Hồi Tâm Chưởn - Chương 4: Núi ly sơn, dương tôn bảo sa cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Hồi Tâm Chưởn


Chương 4: Núi ly sơn, dương tôn bảo sa cơ


Lại nói, Dương Tôn Bảo hoảng sợ vô cùng. Trong lúc
nhất thời Dương Tôn Bảo không biết xử trí ra sao cả. Gã định chạy về Đào Hoa Sơn thông báo cho sư phụ hay mối hiểm nguy đang đe dọa, nhưng lại
nghĩ:

“Sư phụ mình võ công thâm hậu đến như vậy thì có kẻ nào ám
hại nổi. Chi bằng việc cần kíp nhất giờ là phải tìm gần đó, quan sát địa thế xung quanh.” Đây là một vùng cây cối rậm rạp không có người thường
xuyên lui tới. Duy nhất chỉ có một con đường mòn chạy ngoằn ngoèo về
phía tây hai bên cỏ mọc rập rạp.

Gã tính đi theo con đường ấy song lại nghĩ:

“Chắc Lan cô nương đã bị gã bạch diện thư sinh bắt cóc và nếu gã có đi đâu
thì cũng phải trở về đường cũ.” Nghĩ như vậy gã gia tăng cước lực chạy
về hướng ngược lại. Chạy mãi, tới xế chiều người đã mỏi mệt, gã trông
thấy ven đường có một xóm nhỏ nghèo nàn. Cả khu vực này chỉ có một quán
rượu duy nhất. Dương Tôn Bảo vào gọi mấy món đồ ăn rồi kiếm một cái bàn
trong góc ngồi xuống. Lão chủ quán mang ra một đĩa thịt bò và tô cơm hãy còn nóng hổi khiến Dương Tôn Bảo sinh nghi. Ở đây vắng ngắt thế này mà
đồ ăn như vừa mới làm vậy.

Hẳn là có người vừa ăn ở đây xong. Suy luận như thế, Dương Tôn Bảo hỏi gã chủ quán:

– Lão cho ta hay vừa rồi có ai ăn ở đây không?

“Có đấy.” Lão chủ quán mắt láo liêng trả lời.

“Ai vậy?” Dương Tôn Bảo gặng hỏi.

– Làm sao ta biết được. Khách thập phương đến đây chỉ là lỡ độ đường. Có
bao giờ tôi hỏi danh tánh của họ làm chi. Cũng như thí chủ vậy thôi.

– Có phải đó là một gã trông giống như thư sinh mặt trắng bệch phải
không? À mà còn có một vị tiểu cô nương hình như đang bị bệnh thì phải.

– Đúng rồi nhưng họ đến và đi đã lâu trước khi thí chủ tới. Vị tiểu cô
nương đó gã bọc trong một miếng vải. Lúc mở ra lão thấy hình như bị
thương ở tay …

Dương Tôn Bảo nghe thấy thế người như điện giật. Gã đứng dậy nắm tay lão chủ quán:

– Ông chỉ giùm cho tại hạ, họ đi hướng nào? Tại hạ xin thưởng ông lạng bạc.

Gã móc túi lấy ra một đĩnh bạc đặt lên bàn. Mắt lão chủ quán sáng rực lên. Lão cầm nén bạc bỏ ngay vào túi rồi nói:

– Đây này, họ đi theo lối này. Công tử đừng có theo con đường mòn mà sai bét đấy.

Bên tay phải có một lối đi tuy cỏ dại lấp đầy song dễ đi lắm. Thiếu hiệp phải đi thật nhanh mới kịp.

Dương Tôn Bảo cám ơn lão, ăn vội vài miếng rồi cứ theo tay lão chỉ chạy miết
đúng như lời lão nói, đường mỗi lúc một rộng ra rất dễ đi nhưng có điều
lạ lùng là không hề có một bóng một ngôi nhà hay người qua lại. Dương
Tôn Bảo trong lòng nghi hoặc. Gã đi suốt đêm đến sáng hôm sau thì thấy
trước mặt có một quả núi chắn ngang, không còn đường nào để đi nữa. Gã
sực nhớ ra có lẽ mình bị gã chủ quán lừa cũng nên. Làm sao mà một gã dù
có võ công cao đi chăng nữa có thể vượt qua được ngọn núi này khi trên
vai còn phải cõng một một người. Tuy võ công Dương Tôn Bảo chưa luyện
tới mức tinh thông của bản phái, nhưng kể về khinh công thì gã đã thuộc
hàng cao thủ ít ai sánh kịp vì nội lực của gã giờ đây hùng hậu vô cùng.
Dương Tôn Bảo vô cùng tức giận, gã đành phải quay trở lại. Đến tối gã
mới trở về được quán cơm ngày hôm qua. Lão chủ quán đã đóng cửa đi ngủ.
Dương Tôn Bảo thấy bên trong vẫn còn ánh sáng đèn, hiển nhiên là vợ
chồng lão vẫn còn thức. Gã giở khinh công nhảy vút lên mái nhà nhẹ nhàng nhìn xuống căn phòng ở phía tây vẫn còn le lói ánh sáng.

Đúng
như Dương Tôn Bảo đã dự đoán, gã thấy vợ chồng lão chủ quán đang ngồi
trên giường, trước mặt là một đống bạc trắng xóa. Gã nghe lão chủ quán
nói với vợ.

– Hôm qua mình trúng mối to. Nàng có thấy ta khôn ngoan không?

Mụ vợ cười híp mắt lại:

– Giỏi, giỏi nhìn là tôi biết liền. Tôi cứ nghĩ ông thật thà quá thì hỏng.

– Thoạt đầu tôi cũng không nghi ngờ gì đâu? Nhưng lúc gã mang vị tiểu cô
nương lên phòng thấy sắc mặt gã rất là trầm trọng. Lại thấy vị tiểu cô
nương này hình như bị điểm huyệt nên ta nghĩ ngay:

“Có thể gã này bắt cóc vị tiểu cô nương này để giở trò nài hoa ép nguyệt chỉ đây vì cô ta … cô ta đẹp quá mà.” “Ngươi … ngươi …” Mụ vợ lấy ngón tay dí
vào trán lão chủ quán:

“Ngươi cũng híp mắt lại phải không?” “Hì hì…” Lão chủ quán nhe răng cười.

– Đẹp như thế thì ai chả mê. Nhưng ta … đã nghĩ đến một thứ còn thú vị
hơn nhiều. Ta nghĩ làm sao thử lòng gã một chút. Nếu đúng thì cái túi
bạc gã đeo kè kè bên hông kia sẽ là của vợ chồng mình. Nghĩ thế ta làm
như không hay biết gì cả. Đợi gã đặt vị tiểu cô nương kia xuống gường
xong, gã bước xuống ta mới hỏi:

– Thưa công tử, hình như vị tiểu cô nương kia bị bịnh thì phải?

“Không việc gì đến ngươi. Tò mò là mất mạng đấy.” Gã thư sinh quắt mắt nói.

“Tiểu nhân đâu có dám tò mò…” Ta làm bộ sợ hãi nói:

“Tiểu nhân chỉ định hỏi để xem công tử có cần món ăn gì đặc biệt cho cô nương không?” “Không cần!” Gã thư sinh sẵng giọng:

“Ngươi cứ làm việc của ngươi. Cần gì ta sẽ gọi.” Gã có vẻ rất mỏi mệt và đói
nên bao nhiêu đồ ăn ta mang ra hắn ngốn hết sạch. Gã mở bọc ra, nàng có
biết không, toàn là bạc nén. Gã quẳng lên bàn rồi bảo ta.

– Bây giờ, ta lên nằm nghỉ một lát. Có ai hỏi ngươi đừng nói gì nghe chưa?

“Dạ.” Ta làm bộ kính cẩn trả lời.

Một lúc sau, đợi cho gã ngũ say ta gõ cửa phòng của hắn. Gã bật ngay dậy,
tay lăm lăm trường kiếm trông thật dữ tợn. Thấy ta, gã khẽ hỏi:

– Nhà ngươi làm gì mà phải đánh thức ta vào giờ này?

– Tiểu nhân, tiểu nhân xin công từ thứ lỗi. Bởi vì có người hỏi ở bên ngoài.

– Ta đã bảo ngươi rồi, sao ngươi không nói như vậy chứ?

– Dạ tiểu nhân có nói như lời công tử dạy, nhưng họ … họ không tin.

– Ai, có phải một gã tiểu tử mặt mũi lem luốc áo quần bẩn thỉu không?

“Dạ đúng đấy…” Ta mừng rơn thấy gã đã mắc mẹo. “Cái thằng tiểu tử ấy
trông vậy mà nhiều tiền gớm. Gã móc ra cả đống bạc rồi bảo tiểu nhân:

Ngươi hãy nói thật cho ta biết ngươi có thấy một gã thư sinh cùng với vị tiểu cô nương nào đi qua đây không? Ta sẽ thưởng cho ngươi số bạc này …” – Ngươi trả lời ra sao?

– Tiểu nhân trả lời rằng tiểu nhân không thấy ai cả, nhưng thiếu hiệp hãy đợi lát để tiểu nhân vào hỏi vợ tiểu nhân xem.

– Ngươi hãy bảo vợ ngươi ra trả lời ngay với gã đó rằng không có ai ở đây cả, hoặc chỉ cho gã một con đường nào đó. Ta sẽ cho ngươi tất cả số bạc này.

Ta mừng rỡ rồi xuống nhà vờ bảo nàng mấy câu. Sau đó một lúc ta lên bảo gã.

– Tên tiểu tử ấy đã đi rồi. Hắn bảo nếu không gặp thì sẽ quay lại …

Gã thư sinh sợ hãi, gã vội vàng bế thốc vị tiểu cô nương lên bảo ta.

– Bây giờ ta phải đi, nếu gã quay lại thì ngươi liệu lời mà nói đấy …

Kể đến đây, lão chủ quán bật lên tiếng cười khoái trá. Gã bảo mụ vợ:

– Quả nhiên, gã tiểu tử kia đến thật, đúng là gã thư sinh đã bắt cóc vợ tiểu tử ấy rồi.

Kể cũng thương hại cho gã ta, trông y có vẻ thật thà ngốc nghếch, nhưng có vẻ nghèo rớt mừng tơi. Nếu gã có nhiều tiền hơn, hẳn ta đã chỉ cho gã
đi đúng đường rồi …

Dương Tôn Bảo buông mình nhảy xuống đất nhẹ nhàng như một chiếc lá. Gã tức giận quát lên:

– Bây giờ ta không có tiền thì ngươi có chỉ cho ta không?

Vợ chồng lão chủ quán sợ hãi cứng người lại. Lão lắp bắp:

– Xin thiếu hiệp… thứ lỗi … tiểu nhân …

– Lão đã lừa gạt ta, lần này, lão cố tình dối trá thì đừng có trách ta tàn ác đấy.

– Tiểu nhân không đời nào dám lừa gạt thiếu hiệp nữa đâu.

Lão chủ quán sốt sắng cầm tay Dương Tôn Bảo dắt tay ra ngoài cửa, lão nói:

– Trước mặt là hai con đường, nhưng thiếu hiệp đừng đi theo hai con đường ấy. Bên trái là một lối mòn tưởng không dẫn đến đâu cả, nhưng thực ra
lại đi rất dễ dàng. Thiếu hiệp cứ thẳng con đường đó chừng ba bốn chục
dặm sẽ lại thấy có ba ngã rẽ. Cứ theo con đường bên tay phải mà đi. Còn
về sau như thế nào thì tiểu nhân không biết nữa …

Dương Tôn Bảo lộ vẻ nghi ngờ, gã hỏi:

– Lão có lừa ta lần nữa không đấy?

– Tiểu nhân biết là vì trước khi thiếu hiệp tới có một bọn người khá đông đã đến nghỉ chân ở đây. Tiểu nhân nghe chúng bàn tán với nhau nên biết
vậy.

– Tại sao lão biết tên bạch diện thư sinh kia cũng là đồng bọn với chúng?

– Tiểu nhân cũng chỉ đoán vậy thôi, vì thấy gã kia cũng đi theo lối đó.

– Thôi được, bây giờ tại hạ mệt mỏi quá, lão đi kiếm giùm cho tại hạ con ngựa.

– Ngựa thì tiểu nhân không có, phải đi sâu vào trong xóm … hơn nữa, phải có tiền mới được.

– Tiền thì lão cứ lấy số bạc mà gã thư sinh đã cho mà mua. Khi nào có dịp tại hạ sẽ trả lại.

Gã chủ quán miễn cưỡng vâng lời. Lão vào nhà lấy tiền rồi đi vào con đường nhỏ phía sau. Một lát sau, lão dắt vào một con ngựa to lớn, thật đẹp.
Lão bảo:

– Đây là giống ngựa quý gọi là giống ngựa Thần Phong vì
nó chạy rất nhanh, giống ngựa này chỉ ở vùng này mới có. Lão mua tặng
thiếu hiệp đấy.

Dương Tôn Bảo ngắm nghía con vật. Quả là giống ngựa quý:

bụng thon, chân dài, hai mắt sáng như sao. Gã mừng rỡ vô cùng nhảy phắt lên ngựa rồi nói:

– Cám ơn lão, sẽ có ngày tại hạ đền ơn.

Dương Tôn Bảo quất roi con ngựa phóng như bay. Quả đúng là giống ngựa quý,
bên tai gió thổi vù vù chứng tỏ nó phi mà tốc độ nhanh khôn tả. Đường xa vời vợi, Dương Tôn Bảo chạy suốt đêm tới sáng hôm sau thì quả đúng như
lời chủ quán nói, gã thấy một con đường nhỏ phía bên trái. Dương Tôn Bảo quan sát kỹ thì đúng là có vết chân người đã đi qua không lâu. Gã mừng
thầm trong bụng cho ngựa đi theo lối ấy. Mãi đến xế chiều, gã định dừng
lại nghỉ ngơi thì bỗng thấy xa xa có bụi bốc lên và hình như có tiếng
người cười nói. Dương Tôn Bảo nhảy xuống tháo cương ngựa rồi vỗ về nó.

– Thôi ngươi đã hết lòng giúp ta, bây giờ ta cho ngươi được tự do, muốn đi đâu thì đi.

Con ngựa dương như có vẻ quyến luyến Dương Tôn Bảo, nó thở phì phì qua lỗ
mũi rồi cứ dậm chân tại chỗ không chịu rời. Dương Tôn Bảo vỗ vỗ vào đầu
nó rồi nói tiếp:

– Mi hãy đi đi, ta không thể cưỡi mi được nữa. Phía trước có người rồi, chúng ta có thể bị lộ tông tích mất.

Con ngựa dường như hiểu ý Dương Tôn Bảo. Nó hý lên một tiếng như chào từ biệt rồi cất mình phóng nhanh mất dạng.

Dương Tôn Bảo trổ thuật phi hành, chàng chạy được một lúc lâu thì đuổi kịp
toán người phía trước. Đó là một đám người đông khoảng mười tên hán tử.
Tên nào cũng mặt đồ chẽn màu xanh đầu đội mũ như kiểu quân lính triều
đình trong thật kỳ dị. Nhưng nhìn cước bộ của chúng, Dương Tôn Bảo biết
võ công của bọn chúng vào hạng trung bình. Dương Tôn Bảo bám theo. Một
lát, gã nghe thấy một tên nói:

– Chuyến này đi không thành công, thế nào cũng bị cũng quở trách.

“Biết làm sao được…” Một gã nói:

“Bọn mình đã gắng hết sức rồi còn gì. Hơn nữa, có thể có kẻ nào đã bắt mất
rồi thì sao.” – Mi chẳng biết cái gì cả. Tính tình của Giáo chủ thì mi
còn lạ gì nữa, không khéo tất cả chúng ta bị uống …

Gã bỗng ngừng bặt sợ hãi nhìn xung quanh như có ai nghe thấy. Một lúc sau, một gã mặt đen, trông láu lĩnh nói.

– Ta nghĩ ra một kế này, bọn bây thấy thế nào. Bây giờ tất cả chúng ta
đều đồng thanh khai với Giáo chủ rằng chúng ta bắt gặp một gã lạ mặt
chặn đường tấn công. Bọn ta chống cự không nổi nên phải bỏ chạy về.

– Thế nếu lần sau Giáo chủ lại sai đi mà vẫn không tìm được hai con ếch chết tiệt đó thì sao?

Dương Tôn Bảo nghe nói đến ếch thấy động lòng. Không hiểu Giáo chủ của bọn
này sai bọn chúng đi bắt ếch để làm gì kia chứ? Gã có nói:

“bắt hai con”, hẳn là hai con ếch mình đã ăn mấy bữa trước rồi. Chắc phải có việc gì quan trọng đây?

Nghĩ đến đây, Dương Tôn Bảo lại nghe thấy một tên nói.

– Dễ quá mà, thì chúng ta cứ đổ cho gã thiếu niên ấy đã bắt rồi. Thế là lần sau khỏi phải đi …

Bọn chúng lại im bặt. Tên vừa nói nét mặt sợ hãi nhìn trước ngó sau. Gã biết đã lỡ lời.

Nếu kẻ nào nghe được thì chỉ có nước toi mạng.

Bọn chúng đi một quãng nữa, rồi một tên nói:

– Sắp tới nhà rồi, nghỉ một lát đi bọn bây ơi!

Bọn chúng dừng lại nằm ngổn ngang bên vệ đường. Dương Tôn Bảo trong lòng
thắc mắc vô cùng. Không hiểu bọn này thuộc bang hội nào, Giáo chủ là ai
mà coi bộ bọn chúng khiếp hãi đến thế? Mà lại còn con ếch nữa, chúng đi
bắt về để làm gì? Không hiểu gã bạch diện thư sinh có cùng một bọn với
lũ này không?

Nghĩ như vậy, Dương Tôn Bảo quyết định sẽ bắt một tên để khai thác. Dịp may đã đến.

Một tên trong bọn bỗng đứng dậy nói với đồng bọn.

– Tui bây ở đây chờ tao một lát nhé, đừng có đi trước đấy.

Gã nói xong đi về phía sau vào trong rừng. Dương Tôn Bảo trong lòng hồi
hộp. Gã len lén đi theo tên đó. Không hiểu tên này vào rừng làm gì thế
nhỉ? Dương Tôn Bảo nghĩ bụng …

Gã thấy tên đại hán đi rất sâu vào rừng, rồi gã tìm một tảng đá lớn ngồi lên rồi tụt quần ra.

Dương Tôn Bảo bật cười trong bụng. Thì ra gã đi vệ sinh. Tên đại hán thở ì ạch có vẻ khó nhọc lắm.

Một lát sau, gã đứng dây kéo quần lên lúi húi buộc lại dây lưng. Gã vừa
ngẩng đầu lên thì đã thấy một thiếu niên xuất hiện ngay trước mặt và
ngay lập tức cổ họng gã đã bị hai ngón tay cứng như kìm sắt kềm chế. Gã
sợ hãi ú ớ định kêu lên thì đã thấy cổ họng đau buốt.

Dương Tôn Bảo gằn giọng nói khẽ:

– Ngươi hãy im ngay, không ta hạ thủ bây giờ.

Dương Tôn Bảo kéo gã đại hán đứng sau một gốc cây rồi trầm giọng hỏi:

– Ngươi thuộc môn phái nào?

– Tại hạ, tại hạ không ở môn phái nào cả.

– Thế ngươi thuộc bang hội nào, nói mau?

– Tại hạ … là môn đồ của Huyết Hồn Bang.

– Huyết Hồn Bang? Cái tên gì mà ghê vậy, lần đầu tiên ta mới nghe nói đấy. Giáo chủ của ngươi là ai?

“Là là …” Gã hoảng sợ đến chết khiếp khi phải nhắc đến tên của Giáo chủ.

“Nói mau lên.” Ngón tay của Dương Tôn Bảo lại xiết chặt thêm một chút.

“Là … là …” Gã đau đớn lắp bắp:

“Lý Quế Anh.” – Lý Quế Anh à?

Dương Tôn Bảo hãy còn tí tuổi, lại chưa từng trãi giang hồ nên đâu có biết.
Lý Quế Anh là một nữ ác nhân chuyên dùng chất độc, võ công vào loại cao
siêu mà thủ đoạn lại vô cùng tàn ác. Chính vì thế, lũ thuộc hạ mới khiếp sợ đến như vậy.

– Thế tên mặt trắng bệch có phải cùng bang hội với ngươi không?

Tên đại hán vô cùng kinh ngạt không hiểu sao Dương Tôn Bảo lại biết đến gã.

“Phải, phải!” Gã nói:

“Y tên Mã Đạt Sinh, Phân đà trưởng.” Dương Tôn Bảo mừng quýnh lên. Gã
chẳng hiểu Phân đà trưởng là cái chức vụ gì, nhưng như vậy là đã đúng
hướng. Vậy là Lan cô nương đã bị bắt về đây.

Đúng lúc ấy bỗng có tiếng gọi:

– Cái thằng Trương Tam làm cái quái gì trong đấy không biết? Có ra mau, không bọn ta đi ngay bây giờ.

Không có tiếng trả lời, một gã lớn tiếng nói:

– Này Vương ca, ngươi vào xem cái thằng chết tiệt ấy nó làm cái gì mà lâu thế.

Gã tên Vương đứng dậy đi vào phía trong. Trời tối nên vừa đi gã vừa gọi
“Trương Tam, Trương Tam, mi đâu rồi ra đây mau lên, đừng giở trò nữa.”
Không thấy Trương Tam trả lời, gã vừa lầu bầu trong miệng vừa dò dẫm dáo dác nhìn quanh. Tới chỗ hòn đá ban nãy, gã cúi xuống nhìn rồi lấy tay
bịt mũi miệng lẩm bẩm:

– Khiếp, cái thằng quỷ này ăn cái gì không biết nữa, mà gã đi đâu mất rồi?

Dương Tôn Bảo ghé tai Trương Tam nói thật khẽ:

– Mi gọi gã ra đây mau.

Trương Tam ú ớ gọi:

– Vương Thôn ta ở đây, đau bụng quá …

Gã tên là Vương Thôn đi về phía có phát ra tiếng nói. Gã nghĩ hẳn là
Trương Tam bị đau nên đang nằm vật vã đâu đây. Gã đi tới chỗ Dương Tôn
Bảo núp, chưa kịp kêu thì đã thấy huyệt Linh Đài đau nhói. Gã ngã ngay
xuống đất.

Dương Tôn Bảo nói với Trương Tam:

– Ta không giết ngươi đâu nhưng cần bộ quần áo của ngươi một lát. Đến sáng mai ngươi sẽ tỉnh lại.

Nói xong, Dương Tôn Bảo điểm huyệt gã, rồi lột quần áo của Trương Tam mặc
vào người. Nguyên thủ pháp điểm huyệt của Mỹ Hoa Nương rất là thần tình. Nó được kêu bằng Nhất Dương Thủ. Đối phương bị điểm huyệt không tài nào vận khí nổi cho dù võ công có cao siêu đến đâu chăng nữa, đến một thời
gian nhất định mà người điểm huyệt muốn, huyệt đạo sẽ tự giải khai.
Dương Tôn Bảo kềm chế hai gã đại hán xong, gã bước ra ngoài. Vì trời tối mấy gã kia không để ý tới, một gã hỏi:

– Trương Tam! Vương Thôn đâu rồi?

“Ta chẳng thấy gã đâu cả, hình như có ai đó trong đó đấy.” Dương Tôn Bảo gọi chúng.

“Thôi kệ nó.” Một tên nói:

“Trời tối rồi ở đây nguy hiểm lắm. Nó không ra thì ráng chịu.” Nói rồi cả bọn kéo nhau đi. Dương Tôn Bảo đi sau cùng. Tuy gã chưa ra giang hồ bao giờ nhưng cũng là người nhanh trí. Gã đi sau để quan sát xem cách đi đứng
của bọn chúng ra sao mà bắt chước. Đi một hồi lâu thì đến một ngọn núi
hiểm trở. Gã bỗng nghe thấy một tiếng quát.

– Đi đâu? Hãy nói mật hiệu?

Gã đi đầu đáp:

– Bạch xà.

– Được, hãy rẽ tay phải…

Đoàn người rẽ tay phải theo lệnh đi một quãng nữa thì trông thấy cửa hang. Bên ngoài có hai đại hán mặc đồ đen đứng gác.

– Đội ba phải không, có tìm thấy vật đó không?

– Không! Xin cho vào trình Giáo chủ.

Cả bọn đi vào. Bên trong là một cái hang rộng vô cùng. Hàng trăm ngọn nến
cháy sáng làm trong hang sáng rực như ban ngày. Phía trên cao, phải ba
bốn bậc đá mới tới đuợc, có kê một cái ghế được bọc bằng da hổ, chễm chệ một phu nhân mặc áo lụa xanh, tóc cài trâm sáng lóng lánh. Không thể
đoán được tuổi của mụ, vì trông mụ còn rất trẻ nhưng đôi tay thì lại là
của người có tuổi. Mụ rất đẹp nhưng cặt mắt thì có vẻ tàn ác. Hai bên là bốn năm thiếu nữ mặc toàn đồ màu hồng cũng xinh đẹp bội phần.

Đằng sau mụ là một vị cô nương hãy còn nhỏ tuổi, mặc áo lụa màu đỏ, hai bên
tai là hai hạt ngọc xanh biếc. Cô gái giống hệt như phu nhân ngồi giữa
chỉ có điều sắc đẹp được nhân lên nhiều lần.

Bên dưới là hai hàng toàn những cao thủ thương thặng. Vì tên nào tên nấy huyệt Thái Dương
đều gồ cao lên, chứng tỏ nội công của chúng vô cùng thâm hậu.

Khung cảnh trông thật lạ lùng và kỳ bí. Hàng trăm ngọn tỏa sáng và một mỹ phụ ngồi giữa trong thật oai nghiêm bệ vệ.

Một lão già đứng ở hàng đầu mặc đồ đen, hai gò má nhô cao bước ra vòng tay cung kính nói:

– Khải bẩm Giáo chủ! Đội ba đã về xin được diện kiến.

– Được, bảo chúng ra đây.

Mỹ phụ trung niên trầm giọng nói.

Dương Tôn Bảo theo mười mấy tên bước ra. Tất cả bọn chúng chân trái bước lên
một bước, đầu cúi gầm rồi lại thụt chân về, chân phải lại bước lên quay
một vòng trông thật phức tạp, nhưng rất đều nhau. Tất cả những nghi lễ
rối rắm ấy làm sao Dương Tôn Bảo biết được. Vì thế gã cứ lúng ta lúng
túng phải chờ bọn kia làm rồi gã mới bắt chước, thành thử lúc nào gã
cũng chậm hơn tất cả. Hành động đó không qua mắt được Lý Quế Anh, mụ
quát to:

– Tên kia, sao vụng về quá vậy, chưa được tập dượt bao giờ hay sao?

Dương Tôn Bảo sợ hãi. Gã bị lộ đến nơi rồi, may sao nhóm người cùng đi với gã không đứa nào dám ngẩng mặt lên nên không phát hiện ra sự giả trá. Gã
đứng đầu ấp úng thưa.

– Bẩm phu nhân, Trương Tam chưa bao giờ
được diện kiến Giáo chủ nên gã sợ hãi quá đấy ạ! Ở ngoài, gã đã được
huấn luyện thành thục lắm rồi.

Dương Tôn Bảo mừng thầm. Thật may cái gã Trương Tam này lần đầu tiên vào đây nên gã chưa bị lộ.

Lý Quế Anh gật gù. Hắn nói có lý đấy vì phàm ai đã vào đây mà chẳng khiếp sợ, mụ đập tay xuống bàn nói:

– Ta tha cho, sao không tạ ơn đi.

Dương Tôn Bảo giật mình. Cái đập tay của Lý Quế Anh coi nhẹ nhàng, nhưng
chứng tỏ công lực của mụ thật ghê gớm. Dương Tôn Bảo thấy rõ đất dưới
chân mình rung lên bần bật.

Gã đang lo sợ không hiểu nghi lễ tạ ơn ra sao, thì đã thấy gã đứng đầu nói khẽ:

– Thằng ngốc, sao không lạy chín cái tạ ơn phu nhân đi, ngươi sợ quá rồi quên rồi hay sao?

Nguyên do Lý Quế Anh kiêu ngạo tự sánh mình với thiên tử, nên mỗi khi thuộc hạ có lỗi, mụ đều bắt chúng quỳ xuống lại chín vái ngụ ý “cửu trùng”.

Dương Tôn Bảo nghe gã nói mừng quýnh lên. Gã đập đầu xuống đất binh binh chín cái liền. Lại nghe Lý Quế Anh nói:

– Thôi được, báo cáo tiếp đi, việc ta giao cho các ngươi đã làm được chưa?

“Bẩm phu nhân!” Gã đứng đầu nói:

“Bọn thuộc hạ đã đến đó, sắp sửa bắt được hai con, thì bị một thiếu niên
ngăn cản.” “Thiếu niên nào, quanh đây làm gì có gã nào là cao thủ đâu?
Ngươi nói có lý quá.” Lý Quế Anh gầm lên.

– Dạ bẩm đúng ạ. Thuộc hạ nói sai thì xin chịu tôi chết ạ.

Ngay lập tức cả mười mấy gã đằng sau đồng thanh nói lớn.

– Dạ bẩm phu nhân, đúng đấy ạ!

– Được rồi, rồi sau ra sao?

– Võ công gã ấy rất cao, bọn thuộc hạ không sao chống lại nổi, cuối cùng phải bỏ chạy.

“Thế hai con ếch?” Lý Quế Anh lo lắng hỏi.

– Gã … gã bắt luôn rồi ạ!

Lý Quế Anh tức giận hầm mặt lại, mụ đứng phắt dậy. Tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, mặt tái xanh lại.

– Sao, mi nói sao, gã bắt mất rồi à! Vô lý! Vô lý! Làm gì có ai ngoài ta ra biết được điều đó. Nếu là lão ấy thì …

Dương Tôn Bảo dỏng tai nghe nên quên mất nghi lễ. Đáng lẽ phải cúi đầu xuống, gã lại ngẩng mặt lên nhìn. Lý Quế Anh nổi giận chỉ tay vào mặt gã quát.

– Tên kia, nhà ngươi thật hỗn láo quá mức. Lần đầu, ta tha cho, bây giờ vẫn còn chưa hiểu ư? Lên đây?

Tất cả bọn thủ hạ lại sợ run bắn cả lên. Bọn chúng đã chứng kiến nhiều lần nên biết rõ.

Lý Quế Anh đã gọi ai thì chắc hẳn không thể nào thoát khỏi sự trừng phạt thật là thảm khốc.

Lý Quế Anh là đệ nhất trong thiên hạ về sử dụng độc thủ. Mụ chuyên dùng
độc để sai khiến thủ hạ. Nên tất cả điều răm rắp tuân lệnh để mụ sai
khiến. Dương Tôn Bảo định bước ra thì bỗng có một tên thủ hạ chạy vào
rồi quỳ xuống:

– Bẩm Giáo chủ; Phân đà trưởng Mã Đạt Sinh xin vào bệ kiến.

Lý Quế Anh giơ tay phải lên, đó là dấu hiệu mụ đồng ý. Mụ bảo với Dương Tôn Bảo.

– Ngươi hãy đợi đấy, đợi ta giải quyết công việc xong rồi sẽ tới ngươi!

Dương Tôn Bảo lạnh toát người. Gã có nguy cơ bị lộ tung tích đến nơi. Mã Đạt
Sinh chính là gã bạch diện thư sinh đã giao chiến với gã. Cũng chính gã
này có thể là thủ phạm bắt cóc Lan Nhi. Để xem có đúng hay không.

Một lát sau, Mã Đạt Sinh bước vào. Dương Tôn Bảo liếc sang nhìn, đúng là gã. Tim Dương Tôn Bảo đập thình thịch.

– Thưa phu nhân. Thuộc hạ Mã Đạt Sinh xin báo cáo.

– Được ngươi nói đi, việc dò xét đó đến đâu rồi.

– Thưa phu nhân, thuộc hạ đến khu vực có một dòng suối chảy ngang thì gặp địch thủ.

Thoạt đầu gã đóng vai một gã nhà quê ngờ nghệch nên thuộc hạ bị gã đánh lừa. Cuối cùng thì thuộc hạ cũng động thủ với hắn.

Lý Quế Anh gật đầu. Bây giờ mụ mới tin lời báo báo của bọn kia là đúng. Gã thiếu niên này đã cướp đi hai con ếch quý giá đó.

Lý Quế Anh hỏi Mã Đạt Sinh:

– Võ công gã ra sao? Ngươi có nhận ra chiêu số của gã thuộc môn phái nào không?

Tại sao gã lại cướp đi hai con ếch làm chi?

– Việc cướp thì tại …

Gã quá sợ hãi nên suýt nữa thất lễ nên vội chữa lại:

– Việc đó thì thuộc hạ không được biết. Chỉ biết rằng võ công của gã tiểu tử khá cao.

Đặc biệt là nội lực của gã thì thật đáng kinh ngạc.

– Ngươi … ngươi và mấy tên kia cũng không địch nổi hắn sao?

– Xin phu nhân tha tội, thuộc hạ không địch nổi hắn, nên đã sử dụng độc châm. Nhưng hắn đã đỡ gạt được hết.

“Ủa!” Lý Quế Anh kinh ngạc:

“Không lẽ võ công của tên tiểu tử đó lại lợi hại đến thế.

Hắn khoảng bao nhiêu tuổi?” – Thưa chừng mười sáu, mười bảy tuổi gì đó.

“Hay là … đúng là gã chăng?” Lý Quế Anh lẩm bẩm:

“Kỳ quái thật…” – Thuộc hạ sai mấy tên kia bao vây gã rồi chạy vào rừng.
Thuộc hạ nghĩ bụng có thể chính tiểu tử đó là người mà ta cần tìm, nên
có thể nơi ẩn núp hẳn là quanh quẩn đâu đó.

– Ngươi thật là thông minh, ta khen đó.

Mã Đạt Sinh được khen, gã vô cùng khoái chí liền kể tiếp.

– Sau đó thuộc hạ thấy phía xa có một vị tiểu cô nương đang nằm. Không
hiểu sao thị lại bị thương. Nếu đúng là con gái của mụ đó thì võ công
của thị không phải tầm thường.

Thuộc hạ mừng rỡ vô cùng chạy tới
điểm nhẹ vào huyệt của y thị rồi bế xốc lên, luồn rừng chạy về dây.
Thuộc hạ đã đánh lừa được tên tiểu tử ấy …

“Giỏi, giỏi.” Lý Quế Anh lại khen. “Ngươi đã xuất sắc hoàn thành sứ mạng, kỳ này ta sẽ cất
nhắc cho.” “Dạ … dạ.” Mã Đạt Sinh ấp úng nói:

“Xin đa tạ Giáo chủ.” – Ngươi kể tiếp đi.

– Lúc gần về đến đây, thuộc hạ lại bất ngờ gặp một tên đại hán đồ đen
quấn một miếng vải ngang mặt. Lúc ấy thuộc hạ đã mệt, lại vác cái bọc
trong có vị tiểu cô nương trên vai, nên đã bị gã lạ mặt kềm chế …

“Rồi sau ra sao? Ngươi có mang được con nhỏ ấy về đây không?” Lý Quế Anh sốt ruột hỏi?

Dương Tôn Bảo trong lòng hồi hộp vô cùng, hẳn là Lan Nhi lại bị kẻ khác bắt
mất rồi, gã lo lắng cho tính mạng của Lan Nhi nên đờ người ra. Gã nghe
Mã Đạt Sinh run run nói:

– Thưa phu nhân, thuộc hạ đã bị gã ấy ra tay bất ngờ nên không kịp chống cự. Gã đã cướp đi vị tiểu cô nương ấy rồi.

Lý Quế Anh nổi giận đùng đùng, mụ quát lớn.

– Các ngươi toàn là lũ vô dụng làm lỡ hết việc của ta. Ngươi có để ý thấy tên đó hình dạng ra sao không?

– Thuộc hạ không thấy được mặt gã. Gã che mặt, chỉ thấy gã có giắt một thanh đao ở sau lưng.

Lý Quế Anh vô cùng tức giận, mụ trầm giọng nói:

– Lát nữa Đại Giáo chủ tới, ta biết ăn nói làm sao bây giờ?

Dương Tôn Bảo trong lòng rúng động, gã nghĩ rằng Lý Quế Anh đã ghê gớm lắm
rồi mà sao lại còn Đại Giáo chủ nào nữa đây. Gã nhận thấy mối hiểm họa
thật là to lớn, bỗng gã nghe Lý Quế Anh nói:

– Thôi cho các ngươi lui!

Dương Tôn Bảo mừng thầm trong bụng, mụ phu nhân này đã quên trị tội gã. Dương Tôn Bảo len lén bước ra. Tuy gã chưa tìm được tung tích Lan Nhi, song
gã cũng lần ra được một vài manh mối. Bất ngờ, Mã Đạt Sinh quay lại phía Dương Tôn Bảo. Dương Tôn Bảo sợ hãi cúi đầu xuống nhưng không kịp. Mã
Đạt Sinh nắm tay hắn lại nói lớn.

– Hãy khoan, tiểu tử này sao lại trà trộn được vào đây? Ngươi nói mau cho ta biết danh tánh.

Biết không thể thoát được, nhưng cực chẳng đã Dương Tôn Bảo đáp liều:

– Các hạ nhầm rồi, tại hạ là Trương Tam …

“Trương Tam? Hà … hà …” Mã Đạt Sinh cười lớn:

“Ngươi dám gạt ta sao được, tự ngươi đã đâm đầu vào chỗ chết rồi đó.” Gã quay về Lý Quế Anh cất giọng sang sảng:

– Trình thưa phu nhân, tên này … tên này chính là tiểu tử đã động thủ với thuộc hạ bữa trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN