Honey! Lại đây với anh.
Từ cái chết... (3)
Rồi cô ấy bỏ đi.
Khởi Linh đeo khẩu trang, đội mũ và mặc trang phục bảo hộ bước vào phòng. Nằm trên giường bệnh với khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi. Anh như lọt thỏm giữa những máy móc thiết bị y tế và dây truyền tĩnh mạch nhổn ngang…
Anh nhìn cô thật lâu, trong đáy mắt đờ đẫn, sâu hoắm ánh lên một niềm vui mơ hồ. Cô ngồi xuống, nắm chặt tay anh và oà lên khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô thủ thỉ với anh bằng giọng nói âu yếm, ngọt ngào mà đâu biết rằng anh không thể nghe thấy được nữa. Mọi thứ ngày càng trở nên mập mờ và anh khẽ xiết tay cô. Qua ống thở ôxi, anh nặng nhọc cất tiếng:
– Em đừng buồn, việc này…anh…hoàn toàn tự nguyện. Anh rất yêu em và…và…
Ảnh Quân thở dốc, giọng đứt quãng càng làm cô thêm nức nở. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô run run nói:
– Em xin lỗi. Tất cả là lỗi tại em. Tại em mà anh thành ra như thế này.
Anh mỉm cười, cố hết sức đưa tay lên vuốt tóc cô mà không được, rồi anh ho lên nhưng vẫn gắng nói hết câu:
– Nếu có kiếp sau…, xin em…đừng nói câu xin lỗi.
Máu đã bắn ra cả bình khí ôxi mà anh vẫn không chịu dừng:
– Hứa với anh đi! Em…nhất định phải…sống thật…tốt. Không có anh bên…cạnh bảo vệ…nữa…em phải mạnh mẽ…lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!