Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?


Chương 28


Hi Tu Viễn được Hoàng thượng ban thưởng một tòa dinh thự lớn.3

Người ngoài nhìn vào cho là chuyện bình thường, Hi Tu Viễn có quân công, đã định hôn sự cùng Trường Nhạc quận chúa, Hoàng thượng ban một ngôi nhà cho hắn thành hôn là chuyện dễ hiểu.

Thành Vương lại không muốn cho Hi Tu Viễn dọn ra ngoài, Thành Vương phủ quá rộng, Hi Tu Viễn đi rồi còn ai nghe ông ta cả ngày uống rượu khoác lác nữa. Nhưng con lớn không thể giữ, Hoàng thượng cố ý ban thưởng không thể không nhận. Tòa phủ mới cũng cách vương phủ rất gần, đi bộ khoảng nửa khắc là đến, sáng sớm Hi Tu Viễn có thể thuận đường ghé sang thỉnh an Thành Vương.

Hi Tu Viễn nhanh chóng dọn qua nhà mới.

Thật ra một phần là do Trịnh Như cứ mãi lải nhải bên tai hắn “Ân điển Hoàng Thượng ban không thể không tiếp, nhớ phải dọn sang phủ mới, nhanh lên nhanh lên, không thể không đi”.3

Hi Tu Viễn đi rồi, Hi Trì và Thành Vương lại có chút không quen, sau một thời gian ngắn khó chịu Thành Vương nhanh chóng mời gánh hát về nhà diễn xướng cả ngày —— bình thường Hi Tu Viễn rất ghét nghe thấy tiếng ê a trong nhà, càng không thích nhìn Thành Vương làm bậy với đám nhà trò con hát.

Tối hôm qua Hi Trì bị Thành Vương lôi kéo uống nửa vò rượu, nghe ông ta lải nhải chuyện xưa mất nửa buổi tối, hôm nay ngủ một giấc thẳng đến tận giữa trưa. Vốn dĩ y còn chưa muốn tỉnh, kết quả bị tiếng hí khang từ rạp hát bên kia ồn đến nhức đầu, phải nhanh chóng bò dậy. Sau khi tỉnh lại việc đầu tiên là sai Tiểu Cảnh dọn dẹp đồ đạc chạy sang nhà ca ca ở nhờ, không muốn ở cùng Thành Vương nữa.4

Tiểu Cảnh có chút lo lắng: “Đại công tử có chịu cho ngài ở không? Nhà là nhà mới do Hoàng thượng ngự ban, công tử, ngài đi xem náo nhiệt làm gì?”

Hi Trì nói: “Đại ca không chịu cũng phải chịu, ta cứ ở lì không đi đấy.”1

Thành Vương không nhìn thấy Tiểu Cảnh xách tay nải đi ra ngoài, liền kéo Hi trì đi ăn cơm, trong bữa ăn lại lải nhải một đống “Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng” gì đó, còn vô cùng buồn bực: “Hoàng Thượng rõ ràng đã đáp ứng tứ hôn cho con, sao đến bây giờ còn chưa thấy ban chiếu?”

Hi Trì và Hi Tu Viễn trước nay luôn lừa bịp Thành Vương: “Có lẽ Hoàng Thượng quên rồi.”

“Thế thì nay mai để bổn vương nhắc nhở Hoàng thượng một chút.” Thành Vương nói, “Tối nay cha lấy Tiêu Dao nhưỡng quý giá ra, hai cha con ta không say không ngủ. Đúng rồi, bên Yến Xuân Lâu có cô nương tên Khanh Khanh xinh đẹp lắm, có muốn cha mời về trợ hứng không?”

Hi Trì xoa xoa giữa mày: “Phụ vương, cha thấy vui là được rồi.”

Dù sao tối nay y cũng chạy sang phủ Hi Tu Viễn ngủ, Thành Vương sẽ tìm không ra nữa. Tiêu Dao nhưỡng gì đó để cho phụ thân y uống cùng Khanh Khanh cô nương đi.

Hi Tu Viễn đoán ngay ra lý do Hi Trì chạy sang nhà mình —— quản gia vương phủ đã sang tận phủ hắn cáo trạng, nói Thành Vương muốn vung tiền xây rạp hát riêng trong nhà.

Thành Vương không có phu nhân quản thúc, có thể coi là vương gia tự do tự tại nhất trong Kinh thành.

Hi Tu Viễn sai hạ nhân quét tước hai gian phòng ở sạch sẽ cho Hi Trì và Tiểu Cảnh. Hắn còn cố ý trêu: “Tối nay có muốn uống ly rượu với đại ca không nào?”

Hi Trì cương quyết từ chối: “Cả đời này ta không muốn uống rượu nữa, đêm qua uống với phụ vương không ít, hôm trước Vũ Vương vào kinh cũng bị kéo ra ngoài. Đại ca, huynh đừng kể cho bất kỳ ai biết ta đang ở đây, người nào đến tìm cứ nói không biết.”

Hi Trì vốn không phải người yêu rượu, bạn bè đồng trang lứa thì tàm tạm, vui vẻ với nhau còn có chuyện để nói qua lại, nếu uống rượu cùng trưởng bối chỉ có thể ngồi yên nghe bọn họ khoác lác, đúng là tra tấn nhau đến chết.

Hi Tu Viễn buồn cười: “Được.”

Khoảng thời gian này Hi Tu Viễn bị công việc quấn thân, đến tối còn ngồi trong thư phòng xử lý công văn, không rảnh đi quản lý đệ đệ. Hơn nữa trong mắt hắn Hi Trì là đứa trẻ ngoan, không gây gổ đánh nhau không dạo thanh lâu cướp người đoạt vật, không có nửa điểm là ăn chơi trác táng, quả thực là đệ đệ tốt nhất trên đời.

Chung Diệp vừa mới xem một phong mật chiết, một tên ám vệ đã lặng lẽ tiến vào nói nhỏ bên tai hắn mấy câu.

Hắn hơ mật chiết lên lửa, trang giấy nháy mắt bị nuốt trọn, tro tàn lả tả rơi xuống bàn.

“Nguyên nhân là gì?”

“Thành Vương yêu thích thứ gì Người cũng rõ,” ám vệ nói, “Nhị công tử tương đối đơn thuần, không quen nhìn cha y làm càn trong phủ. Sau khi đại công tử dọn ra ngoài Thành Vương càng không kiêng nể gì.”

Chung Diệp cười lạnh một tiếng: “Cái lão cáo già này.”

Thành Vương tự do đến trác táng, vẫn luôn không muốn cưới phu nhân chính phòng, chỉ để quản gia tâm phúc quản lý toàn bộ nội vụ trong phủ. Một kẻ chưa vợ phong lưu ăn chơi đàng điếm người ngoài không thể tìm ra chỗ nào để chỉ trích.2

Vĩnh viễn đứng đúng vị trí, không có dã tâm, dưới gối có hai đứa con không tồi kéo dài gia nghiệp, toàn bộ Kinh thành này chắc không có ai sung sướng viên mãn bằng ông ta.

Những người cùng tuổi địa vị ngang hàng với Thành Vương không có mấy ai muốn thu tay lại, một đám lòng tham không đáy càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn, tâm quá tham lam đương nhiên không thể vui vẻ.

Chung Diệp nhớ lại nội dung trong bức mật chiết vừa rồi, giữa mày hiện lên một tia lệ khí.

Hắn xoa trán: “Trịnh Như, thay quần áo, trẫm muốn xuất cung.”

Hi Tu Viễn đang ngồi dưới đèn xem công văn, một gã đầy tớ đột nhiên tiến vào thông báo: “Thế tử, bên ngoài có quý nhân tìm ngài, Trịnh công công đi cùng.”

Quý nhân đi cùng Trịnh Như?

Tên đầy tớ này chưa gặp qua Chung Diệp, mà cho dù đoán được thân phận Chung Diệp hắn ta cũng không dám nói bừa, vạn nhất nói sai thì chắc chắn sẽ rơi đầu.

Hi Tu Viễn vội vàng đứng lên ra ngoài nghênh đón.

Quả nhiên là Hoàng Thượng.

Hắn quỳ xuống: “Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng.”

Chung Diệp liếc mắt một cái: “Hi khanh không cần đa lễ, đứng lên đi. Tối hôm nay trẫm rảnh rỗi không có việc gì, đột nhiên nhớ ra vừa ban cho ngươi một tòa phủ cho nên đến nhìn xem sao.”1

Chung Diệp muốn thăm thú nhà cửa Hi Tu Viễn phải đi hầu theo sau, hắn đưa mắt ra hiệu với đầy tớ, để hạ nhân trong phủ nhanh chóng thắp đèn lồng lên. Trong ngoài phải sáng sủa mới dám để Hoàng thượng đi đường.

Hôm nay trăng rất tròn, ánh sáng dìu dịu rơi rụng đầy sân, trên người Chung Diệp và Hi Tu Viễn đều khoác ánh trăng.

Chung Diệp giả vờ hỏi: “Hiện tại Hi khanh đang sống một mình?”

Tuy Hi Trì không cho Hi Tu Viễn tiết lộ mình nơi mình đang ở, nhưng Hoàng Thượng không phải người khác, Hi Tu Viễn trả lời đúng sự thật: “Xá đệ cũng đang sống ở đây, những ngày đánh giặc y với thần đã như hình với bóng, quen ở cùng nhau.”

Chung Diệp ngoài cười nhưng trong không cười: “Ồ? Cảm tình giữa huynh đệ các ngươi thật tốt.”3

Không biết vì sao, Hi Tu Viễn lại cảm thấy những lời này của Chung Diệp mang theo sát ý mơ hồ, giống như đang rất bất mãn với mình.

Nhưng mà —— hắn đã nói sai chuyện gì?

Nếu không khách sáo mấy câu, chẳng lẽ phải bắt hắn nói toẹt ra là: Cha ta ăn chơi đàng điếm quá phiền người, đệ đệ chịu không nổi nên mới sang đây nhờ cậy?

Trong tay Chung Diệp đang có công vụ, việc này vốn dĩ hắn không định giao cho Hi Tu Viễn, mà cho hai quan viên mới được đề bạt đi thử sức xem năng lực của bọn họ đến đâu, nếu làm tốt có thể tiếp tục đề bạt lên trên.

Khả năng của Hi Tu Viễn đã không thể nghi ngờ, Chung Diệp biết rõ, nếu giao việc này cho hắn chắc chắn có thể hoàn thành thuận lợi. Chung Diệp thích hành động nhất tiễn song điêu, không thích chỉ hoàn thành từng việc một.

Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý.

Bởi vì đây là một việc bắt buộc phải rời kinh.

Hiện tại Chung Diệp căn bản không muốn nhìn thấy Hi Tu Viễn ở Kinh thành, đặc biệt là nhìn hắn với Hi Trì ở bên nhau huynh hữu đệ cung.

“Gần đây có người dâng mật chiết tố cáo Trần Quang và Tổng đốc Việt Giang Từ Văn Nguyên,” Chung Diệp nói, “Quan viên mật tấu rằng thời điểm Nghênh Châu có phản loạn, Trần Quang và Từ Văn Nguyên đã nhận của tướng lĩnh phản quân Đỗ Đình Long tổng cộng hai trăm vạn lượng bạc, cung cấp binh khí và đại pháo cho phản quân.”

Sắc mặt Hi Tu Viễn khẽ đổi: “Cái gì? Trần đại nhân mà cũng——”

Sau lưng Trần Quang là Sâm Vương, Sâm Vương là hoàng thúc của Chung Diệp. Hai năm trước quyền lực của Duệ Vương đã bị Chung Diệp mượn tay Cố Lương hạ bệ một lần, sau sự kiện đó Sâm Vương đương nhiên phải hành động cẩn thận hơn Duệ Vương rất nhiều.

Cả hai vị hoàng thúc của Chung Diệp đều không phải đèn cạn dầu.

Chung Diệp nói: “Chuyện này thật giả khó phân biệt, trẫm đang rất lo lắng. Hi Tu Viễn, trẫm muốn phái ngươi đi Việt Giang điều tra Từ Văn Nguyên, ngươi có nguyện ý không?”

Hi Tu Viễn vội quỳ xuống: “Vì Hoàng Thượng cống hiến sức lực là chức trách của vi thần, thần đương nhiên nguyện ý.”

Chung Diệp gật đầu: “Ngày mai ngươi lập tức bí mật xuất phát, chuyện này không thể phô trương, bên phía Trần Quang trẫm sẽ tạm thời che mắt.”

Hi Tu Viễn do dự: “Chức vị của Từ đại nhân cao hơn thần, nếu đến lúc đó hắn ——”

Chung Diệp nói: “Trẫm sẽ cho ngươi một đạo mật chỉ, nếu hai bên nổi lên xung đột, toàn bộ sẽ do ngươi làm chủ. Cho dù hắn vô tội, nếu ngươi lỡ mạo phạm hắn trẫm cũng sẽ không trừng phạt ngươi.”

Lúc này Hi Tu Viễn mới yên tâm.

Công vụ này tuy không đơn giản, hơn nữa thời gian giải quyết có lẽ phải mất trên dưới nửa năm, nhưng đây là cơ hội rèn giũa người, nhiều công đoạn bên trong so ra còn khó khăn hơn cả đi hành quân đánh giặc. Dù sao kẻ cần đối phó lần này không phải phản quân, mà là đại quan tham dự tiếp tay cho địch thực hư chưa rõ, trong quá trình có khả năng còn gặp phải ngăn trở và hãm hại của đám quyền thần cấu kết.

Hi Tu Viễn muốn tự kiểm tra năng lực của mình, muốn biết nếu không có Hi Trì ở bên hỗ trợ hắn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn hay không. Hoàng Thượng tín nhiệm hắn như vậy, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã giao rất nhiều trọng trách, trong lòng Hi Tu Viễn cảm động không thôi, lần này nhất định không thể phụ quân ân.

Sau khi bố trí công việc xong xuôi Chung Diệp mới nói: “Ngươi nói đệ đệ ngươi đang ở đây? Y ở chỗ nào? Trẫm muốn đi thăm một chút.”

Hi Tu Viễn có chút buồn bực, ban đêm Hi Trì có gì đẹp mà nhìn……2

Không đúng, thực ra Hi Trì khá xinh đẹp.

Hơn nữa xác thật chơi với Hi Trì rất vui, tính cách cũng tốt, vừa dịu dàng cẩn thận lại còn thông minh, chỗ duy nhất không tốt chính là bất kính với huynh trưởng, không có mỹ đức “Khổng Dung nhường lê*”, không nhường đồ ăn ngon cho ca ca mình.2

(*Khổng Dung nhường lê 孔融让梨 là một tích truyện cổ kể về một vị quan tên Khổng Dung, cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, năm bốn tuổi đã biết nhường quả lê to hơn ngọt hơn cho các anh mình, còn bản thân thì nhận quả vừa bé vừa xanh.)

Hi Tu Viễn đáp: “Có lẽ y đã ngủ rồi, xin Người chờ ở chỗ này một chút, thần sẽ gọi y dậy.”

“Không cần, ngươi cứ nói vị trí cho trẫm, trẫm tự đi là được rồi.” Chung Diệp nói, “Trời không còn sớm, ngươi không cần đi theo trẫm, trở về thu dọn đồ đạc đi nghỉ sớm một chút, sáng sớm mai phải rời kinh đi Việt Giang.”

Hi Tu Viễn không biết nên nói gì nữa, Hoàng đế đã hạ lệnh, hắn chỉ có thể nghe theo.

Trước khi đi Hi Tu Viễn còn cố ý nhìn Trịnh Như một cái xem hắn ta có thể ra hiệu nhắc nhở mình thêm gì không, kết quả Trịnh công công chỉ cụp mi rũ mắt cẩn thận đứng bên cạnh Chung Diệp, không thèm cho hắn một ánh mắt.

Công vụ này trước mắt là chuyện bí mật, không thể để lộ chút phong thanh cho người bên Hộ Bộ biết, Hi Tu Viễn quyết định giữ kín như bưng không nói cho Hi Trì và Thành Vương, chờ trở về lại kể cũng không muộn.

Hắn đành nói: “Được, vậy thần xin lui trước.”

Hi Trì cũng là người biết làm việc, đêm nay lúc nào Hoàng thượng muốn về, cứ để y đi tiễn Người là được rồi.

Hi Tu Viễn sắp xếp hạ nhân đi theo rồi trở về viện của mình.

Đêm khuya yên tĩnh, đầy tớ nha hoàn trong viện Hi Trì đều đã đi ngủ, Chung Diệp đẩy cổng viện ra, tiến vào trong nhìn thấy một gian phòng vẫn còn sáng đèn, hắn giơ tay gõ gõ cửa phòng.

Hi Trì không biết đêm khuya thế này còn ai ghé tới, trong lòng kinh ngạc gác bút lông trong tay lên bàn, đi ra ngoài mở cửa.

Ánh trăng bên ngoài trút vào phòng, mái tóc đen của Hi Trì xõa ra, trên người chỉ mặc trung y mỏng manh, vạt áo còn dính vài vết mực, toàn thân tỏa ra mùi mực thơm.

Y kinh ngạc ngước mắt: “Nghĩa huynh? Sao huynh lại tới đây? Mau mau vào trong đi.”

Chung Diệp đi vào phòng.

Hi Trì khoác thêm áo ngoài, đầu hạ thời tiết đã hơi nóng, y chỉ ngồi trong phòng viết chữ nên không ăn mặc quá chỉnh tề.

Chung Diệp hỏi: “Đang vẽ tranh?”

Hi Trì: “Tối nay không ngủ được nên tập viết chữ một lát.”

“Vi huynh đã sớm nghe danh lối chữ thảo của đệ là nhất tuyệt, bởi vì số lượng ở bên ngoài thưa thớt cho nên thiên kim khó cầu,” Chung Diệp nhìn lướt qua, “Quả nhiên như rồng bay phượng múa, đẹp không thể tả.”

Hi Trì cười: “Ngày còn nhỏ ta luyện chữ đến mức sắp liệt tay, vật lấy hiếm làm quý, thật sự không còn tiền mới dám bán tranh bán chữ ra ngoài.”

Chung Diệp nói: “Diêu gia là gia tộc số một số hai trong triều, Hi gia cũng rất bề thế, phú quý cả đời không hết, tội gì đệ phải bôn ba bên ngoài?”

“Ai có chí nấy.” Hi Trì nói, “Ta muốn viết xong trong một lần, nghĩa huynh, huynh mài mực cho ta nhé.”1

Mực này là do Hi Trì tự chế, dùng một cân tùng yên và trân châu, xạ hương, long não, ngọc tiết, mai phiến* trộn lại, giã nát mười vạn lần mới chế thành, nguyên bộ tổng cộng mười cái ứng với Tây Hồ thập cảnh**.

(*Tùng yên là tro than của cây tùng, trân châu là ngọc trai, xạ hương là chất dịch thơm tiết từ hươu xạ đực, long não là một loại cây thường xanh có nhựa thơm, ngọc tiết là các mảnh ngọc bích vụn, mai phiến là một loại dược liệu)

(**Tây Hồ thập cảnh 西湖十景 là mười cảnh đẹp xung quanh Tây Hồ được khắc vào bia đá gồm Liễu lãng văn oanh, Tô đê xuân hiểu, Hoa cảng quan ngư, Nam Bình vãn chung, Lôi Phong tịch chiếu, Bình hồ thu nguyệt, Khúc viện phong hà, Song phong sáp vân, Đoạn kiều tàn tuyết và Tam đàm ấn nguyệt)

Thời gian rảnh rỗi Hi Trì thích làm mấy thứ đồ thủ công xinh đẹp.

Chung Diệp nhìn ra thỏi mực này không tầm thường: “Mùi hương thanh nhã, sáng bóng như sơn, là mực của vùng nào vậy?”

Hi Trì trả lời: “Ta tự làm, trong nhà ở Lật Nam còn rất nhiều, có loại trộn cả lá vàng để chép kinh thư, ra ngoài không tiện mang theo nhiều đồ đạc. Nếu nghĩa huynh thích, chờ ta về Lật Nam lại cho người đưa vài bộ đến Kinh thành cho huynh.”

Ngọn đèn trên bàn chớp mấy cái, một con thiêu thân từ đâu bay vào lửa.

Hi Trì viết xong một lượt mới buông bút xuống, cầm khăn ướt đặt bên cạnh lau tay. Trên áo trắng dính thêm vài giọt mực.

Đột nhiên Hi Trì nhớ đã từng thấy trong sách câu “Tòng thử lục tấn thị thảo, hồng tụ thiêm hương, quyến chúc nghi tiên, văn chương hoa quốc*”, nhưng Chung Diệp mặc một thân huyền sắc, lại còn là nam tử, hình như không thể xem là “hồng tụ thiêm hương”.

(*Từ nay mắt xanh nhìn cỏ, tay áo đỏ thêm hương thơm, thân thuộc bên nhau như tiên lữ, viết ra văn chương khuynh quốc – đại ý cả đoạn (theo mình hiểu) là bên cạnh người viết ra những áng văn lay động lòng người luôn có mỹ nhân mài mực đốt hương đồng hành)

“Lại đây.”

Hi Trì nghe thấy Chung Diệp gọi mình nên tiến lại gần một chút: “Nghĩa huynh?”

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Chung Diệp nằm lấy chiếc cằm như bạch ngọc tinh xảo của Hi Trì, một ngón tay xoa lên mũi: “Trên mặt dính mực.”

Hi Trì ngoan ngoãn nâng mặt cho hắn lau.

Ngón tay Chung Diệp chậm rãi ấn lên cánh môi mềm mại của Hi Trì, cảm xúc khiến người mặt đỏ tim đập.

“Hiền đệ,” Giọng Chung Diệp hơi khàn đi, “Đệ có biết giữa huynh đệ còn có thể hôn môi không?”42

Nhịp tim Hi Trì nhảy lên một cái.

Y thật sự không biết!

Y căn bản không bao giờ có ý định hôn Hi Tu Viễn! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy kỳ quặc rồi. Quan hệ huynh đệ chỉ có thể tranh giành đùi gà, không thể hôn nhau đâu!2

Hi Trì nói: “Nghĩa huynh, chắc huynh đang đùa ta nhỉ?”

Chung Diệp bật cười một tiếng, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo hiện lên nét dịu dàng: “Đúng vậy, ta đùa đấy.”

Hi Trì hôn lên mặt Chung Diệp một cái.8

Chung Diệp luôn thích trêu chọc y, lúc thì nói muốn dựng lồng vàng lồng bạc, khi thì nói huynh đệ với nhau có thể hôn môi.1

Hi Trì cũng không phải người không biết đùa.

Để xem ai mới biết đùa giỡn.

Hôn xong Hi Trì cười nói: “Huynh đệ với nhau có thể hôn thật.”

Cảm xúc ướt át mềm mại chỉ lướt qua trong giây lát. Chung Diệp giơ tay sờ lên chỗ vừa được Hi Trì hôn qua.

Hi Trì thấy sắc mặt Chung Diệp không ổn lắm, hình như rất để ý, bèn bổ sung thêm vài câu: “Nghĩa huynh, ta cũng chỉ đùa huynh một chút thôi.”

Chung Diệp nheo mắt.

Không sao, hắn không xem chuyện này là vui đùa.

——————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN