Hôm nay tôi thất tình - Ngày...Tháng...Năm(24)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Hôm nay tôi thất tình


Ngày...Tháng...Năm(24)


Tối qua nhà nội có việc, em phải lên nhà nội ngủ, lên lại cả căn phòng cũ của mình. Lúc đầu em cũng chẳng nhớ gì đâu, bởi anh đã đi lâu đến như vậy rồi mà. Em đã không còn nghĩ đến, hay vô tình thấy điều gì đó liên quan đến chuyện tình cảm, liên quan đến chuyện của chúng ta, liền sẽ nghĩ về anh nữa. Kể cả nỗi đau em đã cảm nhận ngày anh ra đi, em cũng không thể nào mường tượng nổi trong tim mình.

Thế mà em vẫn vô thức nặng trĩu lòng, vô thức thấy buồn như thế.

Tự nhiên em muốn nghe tiếng mưa rơi, nghe tiếng gió thổi, một mình, cho lòng tỉnh lại. Rồi cuối cùng em mới nhận thức được rằng, hoá ra mình đang ở trong căn phòng ngày đó. Căn phòng bắt đầu câu chuyện của đôi ta. Những ngày mới quen, mới yêu, yêu, rồi giận, hờn, và cuối cùng lạc mất.

Em tự nhiên thấy nhớ ghê, cũng dưới cái không khí lạnh của chiếc máy điều hoà như thế này, chúng ta nhắn, nói với nhau không dứt, kể nhau nghe biết bao điều. Khi bên em là trời đã khuya rồi, mà bên anh chỉ vừa bắt đầu ngày mới, có đôi làn em ngủ quên đi.

Em nhớ những lúc chúng ta trò chuyện, em bên anh mỗi ngày anh đến trường. Nhớ những tối anh tan lớp học. Việc đó diễn ra mỗi ngày, khiến nó trở thành một thói quen trong cuộc sống của em. Nên những ngày đầu anh rời xa, em trống vắng không sao chịu được.

Em nhớ về những lần chúng ta cãi nhau, giận hờn nhau. Anh khiến em tủi, còn em làm anh buồn, rồi cả hai lặng im. Chúng ta đã có rất nhiều cuộc trò chuyện không vui như thế.

Nhớ có lần anh giận mà em không biết. Gọi mà anh cứ nói không nghe được gì cả, không nghe thấy gì hết, đầu dây thu âm bên em có vấn đề rồi. Em cũng tin là thiệt, tại cái thanh thu giọng nói của em đã cũ rồi thật. Thế nên em cũng tắt đi, mà vô thức trong lòng thấy bất an, bồn chồn. Thấy nhớ anh da diết.

Sau này mới biết làm gì có hư hỏng, trục trặc gì đâu. Hoá ra là người yêu của em giận hờn, khó chịu, không muốn nói chuyện, không muốn nghe máy nữa, nên kiếm chuyện kêu tắt đi. Người yêu của em dễ thương, trẻ con thấy sợ.

Yêu anh, bên anh, trải qua mônt cuộc tình cùng anh, em đã học thêm được rất nhiều điều, và cũng đã hiểu ra rất nhiều điều. Em càn phải biết tự tin hơn, em cần phải biết mạnh mẽ hơn. Em cần phải biết trân trọng hiện tại, cố gắng cho hiện tại, thay vì cứ hoài niệm về quá khứ và lo sợ về tương lai.

Giờ anh cũng đã có người mới, chúng ta cũng đã cách xa nhau quá lâu, mọi thứ đã trôi về những miền xưa cũ. Nhiều lúc nghĩ lại, như đêm qua, nhìn về những gì mình từng quen biết, từng tìm hiểu, từng nói yêu nhau, rồi cãi nhau, rồi mất nhau như thế… Với em, hệt như một giấc mơ vậy. Dường như không có thật. Có lẽ thời gian bên nhau quá ngắn ngủi, lại cũng chẳng phải gọi là thật sự bên nhau, mà giận nhau, cãi nhau, xa cách nhau lại quá nhiều.

Em tự hỏi, nếu một ngày, mình có cơ hội gặp nhau thì sao anh nhỉ?

Chắc buồn cười lắm anh nhỉ. Hai đứa hệt như vừa cùng nhau chơi một trò chơi con nít, bằng tất cả lòng nhiệt huyết và chân thành. Mất nhau trước cả khi gặp nhau, thật đáng buồn cười.

Và đã có một đêm, em vô tình có dịp nhớ về anh như thế.

Nhớ hình bóng anh, nhớ nụ cười anh, nhớ lời anh nói, nhớ thật nhiều kỷ niệm.
Nhớ trong thổn thức, bồi hồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN