Hồi Tâm Chưởn - Chương 5: Vì tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
236


Hồi Tâm Chưởn


Chương 5: Vì tình


Không khí trong đại sảnh im lặng đến lạnh người. Tất cả các cao thủ đều ở trong tư thế sẵn sàng. Lý Quế Anh từ từ đứng dậy khỏi ghế.

Mụ
thong thả tiến lại gần Dương Tôn Bảo. Mấy gã đại hán trong đội ba cũng
quay đầu lại nhìn cái kẻ đã mạo danh “Trương Tam”. Dương Tôn Bảo nhìn
quanh. Gã hiểu rõ hoàn cảnh của mình lúc này. Gã tự nhận thấy giao đấu
với Lý Quế Anh là cầm chắc thảm bại, hơn nữa còn có mấy chục cao thủ có
hạng đang hiện diện ở đây. Đã lỡ rồi, lỡ leo lưng cọp thì đành chịu. Gã
đành liều, tới đâu hay tới đó.

Lý Quế Anh đứng trước mặt Dương
Tôn Bảo. Trông mụ có vẻ bình thản vô cùng, hoàn toàn không có dấu hiệu
gì là sắp động thủ. Mụ quay sang hỏi Vương Thất, tên cầm đầu đội ba.

– Vụ này là thế nào, ngươi trả lời đi?

“Bẩm lạy phu nhân … lạy phu nhân …” Vương Thất sợ hãi đến líu cả lưỡi lại. “Thuộc hạ …

gã … không biết tại sao … thuộc hạ không sao hiểu được ạ …” – Ngươi
trả lời cho ta rõ, tên này có phải là Trương Tam hay không?

– Bẩm … thưa … phu … phu … tên này đúng không phải là Trương Tam ạ …

– Được, thế là đã rõ … Ngươi đã dám lừa dối ta vi phạm giới luật của bang. Người tự nhận hình phạt gì?

– Xin phu nhân tha tội … thuộc hạ…

“Tha cho ngươi thì dễ thôi.” Lý Quế Anh lạnh lùng nói:

“Nhưng làm sao làm gương cho kẻ khác được. Ngươi đã không dám tự nhận hình
phạt thì ta ban cho này.” Lý Quế Anh móc trong bọc ra một viên thuốc
nhỏ. Mụ búng viên thuốc về phía Vương Thất, tay trái mụ phát một luồng
chỉ phong vào huyệt Đại Nghinh của gã, thủ pháp thật mau lẹ và kỳ dị vô
cùng. Vương Thất tự dưng há miệng ra, viên thuốc chui tọt vào miệng gã.

Ngay sau đó Vương Thất bỗng ôm bụng quằn quại lăn lộn dưới đất. Một dòng máu đen chảy ra từ miệng gã. Hiển nhiên, ruột gan gã đã bị đứt ra từng
khúc.

Dương Tôn Bảo hãi hùng nhìn cảnh tượng đó. Chưa bao giờ gã
chứng kiến một sự tàn độc đến như thế. Thủ đoạn của Lý Quế Anh tàn ác vô cùng.

Trừng phạt xong thuộc hạ, Lý Quế Anh quay sang Dương Tôn Bảo.

– Chắc nhà ngươi đã thấy ta lợi hại như thế nào rồi. Đừng có dại dột mà
chống cự, vô ích. Hãy nghe ta hỏi đây. Ngươi là ai, tại sao lại trà trộn vào đây nhằm mục đích gì?

– Tại hạ không phải là Trương Tam thật, tại hạ là Lý Ngũ.

– Ta trông ngươi mặt mũi sáng sủa không phải tầm thường. Đừng có tìm cách gạt ta mà nếm mùi đau khổ đấy. Ai là sư phụ ngươi? Vị tiểu cô nương ở
trong rừng là ai?

Dương Tôn Bảo nghe Lý Quế Anh nhắc đến Lan Nhi
mà lòng gã đau nhói. Không biết Lan Nhi giờ này ở đâu? Ai là kẻ đã bắt
cô và để làm gì? Gã trả lời:

– Tại hạ không có sư phụ. Võ công
tại hạ tự học lấy trong một cuốn sách. Vị tiểu cô nương trong rừng, tại
hạ không biết là ai cả.

– Ngươi thật cứng đầu, hãy động thủ với ta, ta sẽ cho ngươi biết sư môn của ngươi.

Nói xong, không thấy người Lý Quế Anh chuyển động gì cả, tay phải mụ đã đưa ra nhanh không thể tả theo thế Bình Lâm Lục Lập nhằm vào yếu huyệt của
Dương Tôn Bảo.

Dương Tôn Bảo giật nảy người. Gã nghĩ nếu mình sử
dụng Bạch Long quyền pháp của sư phụ hẳn là sẽ lộ tung tích, vì đối với
Lý Quế Anh, kiến thức của mụ không phải tầm thường. Gã nhớ lại, Mỹ Hoa
Nương là một cao thủ tinh thông rất nhiều môn phái võ học khác. Bà
thường giảng giải cho hắn nghe về những cái hay của các thế võ danh
tiếng, đồng thời chỉ bảo cho gã phương cách hóa giải. Nghĩ như vậy, gã
quyết định không sử dụng quyền pháp của bổn môn. Gã nghiêng người tránh
khỏi, bất ngờ thấy chân phải Lý Quế Anh quét ngang một cái, mụ đánh
chiêu này rất hiểm nhằm phát hiện ra ngay từ chiêu đầu tiên, môn phái
của Dương Tôn Bảo. Ngọn cước này, nhằm vào hạ bàn của đối thủ, ý đồ
“triệt mã” là bộ tấn căn bản của võ thuật. Chẳng kịp suy nghĩ gì cả,
Dương Tôn Bảo sử chiêu Hoàng Oanh Lạc Đá (con chim đậu vào cái khung)
tránh được.

Lý Quế Anh kinh ngạc vô cùng. Không ngờ gã tiểu tử
này lại có thể tránh được hai chiêu của mụ. Tuy nhiên, mụ biết được
Dương Tôn Bảo dùng chiêu đó là của phái Võ Đang.

Lý Quế Anh không đợi cho Dương Tôn Bảo đứng vững đã xáp tới gần, năm ngón tay cong lại
như vuốt hổ chụp vào ngực gã. Đó là công phu Ngũ Long Trảo lợi hại vô
cùng. Dương Tôn Bảo hơi rùn người xuống một chút, hai tay đưa lên theo
thế Độc Trụ Kình Thiên (một cột chống trời) đẩy được thế trảo cực kỳ
hiểm hóc của mụ.

Lý Quế Anh chẳng hiểu ra làm sao cả. Thế Độc Trụ Kình Thiên là của Thiếu Lâm Quyền, sao gã này lại sử dụng được. Mụ lập
tức biến thế trảo thành cú chặt ngang theo thế Tấn Đả Song Quyền. Mụ vận kình lực vào cánh tay nên quyền chưa đánh ra mà đã có kình phong vù vù. Dương Tôn Bảo nhớ lời sư phụ đã dạy y, trong phép đánh, có thể quyền
thế phóng ra như chớp mắt, nhưng phải có sự dự bị trong lòng, ta lợi
dụng địch sơ hở, hoặc dùng hư chiêu khiến địch mắc sai lầm. Gã thấy tay
của Lý Quế Anh đánh tới thì trái với dự đoán của Lý Quế Anh, gã không né tránh mà lại tiến về phía mụ hai bước sử chiêu Bạch Viên Tiến Sư, chiêu thứ sáu của Bạch Long Quyền. Lý Quế Anh kinh hãi, mụ nghĩ rằng hoặc
Dương Tôn Bảo liều lĩnh đối chưởng với mụ, hoặc né tránh mà nếu như vậy
mụ sẽ biến thế chụp vào tay hắn liền.

Không ngờ gã tiểu tử này
lại liều lĩnh đến thế khiến nhất thời Lý Quế Anh lúng túng. Mụ suýt nữa
trúng đòn của Dương Tôn Bảo thì mất mặt trước đám thủ hạ.

Trong
ba chiêu, Dương Tôn Bảo đã sử dụng ba thế võ khác nhau khiến Lý Quế Anh
nổi giận. Đường đường là một Giáo chủ võ công nhất nhì thiên hạ mà không kềm chế nổi gã tiểu tử vô danh này trong ba chiêu thì quả thật là nhục
nhã. Lại càng nhục nhã hơn khi mụ không tài nào nói rõ được môn hộ của
hắn. Nếu sử dụng độc thủ thì còn gì là thể diện nữa.

Lòng thì tức giận, song ngoài mặt Lý Quế Anh vẫn làm bộ thản nhiên tươi cười. Mụ bật lên tiếng khen.

– Hay lắm ngươi xứng đáng được xếp vào loại cao thủ đấy.

Mụ lấy khuỷu tay phải đè xuống, tay trái chụp ngay vào huyệt Nội Quan của
Dương Tôn Bảo trong một chiêu thức thật là quái dị. Quả nhiên, Dương Tôn Bảo không sao tránh kịp.

Gã đã bị kềm chế. Một cảm giác đau buốt lan truyền vào ngực gã.

Thực ra, Dương Tôn Bảo chưa có kinh nghiệm giao đấu nên chưa thấu triệt được cái tinh túy của Bạch Long Quyền. Chỉ cần gã nhanh hơn một chút là Lý
Quế Anh đã bị nguy hiểm. Lý Quế Anh sử dụng chiêu này là vì nôn nóng
muốn khuất phục gã ngay, nhưng chiêu đó chỉ có công mà không có thủ. Tất cả bọn thủ hạ đứng đó vỗ tay tán thưởng rầm rĩ. Lý Quế Anh nhìn Dương
Tôn Bảo rồi nói:

“Ta có thể biết ai là sư phụ của ngươi rồi.” Mụ nói giọng có vẻ đắc thắng:

“Ngươi chính là kẻ mà ta đang cần tìm. Có phải sư phụ ngươi là Mỹ Hoa Nương
không?” Dương Tôn Bảo chấn động trong lòng. Mụ phu nhân này quả thật là
lợi hại. Gã chỉ sử dụng có một chiêu trong Bạch Long quyền pháp mà mụ đã nhận ra. Gã đâu có biết rằng Lý Quế Anh chỉ đoán mò mà thôi. Mũ đã liên hệ Dương Tôn Bảo và vị tiểu cô nương với nhau nên mới nói ra như vậy.
Mụ biết rõ Mỹ Hoa Nương và Lan Nhi đang ở đâu đó gần nơi Dương Tôn Bảo
đã động thủ với gã thuộc hạ của mụ.

Không thấy Dương Tôn Bảo trả lời. Mụ nói với lão già có đôi gò má cao.

– Hãy giam nó ra đằng sau cho ta, chờ Đại Giáo chủ đến phát lạc.

Mụ lại lấy ra một viên thuốc khác, dùng nội lực bắn vào miệng Dương Tôn
Bảo. Lúc này, Dương Tôn Bảo đã bị kềm chế nên làm sao gã kháng cự nổi.
Viên thuốc trôi ngay xuống bụng.

Lão già có đôi gò má nhọn tên là Trần Thiên Lôi, nắm tay Dương Tôn Bảo lôi đi xềnh xệch. Gã sai một tên
khác trói Dương Tôn Bảo thật chặt, rồi mang vào một căn phòng cuối một
con đường hầm. Gã khóa cửa lại, rồi nói vói vào trong:

– Ta thấy
ngươi tuổi trẻ, võ công đã cao như thế mà phải chết thì uổng quá. Lát
nữa Đại Giáo chủ tới, ngươi cố van nài thì may ra thoát chết đấy.

Dương Tôn Bảo nhìn quanh. Căn phòng toàn bằng đá trống trơn không có một vật
dụng gì cả ngoài một cái sập cũng bằng đá kê trong góc. Gã ngồi xếp bằng trên sập cố gắng thử vận khí xem có gì khác lạ. Gã thấy trong người
trống rỗng như không còn chút khí lực nào trong lòng kinh hoảng. Rồi dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.

Không biết bao lâu sau gã dần dần tỉnh giấc. Thật là lạ lùng vì ở đây là một cái hang rất sâu mà sao
gã lại nghe thấy những tiếng động bên ngoài rất rõ ràng. Hình như ngay
trên đầu gã là một căn phòng nào đó thì phải. Gã nghe rõ tiếng chân bước và tiếng nói chuyện.

Có lẽ lúc này là nửa đêm nên càng rõ hơn. Lúc đầu là một tiếng đàn ông.

– Vậy là hôm nay, ta đến đây không được một việc gì cả, phu nhân đã làm lỡ việc của ta rồi.

– Lão gia cứ yên tâm, việc tuy chưa xong nhưng tôi đã điều tra được một việc lớn.

“Việc gì thế?” Tiếng người đàn ông có vẻ gấp gáp.

“Hì hì …” Lý Quế Anh cười. “Hôm nay tôi đã bắt được một gã tiểu tử võ
công khá là cao, theo như lời lão gia tả thì có phần giống …” Dương
Tôn Bảo nghe thấy thế thì nghĩ thầm:

“Gã đàn ông này có thể là
Đại Giáo chủ chi đó của mụ. Nhưng tại sao lão lại tìm kiếm ta làm gì
nhỉ?” Đang suy nghĩ gã lại nghe tiếng đàn ông nói:

– Bắt được gã rồi à? Phu nhân giam ở đâu vậy?

– Ngay dưới căn phòng này.

– Tại sao phu nhân lại bất cẩn như thế. Chúng ta nói chuyện …

– Lão gia yên tâm. Tôi đã cho gã uống một viên Lạc Hồn Đơn rồi. Gã phải đến trưa mai mới dậy nổi.

– Có chắc không đấy?

“Lão gia cứ yên tâm, nếu lão gia không tin tưởng thì …” Lý Quế Anh cười hì hì … “Lão gia hãy thử uống một viên xem.” – Ta hỏi vậy thôi, chứ phu
nhân đã hạ độc thủ thì mấy ai mà cưỡng lại nổi.

Dương Tôn Bảo lấy làm ngạc nhiên. Chính gã đã uống phải Lạc Hồn Đơn mà sao chỉ thấy hơi
buồn ngủ một chút, đến giờ này đã tỉnh giấc rồi. Gã không ngờ rằng hai
viên Hồi Tâm Đơn của lão bà bà cho gã chính là hai hoàn thuốc độc nhất
vô nhị trên đời. Nếu kể về độc thì không có gì độc bằng hai con ếch gã
đã ăn phải. Thế mà nhờ có Hồi Tâm Đơn, gã cũng không chết. Lại còn thuốc của Vô Danh lão nhân, tuy không sánh bằng Hồi Tâm Đơn song nó cũng có
tác dụng làm giảm các chất độc vào trong cơ thể. Vì thế khi Lạc Hồn Đơn
của Lý Quế Anh xâm nhập vào người chỉ làm cho gã mệt mỏi trong nhất thời mà thôi.

Lúc đó Dương Tôn Bảo cố dỏng tai nghe ngóng xem Lý Quế
Anh có vô tình nói tên lão Đại Giáo chủ kia ra không, nhưng thanh âm hai người nói chuyện mỗi lúc một nhỏ nên gã chẳng nghe thấy gì cả. Một lúc
sau gã nghe tiếng nói sắc lạnh của Đại Giáo chủ.

– Ta có lời khen phu nhân đó. Sau này việc lớn xong thì … công lao của phu nhân ta sẽ
không bao giờ quên. Nếu đúng gã tiểu tử đó là … thì chúng ta chỉ còn
việc … là xong. Sáng mai ta sẽ xuống gặp gã.

“Cứ giết phắt đi cho rồi …” tiếng Lý Quế Anh.

– Tất nhiên là thế, song ta còn muốn hỏi gã vài điều.

Bỗng có thanh âm của một thiếu nữ. Dương Tôn Bảo đoán có lẽ là của cô bé áo đỏ hồi tối, gã nghe cô nói với Lý Quế Anh:

– Má má sai người gọi con phải không?

– Ừ, ngươi hãy xuống dưới hầm xem gã tiểu tử kia thế nào. Ta nói vậy là
cẩn thận thôi, chứ chắc là gã chưa tỉnh dậy nổi đâu. Cầm lọ thuốc này mở nắp ra đưa vào mũi hắn. Ta không sai người khác vì loại thuốc này rất
đặc biệt, người ngoài không được cầm.

“Thuốc gì mà ghê vậy?” Tiếng cô gái hỏi.

– Kẻ nào đã uống Lạc Hồn Đơn rồi, hít thuốc này sẽ viễn viễn trở thành
phế nhân ngoan ngoãn theo lệnh ta sai bảo. Ngươi đừng hỏi han lôi thôi
nữa, hãy bảo tên gác đưa chìa khóa, tự tay ngươi phải làm lấy đấy.

Thiếu nữ áo đỏ khẽ dạ rồi Dương Tôn Bảo thấy bước chân xa dần, hiển nhiên cô
đang đi xuống chỗ gã. Dương Tôn Bảo giả bộ nhắm mắt như mê man, gã đã
nhẩm tính nếu cô bé xuống đây gã sẽ ra tay kềm chế cô, để ra thoát chỗ
này. Song nghĩ lại, gã thấy cũng có điều không ổn. Ngoài cửa động là
hàng loạt trạm gác, hơn nữa sự có mặt của lão Đại Giáo chủ ở đây nên sự
canh phòng là vô cùng cẩn mật. Gã còn đang tính toán thì đã thấy tiếng
chân người nhè nhẹ đến gần. Gã nhắm mắt lại nghe tiếng cô bé áo đỏ hỏi
tên gác:

– Tình hình gã tiểu tử thế nào? Gã đã tỉnh dậy chưa?

“Dậy thế nào được.” Tên gác cười nịnh nọt. “Nó ngủ như chết, xin mời cô
nương cứ vào tự nhiên.” – Ta có mật lệnh của phu nhân, ngươi không cần
phải vào.

– Dạ, xin tuân lệnh cô nương.

Dương Tôn Bảo hé
mắt thấy cô gái mở khóa cửa rồi rón rén bước vào, trên tay cầm một ngọn
nến. Cô đặt cây nến xuống đất. Ánh sáng làm cho khuôn mặt cô ta thật là
tuyệt đẹp. Dương Tôn Bảo không ngờ vị cô nương này lại là con gái của
một nữ ma đầu tàn ác có tiếng, không lẽ cô ta cũng độc ác như mẹ cô sao?

Cô gái tiến lại gần, thấy Dương Tôn Bảo mắt vẫn nhắm nghiền thì có vẻ yên
tâm. Cô đâu biết rằng Dương Tôn Bảo đã có dụng tâm trước. Gã đã phong bế các huyệt đạo và nếu cô ra tay gã đã có chủ ý.

Cô gái ngắm nhìn
gã một hồi rồi lấy lọ thuốc ra có vẻ do dự. Cô định mở nắp ra rồi lại
đóng vào. Dương Tôn Bảo thấy cô ta có vẻ thương hại mình thì lấy làm
ngạc nhiên trong bụng, gã khẽ mở mắt rồi nói thật khẽ:

– Cám ơn cô nương đã có lòng hỗ trợ. Tại hạ không bao giờ dám quên ơn cô nương …

Cô gái giật bắn mình lùi lại. Cô trợn mắt lên nhìn gã rồi nói:

– Thì ra ngươi … ngươi đã nghe hết cả …

– Phải tại hạ đã nghe hết, nên vô cùng cảm tạ cô nương.

– Ngươi làm ta ngạc nhiên, không lẽ Lạc Hồn Đơn không có tác dụng hay sao?

– Tại hạ chẳng biết Lạc Hồn Đơn là thuốc gì, nhưng … trong người vẫn thấy khoan khoái như thường.

– Ngươi có biết rằng, dù có thế nhưng sáng mai ngươi không thể nào thoát chết không?

“Tại hạ biết nên muốn xin cô nương giúp cho.” Dương Tôn Bảo thật thà nói:

“Tại hạ không phải là kẻ thủ của má má cô nương thì tại sao họ lại muốn giết tại hạ. Tại hạ đang còn nhiều công việc lắm … nếu cô nương …” –
Ngươi muốn ta giúp ngươi! Thế thì chính ta sẽ phải chết thay cho ngươi
đấy, mà bằng cách nào mới được chứ?

“Nếu vì tại hạ mà cô nương
phải chết thì thôi vậy.” Gã nằm xuống. “Cô nương hạ độc thủ đi.” Cô gái
áo đỏ sững sờ không ngờ Dương Tôn Bảo lại lộ vẻ quan tâm đến mình như
thế.

Cô suy nghĩ một lát rồi bảo:

– Ngươi, ta sẽ cứu ngươi … nhưng ngươi phải hứa với ta một điều.

– Tại hạ xin hứa. Bất cứ điều gì có thể làm được vì cô nương, tại hạ không dám từ nan.

– Ta không cần ngươi phải làm điều gì cho ta cả, nhưng ngươi phải hứa
người không bao giờ được làm bất cứ điều gì hại đến tính mạng của mẫu
thân ta. Được chứ?

“Tại hạ xin hứa.” Dương Tôn Bảo nói.

– Được, ngươi hãy … hãy nhớ lấy nhé, ta đồng ý cứu ngươi thoát khỏi đây.

– Nhưng … nếu vì cứu tại hạ mà cô nương bị liên lụy thì thà tại hạ chết tại đây còn hơn!

Cô gái áo đỏ lộ vẻ cảm động vô cùng. Cô nói:

– Ngươi đừng lo, ta đã có cách. Bây giờ ta sẽ gọi tên gác vào đây. Ngươi hãy khống chế hắn nhé. Hãy nằm xuống như cũ.

Cô bước ra ngoài. Tên gác thấy cô gái ở khá lâu trong đó liền hỏi.

– Thưa cô nương, có chuyện gì vậy?

– Chẳng có chuyện gì, nhưng ta thấy có vẻ như thuốc lần này không công hiệu lắm.

Ngươi … ngươi thử vào xem một chút coi.

Gã đại hán tuân lệnh. Hắn mở cửa rồi ngó vào trong, thấy Dương Tôn Bảo vẫn nằm co quắp ở trong góc nhà, hắn tỏ vẻ yên tâm đến sát gã, rồi cúi đầu
xuống xem xét. Dương Tôn Bảo ú ớ trong miệng như mê sảng, gã quay người
lại rồi nhanh như cắt điểm ngay vào huyệt Kiên Tỉnh ở vai đại hán. Gã
đại hán không kịp kêu lên tiếng nào cả ngã khuỵu xuống. Cô gái áo đỏ
bước vào bảo gã.

– Ngươi hãy mặc quần áo của tên này, nhanh lên.

Dương Tôn Bảo lột quần áo của gã đại hán mặc vào người. Cô gái áo đỏ nói:

– Ngươi nghe đây, sẽ còn bốn trạm gác nữa từ đây ra đến ngoài. Cứ cách
hai chục thước lại có một trạm. Ta sẽ ra trước. Nếu ngươi khống chế được tất cả bọn chúng rồi, khi ra đến ngoài đừng theo lối cũ hãy rẽ về bên
trái, ở đó ngươi sẽ thấy một con đường nhỏ ngang sườn núi. Ngươi theo
con đường ấy mà đi thẳng sẽ thoát được. Nhưng hãy nhớ rằng, trời sắp
sáng rồi, nếu người ta phát hiện được thì sẽ đuổi theo ngươi đấy. Hãy
chạy thật nhanh, nhớ kỹ chưa?

“Đa tạ cô nương.” Dương Tôn Bảo lưu luyến nói. “Tại hạ muốn hỏi tên cô nương là gì?

Để sau này …” “Ta … ta …” Cô gái cũng xúc động nói:

“Ta tên là Lý Băng Tâm …” Dương Tôn Bảo chưa kịp nói gì thêm thì Lý Băng Tâm đã chạy vọt ra ngoài.

Đợi cho Lý Băng Tâm đi được một lát, Dương Tôn Bảo mới lò dò đi ra. Lợi
dụng trời còn tối gã cứ lom khom làm như đang đau bụng. Quả nhiên đến
một chỗ rẽ đã thấy một tên đại hán đứng đó. Hắn thấy Dương Tôn Bảo đi
tới tưởng rằng đó là tên gác phía trong nên hỏi:

– Ngươi làm sao vậy, sao ngươi dám bỏ gác hả?

– Ta … ta …

Dương Tôn Bảo giả ấp úng rồi vẫn cứ đi tới. Tên gác thấy khả nghi định lùi
lại nhưng không kịp. Dương Tôn Bảo đã chụp được tay hắn. Hắn gục ngay
tại chỗ. Dương Tôn Bảo nghĩ ra một kế, gã vác tên đại hán lên vai đi đến trạm gác kế tiếp. Từ đằng xa, tên gác đã trông thấy. Gã nghĩ tên này bị bệnh nên đồng bọn mang ra. Gã chạy tới lộ vẻ quan tâm thì đã thấy mu
bàn chân đau nhức khôn tả. Dương Tôn Bảo vận công lực vào chân phải đạp
vào huyệt Xung Dương ở bàn chân gã.

Cứ như vậy, Dương Tôn Bảo đã
vượt qua dễ dàng cả bốn trạm gác bên trong đường hầm. Gã theo lời Lý
Băng Tâm quẹo theo lối bên trái mà không gặp một trở ngại nào cả. Ra đến sườn núi, Dương Tôn Bảo trổ thuật phi hành cứ thế chạy miết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN