Hồn Ma Kia!Em Yêu Anh
Xin Việc
Hà Mi không ở cùng với tôi nữa.Gia đình cô ấy chuyển công tác sang Trung Quốc nên bảo cô ấy về với gia đình.Tuy có chút cô đơn nhưng dù gì cũng đã quen rồi nên chẳng thấy gì là ngỡ ngàng hay xa lạ.
Sáng hôm sau…
Đúng như kế hoạch,cô đến công ty AJ, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng của cậu Thừa Thừa rồi.
-Này xin chào,tôi đến rồi.-cô vẫy tay.
-Wow!Hôm qua không để ý,cô xinh đẹp thật.- cậu khen ngợi.
-Cảm ơn anh.
-Tôi chắc là anh trai tôi sẽ đồng ý cho cô vào công ty thôi.
-Anh trai cậu là ai? Tò mò thật…
-Vào đi rồi sẽ biết
Cậu đưa cô vào bên trong, cô hoàn toàn không nghĩ đến một ngày cô có thể đặt chân vào công ty này, AJ là công ty lớn có tiếng nhất trong thị trường Trung Quốc lẫn nước ngoài về mặc xuất khẩu xe hơi,mỹ phẩm,điện thoại và có cả chi nhánh nhỏ như Shop thời trang,trung tâm thương mại…,làm sao cô có thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này được.
Thừa Thừa đưa cô đến phòng Tổng Giám Đốc,cậu ấy còn giới thiệu sơ qua công ty.Theo như lời kể của thì công ty này được Chủ tịch Hàn xây dựng nên, AJ còn được gọi là Hàn Thị.Công ty có tổng cộng 10579 nhân viên nam lẫn nữ bao gồm quản lí.Hơn 956 chi nhánh ở trong nước và 543 chi nhánh ở nước ngoài.
( Vào thang máy lên tầng 23 )
-Mà này,tôi chưa biết tên cô.Cô tên gì đấy?
-Tôi á?À tôi tên Mỹ Linh
-Cô bao nhiêu tuổi?
-Tôi 19t .
-Ô!Vậy tôi phải gọi cô bằng Tỷ Tỷ.
-Ơ? Thật sao? -cô bất ngờ.
– Tỷ Tỷ Mỹ Linh. Haha – cả hai bật cười.
Ting Ting.
Đến tầng 24 cô và Thừa Thừa bước ra thì …
-Ơ! Mỹ Linh? Là cậu sao?.-Kang bước ra từ phòng Tổng Giám Đốc.
-Hai người quen biết nhau sao?- Thừa Thừa thắc mắc
-À, anh biết cô ấy khi sang Việt Nam. Thật bất ngờ vì gặp cô ở đây đấy Mỹ Linh.
-Em định đưa tỷ ấy vào gặp Anh họ,nghe bảo anh ấy đang cần tìm thư Ký.Có anh quen biết chị ấy nên em an tâm rồi.Anh đưa chị ấy vào gặp anh họ giúp em,hai người là bạn thân nên dễ nói chuyện hơn,em phải về có việc.
-Được,anh cũng không bận.
-Tỷ cứ yên tâm ,có anh Kang nói giúp chắc chắn anh họ sẽ đồng ý ngay mà.
Cô gật đầu cười mỉm.
-Yên tâm tôi sẽ cố hết sức để được nhận mà.Tạm biệt…
-Tạm biệt-nói rồi Thừa Thừa đi vào thang máy.
Kang đưa cô vào phòng Tổng Giám Đốc.
-Cậu ngồi đấy,tớ vào gọi cậu ấy ra.-Kang chỉ vào ghế sô-pha
Cô gật đầu.
Ngồi đó trong đầu chỉ có hai chữ QUYẾT TÂM phải vào cho bằng được công ty AJ rộng lớn này.Sau vài phút chờ đợi Kang bước ra.
-Giới thiệu với cậu đây là Mỹ Linh, biết cậu đang cần một thư ký nên Thừa Thừa muốn giới thiệu cho cậu. Cô ấy tốt nghiệp trung học bằng A, từng thi giải Topik Ngôn Ngữ Anh đạt cấp 6. Ngoài ra điểm IQ của cô ấy còn đạt 138đ.
– Mỹ Linh, còn đây là Tổng Giám Đốc Hàn Nhất Phong. Hai người có thể trao đổi với nhau.
Kang giới thiệu Tổng Giám Đốc trong khi cô vẫn còn loay hoay với đống hồ sơ xin việc. Cô luốn cuốn.
-Xin chào Hàn Tổng ,Tôi là Trần Mỹ Linh, rất vui được…gặp ngài. – Cô cúi mặt.
– Cô ngồi đi…
Cô bỗng chốc đứng hình khi nghe giọng nói đó…, là hắn chính xác là Hồn ma đáng ghét đã bỏ rơi cô.
Cô ngẫn mặt lên, tròn xoe mắt đầy bất ngờ. Bây giờ hắn không còn là hồn ma mà là một con người bằng xương bằng thịt.
– À, Mỹ Linh cô cứ gọi cậu ấy là K..
– Này,tên Kai đáng chết – Cô kích động bước đến.
– Mỹ Linh, cô… cô vừa nói gì?
Kang tròn mắt.
Cô không chú ý đến Kang mà tiến thẳng một mạch lại hắn.
– Anh có biết tôi đã đợi anh rất lâu rồi không? Tại sao anh không đến tìm tôi? Bây giờ lại phải để tôi tìm anh à?
Kang nhìn sang hắn.
-Kai, hai người đã từng gặp nhau sao?
Gương mặt hắn lạnh như băng.
-Cậu nghĩ tôi đã gặp cô ta sao?
Kang định nói thì bị cô cắt ngang.
– Này, anh định cứ như thế mà từ chối trách nhiệm à? Khi anh biến mất anh đã hứa với tôi như thế nào? Suốt hơn một năm trời tôi đợi anh. Thế mà bây giờ thành công cóc hết à?
– Đây là lần đầu tôi gặp cô.- hắn chau mày
– Tôi là Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh anh không nhớ hay giả vờ không nhớ đấy?
-Mỹ Linh à, cậu có nhầm lẫn không?Khoảng 2 năm trước Kai đã bị tai nạn xe, cậu ấy bất tỉnh một thời gian khá dài.Kai chỉ vừa bình phục cách đây 3 tháng.-Kang trần thuật
Câu nói khiến cô đứng hình vài giây.
– Vậy, vậy sao?
Kang gật đầu. Hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng đi đến ghế sopha ngồi xuống ngước nhìn cô.
-Không sao!Đây chỉ là sự nhầm lẫn,cậu sẽ không nhỏ nhen như vậy phải không Kai?
– Được, tôi sẽ xem như chuyện này chưa sảy ra.Cô có thể ngồi xuống,tôi muốn xem năng lực của cô thế nào- Hắn chẫm rãi cầm hồ sơ lên.
” Năng lực của tôi thế nào? Anh xem thường tôi như thế à? “
Cô bình tĩnh ngồi xuống.
Hắn mở hồ sơ của cô ra lật từng trang.
-Cô là người Trung Quốc sao?
-Đúng vậy.Tôi sang Việt Nam học tập 9 năm. Tôi học chuyên ngành Quản Trị và 2 khoa Ngôn ngữ học.
Hắn im lặng.
– IQ 138 à?
-Không đâu,chỉ là may mắn thôi.
– Được rồi. Kang, tùy cậu quyệt định. Tớ còn phải duyệt hồ sơ.
– Sao cậu…?
Hắn đóng hồ sơ lại, đứng lên đi thẳng vào bên trong.
Kang xoay lại nhìn cô, cười trừ.
– Cô đừng để ý, cậu ấy là thế đấy. Ngày mai cô có thể đến thử việc.
– Vậy thì tốt quá.
– Để tôi tiễn cô. – Kang nói.
– Không, không cần. Tôi có thể tự rời khỏi. Cảm ơn anh.
Nói rồi cô bước ra khỏi phòng , trong lòng thầm nguyền rủa ” Tại sao vẫn là gương mặt đó, mắt, mũi, miệng đều như thế nhưng tại sao tính cách lại như hai con người khác nhau như vậy”
HẾT CHAP
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!