Hôm nay tôi thất tình
Ngày...Tháng...Năm(29)
Để mỗi khi đêm xuống, cõi lòng tôi nặng nhọc vô cùng. Nhiều lúc khuya thật khuya rồi vẫn chưa chịu ngủ. Cứ nằm lướt lướt xem đi xem lại những điều cũ mòn, chẳng có gì là quan trọng.
Là bởi vì nhớ người, rõ ràng là thấy thiếu người, nhưng lại không dám dối diện.
Và bởi vì hôm sao, chẳng còn ai yêu thương đợi chờ tôi thức dậy nữa. Vội thấy bình minh mà làm gì.
Rồi cũng bởi vì sự đến đi tuỳ tiện của người, khiến sức chống chọi với đơn độc trong tôi trở nên mềm yếu đến nực cười. Luôn muốn có một ai đó ở bên, dù bận rộn hay rảnh rỗi. Để lúc bận rộn sẽ bớt đi phần chán chường , biếng nhác. Lúc rảnh rỗi sẽ không vô thức nghi về những chuyện rất lâu, rất lâu hồi đó. Cũng như sẽ không phải nhận ra, mình đang bị bỏ lại, người đã đi, một quãng rất xa rồi.
Vậy nên, có phải là yếu đuối quá không, có phải là không nên oán trách, tui thời như thế không, khi tôi thốt lên rằng: “Thà người đừng đến. Đến rồi, sao nỡ nhất quyết ra đi. Để giờ đây vui buồn tôi chẳng đủ mạnh mẽ ôm riêng mình mình. Gặp khó khăn cách trở rất dễ cảm thấy đuối sức, mệt nhoài.
Rất cần một chỗ dựa.
Rất muốn được có một người luôn sẵn sàng ôm lấy, vỗ về mình.
Rời khỏi người, bao quanh tôi hoàn là bão tố. Dứt khoát rút tay khỏi bàn tay này rồi, người có thấy binh yên?
Thương người thật nhiều. Giận người, cũng thật nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!