Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!
20.
An An? Nói ai vậy nhỉ? Cậu thầm nghĩ, theo như cậu biết thì Lâm gia đâu có ai tên An? Phải chăng là tên lót của vợ cậu thôi.
\”Nè, tính sao đây. Sao để làm hòa với con bé đây?\” Mỹ phụ thở dài thườn thượt, chán nản nhưng thấy ai đó ko thèm nghe mình…..\”NÓI COI ÔNG KIA!!!\” Bà ko thương tiếc cho một đá.
\”Ai biết! Từ từ rồi tính chớ!\” Ông xoa mông đau đớn \”Bà có chắc ko đó, về nước luôn ko trở lại Nga à? Tui thì sao cũng đc, quan trọng là bà thôi.\”
\”Không!\” Người phụ nữ khẳng định \”Tui nhất quyết ko trở lại Nga nữa!\”, biểu cảm trên mặt chợt âm trầm dần \”Còn định hết năm nay mới hoàn thành hết công tác rồi về giảng hòa với con gái. Vậy mà thằng khốn nạn nào dám cướp con bà! Bà thề bà sẽ băm vằm nó ra!!!!\”
Hảo đáng sợ!!! Nói tới đây Dạ đủ biết 2 nhân vật này là ai rồi. Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân kính mến chứ ai. Có vẻ như ko giống mình tưởng tượng cho lắm nhỉ? Làm cái quần què gì bây giờ? Nhạc mẫu muốn băm mình ra kìa!! Suy nghĩ đi ta ơi!
(Giới thiệu của au: Mẹ An Thư tên là Lâm Ngọc Thy, bố cô là Trịnh Minh Tuấn. Ông Bang có 5 người con gái, mẹ Thư xếp thứ 4, và thế hệ của Thư đều mang họ mẹ-họ Lâm cả.)
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hít sâu, thở ra. Nhật Dạ chỉnh lại biểu tình sao cho……đểu nhất có thể. Cậu ló mặt ra nói \”Bố mẹ, buổi sáng sáng tốt lành!\” khuyến mãi thêm nụ cười sáng chói mà mặt trời cũng phải chào thua.
Hở? Thằng nào đây? Bố Tuấn nhìn một hồi chợt nhận ra \”Ah, cậu nhóc.\” Cái đứa hôm qua tông phải mình ấy mà. Sao nó lại ở đây?
Mẹ Thy sắc bén liếc chồng \”Hửm? Chả nhẽ đây là con riêng ông?\”
\”Bà xem phim nhiều quá đó!!!\” Bố vội cãi lại.
\”Chớ sao nó gọi ông là bố?\”
\”Nó cũng gọi bà là mẹ còn gì?!\”
\”Bốp bốp!\” Nhật Dạ vỗ vỗ tay ngăn lại \”Stop!Stop! Tại con nói chưa rõ ràng. Bố mẹ vợ, buổi sáng tốt lành!\”
Đại não 2 người nhanh chóng tiêu hóa thông tin này. Bố mẹ vợ =) chồng An An =) con trai Tống gia =) Tống Nhật Dạ =) cái thằng mình muốn băm. Ông Tuấn và Bà Thy nhìn nhau gật đầu.
\”Món ăn bé Thư thích nhất?\”Bà Thy
\”Cá hấp!\”Dạ nhanh chóng trả lời ko do dự.
\”Đồ uống?\”Ông Tuấn
\”Nước chanh!\”
\”Môn học thích nhất?\” Bà Thy.
\”Văn!\”
\”Môn ghét nhất?\”Ông Tuấn.
\”Mặc dù ko muốn nhưng con phải thùa nhận là môn Toán.\”
\”Con vật sợ nhất?\”Bà Thy
\”Rắn.\”
\”Con vật thích nhất?\”Ông Tuấn
\”Gấu trúc!\”
\”Mùi dầu gội?\” Bà Thy.
\”Hoa bưởi.\”
\”Kể tên 4 cuốn sách con bé thích theo thứ tự!\”Ông Tuấn.
\”Tam quốc chí, Hồng lâu mộng, Đại Việt Sử Ký tiền biên, Sử ký Tư Mã Thiên.\”
Thằng nhóc này! Bà Thy đổ mồ hôi,ko ngờ chỉ mới hơn nửa tháng mà đã rõ như vậy. Coi chiêu sát thủ của ta đây \”Số đo 3 vòng?\”
\”88-55-91…..Ể?\” Nói xong Nhật Dạ mới thấy có gì đó lạ lạ. Nhìn lên thì….ôi mẹ ơi cô hồn hiện hình!!
\”Ồ, rõ quá hê.\” Bố Tuấn âm trầm, vác cây xẻng lên.
\”Nói, mi làm gì con ta rồi.\” Mẹ vợ à, bộ trong người mẹ lúc nào cũng thủ sẵn con dao à!!??
Cậu giơ tay lên trời, lí lẽ hùng hồn nói \”Con thề là con mới sờ thôi chưa làm gì hết!\”
\”SỜ!!!??? MI ĐI CHẾT ĐI!!!\”
\”MƯU SÁT CON RỂ AAAAAAA!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!