Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?


Chương 25


Trong nháy mắt Hi Trì sững sờ.

Bởi vì y thấy thiên tử ngồi trên ngai vàng kia rất giống nghĩa huynh Lý Huyền Độ của mình.

Nhưng nghĩa huynh chỉ là một thư sinh tầm thường, nhà ở trong xó núi Thanh huyện hẻo lánh, làm sao có quan hệ với đương kim Thánh thượng? Hi Trì cảm thấy có lẽ do mình quá nhớ thương nghĩa huynh nên mới ngộ nhận người khác là hắn.

Tỉ mỉ nhìn lại, y phục của Hoàng thượng đẹp đẽ quý giá, khí tràng lộ chút hung ác nham hiểm, căn bản không giống với nghĩa huynh ôn hoà lương thiện như ánh trăng của y. Huống hồ chuỗi ngọc trên mũ miện Hoàng đế đã che gần hết gương mặt, Hi Trì cũng không thể thấy rõ ràng.

Hi Tu Viễn thấy Hi Trì đúng là gan to bằng trời, lần đầu tiên gặp Hoàng thượng đã dám ngang nhiên nhìn thẳng vào mặt rồng, tim suýt nữa vọt lên cổ họng, đành lén thò chân đụng đụng âm thầm nhắc nhở Hi Trì.

—— Không muốn sống nữa sao?!

—— làm sao có thể nhìn thẳng vào Hoàng thượng như thế được? Đây là đại bất kính! Cha chúng ta còn chưa dám làm như vậy!

Tuy Hi Tu Viễn không nói ra miệng nhưng Hi Trì vẫn hiểu ý ca ca mình, hơn một năm cùng nhau ở trong quân đánh giặc, hai anh em bọn họ cũng có một chút ăn ý.

Hi Trì nhanh chóng cúi đầu không nhìn nữa, Hoàng Thượng cũng chỉ là một người trẻ tuổi, không có gì đẹp. Dung nhan nghĩa huynh là độc nhất vô nhị, khí thế của Hoàng thượng có lẽ cường đại hơn một chút, nhưng y không cảm thấy người này đẹp bằng nghĩa huynh.

Ngón tay Chung Diệp nắm chặt cái chén vàng, giọng nói cao ngạo lạnh lùng trước sau như một: “Hi ái khanh, đây là nhị công tử quý phủ?”

Thành Vương nhanh chân đưa Hi Trì ra phía trước quỳ lạy: “Tâu vâng, đây là khuyển tử Hi Trì.”

Mấy năm nay Chung Diệp có rất nhiều phỏng đoán về thân phận Hi Trì, cũng cho người đi điều tra rất nhiều. Ngày trước gặp y hắn thuận miệng bịa ra cái tên “Lý Huyền Độ”, trăm triệu không ngờ cái tên “Diêu Hi” cũng là tên giả. Dù sao tên tuổi Diêu Hi đã danh chấn thiên hạ, một danh phận như vậy ít có khả năng là thân phận giả, trên đời làm gì có ai muốn cái tên giả dối lại nổi danh hơn tên thật của mình đâu cơ chứ?

Vốn tưởng rằng Hi Trì đã cưới vợ sinh con, rời xa thế cuộc ẩn cư ở một nơi hương dã nào đó sinh sống qua ngày, lại không dự đoán được mấy năm nay y luôn ở Nghênh Châu vì mình phân ưu giải nạn, cùng Hi Tu Viễn bình định phản tặc.

Chung Diệp nói: “Nhị công tử ôn tồn lễ độ quân tử đoan chính, lần này bình loạn Nghênh Châu đã ra không ít kế sách, lập không ít công lao. Hi ái khanh, hai vị công tử nhà khanh thật đúng là phúc của gia môn, phúc của Huyên triều.”

Trong lòng Thành Vương sắp bay lên tận trời.

Hiện tại ông ta đang là người hãnh diện nhất Huyên triều, thấy ai cũng muốn bắt lại khoe khoang: Thằng bé anh tuấn mắt to này là con trai lớn nhà ta, đường đường Vân Huy đại tướng quân! Đứa nhỏ dung mạo như tiên này là con trai nhỏ nhà ta, chắc chắn là đẹp hơn con trai ông rồi?8

Thành Vương chớp mắt đến muốn rớt lông mi, mặt mày hớn hở: “Hoàng Thượng quá khen, lão thần không dạy dỗ được bao nhiêu, bọn chúng trời sinh đã là mấy đứa trẻ ngoan.”

Các vương công quý tộc đứng gần Thành Vương đều không vui nổi, nhìn thấy ông ta đứng trước mặt Hoàng thượng được tiện nghi còn khoe mẽ chỉ hận không thể đá mấy cái cho hả cơn tức.

Chung Diệp cười như không cười: “Tu Viễn đã nhận phong thưởng, hắn chiến thắng trở về trẫm phải thưởng thật hậu, tứ hôn cùng Trường Nhạc quận chúa. Nhị công tử, ngươi muốn phong thưởng cái gì.”

Thành Vương vẫn chưa bỏ cuộc với hôn sự của Hi Trì, nhanh miệng tiếp lời: “A Trì chưa đính hôn, không bằng hôm nay Người cũng ban cho A Trì một mối hôn sự đi.”

Chung Diệp trả lời: “Nhị công tử chung linh dục tú, trẫm phải chọn cho hắn một người thân phận tôn quý.”3

Thành Vương càng thêm vui vẻ: “Tạ chủ long ân!”

“A Trì, mau tạ Hoàng Thượng!”

Hi Trì không thể trực tiếp gạt đi thể diện của Hoàng thượng, người vẫn chưa định rõ, việc này vẫn cứu vãn được, ngày sau lại giải quyết, vì thế y cũng theo cha “Tạ chủ long ân”.

Sau khi trở lại chỗ ngồi Hi Trì mới cảm thấy toàn thân mình không thoải mái, cuối cùng nhận ra là không thoải mái ở những chỗ nào.

Một trong số đó là hễ thấy Hoàng thượng phải quỳ, xương đầu gối bị cọ phát đau.

Hi Trì không phải người thích quỳ bái, tuy y biết rõ quan hệ quân thần phụ tử bắt buộc phải có thủ tục này, nhưng trong lòng vẫn bài xích việc cứ thấy một người thân phận cao quý hơn là phải quỳ xuống dập đầu.

Suy nghĩ của người sống trong kinh hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trong đầu Hi Trì, nếu y nói ra chắc chắn sẽ bị chê cười. Cho dù nói cho phụ thân hay huynh trưởng cũng không khác mấy. Thành Vương và Hi Tu Viễn từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường này, quân ân luôn đặt nặng, mãi mãi thần phục Hoàng thượng.

Cho nên Hi Trì chỉ có thể cất giấu một chút suy nghĩ trong lòng.

Sau đó chúng đại thần cụng chén qua lại thưởng thức đám nhà trò con hát biểu diễn.

Chư vị quan viên ai ai cũng muốn cô lập Thành Vương, nhìn thấy ông ta là phát ghét! Quá khoe khoang! Mở miệng là “con ta thế này” ngậm miệng “con ta thế nọ”, làm như nhà người khác không có con trai vậy. Nhưng ai bảo Thành Vương là sủng thần, Hi Tu Viễn ở trong triều vừa nhận chức vụ quan trọng, nắm quyền lực hàng thật giá thật trong tay, về sau những thứ phải dựa vào Hi gia không ít, dù trong lòng chán ghét đến mức nào ngoài mặt bọn họ vẫn phải giả lả khen ngợi “Lệnh lang thật tài giỏi!”

Trịnh Như đứng bên cạnh thì thầm với Chung Diệp: “Trần đại nhân và Giản đại nhân thú vị quá, ngoài mặt thì cười nói xởi lởi với Thành Vương, vừa quay đi một cái đã trợn trắng mắt nhìn ông ta.”

Trịnh Như và Chung Diệp ở vị trí cao nhất, cũng đủ vừa tầm mắt, thái độ của ai như thế nào đều thấy đến rõ ràng. Sở dĩ hắn ta phải lải nhải là vì Chung Diệp chỉ ngồi một mình, nếu thi thoảng Hoàng thượng thấy cô đơn thì nên tìm chút việc vui báo cáo cho chủ tử nghe giải buồn.

Thực ra Chung Diệp không giống các hoàng đế khác, hắn không thích mấy việc hóng hớt vui vẻ. Hơn nữa người hắn cảm thấy người thú vị không phải là hai lão già Trần Quang hay Giản Thanh Sương, mà là con cáo Hi Vĩnh.

Hi gia bây giờ như dệt hoa trên gấm, bảo đao của Thành Vương chưa mòn hai người con trai đã nổi bật không khác gì mặt trời ban trưa, bọn họ muốn cường thịnh như Thịnh gia dưới thời Chung Diệp trị vì là rất khó, nhưng ngang hàng với Thịnh gia thuở còn bình thường thì không phải không thể. Thành Vương lại không có ý định cấu kết với bất kỳ kẻ nào, ngược lại còn cố tình khiến vài vị quyền thế phải chán ghét, không muốn lui tới với ông ta.

Rất biết cách giữ mình, biết đứng ở phe nào mới có thể đi được đường dài nhất.

Lại nhìn qua Hi Tu Viễn không kiêu ngạo không nóng nảy, thời điểm tiến cung báo cáo công việc cũng không có thái độ tự mãn, ở tuổi này của hắn, cho dù thái độ đó có phải giả vờ hay không đều chứng minh được hắn rất bình tĩnh trầm ổn.

Chung Diệp không ghét người tài đức sáng suốt, thân làm hoàng đế, hắn sẽ tận dụng hết thảy kẻ sĩ có tài.

Có điều ——

Chung Diệp siết chặt cái ly trong tay, khoảng cách giữa Hi Tu Viễn và Hi Trì có phải gần nhau quá rồi không?1

Hai anh em lôi lôi kéo kéo nói chuyện như thế mà cũng được à? Hai người cùng lấy thịt gà từ một đĩa trông thích hợp sao?9

Chung Diệp lạnh lùng híp mắt.

Hi Tu Viễn lắc đầu nói: “Phụ vương lại chọc người ta tức giận rồi, ta đoán khi ấy Hộ Bộ làm khó dễ chúng ta, cố ý phát lương chậm trễ náo động quân tâm là vì Trần Quang chướng mắt phụ vương đấy.”

Hi Trì không nhịn được cười: “Cha thiếu nợ thì con trả, sau này bọn họ sẽ tính hết lên đầu đại ca, huynh phải vững vàng lên.”

“Ta không chống chọi nổi đâu, mấy lão cáo già này cắn người sau lưng đau lắm, đến Hoàng thượng còn phải kiêng kị bọn họ.” Hi Tu Viễn nói, “Có điều đối phó bọn họ lâu ngày thì vẫn nhìn xa trông rộng được. Những người này kém hơn đám người Thịnh gia năm xưa nhiều, Hoàng thượng đối chọi được với đám đó mới gọi là kinh tâm động phách, tốt xấu gì ta còn có cha chống lưng, lúc ấy sau lưng Hoàng thượng không có ai cả, đi nhầm một bước sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.”

Có đối thủ lợi hại gây khó dễ thì mới mau trưởng thành, Hi Tu Viễn hắn là người sợ vấp ngã sao?

Đối mặt với cái chết hắn còn không sợ, huống hồ người khó xử hắn còn kém xa những người năm đó gây khó dễ Hoàng thượng, hắn không cho là chuyện gì quá đáng sợ.

Hai người đang nói chuyện thì thái giám Trịnh Như bên cạnh Hoàng thượng bưng một đĩa gà nướng tới gần: “Hi công tử, Hoàng Thượng thấy ngài có vẻ thích món này nên sai nô tài mang tới.”

Hi Trì nghiêm túc quan sát Trịnh Như.

Trí nhớ của y rất tốt, cứ có cảm giác mình đã gặp qua người này ở đâu rồi. Nhưng hai người chỉ gặp nhau đúng một lần, Trịnh Như cải trang thành ông chủ sạp bán tua quạt, cho nên nhất thời Hi Trì không thể nhớ cụ thể mình đã gặp ở đâu.

Biển người mênh mang, đa số mọi người đều không nhớ rõ hôm qua người bán hàng cho mình trông như thế nào, càng đừng nói đến người gặp cách đây hai năm. Ngày đó Trịnh Như ăn mặc nghèo khổ, bây giờ một thân cẩm y ngay ngắn, chỉ có gương mặt là không mấy thay đổi.

Hi Tu Viễn đã từng làm việc dưới trướng Trịnh Như, vẫn luôn khách khí với hắn ta: “Đa tạ Trịnh công công.”

Bình thường Trịnh Như không hay cho người ta sắc mặt tốt, gặp quyền thần như Thành Vương cũng rất ít khi có vẻ mặt ôn hòa, hôm nay lại mỉm cười với Hi Trì: “Hi công tử từ từ ăn, mỗi người một đĩa.”1

Mất nửa khắc Hi Trì mới nhớ ra cụ thể: “Hình như ta từng gặp qua vị công công này một lần, hắn mở sạp bán tua quạt trong một trấn nhỏ.”

Hi Tu Viễn không tin: “Chắc chắn là đệ nhớ lầm rồi, người giống người nhiều lắm, Trịnh công công trước giờ luôn ở trong cung hầu hạ Hoàng thượng, hắn là nhân vật lợi hại, không thể ra đường bày quán được đâu.”

Hi Trì đang muốn cầm đùi gà thì Hi Tu Viễn đã cướp cái đĩa mới đi mất: “Đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho đại ca.”

Hi Trì nói: “Đại ca, huynh chờ đấy, về nhà ta sẽ cáo trạng với phụ vương, chờ tẩu tử vào cửa tiếp tục mách tẩu tử.”

Trường Nhạc quận chúa là Hoàng Thượng tứ hôn cho Hi Tu Viễn, hắn có được nhờ quân công chứ không phải dựa vào Thành Vương, đương nhiên Hi Tu Viễn rất vừa lòng hôn sự này.

Hi Trì nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hi Tu Viễn vẫn vô cùng khách khí thứ gì tốt nhất cũng nhường cho mình, còn để cho mình ở chung một viện.

Quả nhiên! Sống lâu mới biết lòng người! Qua một thời gian đại ca đã bộc lộ tính tình không khác gì đám sư huynh ở trường!

Hi Tu Viễn lọc hết thịt gà ra, đặt xương gà vào một cái đĩa sạch rồi đẩy qua chỗ Hi Trì: “Cho đệ.”9

Trịnh Như lẳng lặng dịch ra xa Chung Diệp thêm hai bước.3

Sau bữa tiệc tối Hi Trì theo Thành Vương và Hi Tu Viễn trở về nhà, Thành Vương uống không ít rượu, Hi Tu Viễn vội đỡ cha đi đường.

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng hơi chói, là của thái giám Trịnh Như.

“Hi công tử xin dừng bước!”

Hi Trì nhanh nhẹn xoay người, gương mặt thanh tuấn mỉm cười dưới ánh đèn cung điện, đôi mắt cong cong: “Hử?”

Hi Tu Viễn và Thành Vương cũng hơi bực mình: “Trịnh công công, ngài đến có chuyện gì?”

Trịnh Như nhanh chóng dựng thẳng phất trần trong tay: “Thành Vương, Hi tướng quân, hôm nay Hoàng thượng muốn gặp riêng Hi công tử, các vị cứ về trước.”

Thành Vương có chút lo lắng: “Có thể cho ta theo cùng không?”

Ông ta sợ con trai mình lần đầu gặp riêng Hoàng thượng lỡ miệng nói gì lại chọc giận hắn. Tuy Hi Trì thông tuệ nhưng chưa từng lăn lộn chốn quan trường, không quen đối phó với vương công quý tộc. Thành Vương thân là trưởng bối, không yên tâm để cho Hi Trì ra vẻ đa mưu túc trí trước mặt hoàng thượng.

Trịnh Như ngoài cười nhưng trong không cười: “Thành Vương điện hạ, ngài say rồi. Hi tướng quân mau đưa phụ thân ngài về nhà uống canh giải rượu nghỉ ngơi đi, Hi công tử, mời đi theo nô tài.”

Hi Trì đột nhiên bị ngăn lại cũng không hiểu Hoàng thượng triệu kiến một mình mình để làm gì. Có điều y không đặc biệt căng thẳng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cho dù là chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh ứng phó là được.

Trên hành lang gấp khúc thật dài có một hàng cung nữ đứng cầm đèn, Hi Trì nhanh chân đi theo Trịnh Như dẫn đường, từ xa trông thấy một nam tử chờ phía trước. Người nọ mặc long bào huyền sắc, thân cao như ngọc đứng giữa gió đêm, mũ miện đã được gỡ xuống, tóc đen dài rũ sau lưng, tuy chỉ có bóng lưng nhưng đã đủ cho người ta có cảm giác áp bách.

Trịnh Như tâu: “Hoàng Thượng, Hi công tử đã tới.”

“Ngươi lui ra đi.”

Giọng nói này ôn hòa rất nhiều, không lạnh lẽo như lúc ở trên triều.

Trái tim Hi Trì nhảy một cái.

Người kia chậm rãi xoay lại, ánh trăng và ánh đèn vàng giao hòa cùng chiếu xuống, làm Hi Trì thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén của đối phương, cũng nhận ra thân phận của hắn.

Khí chất của Chung Diệp hoàn toàn trái ngược với lúc trước.

Hi Trì nhớ rõ ngày mình còn lui tới cùng Chung Diệp, đối phương như gió xuân ấm áp, như ánh trăng dịu dàng, không hề hung ác lạnh lẽo nham hiểm như hiện tại.

Chung Diệp ngoài cười nhưng trong không cười: “Hiền đệ, phu nhân đệ cưới về đâu rồi? Sao không đưa theo cho trẫm gặp mặt?”

Hi Trì do dự một lát mới to gan nói: “Nghĩa huynh, sao huynh lại trở thành dáng vẻ này? Không còn tiêu sái như lúc trước.”

Chung Diệp nghiến răng, đương nhiên là bởi vì hắn hoàn toàn tin những gì Hi Trì nói trong thư, cho rằng y thật sự đã thành hôn rồi nhàn vân dã hạc ở một nơi hẻo lánh nào đó.

Nhưng hắn chỉ có thể nhắm mắt, áp toàn bộ tâm tư của mình xuống: “Triều sự bận rộn, trẫm trăm công ngàn việc, không được nhàn tản như vậy.”

Hi Trì xâu chuỗi lại những sự kiện lúc trước mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ngày ấy huynh cải trang tư tuần đi Vệ Lê? Cố sư huynh biết nhưng không nói cho ta thân phận thật của huynh, thật là quá không nghĩa khí.”

“Là trẫm bắt hắn gạt đệ.” Chung Diệp nói, “Lúc ấy trẫm lo lắng nếu nói ra thân phận thật sẽ khiến đệ gò bó, không ngờ trời xui đất khiến làm huynh đệ chúng ta thất lạc tận hai năm.”

Tâm tình Hi Trì đã vui vẻ trở lại: “Có thể tái ngộ là tốt rồi, ta luôn mong nhớ nghĩa huynh.”

Chung Diệp không quá tin: “Nhớ bao nhiêu?”2

Hi Trì nói: “Ta rất ít mơ thấy người khác, mấy năm nay lại thường xuyên mơ thấy được cùng huynh du sơn ngoạn thủy.”1

Hi Trì đang nói sự thật, y có rất nhiều bằng hữu, nhưng xưa nay chỉ nằm mơ thấy một mình Chung Diệp.

Chung Diệp giơ tay xoa đầu Hi Trì: “Trẫm không tin.”

Hi Trì lùi ra sau: “Tóc rối hết rồi.”

Hai năm này Hi Trì cao lên rất nhiều, ngoại hình càng thêm mảnh mai đĩnh bạt như ngọc thụ chi lan.

Nhưng tính tình lại không hề thay đổi.

Chung Diệp hỏi: “Biết thân phận thật sự của trẫm, đệ có sợ không?”

Hi Trì cười: “Trước kia kính trọng nghĩa huynh, bây giờ kính trọng Hoàng Thượng.”

Ánh mắt Chung Diệp tối lại: Thứ hắn muốn không phải là kính trọng.

Là muốn đan một tấm lưới trói chặt Hi Trì lại, để một mình hắn chậm rãi nhấm nháp, làm chuyện thân mật nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN