Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh! - 21.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!


21.


\”Hộc! Hộc! Sao thằng này khỏe thế ko biết!?\” Bố mẹ An Thư đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc. Mẹ cô vốn là cao thủ dùng dao, Bố cô thì biết võ nhưng vẫn ko hạ nổi một thằng nhóc.
Nhưng Nhật Dạ cũng chả khá khẩm gì. Bố mẹ vợ có thật là giáo sư ko vậy? Nếu ko phải có chút bản lĩnh thì tiêu rồi. Nhưng đánh lộn với nhạc phụ nhạc mẫu cũng vui ấy chứ. Cậu nhe răng cười nham nhở \”Con từng bị ném vào quân đội huấn luyện mà. Phải công nhận bố mẹ già mà còn gân dữ.\”
Bà Thy trừng mắt với cậu \”Gọi 1 người phụ nữ xinh đẹp như hoa ta đây già?? Trừ điểm!!\”
Ặc! Lí do….chính đáng ghê.
Ông Tuấn thở dài, khẽ nhàn nhạt cười \”Ít ra thì cũng bảo vệ được An An, ko để con bé bảo vệ ngược lại là được.\” Ấn tượng hôm qua với nhóc này cũng ko tồi nên Ông Tuấn cũng ko khắt khe lắm với con rể.
\”Sao ông dễ dãi quá vậy??\” Mother of vợ vẫn ko chịu nhân nhượng \”Tui có mỗi 1 đứa con gái xinh đẹp như hoa, sao dễ dàng lọt vào tay nó được? Phải thử thách! Phải thử!!!\” Mẹ đập bàn lia lịa.
Nhật Dạ nghiền ngẫm nở nụ cười \”Vậy nếu con giúp bố mẹ làm hòa với Thư, thì 2 người chấp nhận con chứ?\” Một mũi tên trúng 2 đích là ý định của cậu. Làm vậy thì cậu vừa được bố mẹ vợ thông qua, An Thư của cậu cũng sẽ ko buồn nữa. Tính kế phải tính như ni!
Cái đề nghị này thực sự rất dụ hoặc a. Nhưng có dễ cho thằng nhóc này quá ko? Sau một hồi vật lộn mà vẫn ko nghĩ ra đc gì thêm. Bà Thy và Ông Tuấn đành phải gật đầu chấp nhận.

Tống gia.
\”Này, như thế có quá đột ngột ko?\” Ông Tuấn có hơi lo lắng. Dù chưa chấp nhận nhưng bên đây vẫn là thông gia của mình a. Tự dưng lù lù xuất hiện mà chưa chuẩn bị gì……có hơi kì kì.
\”Bố yên tâm đi. Bữa nay nhà con có việc đi hết rồi. Chỉ có con với Thư ở nhà thôi.\” Nhật Dạ giải thích. Ông nội cậu đi đánh cờ với hội người cao tuổi rồi ở đó luôn, bố mẹ cậu thì tăng ca, 2 đứa em về nhà ngoại tụi nó, còn ông anh đần thì trở lại quân đội rồi.
Mẹ Thy đằng đằng sát khí \”Vậy mi định làm gì con gái ta?\” Cô nam quả nữ, ko có chuyện gì là giả!
\”Con thề con ko có ý định gì hết!!\” Cậu giơ tay lên trời ăn nói rất hùng hồn \”Nếu sai thì cho sét đánh con đi!\”
\”UỲNH!!!\” Bầu trời chợt đen kịt với tiếng nổ ầm ầm. Ông giời ơi, sao ông ác thế?
\”Cần lời giải thích!\” Bố mẹ Thư cười nguy hiểm, ngu hả con? Thề gì ko thề, thề trúng bữa dự báo thời tiết bảo có mưa.

\”Vợ ới, về rồi nè.\” Dạ gọi to.
Chưa thấy người đã nghe giọng nói lo lắng của Thư \”Anh về rồi, có bị ướt mưa ko??\” tiếng bước chân dồn dập, người con gái đáng yêu vội cầm khăn đi ra. Bỗng khi thấy 2 người đứng sau Dạ, cô giật mình dừng lại \”Sao…sao…..\” ánh mắt Thư tràn đầy khó hiểu, bất ngờ, khó xử, tất cả xen lẫn nhau rối rắm, phức tạp.
Cậu trấn an cô \”Đối diện thử một lần thôi, nhé? Có anh ở đây rồi.\”
\”Vâ…ng…\”

Ờ thì biết là mình nói vậy nhưng…….THẾ QUÁI NÀO MÌNH LẠI Ở ĐÂY HẢ????? Nhật Dạ người đeo tạp dề, tay cầm dao, tay cầm cá, điển hình một ông chồng nội trợ. Bố Minh Tuấn cũng trang bị y chang, bố cười khổ \”Hai người phụ nữ nói chuyện thì phải lo cái này thôi.\”
Xem ra ý nghĩ bố vợ mình ko có tý trọng lượng nào nhỉ? Quan trọng là nhạc mẫu đại nhân hết. Dạ hỏi \”Bố biết nấu ăn ko?\”
\”Cho chó ăn có tính ko?\”
\”………\” Coi như con ko nói gì.

Phòng khách, hai mẹ con đang….bày mặt hình sự nhìn nhau. Thực sự thì họ ko biết nên nói gì cả.
\”Năm vừa rồi con được mấy phẩy? Học sinh gì?\” Đề tài học tập, chắc cũng đc nhỉ?
\”Học sinh giỏi; 8,9.\” Ngắn gọn….đủ súc tích đấy.
Lại nhìn một hồi nữa và…..bí toàn tập. Nói cái qué gì bây giờ!!!??
Bỗng \”Rầm! Rầm! Choang! Choang! Uỳnh!!\” Ôi cái bếp, xin em hãy siêu thoát đi!
\”Sao con chiên rồi mà mụ cá vẫn còn sống hả?????\”Giọng Bố Tuấn.
\”Trả lời bằng niềm tin! Con có biết đâu!!! Ahhh!!! Cơm khét rồi kìa bố!!!\” Tiếng Nhật Dạ hốt hoảng.
Ôi cái mùi khê khê nặng nề này….chắc thành than rồi!
\”Hì!\” An Thư bật cười \”Bố vẫn dở như vậy nhỉ?\”
\”Haha, chồng con cũng vậy thôi.\” Mẹ Thy nhún vai cười chọc ghẹo. Bỗng 2 người phát hiện…….nói được rồi!
Mẹ con khẽ liếc nhìn nhau rồi nhìn vào bếp…..có lẽ đây là đề tài duy nhất nói chuyện được rồi.
\”Thằng nhóc đó….như thế nào?\” Mẹ hỏi.
\”Con ko biết diễn tả sao nữa…..đôi lúc rất ngầu, đôi lúc rất tình cảm…… có khi hơi lưu manh…..\”
\”Lưu manh? Nó làm gì con? Nói cho mẹ, mẹ băm nó!!!!\” Mẹ Thy à, mẹ có thể đừng soi mói tới khuyết điểm của người ta ko?
\”Không có……….\” An Thư chưa nói hết lời thì…….
\”Rầm rầm cheng cheng xoảng xoảng!!!\”
\”Phụt! Cái quần què gì thế này!!?? Cá kho sữa chua hả???\” Bố Minh Tuấn.
\”Bố cũng khác gì con! Trứng gì mà có mùi Clo trong phòng thí nghiệm??\” Nhật Dạ.
\”Tại hết muối nên ta lấy NaCl mới điều chế hồi sáng.\”Bố Tuấn.
\”Ôi mẹ ơi!!!!\” Dạ
Mẹ Ngọc Thy giật giật lông mày \”Xử lí cái đống này trước đã.\”
An Thư gật đầu lia lịa \”Con tán thành.\”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN