Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?


Chương 22


Hai đứa con trai đều ra chiến trường, Thành Vương ở kinh thành lo lắng không yên, sợ các con trẻ người non dạ bị phản quân giảo hoạt giết chết. Một vài lần ông ta còn ám chỉ Hoàng thượng cho phép mình nam hạ trợ giúp đánh giặc, dù sao cũng đang ở tuổi tráng niên bảo đao chưa mòn.

Nhưng Chung Diệp hoàn toàn không có ý định này, vẫn yên tâm giao binh mã cho Hi Tu Viễn.

Hi Tu Viễn thường xuyên gửi thư, trong thư viết mười câu thì hết năm câu ca ngợi Hi Trì với Thành Vương, khen đến mức Thành Vương cũng phải ngượng ngùng —— Hi Trì là con ruột ông ta, Hi Tu Viễn là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, Thành Vương luôn cho rằng hắn khen nhiều như vậy là để cho bản thân mình yên tâm.

Tháng tám năm thứ hai phản quân liên tiếp bại lui, Đỗ Đình Long đã không giữ được Nghênh Châu nữa, lúc này Thành Vương mới yên lòng.

Tin tức từ phương nam truyền về cơ bản đều là tin chiến thắng, Thành Vương cảm thấy mỗi ngày lên triều đứng trước mặt chúng lão thần eo mình đặc biệt thẳng, con cái nhà người khác còn đang chơi bời lêu lổng nuôi chim đá dế, con ông ta đã kiến công lập nghiệp làm đại tướng quân.4

Con trai đang chém giết bên ngoài, Chung Diệp luôn luôn lạnh nhạt trông thấy Thành Vương cũng phải cho ông ta sắc mặt tốt một chút.

Trong một năm này Chung Diệp dùng thủ đoạn lôi đình mạnh mẽ chấn chỉnh Lại Bộ, thời điểm tri phủ Thuần An Cố Lương theo lệnh triều đình tu bổ công trình thuỷ lợi đã nhân tiện bắt gọn rất nhiều đại tham quan nhận hối lộ ăn chặn bạc quốc khố. Chung Diệp giết sạch đám tham quan làm gương, các vị trí mấu chốt đều phái người của mình bổ sung vào.

Tỉnh Vệ Lê nguyên bản nằm trong vòng khống chế của Duệ Vương, từ tuần phủ đến các tri huyện bên dưới đều phải cống bạc lấy lòng, sau khi bị Chung Diệp chỉnh đốn, nguồn thu nhập của ông ta nháy mắt mất một nửa, quyền lực trong tay cũng bị tước đoạt.

Hai năm trước Duệ Vương hãy còn khí phách hăng hái, hiện tại triều đấu thua thanh niên Chung Diệp, lập tức già đi hơn phân nửa.

Quyền lực trong tay Chung Diệp được củng cố thêm một bước, chư vị đại thần ngày càng thêm sợ hãi hắn. Cho dù phản loạn Nghênh Châu phía nam chưa bình, mọi người vẫn cảm thấy hắn thật sự là một Hoàng đế khó lường.

Vương triều bất lương từ thời Thành Đế bị quét đi gần hết, quyền lực của ngoại thích bị thu hồi, Hoàng đế chăm lo việc nước, một lần nữa đoạt lại tôn nghiêm và binh quyền vào tay.1

Điều duy nhất khiến các đại thần tiếc nuối là Thánh thượng mãi không chịu tuyển tú kết hôn, đến nay Chung Diệp vẫn chưa lập Hoàng hậu.

Không ít đại thần phỏng đoán ngày trước Thịnh Thái hậu quyền khuynh triều dã để lại bóng ma quá lớn, khiến cho huynh đệ Chung gia bài xích các quý nữ tính cách mạnh mẽ dạn dĩ trong Kinh thành. Huynh trưởng Ai Đế đã chết của Chung Diệp cũng không muốn thân mật với Hoàng hậu của mình, ngày còn tại vị ngược lại chỉ sủng ái một cung nữ yếu đuối.

Dù sao —— Chung Diệp là một Hoàng đế có binh có quyền nhưng không nhân từ. Nếu Hoàng đế nhân từ các đại thần mới dám giảng đạo lý lải nhải một đống “giang sơn xã tắc” gì đó, Hoàng đế đã máu lạnh không nói đạo lý, người dưới không ai dám mở miệng khuyên.

Dù sao đầu trên cổ mình vẫn quan trọng hơn hậu đại của Hoàng đế.

Đại thần không dám khuyên không có nghĩa là tông thất hoàng gia không có ý nghĩ này.

Hiện tại Thành Vương là sủng thần trước mặt Hoàng đế, con trai lớn lãnh binh ra ngoài chinh phạt, cho dù ông ta dĩ hạ phạm thượng, Hoàng đế nể mặt Hi Tu Viễn cũng sẽ không làm gì. Thế là một hai người hùa vào xúi giục Thành Vương đi khuyên Hoàng đế mau mau tuyển tú lập hậu. Thành Vương thật sự không từ chối được, đành căng da đầu đáp ứng chuyện này.

Sau đó ông ta lập tức hối hận.

Người ta chạy đi khuyên Hoàng đế tuyển tú lập hậu là vì nhà người ta có con gái cháu gái xinh đẹp đến tuổi muốn nhập cung, nếu thân phận cao quý có khả năng còn được lập làm Hoàng hậu. Còn mình khuyên Hoàng đế lập gia đình để làm gì?3

Nhà Thành Vương không có một mống con gái, hai đứa con trai thì bất hiếu không chịu kết hôn, cháu gái cũng không có, Hoàng đế lập hậu thật thì lợi lộc cũng chẳng đến lượt nhà mình hưởng.3

Ông ta không thể đổi ý, sau khi hội báo sự tình trước mặt Hoàng đế xong mới dè dặt vào đề: “Hoàng Thượng, hiện tại hậu cung trống rỗng, nước không thể không có quốc mẫu, có phải đã đến lúc người nên lấp đầy hậu cung, lập một người làm Hoàng Hậu?”

“Lập hậu?” Chung Diệp lạnh lùng cười, “Trẫm không chọn được ai muốn lập cả.”

Kỳ thật là có, nhưng hắn không thể nói ra.

Lòng yêu thích với Hi Trì quá sâu đậm, mong nhớ cũng ngày càng nhiều thêm, nhưng phần tình cảm này đã được chú định phải vùi vào yên lặng.

Có lẽ hắn đã phải lòng một nam tử có gia thất, người này phong lưu phóng khoáng, trước đây nhớ mãi không quên Thịnh Nguyệt, bây giờ lại có phu nhân, không chừng phu nhân đã kịp sinh con cho y.11

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này Chung Diệp đều nảy sinh dục vọng giết người, khiến bọn họ phải đổ máu dưới lòng đố kỵ của chính mình.

“Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng.” Thành Vương miễn cưỡng nói, “Bệ hạ nên làm gương cho thiên hạ.”

Chung Diệp lạnh lùng nói: “Nếu trẫm không nhớ lầm, hai con trai của Hi ái khanh vẫn chưa thành hôn đúng không? Thay vì lo lắng cho hậu cung của trẫm, không bằng khanh nên chọn sẵn con dâu tốt đi, chờ bọn họ trở về thành thân là vừa đẹp.”3

Thành Vương không còn lời nào để nói.

Chung Diệp là kẻ lạnh lùng, ai cũng không dám nhiều lời thêm một câu, Thành Vương bị Hoàng đế gạt qua một bên tất nhiên không có người nào đứng ra nói giúp. Mấy lão đại thần râu bạc luôn miệng xúi giục Thành Vương khuyên Hoàng Thượng lập hậu, kết quả đến thời khắc mấu chốt bọn họ đến rắm còn không dám thả.

Thành Vương nóng nảy cũng không dám mắng chửi Hoàng đế, sau khi bãi triều đứng trước mặt đám lão thần chửi một trận cho hả dạ.

“Giản đại nhân, vừa rồi sao ông không nói được câu nào? Câm rồi à?”

“Còn các người nữa, Trương đại nhân Trần đại nhân, sao cũng không đứng ra nói? Hôm qua khuyến khích ta không phải còn hừng hực khí thế sao, cứ như nếu ta không đứng ra khuyên Hoàng thượng thì chính là gian thần, kết quả ta lên rồi các ngươi ở đâu? Các ngươi đều là lũ rùa đen rút đầu!”

“Đồ vương bát đản!”

Thành Vương mắng chửi bọn họ không dám phản bác, địa vị hai bên tám lạng nửa cân bằng vai phải lứa, thậm chí Thành Vương còn được Hoàng đế sủng ái hơn. Hơn nữa ông ta là quan võ bọn họ quan văn, nếu thật sự phải đánh nhau cả đám xông vào cũng không đánh lại Thành Vương.

Chờ Thành Vương mắng xong mới có một vị quan chường mặt già ra nói: “Xin Thành Vương đừng nóng giận, vừa rồi lão phu hơi khó thở, đứng trước mặt Hoàng thượng ho khan thì không tốt cho nên mới không nói giúp ông.”

“Đám cáo già các ông mới tâm cơ nhất.” Thành Vương nói, “Về sau Hoàng Thượng có lập hậu hay không, lập ai làm hậu bổn vương đều mặc kệ! Hoàng thượng thích cái gì thì cứ làm cái đó, hắn làm gì cũng đúng, chuyện gì bổn vương cũng nghe theo Hoàng thượng!”20

“Khụ khụ.”

Những người khác chỉ biết ho khan mấy tiếng rồi lần lượt giải tán.

Đoạn hội thoại này hai khắc sau đã được ám vệ thuật lại hết cho Chung Diệp nghe.1

Chung Diệp khảy chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, Thành Vương nhìn qua ngu ngốc, dễ bị người ta giật dây lợi dụng, nhưng thực tế lão già này cực kỳ khôn ngoan. Ông ta không thể không biết rõ trong điện ngoài điện đầy tai mắt của Chung Diệp, một hồi này nhìn như mắng mấy vị đại thần, kỳ thật là giải thích ngọn nguồn sự việc cho hắn biết.

Thành Vương là con cáo già giảo hoạt đa mưu túc trí, cho tới nay chưa từng đi sai một bước. Hai người con của Hi gia, cả Hi Tu Viễn lẫn cái người tên Hi Trì đều không tồi.

Chung Diệp xếp trong quân không ít mật thám, ai cũng nói đệ đệ kia của Hi Tu Viễn rất thông tuệ, giúp quân đội nhiều đại ân. Tuy y không ra chiến trường giết địch nhưng chiến tích làm ra không thua gì mãnh tướng.

Chung Diệp cũng tiếc năm ngoái không kịp gặp mặt Hi Trì.

Nguyên nhân có rất nhiều, một trong số đó là Chung Diệp không có hứng thú với nam nhân tuấn tú, chuyện Hi Trì hấp dẫn cả ba vị công chúa tuy rất vi diệu nhưng không đến mức khiến hắn hiếu kỳ.

Thứ hai là hắn đang dùng Hi gia, Hi Tu Viễn và Thành Vương đều có vị trí quan trọng trong triều, cho dù y chỉ là cái gối thêu hoa thì Chung Diệp vẫn phải miễn cưỡng trái lương tâm khen y trẻ tuổi không tồi, cấp một chức quan không tốt không xấu để Hi gia giữ thể diện. Nếu không gặp Hi Trì thì có thể lược bớt thủ tục này.1

Các gia đình quý tộc có không ít con cháu, rất nhiều người muốn lấy lòng Chung Diệp củng cố tiền đồ, từ nhỏ hắn đã rõ ràng, chỉ quân cờ hữu dụng mới được nắm trong tay, còn những quân vô dụng hắn căn bản không đụng tới.

Có điều sau này vẫn còn cơ hội, sang năm Hi Trì và Hi Tu Viễn hẳn đã trở về, bình định Nghênh Châu chỉ nội trong hai năm là hoàn tất.

Trời vừa tối Chung Diệp lại bắt đầu tưởng nhớ hiền đệ của mình, những ngày ở Thanh huyện là khoảng thời gian hiếm hoi hắn thấy vui vẻ thực sự.

Hi Trì không sợ hắn, mỗi khi nhìn hắn ánh mắt luôn sáng lấp lánh, nói chuyện với hắn cũng là nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Những người trước mắt bây giờ ai cũng dè chừng hắn, coi hắn như mãnh thú nguy hiểm, dường như không có ai dám thân cận Chung Diệp, mà hắn cũng không cho phép ai thân cận mình. Ngay cả Thành Vương là kẻ lớn gan nhất còn không dám mạo phạm thiên uy.

Hắn làm Hoàng đế rất thành công, nhưng làm người lại rất cô độc.

Điêu lương họa trụ kim bích huy hoàng, cung điện tựa như một nhà giam cầm tù hắn trong đó.

Trịnh Như biết suy nghĩ của Chung Diệp, hắn ta không chỉ một lần nhìn thấy Chung Diệp đang vẽ Hi Trì, có thể bò đến vị trí này đương nhiên phải có bản lĩnh hơn người. Hắn ta đưa một người đến cho Chung Diệp, cũng không biết Hoàng đế có vừa ý hay không.

Đêm khuya xử lý xong tấu chương, Trịnh Như vừa hầu hạ Chung Diệp thay quần áo vừa nói: “Hoàng Thượng, ngày đó Thịnh gia bị xét nhà xong, có không ít nội quyến bị đưa vào Giáo Phường Tư, trong đó có một người tên Ngọc Tuyết thường xuyên hầu hạ Thịnh Nguyệt, rất được hắn yêu thích.”1

Chung Diệp đã từng nghe qua chuyện này, Thịnh Nguyệt có vài cơ thiếp, con cái nhà quý tộc dù có người trong lòng vẫn nạp nhiều cơ thiếp vào phủ hầu hạ.

“Nô tài đã đưa Ngọc Tuyết vào cung cho Người xem xem.”1

Bên ngoài có mấy người cùng tiến vào, là một thiếu niên bạch y bị thái giám vây quanh.

Chung Diệp nheo mắt, nam tử này có làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp mang theo chút cảm giác nhu mị. Ban đầu còn không thấy quen mắt, người này vừa ngẩng đầu lên Chung Diệp mới nhận ra hắn hơi giống Hi Trì, đặc biệt là nửa mặt dưới. Có điều trên người Hi Trì không có loại mị thái này.

Hi Trì tựa như vầng mặt trời, trên người không có nửa điểm phong trần dung tục.

Chung Diệp lạnh lùng quét mắt nhìn Trịnh Như: “Có phải ngươi đang cảm thấy ở bên trẫm thời gian đủ dài nên có thể tuỳ ý nghiền ngẫm tâm tư trẫm rồi?”

Trịnh Như như rơi xuống hầm băng, nháy mắt quỳ gối xuống đất, một câu xin tha cũng không dám nói ra miệng.

Ngọc Tuyết ở Giáo Phường Tư hai năm, cuộc sống khác với thời còn ở Thịnh gia như trời với đất, bây giờ có người đưa hắn đến trước mặt thiên tử, hắn bừng bừng quyết tâm phải nắm lấy cơ hội tranh sủng, sử dụng toàn bộ thủ đoạn năm xưa từng dùng trong phủ Thịnh Nguyệt, xử lý hết đám người ngáng chân —— Kết quả, Hoàng Thượng chỉ nhìn hắn một cái đã bị lôi ra ngoài, trở về nơi xuất phát.

Chung Diệp đến giết Ngọc Tuyết cũng khinh thường, hắn căn bản không cảm thấy người này đáng để so sánh với Hi Trì. Ngoại trừ diện mạo bên ngoài thì còn cái gì để so? Người giống người trong thiên hạ quá nhiều, có người giống mắt, có người giống mũi, riêng người này có nửa mặt dưới giống y, nhưng hai bên không có bất kỳ quan hệ gì với nhau.

Chung Diệp sẽ không để vào mắt người hao hao giống Hi Trì, hắn chỉ cần duy nhất một người.

Thịnh Nguyệt giữ một người như vậy ở bên cạnh có thể thấy gã chỉ coi trọng bề ngoài của Hi Trì, kỳ thật là mê đắm sắc đẹp của y. Nếu Hi Trì biết sự thật này, trong lòng nhất định rất khổ sở hoặc chán ghét.

Chung Diệp thì biết quá rõ con người Thịnh Nguyệt, mặt ngoài gã như trăng sáng trên trời cao, thực tế là phường tiểu nhân đê tiện, đôi khi chính Chung Diệp còn chướng mắt thủ đoạn bỉ ổi của gã. Hắn luôn không rõ vì sao Hi Trì lại yêu một người như vậy, coi người đó như nốt chu sa trong lòng. Chẳng lẽ Thịnh Nguyệt ngụy trang tốt đến vậy sao?2

Trịnh Như không bị đánh chết, thế nhưng ba mươi đại bản cũng lấy đi gần một nửa cái mạng. Những người bên cạnh Chung Diệp càng thêm cảnh giác, trăm triệu lần không dám dâng một kẻ kỳ kỳ quái quái nào đó lên mê hoặc quân tâm lần nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN