Hôn lên mắt ta
Chương 5: Ta muốn về Thanh Khâu
Con người kia vẫn tĩnh lặng như vậy, cho dù nàng đang rất đau, máu chảy thấm đẫm lớp bạch y, thấm xuống sàn.
Mọi người đều nhìn hắn. Theo lệ, nếu là 1 Tiên Tôn, muốn thu nhận đệ tử, đệ tử đó phải chịu đủ 9 nhát đinh tiêu hồn, các cấp bậc tiên tử thấp cao khác, đều luận vào đấy, đánh hơn đánh kém. Đánh thiếu 1 cái, coi như không phải đệ tử. Vữa nãy, hắn đã tận tay dùng đinh tiêu hồn, đánh nàng 9 nhát, đó cũng chính là việc chính thức nhận nàng làm đệ tử của mình. Hắn bước xuống ghế, từng bước chân trầm ổn tiến tới cạnh nàng. Trong 1 khắc mỏng manh nào đó, hắn cảm thấy như đoạn đường này quá dài, trong lòng dâng lên 1 thứ gì đó, nghẹn lại.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút mênh mông.”Ngươi muốn giết ta?”
-Sao còn không mang cung linh lên đây?-Hắn nói, nhưng Vu Thương lại cảm thấy có gì đó. Vẻ tĩnh lặng vẫn còn, nhưng sao trong câu như có lửa?
1 tên đạo đồng vội vã bưng lên 1 cái hộp cẩn ngọc. Hắn mở ra, lấy chiếc cung linh bằng bạc chạm khắc tinh xảo, lại liếc cái cung linh đang đeo trên người Vu Nhược Tuyết, có chút không vui, liền dùng linh khí khiến nó ánh lên một màu cầu vồng rất đẹp, lại gắn thêm mấy chiếc chuông nhỏ nữa, cúi người xuống đeo lên thắt lưng Tịnh Y, rồi ngay sau đó, bế nàng lên tay.
-Tam thúc làm gì cái cung linh vậy?
Hắn không thèm liếc cha con Vu Thương, nhàn nhạt nói:”Làm cho nó trở nên khác biệt, để ai nhìn vào cũng biết Y Nhi là đệ tử Khai Phong điện.”
Vu Thương hiểu ngay ra là hắn muốn dằn mặt Vu Nhược Tuyết, nhưng nàng ta lại không biết, ánh mắt nửa ghen tức nửa thèm muốn nói” Thúc có thể làm cho con 1 cái không?”
-Ngươi không phải đệ tử của ta.
2 chữ “của ta” quả thực có tác dụng quá lớn, khiến ai ai cũng nhận ra Mặc Vân thức sự yêu thương nữ đệ tử này, chỉ riêng hắn không biết.
-Vậy thì đệ hãy nhận Tuyết Nhi làm đệ tử nữa, coi như là cho Y Nhi 1 sư muội.-Vu Thương nghĩ hắn đã chịu nhận đệ tử, nên có lẽ cũng có thể nhận thêm chăng? Nhưng thật không ngờ, Mặc Vân hắn lại nói” Nếu đệ muốn nhận cô ta, thì đã nhận lâu rồi, không phải đợi đến hôm nay. Hơn nữa, đệ cũng không nhận bừa đệ tử. Khai Phong điện không phải là nơi những người có tư chất kém cỏi, tính khí bốc đồng, coi trời bằng vung có thể vào.”
Vu Thương nín lặng. Rõ ràng là Mặc Vân đang cố tình chê bai, à không, phỉ nhổ con gái hắn mà.
-Cha, Tam thúc…-Vu Nhược Tuyết kéo tay Vu Thương, nước mắt lần lượt rơi xuống như mưa rào mùa hạ.
-2 chữ TAM THÚC của tiểu thư, ta nhận không nổi.
1 câu mấy chữ, hoàn toàn phủi sạch quan hệ.
Hắn lạnh nhạt nói, rồi mau chóng bế Tịnh Y trên tay, quay người trở về Khai Phong điện.
Vu Thương và Vu Nhược Tuyết gắt gao nhìn theo bóng 2 người khuất dần, lòng không khỏi căm phẫn. Đứa con gái mà hắn cưng như ngọc ngà chưa bao giờ phải chịu xấu hổ như vậy, không tức sao được.
Mấy vị sư phụ còn lại, cùng minh chủ, và các đồ đệ ở đó, vừa vui vì Tiên Tôn sau bao năm cuối cùng cũng đã chịu nhận đệ tử, hơn nữa còn là 1 mĩ nữ phấn điêu ngọc trác, kinh hồng tuyệt diễm, thật là có quá nhiều chút phấn khích, nhưng cũng chỉ vừa cười thầm vừa tội nghiệp cho cha con Vu Thương,” Động vào ai không động, lại đi đụng trúng đệ tử của Tiên Tôn đức cao vọng trọng. Thảm, thực sự quá thảm.” Nhưng vẫn có chút thỏa mãn, trước giờ Vu Nhược Tuyết cậy cha, không coi ai ra gì, coi như hôm nay, nhục nhã trả 1 cước thù. Haaa…luyện công tiếp thôi…
Lại nói về Mặc Vân, không hiểu sao, lần đầu trong bao nhiêu năm nay, chỉ muốn nhanh chóng về Khai Phong điện.
Đặt nàng lên chiếc giường Tử Đàn, máu me chảy ra thấm đẫm 1 khoảng, bạch y trở thành hồng y đỏ rực, cảm giác có hơi…
Hắn lắc nhẹ đầu, phất tay biến nàng trỏ về 1 thân hồ ly, bế nàng khẽ đặt lên đùi. Vì vết thương đinh tiêu hồn để lại, không thể chữa bằng linh lực, nên đành nhẹ nhàng bôi thuốc vào từng vết thương cho nàng. Cũng may, nàng có thể biến về hồ ly, chứ nàng mà thực sự là người, chắc hắn chẳng dám động vào chứ đừng nói là bôi thuốc, Khai Phong lại không có nữ nhân…thực sự không dám nghĩ.
Hắn trông nàng đến nửa đêm, vuốt bộ lông trắng mềm mượt trên người nàng, đột nhiên lại nghĩ, có đồ đệ, kể cũng hay.
Trời vừa mới sáng hắn đã tỉnh dậy, không hiểu sao, đầu tiên lại liếc về cái bóng trắng cạnh mình, thói quen chăng, nhưng lại chỉ thấy chiếc cung linh bằng bạc để ở đó, còn người, thì không thấy đâu.
1 tiếng động nhẹ vang lên ở góc phòng. Hắn bước đến, thì thấy nàng, vẫn còn trong bộ dạng hồ ly, nằm ở đó, vẫn ngủ. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, luồn tay xuống bế nàng đặt lên giường. Nàng giật mình tỉnh dậy, đôi mắt to tròn xanh thẫm nhìn hắn, kí ức hôm qua ùa về, liền không nén nổi sợ hãi, nhún chân lao xuống đất, đụng phải vết thương hôm qua, đau ứa nước mắt.
Mặc Vân hơi hoảng, vội phất tay biến nàng về là một nữ tử, đoạn ngồi xuống cạnh nàng, hỏi:
-Còn đau không?
-Không liên quan đến ngươi, tránh xa ta ra.-Nàng sợ hãi lùi về phía sau.
-Chuyện đó, là ta sai, ta xin lỗi.
-Ta không cần. Ta muốn về Thanh Khâu.
-Cô hiện tại không thể về Thanh Khâu, về đó, cô sẽ chết.
-Ta thà chết ở Thanh Khâu còn hơn là chết ở đây.-Nàng quả quyết nói, đoạn đứng dậy chạy ra cửa, nhưng lớp chướng khí quá dày, thực sự không thể xuyên qua.
-Nghe ta nói.-Mặc Vân đã đứng đằng sau nàng từ bao giờ.
-Ta không nghe. Hôm qua ngươi định giết ta.
-Ta không có ý giết cô. 9 nhát đinh tiêu hồn hôm qua, là vì ta cố bảo vệ cô. Ta đã dùng nó để thu nhận cô làm đệ tử. Chỉ có như thế, cô mới không gặp nguy hiểm.
-Nói dối, ta không tin.
-Cô không tin? Cung linh còn kia.-Hắn dùng linh lực kéo chiếc cung linh lên tay, đưa cho nàng xem-Cô hiểu chứ? Còn nếu ta muốn giết cô, thì đã giết lâu rồi.
-Ta…ta…Cơ mà, ngươi là sư phụ ta?
-Phải, từ giờ cô phải gọi ta là sư phụ, ta gọi cô là đồ nhi.
-Không đúng, sao lại gọi là “cô”?
-Đồ nhiiiii..-Hắn cố kéo dài chữ “i” ra khiến nàng bật cười.
1 cái phất tay của hắn, trên tay nàng liền có một bộ y phục khác.”Đi thay đi, bộ hôm qua bẩn rồi.”
Sau khi nàng thay xong, hắn lại xòe tay đưa nàng chiếc cung linh bạc, bảo nàng đeo vào thắt lưng, rồi gọi Tử Kinh đem đồ ăn lên.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!