập Bát La Hán Quyền. Gia gia ta chỉ sử dụng
bảy mươi hai thế biến hóa của Hoàng Hạc Quyền (thế võ của con hạc) để
chống đỡ. Chỉ trong vòng năm chục chiêu cục diện đã thấy rõ. Gã đầu đà
chân tay luống cuống mồ hôi vã ra, cước bộ đã bắt đầu hỗn loạn. Gã lui
dần vè mép vực như những thủ đoạn gã đã từng làm với các cao thủ trước.
Gia gia ta đã chủ tâm phòng bị rồi. Người biết chắc chắn hắn đã sử dụng
một loại ám khí gì đó rất độc hiểm để sát hại đối phương, nhưng sợ bại
lộ nên thường làm cho đối thủ bị té văng xuống vực để phi tang tích.
Quần hùng ở ngoài rất hồi hộp sợ rằng gia gia ta cũng sẽ trở thành nạn
nhân như bao cao thủ khác. Quả nhiên hắn bỗng trầm mình xuống sử chiêu
Song Long Xuất Động, thay vì song quyền phải nắm lại hắn lại xòe bàn tay ra hiển nhiên là phóng ám khí. Hắn chưa kịp đẩy song chưởng ra thì gia
gia ta đã tiến nhanh về phía trước hai bước theo thế Thiên Vương Thủ tay vươn ra như con vượn điểm trúng vào huyệt Thiên Đột nơi cổ họng của gã.

Tên đầu đà không sao tránh kịp chỉ “hừ” lên một tiếng rồi gã lộn người
xuống vực. Cuộc tỷ thí kết thúc một cách chóng vánh khiến quần hùng bàng hoàng. Dù muốn hay không mọi người cũng phải công nhận là gia gia ta đã đạt được danh hiệu ấy. Bỗng một làn sóng phản đối trong đám quần hùng.
Họ cho gia gia ta ra tay còn tàn ác hơn cái gã đầu đà vì dù sao gã cũng
là một nhân vật của chùa Thiếu Lâm, là một phái võ lớn. Một cuộc loạn đả kinh hồn trên đỉnh núi đã nổ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo trông thật rùng rợn. Nghiễm nhiên gia gia ta trở thành kẻ thù của giới võ lâm. Người
buộc phải tự vệ. Xác các cao thủ chất chồng lên nhau. Đột nhiên, một
bóng đen nhảy vào giữa thân pháp nhẹ nhàng. Đó là một nữ nhân người đó
quát lên:

– Mang danh chính phái sao lại ỷ đông mà đánh mọi người sao gọi là anh hùng.

Mỹ nhân hoạt động song chưởng hỗ trợ gia gia ta. Võ công của nữ hiệp rất
quái dị và cao cường khiến chỉ trong phút chốc những kẻ còn lại đều cuốn gói bỏ chạy. Lúc đó, gia gia ta mới nhìn kỹ nữ hiệp và nhận ra là Long
Trì Hiệp Nữ, gia gia ta nói:

– Đa tạ Nữ Hiệp đã ra tay cứu trợ, tại hạ lấy làm vô cùng cảm kích.

Long Trì nữ hiệp lạnh lùng nói:

– Ta không dám nhận những lời cảm ơn của các hạ vì không phải ta hỗ trợ
ngươi là bởi lòng tốt. Ta sợ rằng không may các hạ bị thiệt mạng thì lấy ai tỷ thí với ta để tranh chức Thiên hạ đệ nhất cao thủ bây giờ!

Gia gia ta mỉm cười nghĩ thầm:

“À, thì ra là thế. Thiếu phụ này cũng kiêu căng quá mức muốn hơn thua với ta đây.” Gia gia ta bảo nàng:

– Bây giờ trời đã tối rồi, tỷ đấu lúc này không tiện. Xin hẹn nương nương dịp khác được chăng?

Nữ hiệp gật đầu chấp thuận, hẹn nhau đúng ngày rằm tháng sau sẽ tỷ thí tại một ngôi chùa bỏ hoang trong rừng. Sau lần tỷ thí ấy Long Trì nữ hiệp
đã bị thất bại. Về quyền pháp bà chỉ thua lão nhân gia có một chiêu. Còn chưởng pháp Hàn Băng Chưởng so với Đồng Tử Công thì kém hẳn một bậc.
Long Trì nữ hiệp vô cùng tức giận bà ước hẹn cùng với lão nhân gia năm
năm nữa sẽ lại tái đấu, bà về tuyệt cốc luyện thêm một công phu thượng
thừa nữa là Bạch Long Chưởng. Tuy trong lòng tức giận nhưng Long Trì
Hiệp Nữ đã đem lòng yêu thương lão nhân gia. Gia gia ta thì chẳng hề để ý đến tình cảm đó của nữ hiệp. Lúc bấy giờ, lão nhân gia chỉ có một mê
say duy nhất là võ học. Người cũng rất vì nể nữ hiệp nhưng tình cảm chỉ
dừng lại ở đấy mà thôi. Lần tỷ võ thứ hai cũng tại ngôi chùa mà năm năm
trước hai người đã giao đấu. Long Trì nữ hiệp không đến một mình. Bà đã
mang theo hai môn đồ tới để xem cuộc tỷ thí của sư phụ. Đại đệ tử của nữ hiệp là ai ta không rõ còn nữ đệ tử của bà là Vương Ngọc Yến tức là mẫu thân ta sau này.

Cuộc đấu vô cùng ác liệt. Cả hai đều không nhằm đả thương nhau mà chủ yếu là thi triển tuyệt mỹ. Long Trì nữ hiệp đã
tăng tiến rất nhiều, nhưng công phu của lão nhân gia cũng tiến bộ rất
đáng kể so với trước. Chính vì thế cuộc tỷ thí mỗi lúc một trở nên hào
hứng quyết liệt. Bất ngờ, trong rừng bỗng phóng ra hàng loạt ám khí. Đây là một thủ đoạn thường thấy trong giang hồ hắc đạo lợi dụng hai cao thủ đang mãi giao đấu, dùng ám khí để giết luôn một lúc hai người như thế
là “Ngư ông hưởng lợi”. Song lão nhân gia và Long Trì nữ hiệp đâu phải
những cao thủ tầm thường. Hai người múa song chưởng phát ra những luồng
kình lực ghê người bảo vệ châu thân. Bao nhiêu kim độc rơi hết xuống
đất. Gã đệ tử của Long Trì nữ hiệp thì không việc gì song sư muội của gã vì quá mải mê xem đấu võ nên ta hay trúng một mũi kim độc vào lưng. Hai người lập tức dừng cuộc tỷ thí lại, lao vào rừng tìm bắt kẻ đã ám toán. Song thật lạ lùng trong rừng không một bóng người. Khinh công của Long
Trì nữ hiệp và gia gia tại trên giang hồ không ai sánh kịp mà sau kẻ
địch ám toán lại biệt tăm như chui vào lòng đất. Lúc đó gã đệ tử của nữ
hiệp cũng hớt hãi chạy về. Gã nói:

– Đệ tử đã lùng sục xung quanh rất kỹ càng mà không tìm thấy dấu vết gì cả.

“Thôi, việc đó tính sau.” Long Trì nữ hiệp nói:

“Chúng ta không cẩn thận lại mắc mưu kẻ địch rồi đó.” Mọi người vội vã quay
lại thì may mắn Vương Ngọc Yến vẫn còn nằm đó. Nơi lưng chỗ cây kim độc
cắm vào chỉ thấy một quầng máu đen xì sưng tấy lên trông thật kinh
khủng.

Còn Vương Ngọc Yến thì nằm thiêm thiếp, hơi thở chỉ còn
thoi thóp. Long Trì nữ hiệp tuy võ công rất cao cường nhưng về mặt y lý
và các chất độc trong thiên hạ thì bà lại chẳng hiểu gì mấy. Còn lão
nhân gia thì ngoài võ công người còn nghiên cứu thêm về y học và các
loại ám khí. Lão nhân gia bảo Long Trì nữ hiệp.

– Cứu người là
trọng, không nên câu nệ “Nam nữ thọ thọ bất thân” nữa. Nữ hiệp hãy để ta xem xét vết thương coi thử có thể cứu được tính mạng y không?

Rồi người xé miếng vải sau lưng Vương Ngọc Yến để lộ một làn da trắng mịn màng.

Mũi kim độc đã cắm lút sâu vào da thịt không để lại dấu vết gì. Vương Song
đè tay phải vào bên cạnh vết thương dùng nội lực ấn mạnh. Một dòng máu
đen chảy ra kèm theo một mùi hôi thối khôn tả. Một lát sau, Vương Song
rút từ trong vết thương đó một mũi kim chỉ nhỏ như sợi lông trâu, màu
đen. Vương Song ngắm nghía giây lát rồi nói:

– Đây là Lạc Hồn
Châm của Đoàn lão bá chế ra, có tẩm một chất kịch độc. Chỉ cần một vết
trầy nhỏ chất độc này sẽ lan truyền khắp cơ thể. Những người không có võ công thì cái chết còn đến chậm hơn một chút. Còn giới võ lâm, như Vương cô nương đây bị trúng độc châm này thời còn phát tác mau lẹ hơn nữa vì
lúc vận chân khí chính là đã thúc đẩy chất độc đi nhanh trong cơ thể.

– Vậy … vậy là theo ý tôn giá, Vương muội của ta không thể nào cứu sống được sao?

“Có thể.” Vương Song trầm ngâm đáp:

“Nhưng còn tùy thuộc vào nội lực của người giải cứu.” – Ta … ta nghĩ rằng nội lực của ta thì …

– Không được. Chất độc này thuộc loại âm hàn mà chưởng lực của phu nhân là âm nhu.

Truyền vào còn nguy hiểm thêm là đằng khác. Để ta thử xem, nhưng công việc này không phải dễ dàng đâu, nó tổn hao rất nhiều chân khí nên phu nhân phải canh chừng cho tại hạ vì đang lúc cứu chữa, bất kỳ kẻ nào đánh lén thì
nguy hiểm lắm.

– Nhưng phải mất bao lâu mới được? Long Trì nữ hiệp hỏi.

– Phải mất chín ngày thì mới biết được kết quả.

– Vậy thì phiền cho tôn giá quá.

– Nữ hiệp đừng lo, tại hạ đã quyết chí cứu Vương cô nương thì dù có tổn hại đến tính mạng cũng cam lòng.

Nói rồi, Vương Song bế xốc Vương Ngọc Yến vào một cái hang gần đó. Sau khi
đặt Vương Ngọc Yến nằm trên một đống lá, Vương Song ghé miệng vào vết
thương tiếp tục hút máu độc, khi đã đầy miệng Vương Song lại nhổ ra đất
những bụm máu đen hôi hám. Dần dà màu máu đã đỏ trở lại Vương Song không hút nữa. Lão ngồi xếp bằng bên cạnh Vương Ngọc Yến bắt đầu vận chân
khí. Nếu biết rằng phép chữa bệnh của Vương Song rất là vi diệu. Chất
độc đã phát tán khắp cơ thể thì chỉ có một cách sử dụng nội lực thượng
thừa của mình để trục chất độc. Phải sử dụng đến chín huyệt đạo gọi là
Hồi Dương Cửu Huyệt. Mỗi huyệt phải truyền chân khí Dương Cương vào một
ngày, đó là các huyệt Á Môn, Dũng Tuyền, Hiệp Cốc, Hoàn Kiêu, Tam Âm
Giao, Thái Khê và Trung Quản. Một lát sau, trên đầu Vương Song bốc lên
một làn khói trắng, khói trắng mỗi lúc một nhiều hơn, Vương Song đặt
ngón tay vào huyệt đạo của Vương Ngọc Yến bắt đầu truyền chân khí. Thỉnh thoảng Long Trì nữ hiệp lại ngó vào thấy Vương Song lộ vẻ nghiêm trang, người toát mồ hôi dầm dề. Nữ hiệp biết gã đang sử dụng tuyệt kỹ Tử Hà
Thần Công để trục chất độc cho đồ đệ. Lúc này chỉ cần một chút hoảng
hốt, hay phân tâm là cả lão và Vương Ngọc Yến đều mất mạng. Nghĩ thế
Long Trì nữ hiệp hết sức đề phòng, canh chừng cửa hang thật cẩn thận.

Nữ hiệp sai gã đệ tử canh chừng phía ngoài. Còn chính mình thì trông coi cửa hang.

Cũng may, trong chín ngày đó, không xảy ra động tĩnh gì. Đến ngày thứ mười
Long Trì nữ hiệp bước vào thì không tài nào nhận ra kẻ ngồi đó là Vương
Song nữa, gã gầy rộc hẳn đi, hai má hõm sâu, người thì trắng bệch. Bây
giờ chỉ cần một người không biết võ công cũng đủ đánh ngã được gã. Trái
lại, Vương Ngọc Yến nước da đã hồng hào trở lại. Nàng đã mở mắt ra và
khi thấy thân thể mình lõa lồ trước Vương Song nàng hét lên một tiếng
kinh hãi.

Vương Ngọc Yến vươn tay ra định tát cho Vương Song một cái, nhưng Long Trì nữ hiệp đã ngăn lại bảo:

– Ngươi không được làm thế, đây là ân nhân của ngươi đấy.

Vương Ngọc Yến đỏ bừng mặt lên. Lúc này Vương Song mới kịp nhìn kỹ thấy nàng có một vẻ đẹp tuyệt trần. Vương Song ấp úng nói:

– Tại hạ … Tại hạ không có làm điều gì xấu với Vương cô nương đâu.

– Nhưng … Nhưng ngươi, ngươi đã nhìn thấy hết của ta … ta … căm ghét ngươi.

– Tại hạ chỉ chăm chú vào việc chữa bệnh cho cô nương, hoàn toàn không để đến những cái khác …

– Ta … Ta không tin ngươi được, trong chín ngày … Chẳng lẽ …

Long Trì Hiệp Nữ thấy thế cũng cảm thấy khó nghĩ, không biết giải quyết thế
nào, Vương Song cũng lúng túng, quả thật lúc vận công chữa cho Vương
Ngọc Yến hoàn toàn Vương Song không có một ý niệm gì cả. Song lúc này,
khi mọi việc đã hoàn tất, gã thấy cũng có đôi điều bất tiện. Thời chiến
quốc Ngũ Tử Tư chỉ ăn một chén cơm của một cô gái mà cô gái ấy đã phải
trầm mình xuống dòng sông vì coi như mình đã thất tiết. Đằng này …
Vương Song lại … Bỗng Long Trì Hiệp Nữ nói:

– Ta … ta nghĩ
như thế này. Ngươi… ngươi đã có công cứu mạng cho đồ đệ của ta, vậy
thì mạng sống của nó thuộc về người. Ngươi hãy … lấy nó làm vợ.

Vương Song ngạc nhiên vô cùng. Gã không ngờ tình thế lại chuyển sang chiều
hướng mau lẹ như vậy. Điều đó Vương Song hoàn toàn không nghĩ tới. Vương Ngọc Yến mặt đỏ bừng, cô nũng nịu nói với Long Trì nữ hiệp:

– Sư phụ … Sư phụ … đệ tử … Không …

– Không được, đó là cơ duyên đã định như thế … Còn nếu như gã này không chịu thì chúng ta sẽ có cách xử trí …

Sau đó ít lâu, Vương Song đã thành thân với Vương Ngọc Yến. Tuy đã trở nên
thân thiện với nhau, nhưng Long Trì nữ hiệp vẫn còn ấm ức. Vì trận đấu
hôm đó tuy chưa kết thúc, song bà nhận thấy võ công vẫn còn thua Vương
lão nhân gia một bực. Long Trì Nữ hiệp ở ẩn cố gắng hoàn chỉnh, luyện
tập võ công cho một ngày nào đó có dịp sẽ tỷ thí lại. Lão nhân gia lấy
mẫu thân ta được chừng hai năm thì bà mang thai. Vào thời gian đó, quần
hùng hai phái đều cho rằng Vương Song là kẻ thù đại ác và họ đã ra sức
để trả mối thù ở Ngọa Long Cương hồi xưa. Do đó, lão nhân gia đã phải bí mật đưa mẫu thân ta đi tới một hoang đảo để người lâm bồn ở đó tránh
mọi sự thâm thù. Ta đã sinh ra và sống với mẫu thân gần mười lăm năm
trời. Sau đó mẫu thân đưa ta về đất liền tìm kiếm gia gia nhưng kể từ
hồi đó, lão nhân gia đã biệt vô âm tín. Bấy giờ võ công của ta đã đủ để
đối địch với thiên hạ. Tất cả công phu Bạch Long Chưởng cũng như Hàn
Băng Chưởng ta đã được mẫu thân truyền dạy kỹ càng. Người bảo ta:

– Bây giờ má má phải đi kiếm gia gia của con. Mười mấy năm sống cách biệt giới giang hồ nên ta cũng không biết tình thế đã xảy ra những gì. Không chừng gia gia ngươi đã bị chúng ám hại rồi cũng nên. Ngươi hãy lên Đào
Hoa Sơn mà luyện tập võ nghệ chờ ta. Chừng nào có tin tức về Gia gia của ngươi, ta sẽ trở lại …

Và từ đó đến nay, ta với Lan Nhi ra công tìm kiếm mà vẫn không nghe được một chút tin tức gì.

Nghe đến đây, Dương Tôn Bảo giật mình kinh hãi. Gã nói:

– Thưa sư phụ, như vậy kẻ thù của đệ tử lại chính là sư huynh của bá mẫu.

– Phải, chính là y nhưng rất lạ lùng là không một ai trong giới giang hồ
nhắc đến tên y mà theo lời mẫu thân ta kể lại võ công của y còn cao hơn
người một bậc.

– Nếu vậy nếu đệ tử muốn tìm ra tông tích của hắn thì chỉ có hai người nữa ngoài Long Trì nữ hiệp biết hay sao?

– Đúng thế, ngươi chỉ có thể biết được nếu tìm được gia gia và mẫu thân ta mà thôi …

Thù là vô cùng khó khăn vì võ công của gã cao vô cùng, nhất là giờ đây theo như ta nhận xét gã lại luyện thêm được võ công trong Liên Hoa bí lục.

– Dù đệ tử có phải thảm bại dưới tay của hắn đệ tử quyết không sợ …

– Được, vậy nhà ngươi cứ ở đây cùng với Lan Nhi, ta sẽ chỉ điểm cho.
Nhưng ta cũng cần nói trước để ngươi biết rằng, dù ngươi có học được hết võ công của ta, cũng chưa chắc được là địch thủ của hắn đâu.

Dương Tôn Bảo trong lòng vô cùng đau đớn. Mối thù của gã biết bao giờ mới trả được đây! Kẻ thù có võ công quá cao siêu, ngay Mỹ Hoa Nương còn chưa
địch nổi huống chi là gã, nhưng lòng gã đã quyết, sau này khi đã thuần
thục gã sẽ đi tìm bằng được Vương Song lão tiền bối.

Thời gian
thấm thoát trôi nhanh. Kể từ lúc Dương Tôn Bảo được Mỹ Hoa Nương thâu
nhận đến nay đã gần một năm. Dương Tôn Bảo vô cùng sáng dạ, lại được kỳ
duyên uống hai viên Hồi Tâm Đơn nên nội lực của gã tăng tiến mau lẹ khác thường. Mỹ Hoa Nương thường bảo hắn:

– Ngươi chớ coi thường Bạch Long Chưởng của ta. Vì nếu đã luyện được tới mức tinh thâm thì chưa
chắc đã thua kém bất cứ một công phu nào. Nội lực của ngươi, ta thấy
trên giang hồ ít người bì kịp rồi đó.

Dương Tôn Bảo vô cùng mừng rỡ, ngoài những lúc được Mỹ Hoa Nương chỉ điểm gã thường cùng với Lan Nhi vào rừng luyện võ.

Một hôm hai người đi đến một thác nước cao, là nơi Dương Tôn Bảo thường tập luyện đứng dưới dòng nước đổ từ trên thác cao hàng trăm trượng xuống.
Gã và Lan Nhi ngồi trên một tảng đá sát dòng suối, Lan Nhi bảo gã:

– Ngươi ở đây đã lâu rồi, mà ta và ngươi vẫn chưa được sư phụ phân định ngôi thứ.

Ngươi bằng tuổi ta nhưng vào sau thì phải gọi ta là chị mới phải.

– Nếu cô nương muốn vậy thì bắt đầu từ bây giờ tại hạ sẽ kêu cô nương bằng sư tỷ, được không!

Lan Nhi cười thích thú, cô bảo:

– Nghe cũng vui tai đấy. Này hiền đệ, sư phụ nói ngươi công lực đã tăng
tiến rất nhiều, ngươi thử biểu diễn cho sư tỷ của ngươi xem nào!

– Xin tuân lệnh cô nương.

Dương Tôn Bảo vui vẻ nói. Gã đứng dậy, người hơi thấp xuống một chút rồi vận
hết kình lực phóng chưởng đánh vào một thân cây gần đó. Bùng một tiếng,
lá rụng ào ào rồi thân cây to bằng bắp chân gãy đổ xuống đất. Dương Tôn
Bảo chắp tay xá Lan Nhi rồi cười nói – Tiểu đệ múa rìu qua mắt thợ xin
sư tỷ chỉ điểm cho.

– Công lực của ngươi đúng ra là đã hơn ta
nhiều lắm, chỉ có điều ngươi vẫn chưa biết quy nạp chân khí. Sư phụ dạy
mà ngươi không để ý chưa hiểu được cái thâm sâu của yếu quyết. Bạch Long Chưởng là một công phu dùng âm nhu là chính mà mặt mũi người đỏ bừng
lên thế kia là sai bét rồi. Ngươi hãy coi cái thân cây vừa gãy kia. Vết
gãy nham nhở chứng tỏ sức mạnh thì có thừa nhưng chưởng lực lại hoang
phí vì không tập trung được. Ngươi hãy coi đây.

Lan Nhi nói xong
đẩy nhẹ song chưởng ra, trông động tác có vẻ rất hời hợt. Dương Tôn Bảo
chưa hết ngạc nhiên thì đã thấy thân cây bên cạnh bỗng dưng đổ sụp
xuống. Gã chạy lại coi thì thấy vết gãy thẳng băng như có người dùng bảo dao tiện đứt. Dương Tôn Bảo reo lên:

– Tuyệt hảo, tuyệt hảo,
chưởng lực của cô nương thật tuyệt vời, tiểu đệ không sao sánh kịp, tại
hạ có nghe trước kia Vương Trí Nhân có kể cho nghe cô nương chỉ dùng một hòn sỏi đã đánh văng thanh gươm của Lý Long Vân hỗ trợ cho lão trong
lúc bị quần hùng bao vây ở trang trại của tiểu đệ. Nhỏ tuổi như cô nương mà võ công nhường ấy thật thiên hạ không ai có nổi.

“Ta không
cần ngươi khen.” Lan Nhi nói. “Ngươi còn có thể hơn ta nhiều, nào ngươi
hãy bắt chước ta làm lại thử xem.” Dương Tôn Hảo nhớ lại lời Mỹ Hoa
Nương dạy gã:

Chân khí phải đầy đủ, tự nhiên không được gượng ép
giống như hơi trong bánh xe, vận chuyển khắp châu thân, ý niệm phải có
trước, không bấn loạn. Gã lẩm nhẩm trong đầu định phóng chưởng ra, bỗng
nghe thấy một tiếng “úi chao”. Gã giật mình ngó lên thấy Lan Nhi trượt
chân té xuống dòng suối. Con suối này vốn là một con suối chảy xiết và
vô cùng hiểm trở, ở bên dưới là hàng ngàn tảng đá ngầm nhọn hoắt, cộng
thêm với sức nước từ trên cao đổ xuống tạo thành nhiều dòng xoáy rất
nguy hiểm. Chỉ cần sẩy chân bị dòng nước cuốn đi là dễ va vào đá ngầm
mất mạng như chơi. Gã biết Lan Nhi tuy võ công rất cao, nội lực rất thâm hậu nhưng Lan Nhi lại không quen sông suối, thì thật là đáng ngại. Gã
lao đến nhìn dòng nước xoáy cuồn cuộn bên dưới, không chút chần chừ nhảy đại xuống. Dòng nước cuốn gã trôi băng băng với một tốc độ, kinh hồn.
Gã cố gắng vùng vậy chống lại, chân đạp, trúng mấy mỏm đá sắc nhọn bên
dưới.

Gã nhìn thấy phía xa Lan Nhi cũng đang bập bềnh trong làn
nước sủi bọt trắng xóa, trông cô ta có vẻ như đuối sức lắm rồi. Dương
Tôn Bảo dần dần hiểu ra càng vùng vẫy chống lại dòng nước thì lại càng
mau mất sức mà lại không đạt một kết quả nào cả. Gã lấy lại bình tĩnh
rồi mặc cho dòng nước cuốn đi nhưng nương theo sức mạnh ấy gã dần dần
bơi ngang để tiến lại gần Lan Nhi hơn. Trong lòng gã thấy nóng ran như
lửa đốt không hiểu Lan Nhi có bị thương vì đá ngầm hay không. Tưởng
chừng như càng xa thì dòng nước phải yếu dần đi nhưng không ngờ sức mạnh vẫn không hề giảm vì dòng suối này quanh co lại dốc về phía dưới nên
Dương Tôn Bảo có cảm giác mỗi lúc hắn lại bị đẩy nhanh thêm. Khoảng cách của hai người mỗi lúc một gần lại. Có những lúc Dương Tôn Bảo suýt nữa
thì nắm được vào người Lan Nhi thì bất ngờ một dòng nước xoáy đã đẩy Lan Nhi ra xa vượt khỏi tầm tay của gã. Gã thấy mặt Lan Nhi trắng nhợt,
khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, gã lại càng cuống quýt cố sức bơi về phía cô.
Bỗng gã trông thấy một cành cây to đang trôi bập bềnh phía trước. Gã nảy ra ý định vồ lấy cành cây này đẩy cho Lan Nhi thì cô ta cũng đỡ mệt.
Nghĩ vậy, gã cố sức bơi nhanh về phía trước, và may mắn ôm được vào một
đầu … Gã cảm thấy đỡ mệt hơn một chút. Bây giờ chỉ còn có việc làm sao đẩy được cây gỗ về phía Lan Nhi. Việc đó không đơn giản chút nào. Cứ
mỗi lần gã cố tìm cách đẩy về phía Lan Nhi thì lại bị dòng nước cuốn
băng ra. Sau nhiều lần vận hết công lực mà không ăn thua, gã hiểu rằng
mọi cố gắng chỉ là vô ích. Trời đã về chiều, thì ra dòng nước đã cuốn
hai người đi đã được nửa ngày rồi. Gã mệt lả cả người nhưng lo lắng cho
tính mạng của Lan Nhi nên càng ráng sức hơn. Cuối cùng thì gã cũng đã
bơi được sát Lan Nhi.

Gã bỗng giật thót người khi trông thấy gần
cô một cái đầu đen xì của một con cá to bằng cái đầu. Gã nhớ lại có lần
Mỹ Hoa Nương có kể cho hắn nghe dòng suối này có một loại kình ngư
chuyên ăn thịt người rất nguy hiểm đang sinh sống. Loài kình ngư này rất lớn, có hai hàm răng sắc như lưỡi cưa lởm chởm, trông thật dữ tợn.
Chúng chuyên săn mồi gần thác nước hay ở những nơi nước mạnh, rình những người nào vô ý hoặc súc vật lỡ chân rớt xuống là ăn thịt ngay … Vì
chúng kiếm ăn ở nơi nước chảy mạnh nên chúng rất khỏe cái đuôi to như
cái mái chèo quật trúng vào người là gãy xương ngay lập tức. Chúng rất
khôn ranh chỉ tấn công phía ngang sườn con người nên rất khó chống đỡ.
Dương Tôn Bảo thấy con kình ngư đang tiến lại gần Lan Nhi. Dòng nước
mạnh là thế mà nó vẫn bơi ngược dòng một cách nhẹ nhàng.

Dương
Tôn Bảo luống cuống vô cùng. Gã không sao phóng chưởng lực được vì đang ở dưới nước, gã cố gắng bơi đến gần con quái vật lúc ấy đang để ý tới Lan Nhi mà không đề phòng tới gã. Sức nước đã bớt hung dữ như trước. May
cho gã lúc đến gần con kình ngư, chân gã lại đạp trúng một tảng đá lớn
nằm dưới nước. Gã đứng lên hòn đá hết sức vận khí vào đầu ngón tay đâm
thẳng vào bụng con cá một cái thật mạnh. Da con cá dày như giáp sắt
nhưng với công lực của Dương Tôn Bảo bây giờ không phải tầm thường, hơn
nữa gã lại đang vô cùng tức giận con vật đe dọa tính mạng của Lan Nhi
nên sức mạnh lại càng tăng thêm bội phần. Hai ngón tay của Dương Tôn Bảo đã chọc thủng bụng con cá cắm sâu vào trong. Con cá đau đớn, nó hoảng
loạn quẫy mình lên trên cao khỏi mặt nước lôi theo cả Dương Tôn Bảo.
Dương Tôn Bảo rút ngón tay thật nhanh ra khỏi bụng cá, vì hắn nhẹ hơn
con vật rất nhiều nên bay lên cao hơn. Trong lúc gã bắt đầu rơi xuống
thì con cá đang còn đà vẫn tiếp tục lên cao. Gã nhanh trí biết rằng cú
đấm vừa rồi chưa đủ sức giết được nó. Lợi dụng lúc đang rớt xuống phía
dưới gã xòe bàn tay phải ra sử chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh chặt thẳng vào đầu con quái vật. Cú đánh rất mạnh, lại nhằm vào lúc con cá đang bay lên
nên đã có tác dụng ngay. Con kình ngư bị chặt đúng đầu, xương sọ vỡ vụn
khi rớt xuống nước chỉ quẫy được một cái rồi giẫy chết. Dương Tôn Bảo
mừng rỡ vô cùng gã không ngờ mình lại thành công nhanh chóng như thế. Gã cũng rơi xuống nước và thật may mắn chụp được vào người Lan Nhi. Gã
chẳng nghĩ gì đến chuyện nam nữ liền ôm chặt cô vào lòng chỉ sợ cô lại
bị sóng cuốn đi mất. Gã thấy Lan Nhi hơi thở yếu ớt, người đã mềm nhũn.
Hóa ra cô đã bị con cá tấn công lúc nào mà gã không biết vì gã thấy tay
áo của cô toàn là máu. Dương Tôn Bảo cố sức bơi ngang để vào bờ vì sức
mạnh của nước đã giảm đi nhiều. Dòng nước cuốn gã thêm một đoạn nữa rồi
gã mới đặt chân được lên bờ. Việc đầu tiên, gã bồng Lan Nhi tìm một nơi
khô ráo đặt nàng nằm xuống. Vết thương cũng không nặng lắm mặc dù con cá đã táp được một miếng thịt nơi cánh tay để lộ một vết thương khá sâu,
cũng may chưa chạm đến xương.

Dương Tôn Bảo xé một miếng vải nơi
tay áo của gã băng tạm vết thương cho Lan Nhi. Gã thấy cô hơi thở yếu
ớt, mạch đập nơi nơi cổ tay rất chậm. Gã hiểu rằng nếu không truyền nội
lực sang cho cô thì tính mạng Lan Nhi khó mà bảo toàn được. Gã ngồi
xuống, bên cạnh Lan Nhi, ngón tay đặt vào huyệt Linh Đài rồi vận chân
khí chuyền vào cơ thể Lan Nhi. Chừng được một khắc, da dẻ của Lan Nhi
bắt đầu hồng lên, hơi thở cô đã mạnh hơn trước. Nhưng khốn nỗi, chính
bản thân gã cũng quệ nên chỉ làm được một lúc là gã lăn ra. Một lát sau
gã mới tỉnh lại, lúc đó Lan Nhi cũng đã mở được cặp mắt. Cô nhìn thấy
Dương Tôn Bảo đang nằm cạnh mình thì thấy vô cùng kinh hãi nhưng vì quá
yếu nên không thốt lên lời. Dương Tôn Bảo gượng ngồi dậy, rồi nhìn Lan
Nhi gã nói:

– Cô nương … Cô nương đừng cựa quậy nữa hãy nằm yên mà dưỡng sức, để tiểu đệ tiếp tục truyền chân khí cho.

– Ta … ta … không cần đâu … Có phải ngươi đã … đã bồng ta phải không?

– Trời ơi. Cô nương bây giờ còn nghĩ đến chuyện đó sao! Tính mạng của cô nương …

– Ngươi … ngươi…

Lan Nhi định nói gì đó song cô lắp bắp không nói nên lời. Dương Tôn Bảo kinh hãi lay người Lan Nhi:

– Cô nương … Cô nương … Sư tỷ kìa cô làm sao thế … tiểu đệ chỉ ngồi dưỡng thần một chút thôi.

Gã thấy Lan Nhi tuy nhắm mắt nhưng hơi thở vẫn còn đều nên yên tâm, xếp
bằng ngồi điều tức. Chừng một lát thấy người đã khỏe hơn, gã tiếp tục
truyền chân khí vào cơ thể của Lan Nhi. Cô bỗng mở mắt ra rồi khẽ nói:

– Cám ơn ngươi… ngươi hãy nghỉ đi một chút.

– Cô nương, cô nương có đói không? Tiểu đệ đi kiếm cái gì ăn nhé!

Lan Nhi khẽ gật đầu. Dương Tôn Bảo nhìn quanh, đây là một vùng hoang vu
không một bóng người. Gã không biết nơi đây là chốn nào nên cứ đi liều
về phía trước. Gã không dám đi xa sợ để Lan Nhi một mình lỡ có ác thú
đến thì nguy. Gã quanh quẩn mãi mà không tìm được một cái gì khả dĩ ăn
được. Cây cối tuy mọc um tùm, song chẳng hề có trái. Bỗng hắn thấy trong bụi rậm có cái gì động đậy. Gã lén lén đi tới gần, hóa ra một con thỏ
con thấy động nhảy vọt ra, tay Dương Tôn Bảo đã cầm sẵn hòn đá hắn vận
công lực nhắm con thỏ liệng tới. Thủ pháp thật là chính xác, con thỏ
chết ngay tại chỗ. Dương Tôn Bảo mừng quýnh gã đem con thỏ về, chụm mấy
cành cây khô, đánh lửa nướng con vật, mùi mỡ cháy xèo xèo bốc mùi thơm
sực nức. Lan Nhi thấy thế hỏi gã:

– Ngươi… Ngươi làm cái gì mà ngon thế?

– Thịt thỏ nướng đấy. Cô nương có thích không?

“Ta chưa bao giờ ăn thịt giống này cả, nhưng không sao! Bây giờ đang đói ăn tạm vậy không biết có ngon không!” Rồi Lan Nhi nói đùa:

“Khi nào về đến nhà ta sẽ nói với mẫu thân cho ngươi lên chức đầu bếp.” – Xin đa tạ cô nương đã cất nhắc. Tiểu đệ đến chết không dám quên ơn.

Thịt chín, Dương Tôn Bảo lấy con thỏ ra, rồi gã ngồi xé từng miếng thịt đưa
vào miệng Lan Nhi. Lan Nhi ăn từng miếng ngon lành. Cô ta khen:

– Ngon tuyệt, có lẽ chưa bao giờ ta được ăn món nào ngon như thế, hay là do tài nấu nướng của ngươi?

– Không phải đâu, tại vì thịt thỏ rất ngon đấy.

– Thế tại sao nhà ngươi lại không ăn?

– Tại hạ … Tại hạ ăn rồi.

Gã nói dối. Thực ra, Dương Tôn Bảo rất đói nhưng gã thấy Lan Nhi ăn quá ngon nên gã muốn nhường cho cô.

– À, thì ra ngươi đã ăn lén trước ta rồi phải không? Như vậy không thể cử ngươi làm đầu bếp được. Ai lại để ăn trước …

– Cô nương không cho tại hạ ăn thì lấy sức đâu mà bắt thỏ cho cô nương ăn. Cô nương trách mắng thế thì không đúng rồi.

Dương Tôn Bảo gắng gượng nói đùa.

“Ừ nhỉ?” Lan Nhi ngẩn người ra.”Ngươi nói đúng đấy! Ta … ta xin lỗi.”
Lan Nhi ăn hết một nửa con, còn một nửa Dương Tôn Bảo cũng không dám ăn. Gã nghĩ bụng. Vị tiểu cô nương này đang bệnh mà đói thì rất nguy. Ta
còn khỏe nhịn một chút cũng không sao! Lát nữa cô ta ngủ, mình đi kiếm
cái khác vậy.

Lan Nhi ăn xong cô nhắm mắt lại, thiêm thiếp ngủ.
Dương Tôn Bảo lúc đó mới lò dò ra xung quanh xem có con vật nào nữa
không. Trời tối, gã phóng mục quanh nhìn kỹ từng gốc cây, bụi cỏ nhưng
tuyệt nhiên không có động tĩnh gì. Gã nảy ra ý định đến dòng suối có thể có con vật nào đó ăn đêm khát nước đi tìm nguồn nước chăng. Quả nhiên,
gã trông thấy từ phía xa một con vật gì đó có cặp mắt đỏ đang nhìn về
phía gã. Con vật thấy gã lại gần chẳng tỏ vẻ gì khiếp sợ cứ chòng chọc
giương cặp mắt ra. Gã nhận ra, đó là một con ếch thật lớn mà gã chưa
từng thấy bao giờ. Đặc biệt, nó không phải là loài ếch gã thường thấy.

Da nó màu vàng trông thật đáng sợ, cặp mắt thì màu đỏ, trong suốt. Thấy gã lại gần nó há miệng to ra như chống cự, miệng phì phì như rắn. Dương
Tôn Bảo kinh hãi vô cùng. Loài ếch này đến nghe kể lại hẳn chẳng ai tin
là có. Song vì quá đói, gã đâm liều. Dù sao nó cũng chỉ là một loài ếch. Mà thịt ếch thì người ta vẫn ăn làm gì mà độc. Nghĩ vậy Dương Tôn Bảo
bẻ một cành cây rồi nhằm con ếch đánh xuống một gậy. Không ngờ con ếch
nhảy lên cao tránh được. Dương Tôn Bảo lấy làm lạ là làm sao một loài
vật vô tri giác lại có thể tránh được một cách tài tình như thế. Gã lập
tức quật ngang cây gậy trong lúc con ếch còn chưa kịp rơi xuống đất theo thế Hoành Thiên Tảo Địa, chắc mẩm thế nào cũng đánh trúng. Không ngờ,
một giống vật như loài ếch lại không như vậy nó đạp chân vào cây gậy của Dương Tôn Bảo vọt tiếp về phía trước.

Dương Tôn Bảo hậm hực quát to:

– Hay cho mi, kể mi cũng xứng đáng được xếp vào loại cao thủ đấy. Có giỏi tránh thử chiêu này của ta xem.

Gã xoay cây gậy thẳng lên cao sử chiêu Diệu Thủ Không Không. Lần này thì
con ếch bị trúng đòn của gã. Cây gậy đã đâm xuyên từ dưới bụng lên phía
trên như kiểu người ta xiên cá. Gã đắc thắng mang con ếch về. Gã sợ Lan
Nhi thức giấc nên mang con ếch ra thật xa ngồi nhóm lửa nướng ăn. Gã mở
bụng con ếch móc bỏ hết ruột rồi cứ để nguyên cả da đưa vào ngọn lửa.
Mùi thơm từ thịt nướng bốc lên ngào ngạt khiến Dương Tôn Bảo thấy thèm
nhỏ dãi quên cả sợ. Gã xé một miếng thịt bỏ vào mồm ăn thấy cũng khá
ngon. Thực ra cũng có một mùi vị khác lạ nhưng vì quá đói gã chẳng để ý
tới. Một loáng sau gã đã xơi hết con ếch mà trong bụng vẫn thấy thòm
thèm. Hắn nghĩ bụng phải đi tìm thêm một con nữa để ăn cho đã. Hắn suy
luận rằng ếch là loài sống có đôi tất phải một con nữa. Dương Tôn Bảo
lại lò dò phía bờ suối cất công tìm kiếm. Quả nhiên, như hắn dự đoán.
Hắn nghe tiếng xì xì đâu đây như tiếng than khóc. Trong lòng gã cảm thấy thương hại. Hẳn là con ếch vợ thấy chồng đã bị giết nên buồn thảm như
thế. Gã tự nhủ thầm:

“Ta buộc phải làm vậy vì đói quá, ngươi cũng đừng oán trách gì ta. Sau này trả được thù nhà, ta sẽ ghi công ơn của
ngươi.” Gã đảo mắt nhìn quanh quả nhiên trong bụi cỏ phía trước có một
con ếch nữa, nó nhỏ hơn con đầu tiên lớp da bên ngoài là màu xanh. Dương Tôn Bảo cầm gậy tiến về phía trước ếch. Lần này gã có kinh nghiệm nên
vung một gậy dọa con ếch. Thực ra đó chỉ là hư chiêu, gã đợi con ếch
phóng mình vọt lên cao mới biến thế. Đầu gậy đã xuyên thủng mình con
ếch, một cách dễ dàng. Gã mang về chỗ đống lửa hồi nãy gã mới nhóm ngồi
nướng ăn tiếp.

Ăn hết hai con, Dương Tôn Bảo cảm thấy khoan khoái trong bụng. Gã tìm một chỗ nằm gần Lan Nhi nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Đến
gần sáng, gã thấy bụng đau quặn dữ dội. Rồi một luồng khí nóng như thiêu đốt từ dưới bụng bốc lên. Dương Tôn Bảo hoảng sợ vô cùng.


gượng ngồi dậy cố gắng điều hòa chân khí. Song dù cố gắng đến mấy cũng
không đạt được kết quả gì cả. Hắn thấy chân khí trong người nhộn nhạo,
bỗng trong người nóng rực lên trông thật đáng sợ … ngứa ngáy như phát
điên. Gã … hoa chân múa tay cho đỡ khó chịu. Gã dậm chân xuống đất
thình thịch khiến Lan Nhi bừng tỉnh. Cô nhìn thấy Dương Tôn Bảo đang múa máy trước mặt như một thằng khùng thì bật cười.

– Tiểu tử … Ngươi làm cái trò gì thế?

– Tiểu tử … tiểu tử thấy trong người khó chịu quá.

– Sao tự nhiên ngươi lại bị thế?

Lan Nhi tỏ vẻ quan tâm hỏi.

– Đêm hôm qua, tiểu tử đi … bắt ếch.

– Thì ra ngươi dành thịt thỏ cho ta phải không? Ngươi … ngươi thật là tốt với ta … bây giờ ngươi thấy trong người ra sao?

– Tiểu tử thấy nóng khó chịu quá.

Gã nói xong mặt bỗng đỏ phừng phừng. Gã chẳng nói chẳng rằng phóng mình chạy về phía dòng suối đang ầm ầm chảy xiết.

Chẳng thèm đếm xỉa gì đến dòng nước hung hãn, Dương Tôn Bảo nhảy ùm xuống nước.

Gã chỉ cốt sao cho người mát được một chút là được rồi. Dòng suối chảy
mạnh chực lôi gã đi, song lần này thật đáng ngạc nhiên. Dương Tôn Bảo
đứng rất vững vàng giữa dòng nước chảy xiết. Gã cũng không ngờ bỗng
nhiên công lực của mình lại tăng lên kinh khủng như thế. Gã thấy dễ chịu được dòng nước cuốn quanh thân thể, người đã bớt nóng hơn trước. Gã
phóng mình lên bờ, chạy về phía Lan Nhi. Vừa thấy gã, Lan Nhi đã hỏi:

– Ngươi làm ta buồn cười muốn chết. Tự nhiên phóng đi như ma đuổi vậy!

Dương Tôn Bảo trả lời cô thì bỗng người gã lại nóng bừng lên như bị thiêu
đốt. Gã không kịp trả lời, lại quay người phóng mình chạy về phía con
suối “ùm” một cái, gã nhảy ào xuống nước và cảm thấy dễ chịu ngay. Luồng hỏa nhiệt trong người dần dần rút xuống Đan Điền. Gã lặn hụp, một hồi
lâu rồi mới lên bờ, thân thể thấy khoan khoái vô cùng. Lúc ấy, Lan Nhi
đã gượng ngồi dậy. Cô rất quan tâm lo lắng tới gã, thấy Dương Tôn Bảo
quay lại cô mừng quýnh lên:

– Ta cứ tưởng ngươi bỏ ta mà đi rồi. Ngươi … ngươi có bị làm sao không?

– Tại hạ …

Gã chưa kịp trả lời thì lại quay ngoắt người phóng mình chạy đến dòng
suối. Lần này Lan Nhi hốt hoảng thật sự. Cô òa lên khóc vì nghĩ rằng
Dương Tôn Bảo đã phát điên rồi, có thể gã đã bị tẩu hỏa nhập ma do kinh
khí đi ngược đường. Cô định chạy theo hắn nhưng không nổi. Vết thương
tuy không chạm vào xương nhưng chất độc trong răng con kình ngư thật là
ghê ghớm. Lan Nhi hãy còn yếu nên cô chưa thể vận công lực trục chất độc ra khỏi cơ thể được.

Cô đang định cố lết đi tìm Dương Tôn Bảo thì gã đã trở về người ướt sũng nước, đầu tóc bù rối. Lan Nhi kêu lên:

– Tiểu tử, tiểu tử … ngươi đừng bỏ đi nữa nhé! Không có ngươi, ta …
ta … lo sợ muốn chết đi được. Ngươi … ngươi có bình thường không đấy … Hãy lại đây ngồi xuống cạnh ta … ta nhất định không cho người đi
đâu cả.

Dương Tôn Bảo cảm động vô cùng. Gã thấy mỗi lời nói của
vị tiểu cô nương này đầy vẻ quan hoài đến gã. Gã kiếm lời giải thích
nhưng thấy không biết nói thế nào cả. Gã ấp úng:

– Cô nương, cô nương đừng lo cho tiểu đệ, tiểu đệ nhất định sẽ ở bên …

Gã định nói ở bên cô nương suốt đời, song bỗng thấy người bỗng nóng rực
lên nên buột miệng nói tiếp … “sẽ ở bên dòng suối …” gã vừa dứt câu, Lan Nhi đã thấy gã phóng mình mất dạng.

– Trời ơi! Gã … gã điên thật rồi.

Hai hàng nước mắt bắt đầu lăn trên gò má Lan Nhi, không có một người bình
thường nào lại ăn nói lung tung như thế. Gã đâu có để ý gì đến ta, gã
chỉ ở bên dòng suối suốt đời thôi. Không biết ở đó có cái gì mà gã thích thú đến thế. Lan Nhi đang suy nghĩ lan man thì “Vù” một cái Dương Tôn
Bảo đã đứng trước mặt Lan Nhi sợ hãi. Cô nhìn gã từ đầu đến chân như
nhìn một quái vật rồi run giọng hỏi:

– Ngươi … ngươi làm cái trò gì thế! Ta sợ quá đi mất, ngươi có lại bỏ đi nữa không?

– Không! Tiểu đệ sẽ không bỏ đi nữa đâu. Cô nương biết không? Vừa rồi
chẳng hiểu sao, tiểu đệ thấy trong người nóng ran như lửa đốt vậy nên
phải chạy đến dòng suối ngâm mình dưới nước mới cảm thấy dễ chịu. Bây
giờ thì khá hơn rồi nhưng vẫn còn nhộn nhạo trong người lắm.

“À
ra vậy!? Lan Nhi thở dài. “Ta cứ tưởng là ngươi mất trí rồi nên lo ngại
quá.” – Tiểu đệ không còn nóng như trước nhưng người vẫn còn khó chịu
lắm, đầu lại nhức buốt không thể chịu được.

– Đó là tại chân khí không lưu thông được nên mới sinh ra thế. Ngươi hãy theo phép vận công của sư phụ làm thử xem.

Dương Tôn Bảo ngồi xuống bắt đầu cho luồng kính khí chạy khắp cơ thể. Từ đốc
mạch chạy theo xương sống lên huyệt Bách Hội xuống phía trước bụng rồi
tụ lại ở huyệt Quan Nguyên. Rồi lại chạy vòng ra phía sau qua Hội Âm đến huyệt Trường Cường ở chót cụt. Cứ thế luân chuyển rồi lại theo một chu
trình khác. Gã nghe bên tai Lan Nhi đang khe khẽ đọc khẩu quyết luyện
công của bản phái cho gã. Giọng cô đều đều nghe êm ái lạ thường:

– Hãy tự nhiên, không gò ép, tâm phải sáng suốt. Vận truyền khí lực từ vai và tay phải.

“Hành công hoàn kình, khẩu cận cấp thiết.” Dương Tôn Bảo nhất nhất tuân theo. Chẳng mấy chốc gã thấy trong người thanh thoát nhẹ nhàng. Nội công tâm
pháp của Mỹ Hoa Nương thật là tuyệt diệu. Gã vui sướng reo lên.

– Đa tạ cô nương, tại hạ … hiểu rồi.

Lan Nhi bảo gã:

– Ngươi đã vận khí xong, bây giờ hãy đi bài quyền đi.

Dương Tôn Bảo nghe lời. Gã bước chân trái ra trước thành thế Tán Bộ rồi lắng nghe giọng nhè nhẹ của Lan Nhi.

Tấn nhất trung bình dã tả biên, Tề thiên giáng hạ thích đơn tiên.

Tạ tả, tạ hữu Dư trung nhị, Phụng vĩ tề mi, phục võ Truyền.

Xà hành đích thủy song song dã, Lập bộ lôi công tấn bộ Truyền.

Giang khê tẩu mã qui lữ vọng, Tấn thích biên giang lập bộ Tiền.

Dương Tôn Bảo đi bài quyền nội lực gã sung mãn lạ thường nên kình phong rít lên veo véo. Chợt có tiếng khen:

– Khá lắm, trẻ tuổi như vậy mà công phu đã tiến chừng ấy thật thiên hạ không ai sánh bằng.

Dương Tôn Bảo giật mình. Nội lực gã gần đây rất thâm hậu nên thính lực không
phải tầm thường thế mà kẻ nào đứng quan sát rất gần mà gã không biết. Gã ngước mắt nhìn lên:

Một lão già, tóc bạc trắng người khô đét như cây củi từ một tàng cây cao đáp mình nhẹ nhàng trước mặt gã. Dương Tôn
Bảo vội vòng tay cung kính nói.

– Tiểu nhân là …

Gã chợt nghĩ không được nói tên thật của mình nên vội chữa:

– Tiểu nhân xin kính chào lão tiền bối, xin hỏi quý tính đại danh lão tiền bối là chi?

– Hà … Hà … ta không có tên. Ngươi cứ gọi ta là Vô Danh lão nhân cũng được.

Dương Tôn Bảo và Lan Nhi là hạng tiểu bối làm sao mà biết được lai lịch của lão.

Vô Danh lão nhân nói tiếp:

– Ta biết ngươi đã trúng độc rất nặng mà vẫn còn sống thì quả là lạ lùng.

– Vãn bối bị trúng độc ư! Sao vãn bối không biết gì cả?

– Ta sống đã cả trăm năm nay rồi, về mặt lịch duyệt giang hồ thì hơn ngươi nhiều lắm.

Có phải ngươi đã ăn hai con ếch ở đây phải không?

– Dạ đúng rồi, sao tiền bối lại biết?

– Bởi vì hai con ếch ấy là của ta. Mi hiểu chưa! Nó đã sống được mấy chục năm rồi đó.

Ta nuôi định để chế một loại độc dược thì mi lại ăn mất. Giống này, ta
mang về đây từ Tây Vực nhân một lần ta sang đó. Hôm nay đúng là ngày ta
đến bắt nó về thì …

Lão nói đến đây bỗng ngửa mặt lên trời có vẻ đau khổ lắm.

– Xin tiền bối lượng thứ cho. Vãn bối đâu có biết là của tiền bối, lại đói quá nên mới ăn liều.

– Ta biết ngươi nên đâu có phiền trách gì, song … ngươi vẫn khỏe thì thật là lạ …

– Thưa tiền bối, giống ếch ấy nó độc lắm sao?

– Tại ngươi chưa rõ nên mới ăn thịt nó. Nó nguyên là một giống ếch rất
quý hiếm và hung dữ. Bản thân nó đã chứa đựng nhiều chất độc, rồi lại
còn chuyên săn bắt các loài rắn độc khác để ăn thịt. Lâu dần các chất
độc của rắn tích tụ lại, nên bất cứ một con vật nào thấy nó đi ngang đều phải bỏ chạy. Ngươi có thấy trên da của nó, có hàng ngàn chấm màu đen
không?

– Vãn bối có thấy!

– Những chấm đó không phải là để cho đẹp mắt đâu, mà toàn là chất độc cả đấy.

“Úi chao!” Dương Tôn Bảo kêu lên:

“Thảo nào vãn bối thấy người nóng như lửa đốt, có lúc lại lạnh đến run người
hình như trong người có một lò lửa đang cháy vậy.” – Đấy là còn may cho
ngươi ăn được cả hai con. Con đực màu vàng thuộc dương khí, con cái màu
xanh thuộc âm hàn. Chính vì có âm dương hỗn hợp nên ngươi mới nhẹ đi
được đôi phần. Nhưng ta rất lấy làm kỳ bất cứ ai chỉ cần đụng vào da
thịt của nó là cũng đủ mất mạng rồi. Sao ngươi ăn đến hai con mà vẫn còn sống nhăn thì … ta không sao hiểu được.

– Vãn bối cũng chẳng hiểu tại làm sao nữa.

– Nhưng ngươi chớ vội vui mừng. Ta xem sắc diện ngươi biết rằng độc chất
vẫn còn tụ lại rất nhiều ở chân tay. Nếu ngươi có cách nào không cho
chúng phát tác thì mới có thể kéo dài mạng sống được.

– Thưa lão tiền bối, có cách gì không? Xin tiền bối vui lòng chỉ điểm cho. Lan Nhi bỗng bật lên hỏi.

– Ta có nói cũng chưa chắc ngươi đã thực hiện nổi. Theo ta biết thì trên
đời này, chỉ có cậy công phu tuyệt đỉnh là có thể giải trừ được tai họa
này. Đó là pho Dịch Cân Kinh của phái Thiếu Lâm.

“Dịch Cân Kinh.” Lan Nhi hoảng hốt la lên:

“Làm sao mà vãn bối có thể lấy được kinh ấy. Ngay đến đọc cũng còn không thể còn … còn cách thứ hai?” – Cách thứ hai còn khó khăn hơn nhiều! Đó là …Liên Hoa bí lục của nhà họ Dương.

Dương Tôn Bảo mặt biến sắc. Thì ra pho võ công ấy của gia đình gã lại cao siêu đến thế thảo nào, đã xảy ra biết bao đổ máu …

– Thưa tiền bối, vãn bối có nghe hình như pho bí lục ấy tàn độc, người nào luyện nó đều gánh chịu một hậu quả thảm khốc.

– Tại vì thiên hạ chưa biết cách đọc nó mà thôi. Trước đây, biết bao cao
thủ võ lâm đã tranh giành cuốn sách ấy, nhưng hễ người nào giữ nó là đều bị tai họa. Phần bị giết, phần thì có luyện được nhưng rồi đều bị tẩu
hỏa nhập ma rồi thành điên khùng. Trước đây, nhà họ Dương cũng thế …
Cụ tổ nhà hắn cũng bị điên loạn mà chết, đến bây giờ, Dương Tôn Bảo cũng bị hạ sát …

– Thế ra tiền bối đã biết hết cả …

– Ta tuy không ra giang hồ song mọi việc ta đều hiểu hết … Chỉ có ai có cơ duyên mới hiểu được những câu chữ sâu xa trong đó.

“Vậy thì … tiểu tử ngươi … ngươi …” Lan Nhi ấp úng nói mắt đã đỏ hoe.

“Vị tiểu cô nương này xem ra có vẻ quan tâm đến ngươi đấy nhỉ?” Vô Danh lão nhân mỉm cười. “Nhưng … chẳng còn cách nào nữa đâu. Nếu ngươi không
có cơ may thì chết là điều không thể nào tránh khỏi đâu?” Dương Tôn Bảo
cảm khái nói:

– Vãn bối không sợ chết, nhưng nếu như phải chết mà chưa … làm được công việc này thì thật là đáng tiếc.

– Việc gì thế? Ngươi có thể cho ta biết được chăng?

– Thưa tiền bối, vãn bối không … không thể nói ra được … chuyện đó rất quan trọng.

– Ta hiểu rồi, nhưng với Vô Danh lão nhân thì ngươi đừng có e ngại gì.
Nếu ta định hại ngươi thì giờ này ngươi đâu có còn sống mà chuyện trò
được nữa. Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi.

Dương Tôn Bảo thấy lão nói có lý, gã thật thà nói:

– Vãn bối có một mối thù lớn, song thân vãn bối đã bị giết hại một cách thảm khốc …

– Ủa, thế ra ngươi là … Dương Tôn Bảo đó chăng?

Dương Tôn Bảo kinh ngạc vô cùng. Phải công nhận lão già này rất lịch duyệt giang hồ.

Gã nói.

– Tiền bối nói quả không sai. Vãn bối chính là Dương Tôn Bảo đây.

– Thế mà ta nghe nói quần hùng hai phe hắc, bạch đều đang truy tìm ngươi
đấy. Nghe đâu khoảng một năm nay một số vụ thảm sát trên chốn giang hồ
là do bàn tay của ngươi …

– Không đúng, điều đó là sai sự thật. Vãn bối chưa bao giờ bước chân ra khỏi chốn này.

– Ta hiểu rõ ngươi đã nói đúng. Song vụ này …

Lão trầm ngâm một lát rồi mới tiếp:

– Hiện giờ, lão phu chưa có thể giúp gì ngươi được. Nhưng ngươi hãy cầm tạm cái này …

Lão móc trong bọc ra một cái lọ nhỏ, bên trong có một viên thuốc màu vàng. Lão nói:

– Đây là viên thuốc chế từ nước dãi của loài ếch ngươi vừa mới ăn thịt
ấy. Ta đã tốn hàng năm mới lấy được. Tuy nó không chữa được độc chất
trong người của ngươi nhưng ít ra ngươi cũng còn có thể sống được vài
năm nữa cho đến khi ngươi được cách giải. Ngươi hãy uống ngay đi.

Lão cầm viên thuốc bằng hai ngón tay rồi búng mạnh về phía Dương Tôn Bảo.
Dương Tôn Bảo đã biết thủ pháp Phi Hoa Trích Diệp, chỉ cần một cái lá
cũng đủ đả thương địch thủ nên hơi giật mình khi thấy viên thuốc bay
thẳng vào mặt gã với một tốc độ ghê người. Gã định vận chưởng để chống
đỡ, không ngờ thủ pháp của Vô Danh lão nhân có chỗ khác người … thuốc
bay rất nhanh, nhưng khi đến trước mặt Dương Tôn Bảo bỗng nhiên dừng lại rồi từ từ rớt xuống. Dương Tôn Bảo vỗ tay reo to:

– Thủ pháp của tiền bối thật tuyệt diệu, thật không ai sánh bằng.

Gã đón tay viên thuốc một cách dễ dàng, rồi chẳng nghĩ ngợi gì đút ngay vô miệng nuốt.

Lan Nhi thấy vậy định ngăn lại nhưng không kịp. Vô Danh lão nhân mỉm cười nói:

– Cô bé này sợ ta đầu độc gã tiểu tử của cô chăng? Vô Danh lão nhân không bao giờ thèm làm những việc tiểu nhân như thế. Ta rất quý mến gã nên
hết lòng hỗ trợ, nếu không thì …

“Đa tạ lão tiền bối!” Dương Tôn Bảo vui vẻ nói:

“Không bao giờ vãn bối dám nghi ngờ lòng tốt của lão tiền bối cả.” – Thôi, nhà ngươi hãy giữ mình cẩn thận, và nên nhớ rằng chớ có xuất đầu lộ diện
với hình dáng thật của mình trong khi ngươi đang điều tra thủ phạm. Vị
cô nương này tuy nghi ngờ nhưng có lý đấy. Ra ngoài, ngươi phải đề phòng hết sức mới được.

Lão nói xong, chỉ thấy người lão hơi chuyển động một chút là đã mất dạng.

Dương Tôn Bảo lè lưỡi nói với Lan Nhi:

– Võ công lão này chắc là cao siêu lắm, cô nương có thấy là nếu lão muốn
sát hại tiểu để thì đâu có khó khăn gì. Bây giờ cô nương nằm đây nghỉ
ngơi, tiểu đệ đi kiếm chút gì ăn đã rồi nếu cô nương đã khỏe, tiểu đệ sẽ cõng cô nương về!

– Ngươi … ngươi đòi cõng ta.

– Thì có sao đâu.

Dương Tôn Bảo đùa lại. Gã trông nét mặt Lan Nhi thật khả ái đẹp tuyệt trần nên nảy lòng trêu chọc vị tiểu cô nương này.

– Cũng như hôm trước, tiểu đệ đã bồng cô nương từ dòng suối lên đây thôi.

– Ngươi … người thật là đồ thối tha … ta mà khỏe lên một chút, ta sẽ cho ngươi một trận.

– Tiểu đệ cũng rất mong Lan cô nương khỏe để cho một trận đây. Tiểu đệ,
chưa bao giờ được một vị tiểu thư xinh đẹp đánh bao giờ cả.

“Được, được.” Lan Nhi giơ bàn tay lên:

“Lúc đó, ngươi đừng có trách ta nhé.” Dương Tôn Bảo vừa cười vừa đi xuống phía dưới. Gã cảm thấy khỏe khoắn lạ thường.

Nên cuốc lực vô cùng mau lẹ. Gã đi được chừng mấy dặm bỗng thấy một con đường mòn chạy ngang.

Không hiểu con đường này chạy đi đâu! Gã đang suy nghĩ như vậy thì bỗng chạy
vào rừng nấp sau một gốc cây to. Một lát quả nhiên có năm sáu đại hán
cưỡi ngựa đi đến. Dẫn đầu là gã thư sinh đang núp tốp người bỗng đứng
lại. Gã bạch diện thư sinh quay lại bảo mấy người đi sau:

– Ta nghĩ chúng ta đã lạc đường rồi. Lối này …

– Tại hạ trước đã từng đến đây một lần rồi, nhưng đã lâu không đến nên quên mất.

Nhưng nhất định núi đó ở đâu đây thôi.

– Bang chủ chỉ ra lệnh cho chúng ta điều tra xem chúng có ở đó thôi
không? Tuyệt đối không được động thủ vì võ công của con mụ đó ghê gớm
lắm.

Dương Tôn Bảo lắng nghe giật mình không hiểu chúng là ai,
thuộc bang hội nào, không biết có phải chúng định dò la nơi ở của sư phụ mình không. Gã định bụng sẽ thừa cơ ra tay khống chế chúng để khai thác … Gã thấy một gã hắn từ mắt xếch ghé tai Bạch diện thư sinh thì thầm. Vì gã nói quá nhỏ gã chỉ nghe được bõm vài câu … “nếu như … tiểu tử họ … thì phải tìm cách … lần sau …?” Dương Tôn Bảo quyết định
bước ra. Gã làm bộ ngớ ngẩn lững thững đi ngang giữa đường. Bạch diện
thư sinh giơ roi lên quát.

– Gã tiểu tử kia ở đâu đến đây, mau nói tên họ cho ta biết.

– Tại hạ ở một xóm núi gần đây, tên là Lý Ngũ.

Dương Tôn Bảo cố tình chọn một cái tên nghe có vẻ quê mùa.

“Lý Ngũ à!” Gã mặt trắng cười khùng khục trong họng:

“Tên gì mà nghe kỳ cục thế?” Gã giương cặp mắt quan sát Dương Tôn Bảo xem có đúng gã này quê mùa thật không.

Cũng may Dương Tôn Bảo trước khi xuất hiện đã lấy ít bùn đất trét lên mặt
mũi và quần áo nên gã không nhận ra. Bạch diện thư sinh đưa mắt nhìn mấy gã đồng bọn rồi lấy giọng ngọt ngào hỏi:

– Tiểu tử, nghe đây. Ta sẽ cho ngươi vài lạng bạc nếu ngươi chỉ cho ta lối nào đến được Đào Hoa Sơn. Có phải ngọn núi đó gần đây phải không?

“Đào Hoa Sơn?” Dương Tôn Bảo ra chiều nghĩ ngợi:

“Có lẽ có đấy nhưng còn xa lắm.” – Xa hay gần thì ngươi cũng phải dẫn ta đến đó.

Gã mặt vàng đi sau cùng sốt ruột nói. Gã vung roi ngựa ra sử chiêu Bạch Xà Lan Bộ.

Cây roi như một con rắn uốn lượn quấn vào người Dương Tôn Bảo định kéo gã lên ngựa.

Dương Tôn Bảo mặc kệ gã kéo mình lên ngựa. Dương Tôn Bảo làm bộ luống cuống
chân tay vung lên, ngón trỏ của gã điểm trúng vào huyệt Á Môn của gã mặt vàng khiến tên này đờ người ra không nói được. Gã định kêu với đồng bọn giải khai huyệt đạo nhưng cứ ú ớ không nói được. Tên đi trước lại hỏi:

– Kìa hiền đệ bắt tiểu tử này dẫn đường đi trước đi!

Dương Tôn Bảo lập tức ra tay. Gã đã kềm chế được tên ngồi trước nhân lúc tên
thứ hai đi ngang. Hắn rút thanh trường kiếm sau lưng gã ngồi trước điểm
ngay vào sườn tên cưỡi ngựa. Nội lực gã bây giờ vô cùng thâm hậu nên thủ pháp mau lẹ không thể tưởng tượng được. Gã không sao tránh kịp ngã nhào xuống ngựa. Bốn đại hán phía trước thấy động quay lại biết có chuyện.
Cả bốn gã đều rút trường kiếm. Bạch diện thư sinh quát to.

– Té ra nhà ngươi là một cao thủ đánh lừa bọn ta. Mau bỏ gươm xuống ta tha chết cho.

Trong bốn gã, Dương Tôn Bảo thấy Bạch diện thư sinh lợi hại nhất ngoài thanh
trường kiếm sau lưng gã còn dắt một cây quạt sắt. Dương Tôn Bảo nghĩ
bụng:

“Phải làm sao hạ được tên này trước khi mọi chuyện sẽ ổn
thỏa.” Nghĩ vậy, gã múa gươm sử chiêu Tứ Thông Bát Đạt đánh tới. Nguyên
đây là một thế võ, Dương Tôn Bảo lại biến thành kiếm nên trông quái dị
vô cùng, gã Bạch diện thư sinh kinh hãi thấy kiếm khí rít lên veo véo
nên không dám coi thường nữa nghiêng mình tránh khỏi. Gã quát bọn thuộc
hạ:

– Bao vây tên này thật chặt cho ta, đừng để hắn chạy thoát.

Dương Tôn Bảo không hề nao núng, gã múa tít thanh trường kiếm như gió lộng
mưa sa che kín khắp mình gạt văng mấy lưới kiếm của đối thủ. Cả bốn gã
đều vô cùng kinh sợ thấy hổ khẩu tê chồn. Không ngờ nội lực thằng nhóc
này lại hùng hậu đến thế. Dương Tôn Bảo thấy gã Bạch diện thư sinh nhảy
ra ngoài vòng chiến. Gã thò tay ra lấy cây quạt sắt. Dương Tôn Bảo từng
nghe sư phụ dạy trong chốn giang hồ rất nhiều cao thủ sử dụng ám khí
giấu trong cây quạt rất lợi hại nên gã đã chú tâm phòng bị. Quả nhiên,
Bạch diện thư sinh bỗng xòa cây quạt ra. Hàng trăm mũi phi tiêu bay vùn
vụt về phía gã. Dương Tôn Bảo vung tay áo lên, một luồng chưởng phong
phát ra làm cho tất cả mũi kim rớt hết xuống đất. Dương Tôn Bảo vứt kiếm xuống đất. Lần đầu tiên hắn giao tranh với địch thủ nên muốn thử sức
mạnh của Bạch Long Chưởng ra sao. Gã vận khí nhằm gã đứng gần nhất đẩy
ta một chưởng.

Chỉ nghe một tiếng “Bùng” tên hán tử bị đánh tung
người lên cao rơi xuống đất chết ngay tại chỗ. Gã Bạch diện thư sinh
biết Dương Tôn Bảo lợi hại, gã liên tiếp phóng ám khí rồi bảo mấy tên
còn lại.

– Cứ vây chặt lấy nó. Đừng để nó rảnh tay phóng chưởng. Chưởng phong của gã nguy hiểm lắm đấy.

Ba tên còn lại, liều chết vây chặt Dương Tôn Bảo vào giữa. Còn gã vào rừng mất dạng.

Kể ra võ công của Dương Tôn Bảo vượt rất xa bọn chúng. Nhưng gã chưa từng
trải giang hồ bao giờ nên nhất thời gã bị lúng túng. Hơn nữa, Dương Tôn
Bảo bỗng thấy thương hại. Gã chỉ định thử Bạch Long Chưởng của gã như
thế nào thôi, không ngờ gã đại hán lại chết một cách thê thảm đến thế.
Gã nhảy lùi lại nói lớn:

– Tại hạ không có ý định giết hại các vị đâu, xin hãy dừng tay.

Không ngờ mấy gã kia đâu có thèm đếm xỉa đến lời nói của gã. Chúng lại càng
công vào dữ tợn hơn trước. Dương Tôn Bảo nổi giận. Gã tay vung chân đá,
chỉ một loáng ba gã đại hán đã bị đánh văng kiếm, ngã xuống đất. Dương
Tôn Bảo nói với chúng:

– Chỉ cần các vị nói các vị là ai đến đây nhằm mục đích gì là tại hạ để các vị đi ngay.

Tưởng rằng ba gã mừng rỡ ơn tha mạng của Dương Tôn Bảo mà nói hết sự thật,
bất ngờ cả ba gã rút trường kiếm tự đâm vào bụng tự sát.

Dương
Tôn Bảo sững sờ không ngờ ba gã lại hành động gấp rút như thế. Gã sực
nhớ đến tên Bạch diện thư sinh đã phóng mình vào rừng. Mồ hôi lạnh bỗng
ướt đầm người khi Dương Tôn Bảo nghĩ đến Lan Nhi đang bị bệnh nằm trong
rừng. Lỡ có điều gì thì …

Dương Tôn Bảo chạy như bay đến chỗ Lan Nhi. Tim gã như muốn nhảy ra ngoài Lan Nhi đã không còn ở đấy nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN