Mỹ Linh nhìn hắn đầy bất lực.
– Thôi được, coi như tôi bị lừa. Bị một hồn ma đáng ghét lừa một cách thật ngu ngốc.
Hắn từ từ hé mắt nhìn cô rồi bỗng cất tiếng nói.
– Cô định quyến rũ tôi bằng cách đó à?
Bỗng nhận ra điều gì đó, Mỹ Linh nhìn xuống chiếc khăn tắm đang từ từ tuột dần.
– Á, ĐỒ BIẾN THÁI !!!! – cô lấy cái gối quăn thẳng vào hắn, rồi nhanh chân túm lấy khăn tắm chạy tít lên lầu.
Sau khi một hồi rối rít thay quần áo, chỉnh lại tóc tai, cô bước xuống đi vào phòng khách. Hắn đang khoanh tay ngủ một cách ngon lành. Cô từ từ tiến lại ngồi xuống đối diện.
– Ở đâu xuất hiện một cái tên đáng ghét như vậy chứ? Hắn nói hắn là ma nhưng chẳng thấy giống ma tí nào cả, mắt này ,mũi này, chân mày ,mái tóc và cả thân hình này nữa, làm gì giống một con ma chứ? Nói đùa với một đứa trẻ lên ba nó còn chã thèm tin nữa là. Làm gì có một con ma đẹp trai đến thế chứ? Đến cả ngủ cũng đẹp đến như vậy… – cô lẫm bẫm.
Đang mãi mê nhìn ngắm nhan sắc của hắn thì…
-Có phải cô đã bị mê hoặc rồi không? – giọng nói trầm ấm vang lên.
– Anh… anh bị điên à? – cô bất ngờ, mặt dần đỏ lên.
– Cô có tin vào truyền thuyết BongBang không?
– Truyền thuyết BongBang là gì?
– Truyền thuyết BongBang kể về một con thỏ tu luyện ở trên núi, con thỏ này có một đôi má đỏ, hơn ngàn năm tu luyện cuối cùng con thỏ đó cũng tu thành hình người và trốn xuống núi sống cùng con người lấy tên là BongBang, bỗng một ngày BongBang lở dùng phép với con người vì bảo vệ người mình thích, BongBang đã bị lão thiên nguyền rủa, nếu BongBang động lòng với con người lần nữa thì sẽ biến mất mãi mãi. Dù vậy, BongBang vẫn động lòng một lần nữa vì gặp lại người ân nhân đã cứu mình khi xưa và lời nguyền bắt đầu ứng nghiệm, BongBang đã cố dùng tất cả phép tu luyện của mình để lưu lại trên con người một chút gì đó của mình. Đó chính là đôi má đỏ, mỗi khi con người đã động lòng ai đó thì BongBang sẽ xuất hiện làm cho mặt người đó đỏ lên. BongBang đang trên má cô đấy.
– BongBang gì chứ? Truyền thuyết ngớ ngẫn.
– Cô không cảm thấy thú vị à? Bong…Bong?
-Bong, Bong cái đầu anh. -Cô đứng lên đi vào bếp.
Khóe miệng hắn cong lên. Rồi sảy bước theo sau.
-Cô sống một mình à?
– Đúng, tôi sống tự lập. Anh có thắc mắc gì sao?
Hắn chắp tay ra sau nhìn xung quanh.
– Xem ra nhà cô cũng rộng rãi đấy chứ?
Cô lườm hắn.
-Ý anh là gì?
Hắn nhún vai rồi tiếp tục dò xét.
– Mà này! Anh ở nhà tôi không công như thế chẳng phải sướng sao? Anh chẳng làm gì, lại bắt tôi phục vụ lại anh à?
– Vậy cô muốn tôi làm gì?
– Anh có biết nấu ăn không?
Hắn nhướng mày.
– Biết chứ!
– Tôi muốn ăn Sườn xào chua ngọt.
– Tôi không biết nấu những món phức tạp như vậy.
– Thế anh muốn làm món gì thì làm, tôi thật sự rất đói.
– Thế cô muốn ăn trứng chiên vừa chín hay chín hẳn? – hắn lấy cái chảo đặt lên bếp.
Cô đang đi lại ghế sopha thì bị chôn chân bởi câu nói. Cô xoay người lại.
– Anh định cho tôi ăn trứng chiên à?
Hắn nhún vai.
– Tôi biết mỗi món đó thôi.
Cô mắt mồm mở to bất lực.
-Anh đi lại đó – cô chỉ lại ghế sopha rồi đẩy hắn đi.
– Tôi cũng chả biết đầu ốc tôi có vấn đề gì? Tại sao tôi lại đem anh về đây.
Cô bắt đầu bắt tay vào bếp, cắt hành lá, ớt chuông, hành tây. Hắn ngồi ở sopha nhìn cô, rồi bỗng nỡ một nụ cười đầy thích thú.
Lát sau, bàn ăn được trang hoàng hoành tráng. Hắn bước đến nhìn những món ăn trên bàn vỗ tay tán thưởng.
– Tôi thật không ngờ nhìn cô như vậy mà cũng biết nấu ăn đấy chứ.
– Nhìn tôi như vậy là như thế nào? Tôi sống một mình mà không biết nấu ăn thì anh nghĩ cả đời tôi ăn cơm tiệm à?
Cô ngồi vào bàn, hắn cũng ngồi xuống.
– Anh không ăn sao? Còn nhìn tôi làm gì?
– Tôi không ăn được ớt chuông.
Nhìn lại trên bàn toàn những món có ớt chuông. Nào là cải xào ớt chuông, thịt xào ớt chuông, salat ớt chuông.
– Thế…, anh cứ nhìn tôi ăn đi nhé. – Cô cười thích thú.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp rồi đến sopha xem phim. Thì vô tình đạp lên một thứ gì đó khiến chân đau nhói. Cô nhăn nhó rồi ngồi khụy xuống đau đớn. Máu từ từ túa ra càng nhiều. Nhìn phía trước những mãnh thủy tinh rơi vãi trên mặt đất, chân cô bị các mãnh thủy tinh ghim vào. Hắn thấy thế vội chạy đến.
– Cô sao thế? – hắn gấp gáp.
– Những mảnh thủy tinh… từ đâu ra vậy?
Hắn không trả lời, chạy một mạch vào bếp lấy hộp cứu thương.
Hắn bế cô ngồi lên sopha rồi nhẹ nhàn gắp những mảnh thủy tinh ra.
– Đừng bất cẩn như thế chứ? – giọng hắn nhè nhẹ.
Cô đau đến không trả lời được chỉ biết chau mày oán trách.
Sau khi gắp các mảnh thủy tinh ra, hắn bắt đầu sát trùng rồi băng bó. Nhìn hắn tỉ mỉ nhẹ nhàng như thế cô bất chợt đỏ mặt quay đi.
Hắn ngước lên nhìn cô.
– BongBang lại xuất hiện à?
– Bong cái đầu anh. Anh ở đây mà Bong với Bang, tôi đi lên phòng. Cảm ơn vì đã băng bó giúp tôi.
– Cô nghĩ cô có thể một mình đi hết các bật thang với cái chân này sao?
Thấy cô do dự hắn tiến đến nhấc bỗng cô lên, rồi cứ thế đi lên tầng trên rồi bước vào phòng. Nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
– Cảm ơn, giờ anh có thể ra ngoài.
– Cô đối xử với ân nhân mình như thế sao?
– Đáng tiếc nhưng tôi chỉ có một phòng, anh có thể ngủ ở sopha phòng khách hoặc sàn nhà, nhưng phải nói với anh ” Sàn nhà rất lạnh “.
Hắn không nói gì, nằm hẳn xuống sàn nhà.
Cô thầm trách trong lòng ” Đâu ra một cái tên mặt dày như thế chứ?”
Hết chap
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!